La Quế Song bấm gọi điện thoại lần thứ hai. Gã nhìn chằm chằm màn hình điện thoại như muốn nhìn xuyên qua chiếc điện thoại này.
Nhìn một lúc thì gã cười phá lên.
Chiếc điện thoại này là của Lư Thiên Kiêu, chắc chắn cảnh sát Trường An đang ráo riết tìm kiếm tung tích của nó, không ai biết rằng nó ở trong tay mình.
Lúc trước gã còn không nỡ giết Lư Thiên Kiêu, so với La Hiểu Ninh thì tính cách của Lư Thiên Kiêu giống với mình hơn hẳn.
La Quế Song thắc mắc, Lư Thế Cương cả đời sống như một con lừa bịt mắt đẩy cối xay sao có thể sinh ra một đứa con trai tính khí như ăn phải thuốc nổ như thế?
(*)Khi cho lừa đẩy cối xay đậu tương thì phải bịt mắt lừa lại vì nếu không thì lừa không chịu đi, phải đánh mới đi, thậm chí còn ăn vụng đậu tương.Có lẽ ngay cả cảnh sát cũng không thể hiểu tại sao gã lại muốn giết Lư Thế Cương, giết cả nhà ông ta —— Đêm hôm đó vốn dĩ gã nhận được mật báo của Lư Thế Cương, định tới để cứu đồ vô dụng này.
Trước đây gã giết từng người từng người ở huyện Kim Xuyên chẳng có ý nghĩa gì khác mà chỉ là nhìn không vừa mắt thì giết. Gã chuyên chọn những người phụ nữ mang thai có dáng vẻ đoan chính để giết nhằm tăng thêm chút sắc thái truyền kỳ cho mình.
Không biết vì đâu, khi thấy những người phụ nữ có thai hoặc dẫn theo con nhỏ đi ngang qua cửa nhìn mình với ánh mắt thản nhiên thì gã lại có cảm giác dường như trong mắt các cô ẩn chứa sự trào phúng.
Trong sự lẳng lơ toát lên vẻ khinh bỉ, rất giống đôi mắt của Tiger.
Sự lựa chọn dị dạng này chứa đựng nỗi hận ngay đến chính gã cũng không hiểu —— Nếu không phải vì cứu Trương Thu Ngọc thì gã sẽ không bắt đầu giết người lại, vậy thì Lữ Hiền Đức sẽ không có cơ hội làm tổn thương La Hiểu Ninh, bản thân cũng sẽ không giống như bây giờ động một cái là lại ngứa tay.
Đến lúc này thì gã bèn đổ trách nhiệm làm việc nghĩa tích đức lên đầu Trương Thu Ngọc.
Lư Thế Cương không thể chịu đựng được việc gã tàn sát không ngừng, từng vụ án giết sạch cả nhà ở huyện Kim Xuyên người ngoài không biết ngọn ngành nhưng trong lòng Lư Thế Cương thì hiểu rõ hơn ai hết.
Toàn bộ thôn Sa Trường đều nhận được tiền trợ cấp giải tỏa, ông ta chào tạm biệt La Quế Song: “Tôi tới Trường An làm ăn, đợi tôi kiếm thêm chút tiền thì sẽ chuyển Hiểu Ninh đến bệnh viện lớn trên tỉnh.”
Do dự một lúc lâu thì ông ta ngập ngừng khuyên nhủ: “Song Tử, anh dừng tay lại đi. Thù đã báo cũng nên rửa được hận, Hiền Đức đã bị anh dìm xuống sông rồi, bao nhiêu năm qua tay anh đã tạo nghiệt quá nhiều, còn chưa đủ sao?”
Nói xong thì ông ta lén lút vẽ một chữ thập trước ngực: “Dừng tay lại đi, Chúa sẽ tha thứ cho anh mà.”
La Quế Song thờ ơ nhìn ông ta: “Mày đi thì tao phải làm sao?”
Lư Thế Cương hoảng sợ, ông ta hiểu La Quế Song đang uy hiếp ông ta.
“Tiền trợ cấp anh cũng có…” Ông ta run cầm cập: “Anh cũng làm ăn đi!”
La Quế Song nhìn ông ta trong chốc lát rồi đột nhiên bật cười, để lộ một hàm răng vàng trắng đan xen.
“Bố mày muốn đi thì sẽ đi, không đến lượt mày quan tâm.”
Hai năm ở trong rừng mưa đó đã thiết lập một loại kiểm soát nho nhỏ nào đó trong tâm lý của bọn họ. Lư Thế Cương cứ thế trở thành chư hầu của La Quế Song, tựa như một con gia súc của nhà họ La, ông ta kiếm tiền chữa bệnh cho La Hiểu Ninh cũng khoan dung với việc Phùng Thúy Anh tìm đủ mọi cách để bòn rút tiền từ chi phí chữa bệnh.
Kiếm nhiều thêm một chút là được rồi, Lư Thế Cương an ủi mình.
Ông ta nắm bắt đúng thời điểm vùng phía tây mở cửa, Quan Trung nằm ở nơi giao nhau giữa Trung Nguyên và vùng phía tây, Trường An lại là thủ phủ của tỉnh Quan Trung —— Chiến lược của khu vực trung tâm cùng với chính sách của phía tây đều tạo thuận lợi cho Cố Đô tràn ngập bão cát này. Nó trở thành trung tâm địa lý phát triển của khu vực giữa và phía tây Trung Quốc.
Ông ta quả thật kiếm được nhiều tiền, đồng thời Trương Thu Ngọc bị suy nhược nhiều năm do sẩy thai lại mang bầu lần nữa!
Từng ngày trôi qua càng trở nên tốt hơn, nhưng càng tốt lại càng khiến ông ta lo sợ. Ông ta sợ một ngày nào đó La Quế Song bị bắt thì những chuyện trong quá khứ của ông ta sẽ bị liên lụy theo và tất cả hạnh phúc bây giờ sẽ tan thành mây khói!
Mỗi ngày ông ta đều thầm cầu nguyện trong lòng, còn lén lút bài trí căn nhà mới mua thành giáo đường, gỗ Trầm Hương và gỗ Gopher thì ông ta không dùng nổi nhưng có thể dùng gỗ Thông để thay thế. Ông ta không dám treo Thánh Giá và đặt tượng Đức Mẹ một cách lộ liễu vì vậy đã tập hợp rất nhiều “Cừu non ốm yếu” để ám chỉ.
Ông ta khao khát sự phù hộ của thần linh hư ảo, Chúa Cha ở trên cao chắc chắn sẽ đem lại hạnh phúc vĩnh hằng, che đi những xấu xa cho cuộc đời đầy rẫy ma quỷ của ông ta.
—— Dường như Chúa Cha và Đức Mẹ nghe được nguyện vọng của ông ta, xúc động khi thấy ông ta co ro cúm rúm trong phòng xưng tội tự xây dựng từ sáng đến tối nên họ đã ban xuống phước lành.
La Hiểu Ninh vậy mà có thể tỉnh lại!
Trong lòng Lư Thế Cương thật sự cảm ơn trời đất, ông ta từng lén lút đến thăm La Hiểu Ninh, còn lén nhìn người thanh niên đã giúp Hiểu Ninh tỉnh lại.
Dáng vẻ đẹp đẽ tựa như thiên sứ.
Ông ta thầm vẽ chữ thập trong lòng —— Nhất định đây là kết quả do bản thân đã thành kính cầu nguyện! Thượng Đế đã phái thiên sứ đến để cứu khổ cứu nạn! Kỳ tích đã hiển linh! Ngay cả bệnh nhân bại liệt hôn mê cũng được Chúa kêu gọi thức tỉnh!
Amen!
Hết thảy đều rộng mở cùng với giai điệu thiêng liêng, dường như La Quế Song cũng xúc động, gã ngừng gây tội ác và chuyển nhà đến Trường An. Gã đề nghị với Lư Thế Cương một cách nhẹ nhàng: “Tao cũng làm ăn, mày cho tao mượn một ít tiền.”
Lư Thế Cương không dám làm trái nhưng lại sợ chuyển khoản sẽ bị người khác phát hiện nên ông ta đã rút một khoản tiền mặt từ các khoản thu chi.
Mười năm lực lượng cảnh sát Quan Trung cũng không tra ra được chân tướng, chỉ cần La Quế Song không tiếp tục giết người thì sau này bọn họ có thể làm một người dân an phận chân chính.
Những ngày tháng yên bình chỉ kéo dài được năm năm, năm năm ấy trôi qua như thể tái sinh —— Nhưng Lư Thế Cương không ngờ được, La Quế Song cũng không ngờ được, gia đình bị giết hại ở A Lăng năm đó còn sót lại một người sống!
Đứa bé này cũng lớn lên ở Trường An, cậu ta mang theo mối thù không đội trời chung đứng dưới cùng một bầu trời, hít cùng một bầu không khí với bọn họ —— Lại chính là thiên sứ đã đánh thức La Hiểu Ninh tỉnh dậy!
Lư Thế Cương hốt hoảng tìm tới La Quế Song: “Làm sao bây giờ? Chuyện này giấy không thể gói được lửa, nhỡ đâu bị phát hiện thì phải làm sao?!”
La Quế Song khịt mũi coi thường: “Chuyện ở A Lăng đã bao nhiêu năm rồi? Mẹ kiếp nếu bắt được tao thì đã bắt từ lâu —— Mày không nghe thằng ngu đấy nói gì à? Nó vẫn còn tin cảnh sát kia kìa!”
Chỉ có một loại suy nghĩ không cam tâm sinh sôi trong lòng La Quế Song —— Điều này không hoàn hảo, không sảng khoái, quá trình giết người của gã không nên có sơ sót!
Gã thật sự muốn gi3t chết thằng nhóc mồ coi lọt lưới này nhưng Lư Thế Cương ngăn cản gã.
“Tôi van anh, nhiều năm qua chúng ta cũng đã đi được tới đây.” Lư Thế Cương giàn giụa nước mắt nước mũi kéo gã lại: “Song Tử, anh đừng gây rối nữa, tôi cũng sẽ sống đàng hoàng. Tôi thấy con của anh với cậu ta rất thân thiết, hai đứa cứ như anh em ruột vậy, không biết chừng đây là oan nghiệt đến cuối cùng lại được đền đáp. Chúng ta hãy quên nó đi!”
Ông ta không nói thì thôi nhưng lời vừa thốt ra thì trong lòng La Quế Song bỗng chốc trào dâng tức giận.
Con trai của mình quấn quýt với tên nhãi con bị lọt lưới? Dựa vào đâu?
Rồi lại nghe Lư Thế Cương nói La Hiểu Ninh và Lương Húc thân nhau như hình với bóng thì La Quế Song càng khó kiềm chế phẫn nộ trong lòng. Mọi thứ của gã đều bị người khác cướp đi —— Danh tính thật, gia đình êm ấm, ngay đến quyền làm cha cũng bị kẻ thù đoạt mất!
Bản thân mình còn không dám đến xem La Hiểu Ninh nhiều vậy mà thằng nhóc chó chết này lại được vớ bở trở thành cha!
La Quế Song rất giỏi trong việc biến mình thành nạn nhân, định nghĩa “kẻ thù” được gã đưa ra chính xác —— Quả thật có thù hận, chỉ là gã đã quên mất người mang nỗi hận là Lương Húc, còn kẻ gây ra thù là chính bản thân gã.
Ở đây mỗi ngày gã đều gây náo loạn, Lư Thế Cương kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, vì để tránh bị lộ tẩy nên ông ta chỉ đành ngừng việc huấn luyện của Lư Thiên Kiêu lại —— Bố của Lương Húc chính là huấn luyện viên của Lư Thiên Kiêu, nào còn có gan để ở cùng người ta?
Không huấn luyện nữa, trực tiếp đưa ra nước ngoài.
Lư Thế Cương biết La Quế Song ngấm ngầm ra tay với Lương Húc, ông ta vừa phải nghĩ cách khuyên nhủ La Quế Song lại vừa phải tất bật chuẩn bị cho việc trốn ra nước ngoài.
Trong nhà không đủ tiền nên chỉ có thể đưa Lư Thiên Kiêu đi trước, còn mình và Thu Ngọc thì tạm thời tính sau.
Đúng là đã nghèo còn mắc cái eo, Lư Thiên Kiêu lại thật sự có tình cảm với người bố là huấn luyện viên của Lương Húc, vừa nói không cho huấn luyện nữa thì lập tức bị “trầm cảm” gì đó!
Cậu ta lỡ tay bắn chết Lương Phong, vì vụ án này mà Lư Thế Cương và Lương Húc đã có một cuộc gặp mặt trực tiếp ở Cục Công an.
Lư Thế Cương cảm thấy bản thân sắp điên rồi.
Tất cả đang phát triển theo hướng xấu nhất không có cách nào đảo ngược, mọi chuyện đều giấu được đầu thì lại hở đuôi —— Báo cảnh sát thì không dám báo, xin tha thì không thể mở miệng. Lương Húc lượn lờ trước cổng Hoa viên Thúy Vi từ sáng đến tối, Lư Thế Cương nhìn thấy vẻ hung ác trên gương mặt hắn, nét mặt đó giống như một La Quế Song thứ hai.
Quả thật mỗi buổi tối đều bị dọa đái ra quần.
La Quế Song liên tục xúi giục ông ta: “Ngay từ đầu đã nói nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi sẽ lại sinh sôi mà sao mày không nghe tao? Giữ lại thằng ranh họ Lương đó chính là tai họa, mày không giết nó thì sớm muộn gì nó cũng giết mày.”
“Tôi, tôi giết nó thế nào được? Tôi không muốn phạm pháp đâu.”
“Đã nói mày ngu như lừa mà.” La Quế Song bĩu môi: “Hồi trước cái thằng họ Hồ chết thế nào? Lúc đó chúng ta không hiểu luật! Đáng lẽ có thể buộc tội hại người cho nó trước!”
Lư Thế Cương ngơ ngơ ngác ngác nhìn gã.
“Mày nói giờ hàng ngày mày không dám về nhà, nếu lỡ đêm nào đó mày về thì thằng nhóc họ Lương đấy có giết mày không?”
“…”
“Mày dẫn nó vào nhà xong rồi tao đến, lúc đấy chúng ta sẽ tiền trảm hậu tấu nói là nó muốn giết mày rồi mày phản kháng lỡ tay giết nó —— Ai lật lại được?”
Lư Thế Cương nghe vậy thì kinh hãi —— Thật sự không sợ tội phạm táo tợn mà chỉ sợ tội phạm có hiểu biết. La Quế Song trong hai năm qua đúng là đã tiến bộ, bản lĩnh khác thì không có nhưng chuyện hại người thì nghĩ ra hết kế này đến kế khác!
Ông ta thầm suy nghĩ trong lòng.
“Hay là Song Tử, tôi đầu thú nhé?” Ông ta nói một cách ngập ngừng: “Không phải vừa nói vụ án của tên họ Hồ kia là do hắn ta ra tay trước sao? Tôi sẽ đầu thú với cảnh sát sau đó tố cáo Lương Húc uy hiếp tôi. Anh thấy có được không?”
La Quế Song không lên tiếng mà chỉ để lộ vẻ mặt dữ tợn.
Lư Thế Cương cảm thấy bản thân đúng là ngớ ngẩn —— Hiện tại đầu thú? Trong vụ án của tên họ Hồ chỉ có mình ông ta trong sạch, trên người La Quế Song còn đeo theo mười mấy mạng người kìa!
“Được rồi, được rồi, vậy tôi sẽ tìm thời gian thích hợp.” Ông ta do dự nói: “Anh để tôi nghĩ đã.”
Bọn họ lên kế hoạch cho lần hành động đầu tiên, nhưng Lương Húc không đi theo mà La Quế Song cũng không đến như đã hẹn.
Lư Thế Cương không dám hỏi Lương Húc tại sao không đến mà chỉ dám phàn nàn với La Quế Song: “Đã nói sẽ đến sao không thấy bóng dáng anh đâu?”
La Quế Song nói năng hùng hồn: “Hôm qua mày vừa mới gọi điện thoại cho tao, nếu cảnh sát điều tra thì tao khó tránh sẽ bị lộ tẩy.” Gã nói: “Mày đưa điện thoại của con trai mày đây, tao cầm điện thoại của nó thì sẽ không ai nhìn ra manh mối.”
Nói có lý.
Nhưng liên minh giữa bọn họ đã xuất hiện một vết rạn nứt nho nhỏ, Lư Thế Cương lờ mờ có cảm giác La Quế Song đang muốn mượn tay Lương Húc để giết người diệt khẩu.
Lữ Hiền Đức chết rồi, Chu Đồng Bưu đã mất liên lạc từ lâu, nếu như mình cũng chết thì trên đời này sẽ không còn ai vạch trần được La Quế Song.
Đột nhiên ông ta cảm thấy rất sợ hãi, bất thình lình nghĩ đến cụm từ “Gần vua như gần hổ” ấy —— Đồng lõa phạm tội với La Quế Song chẳng khác nào bảo hổ lột da.
(*)”Bảo hổ lột da” (与虎谋皮) ý chỉ việc mong muốn kẻ ác hy sinh lợi ích của mình, chắc chắn không thể thành công.Ý chí sống mãnh liệt hơn hết thảy, con thỏ cuống lên cũng sẽ cắn người.
Lư Thế Cương luôn sống lặng lẽ như một con gia súc nhưng dù gì ông ta cũng là người từng vào sinh ra tử, trở về từ chiến trường Kokang nên không phải là ông ta không có suy nghĩ giết chóc.
Giết La Quế Song thì ông ta không dám nhưng ông ta dám trả thù, ông ta đã lên kế hoạch cho mình đâu vào đấy —— Một mặt thì tìm sát thủ để giải quyết La Quế Song, một mặt thì âm thầm khống chế La Hiểu Ninh để dùng làm điều kiện đàm phán cuối cùng.
Chuyện đi đến nước này thì không tránh được phải cá chết lưới rách, hai “người anh em” đã từng cùng nhau chiến đấu ấy đi tới hôm nay chỉ còn biết bày mưu tính kế lẫn nhau.
La Quế Song vẫn nhớ buổi tối bị cúp điện đó, tin tức cúp điện đã được thông báo từ lâu nên trước đó gã và Lư Thế Cương đã sắp xếp để dụ dỗ Lương Húc.
Lư Thế Cương ép Trương Thu Ngọc và Lư Thiên Kiêu về nhà mẹ đẻ ở Liên Hồ rồi nói với hai người là buổi tối tuyệt đối không được về đây, bất kể xảy ra chuyện gì thì cũng phải giả vờ như không có gì.
Trương Thu Ngọc rưng rưng nước mắt mà đi.
“Tôi với ông cùng trải qua nửa đời người cũng chẳng có hy vọng gì khác.” Bà nói: “Nếu biết tôi là tai họa thì tôi đã không nên gả đến nhà ông.”
Còn một câu mà bà kìm lại không nói ra.
—— Nếu biết số vốn ban đầu đó kiếm được bằng cách trái lương tâm như vậy thì đã chẳng cần tới cái nơi Myanmar kia. Lúc đi là người, lúc về là ma!
Mới đầu mọi chuyện đều tiến hành theo kế hoạch, chẳng qua trong lòng La Quế Song có suy tính khác. Vào tối ngày 27 đó quả thật gã đã theo Lư Thế Cương cùng tới Hoa viên Thúy Vi, nhưng gã không lộ diện.
Gã muốn xem thử khi Lư Thế Cương bị kề dao vào cổ thì sẽ nói cái gì.
Càng muốn xem thử đứa mồ côi mạng lớn kia rốt cuộc có năng lực gì mà có thể khiến La Hiểu Ninh một lòng một dạ hướng về.
Sau khi La Hiểu Ninh xuất viện gã từng lén lút tới đường Thúy Hoa một lần, lúc đó La Hiểu Ninh thường hay nằm ghé bên cửa sổ.
Phùng Thúy Anh hoảng hốt đẩy gã đi: “Sao con lại về đây? Con đúng là không sợ chết! Mau về đi! Về đi! Con nói cho mẹ biết bây giờ con ở chỗ đó?”
—— Gã cho rằng con trai đang đợi mình nên trong lòng có mấy phần cảm động.
Phùng Thúy Anh vừa gượng gạo vừa bực tức: “Không phải đợi con đâu, đừng nghĩ nhiều! Thằng con này của con còn chẳng bằng chó, người ta vuốt v e mấy cái đã đi theo luôn!”
Đúng vậy, rõ ràng La Hiểu Ninh nhìn thấy gã nhưng ánh mắt thì trống rỗng, tựa như đang nhìn một người xa lạ —— Không phải dường như, trong mắt La Hiểu Ninh gã thật sự là một người xa lạ.
La Quế Song không cam tâm đợi ở dưới tầng. Gã đã đảo qua đảo lại mấy vòng ở bên dưới vậy mà từ đầu đến cuối La Hiểu Ninh vẫn cứ nằm sấp ở trên tầng, thỉnh thoảng rời đi trong chốc lát rồi lại mau chóng trở về đợi bên cửa sổ.
Mãi cho đến nửa đêm gã nhìn thấy có người đến, La Hiểu Ninh như thể phát điên víu vào cửa sổ trên mái, nước mắt lã chã nói chuyện cùng người đó.
—— Gã chưa từng gặp người này nhưng người thanh niên này trông cao ráo đẹp trai, có một đôi mắt phượng sóng sánh nước. Từ khoảnh khắc đầu tiên thì La Quế Song đã nhớ tới lời miêu tả của Lư Thế Cương về Lương Húc:
“Thằng bé trông như thần tiên.”
Ánh trăng rọi xuống, dường như Lương Húc cũng vô cùng xúc động, hắn đứng dưới cửa sổ gọi một cách vội vã lại dịu dàng:
“Hiểu Ninh! Em mau vào đi! Em đừng nằm sấp ở trên đấy nữa! Anh bảo em quay vào!”
Xưng hô thân thiết, quen thuộc đến thế.
Gã chứng kiến hai đứa trẻ tình cảm thắm thiết nhìn nhau qua cửa sổ, cảm giác đó kỳ quái không sao tả nổi. La Hiểu Ninh hoàn toàn không cần đến gã, người bố đẻ là gã có chết cũng chẳng sao.
Nó cũng chẳng phải con gái! Rưng rưng nước mắt nhìn một người đàn ông như thế là có ý gì? Nó có biết tên này là thằng nhãi mình suýt gi3t chết lúc trước không?
Thằng đó cũng xứng?
Nếu không phải trong người không có dao hoặc súng thì La Quế Song đã lao ra gi3t chết Lương Húc. Gã không hiểu rõ cái gì gọi là “Đồng tính luyến ái” nhưng trong lòng gã ngay lập tức đã bình tĩnh lại, con trai bị bệnh rồi, là do thằng nhãi chó chết này làm cho bị bệnh.
Bệnh này không thể không trị, muốn trị thì chỉ có một cách duy nhất, nếu Lương Húc giết Lư Thế Cương thì cả đời này hai đứa nó cũng đừng mong gặp nhau!
Không cần tự mình ra tay, cảnh sát sẽ cho cậu nhóc đẹp trai này ăn đạn.
Thật sảng khoái, tại sao trước đây giết người lại không thú vị như vậy? Bản thân thậm chí chẳng cần động đậy đến một ngón tay cũng có thể dễ dàng giết một con cá lọt lưới!
Kế hoạch hiểm độc cứ thế hình thành, gã giật dây Lư Thế Cương đi dụ dỗ Lương Húc —— Cứu ông ta? Không bao giờ có chuyện đó! Đây gọi là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau; trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
La Quế Song vừa muốn làm chim sẻ, vừa muốn làm ngư ông.
Mọi chuyện phát triển theo hướng mà gã hy vọng, nhưng gã không ngờ là loại người nhát gan như Lư Thế Cương lại cũng có can đảm hại người!
Lư Thế Cương bị Lương Húc đánh cho sợ mất mật, chờ mòn chờ mỏi cũng không thấy người đã thỏa thuận sẽ đến giúp đỡ đâu —— Ông ta tuyệt vọng, quả nhiên La Quế Song muốn giết người diệt khẩu, gã vốn không định đến!
Trong cơn lo sợ và ngờ vực, ông ta mở miệng cầu xin Lương Húc tha mạng.
Toàn bộ nội dung đều bị La Quế Song đứng ở ngoài cửa nghe không sót một chữ.
Gã mong chờ Lương Húc sẽ đâm chết Lư Thế Cương nhưng Lương Húc lại chạy xuống tầng, Lư Thế Cương thì r3n rỉ yếu ớt ở trong nhà.
Gã nở một nụ cười nhạt với Lư Thế Cương rồi tán thưởng cách trói người của Lương Húc —— Không hổ là tai họa do mình để sót lại, đã học được cách sử dụng kỹ thuật này một cách hoàn hảo!
Lư Thế Cương bị đâm trúng tim nhưng hơi chệch đi, ông ta vẫn chưa chết, nếu khi đó gọi cấp cứu thì Lư Thế Cương vẫn có thể sống sót.
Nhưng La Quế Song không định gọi xe cứu thương cho ông ta, gã phải giúp Lương Húc hoàn thành một tội danh giết người.
“Biết mình sai ở đâu rồi chứ?”
Gã ngồi xổm xuống, cười một cách thân thiết với Lư Thế Cương: “Đại Cương à, tao không ngờ là mày lại có lòng dạ độc ác như thế đấy! Mày muốn giết ai cơ?”
Lư Thế Cương tuyệt vọng nhắm mắt lại, không nói một lời.
Không ai ngờ là ngay lúc gã chuẩn bị xử tử Lư Thế Cương thì Lư Thiên Kiêu trở về.
Đi theo sau cậu ta là Trương Thu Ngọc.
Trương Thu Ngọc không sao yên tâm được, bà biết tối nay chồng mình ắt sẽ gặp nguy hiểm. Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, có chết cũng nên chết chung một nơi nên bà mặc kệ tất cả mà trở về.
Trương Thu Ngọc quỳ xuống trước mặt gã: “Đại ca, em cảm ơn anh đã cứu em năm đó, nhưng bao nhiêu năm qua chồng em trả ơn cũng đã trả hết rồi! Chuyện ngày hôm nay cứ dừng ở đây đi! Em cầu xin anh tha cho anh ấy một mạng!”
Bà vừa dập đầu vừa bảo đảm: “Sau ngày hôm nay, ngày mai, ngày mai em sẽ đưa con đi, em và Đại Cương cũng sẽ không ở lại Trường An. Đại ca, anh Song Tử, anh tha cho anh ấy đi!”
Bà không biết người đâm Lư Thế Cương là Lương Húc, chỉ nhìn bộ dạng bị trói của Lư Thế Cương thì tưởng là La Quế Song ra tay.
Mẹ thì yếu đuối nhưng con trai thì không yếu đuối, Lư Thiên Kiêu nhìn gã với ánh mắt căm tức: “Giờ ông ra đầu thú thì còn được khoan hồng. La Quế Song, ông chính là hung thủ của vụ án Kim Xuyên đúng không?”
La Quế Song hấp háy mắt: “Ranh con, bố mày nói cho mày?”
Lư Thiên Kiêu tức giận đến mức mặt đỏ rần: “Không cần ông ấy nói! Trước nay nhà tôi vẫn luôn bị ông làm liên lụy! Giờ ông còn định giết người diệt khẩu? Cũng vì ông mà tôi không thể thi đấu, huấn luyện viên cũng bị tôi hại chết! Ông là đồ khốn hại người!”
Trương Thu Ngọc ở bên cạnh hoảng sợ kéo cậu ta lại: “Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Hàng xóm sẽ nghe thấy mất!”
“Tại sao không thể nói?” Lư Thiên Kiêu trừng mắt nhìn Trương Thu Ngọc: “Mẹ, chúng ta bị ông ta liên lụy còn chưa đủ sao? Dựa vào đâu mà không thể báo án? Mẹ đứng lên! Mẹ mau gọi cấp cứu! Con đi báo cảnh sát!”
Điện thoại của cậu ta bị Lư Thế Cương lấy mất chứ nếu không cậu ta đã báo cảnh sát từ lâu.
“Con thì biết cái gì chứ!” Trương Thu Ngọc khóc lóc kéo cậu ta —— Giải thích thế nào đây? Giải thích thế nào đây? Bảo bà làm sao mở miệng nói cho con trai biết Lư Thế Cương cũng là đồng phạm của năm đó? Rồi bảo bà làm sao mở miệng nói cho con trai biết năm đó mình suýt nữa bị xâm phạm?
“Được rồi, em dâu, đừng nói nữa.”
La Quế Song bình tĩnh mở miệng: “Thế này đi, tôi sẽ đi, sau này không bao giờ xuất hiện trước mặt mấy người nữa. Nhưng mấy người phải cho tôi một sự đảm bảo để bây giờ tôi có thể rời khỏi Trường An an toàn.”
Lư Thiên Kiêu nào chịu nghe nhưng Trương Thu Ngọc lại gật đầu liên tục: “Anh, anh nói đi, anh nói đi!”
“Tôi muốn hai người trói mình lại để tôi có thời gian rời khỏi đây. Chứ nếu không tôi vừa đi các người đã báo cảnh sát thì chẳng phải tôi xong đời?”
“Nhưng Đại Cương —— Đại Cương anh ấy…”
“Nó không phải do tôi đâm.” La Quế Song nói: “Là do thằng nhóc họ Lương làm.” Gã liếc mắt nhìn Lư Thiên Kiêu: “Cháu hại chết bố nó nên tối nay nó đến trả thù.”
Lời này khiến Lư Thiên Kiêu sững người.
Không thể nào tin được anh Lương Húc sẽ làm chuyện phạm pháp.
Nhưng quả thật Lương Phong vì mình mà chết.
Trong lúc hoang mang, dưới sự khuyên nhủ của Trương Thu Ngọc thì Lư Thiên Kiêu để mặc cho bà trói mình lại. Tiếp sau đó La Quế Song cũng trói Trương Thu Ngọc lại.
“Hai người nhanh lên chút.” Gã còn dặn: “Tôi đi để cho hai người còn gọi xe cấp cứu. Nhất định phải nhớ tóm lấy thằng nhóc họ Lương kia để trả thù.”
Trương Thu Ngọc và Lư Thiên Kiêu đều có linh cảm không lành nhưng trong lòng họ vẫn có một phần ảo tưởng may mắn —— Lư Thế Cương chăm sóc La Hiểu Ninh nhiều năm như vậy, bọn họ không thể nào tưởng tượng được La Quế Song sẽ lạnh lùng giết hại ân nhân.
Vào khoảnh khắc Lư Thiên Kiêu ngã xuống thì Trương Thu Ngọc cũng mềm oặt người ngã xuống. Bà biết cả gia đình mình hết thật rồi.
Biết vậy từ đầu chẳng làm, nhưng rốt cuộc mình đã làm sai điều gì?
Trước khi đi La Quế Song ngước nhìn cây Thánh Giá từ trên trời giáng xuống trong căn phòng.
Thánh Giá treo trên đầu cả nhà bọn họ mười mấy năm.
Giờ đây rốt cuộc rơi xuống.
Bọn họ sẽ ở dưới cây Thánh Giá này, lặng lẽ thối rữa.
Sau đó mọi tội danh sẽ quy cho Lương Húc.
Tiếng trẻ con khóc thút thít khe khẽ vang lên sau lưng gã, âm thanh ấy vô cùng quen thuộc, như tiếng khóc nỉ non khi La Hiểu Ninh vừa chào đời, cũng giống như tiếng gào khóc khi Lư Thiên Kiêu vừa mới học bước đi.
Đều rất quen thuộc.
La Quế Song không rảnh quát tháo chúng, gã nôn nóng muốn gặp Lương Húc, muốn gặp La Hiểu Ninh —— Gã phải hoàn thành một kế hoạch độc ác nhất, tóm lại mãi mãi sẽ không để cho chúng ở bên nhau.
Gã bấm điện thoại, từ tốn nói với cảnh sát: “Bây giờ là ba giờ, ba rưỡi mà tao không gặp được người thì chúng mày cứ chờ nhặt xác. Cách năm phút tao sẽ bắn chết một đứa, bắn chết hết thì bố mày tự tử!”
Hết chương 56.