Tarot Lá Bài Phán Quyết

Chương 10

Một tuần thì có ba ngày cậu Cả nhà họ Hoàng ăn xong cơm tối liền vội vội vàng vàng đi đến một quán trà ở góc Tây trấn. Trước kia nơi đây từng nườm nượp khách khứa, rất nhiều con hát bất đắc chí đều tìm thấy ở đây sự tôn nghiêm đã mất, về sau xảy ra xô xát, đến vai khép vở cũng bị đánh đuổi đi, bất đắc dĩ mới đành đứt gánh. Từ đó về sau nơi này trở thành quán trà thuần túy, chỉ mời mấy vị tiên sinh tới hát bình đàn(1), tuy không hay đến độ phải đập bàn khen, nhưng cũng không đến nỗi sai nhịp lạc điệu, rốt cuộc vẫn có thể miễn cưỡng giúp không khí bớt phần tịch mịch.

Hoàng Mạc Như quen chọn góc sát phòng trà nước, ông chủ chỉ tùy tiện đặt một tấm nình phong ngăn cách tiền đài hậu đài, hắn ngồi lấp ló ngay cạnh bình phong, sau đó gọi một âm Bích Loa Xuân, mơ màng tưởng tượng nơi Hoàng Mộ Vân tới.

Tên ngốc si tình này nhất định trong lòng tơ tưởng Bạch Tử Phong, nhưng tay lại ôm ấp con kỹ nữa hạng hai ở Phong Nguyệt lâu, xót xa và thê lương nhường vậy, thật nghĩ mà chỉ muốn phá lên cười. Có thể thấy không phải ai cũng làm được công tử phong lưu, giống như Hoàng Mạc Như hắn đang phải ra sức kiểm chế lòng kiêu ngạo ngút trời, ở nơi này đợi thời khắc mê hồn nghìn vàng khó mua nổi.

Nhưng vận may đàn ông trấn Thanh Vân này cả đời không sao biết đến, hắn đều nhận được trên thân thể nàng, ngón chân trắng ngần tròn lẳn của nàng như châu như ngọc mơn trớn cẳng chân hắn; còn giấu dưới hai vành xương quai xanh toàn là rượu trắng, nhấp một chút đủ đỏ mặt; đường cong nguy hiểm không thể nhìn cũng không thể chạm phía dưới bầu ngực lúc nào cũng ngập ngừng kéo dài xuống mãi, không đặc biệt khúc khuỷu, nhưng lại giăng đầy cạm bẫy, hễ động tới liền kích phát, đáng sợ hơn nữa còn có vùng phì nhiêu màu mỡ giữa hai chân nàng, tựa như trộn cùng thạch tín, càng độc lại càng mê, hắn nguyện vùng vãy suốt đời trong đó, để ngọn lửa dục vọng cháy vừa cao vừa vượng, cho đến khi đèn khô dầu cạn.

Có gã đàn ông nào mà không nguyện như thế? Hắn chỉ có thể một tay giữ chặt đũng quần đang từ từ nhô lên, một tay còn lại che đậy nụ cười ngờ nghệch nơi khóe miệng, tưởng như bản thân đã có thể chết mà không hối tiếc, sự tôn nghiêm của toàn thể đàn ông trấn Thanh Vân đã bị hắn băm vằm nát vụn, mặc hắn quăng quật chơi đùa.

Thi thoảng, hắn cũng có những đòi hỏi quá đáng với nàng, ví dụ muốn nàng đổi sang kiểu tóc của Bạch Tử Phong, thoa thêm son phấn điệu đà, xem có mang vẻ phong tình khác không. Nàng đã sống nhiều hơn hắn mười năm, mười năm ấy chính là sức mạnh của nàng, cũng là vốn liếng để nàng tùy ý thao túng hắn, bởi vậy hắn có sao cũng không dám nói ra, chỉ ước ao lương tâm nàng thức tỉnh, bố thí cho hắn nhiều hơn.

Đợi mãi, uống hết cả ba chung trà. Là nàng bẳt hắn đợi. Chẳng qua chỉ ba chung trà nhưng với kẻ đang chờ đợi như hắn lại là từng chén từng chén sông cạn đá mòn, đến trái tim cũng sắp khô kéo. Vì vậy khi đứng lên trả tiền, bàn tay hắn cầm đồng bạc Đại Dương cũng run run, may mà tiểu nhị chỉ biết tiền, không để ý những chuyện khác.

Ra khỏi quán trà, ngẩng đầu nhìn trăng, bỗng thấy sao giăng khắp trời, chiếu sáng cả người hắn. Tần thị đứng đợi dưới gốc cây dương trong con ngõ phía sau quán trà, cũng bị ánh sao bao trùm, hai chân giẫm trong lùm cỏ, đom đóm lập lòe lơ lửng ngang eo, hắn từ xa nhìn lại, trông thấy thị lại quên khuấy mất làm sao cất bước.

"Hôm nay, mình chơi mấy kiểu mới nhé?" Thị cười với hắn, làn da trên mặt mỏng đến độ trong suốt. Hắn như bước trong giấc mộng, chỉ biết gật đầu lia lịa, để thị dắt tay, đi về phía tiệm dầu muối.

Hoàng Mạc Như không thích tiệm dầu muối, mùi hương da thit Tần thị có nồng nàn đến đâu cũng không át được mùi nước tương mặn mòi, giữa lúc hoan lạc cũng không thể tảng lơ thứ mùi ấy. Vì vậy nhìn thấy thị khẽ khàng mở cánh cửa nhỏ của cửa tiệm, hắn lại thấy hơi hụt hẫng, thế nhưng thị không dẫn hắn thẳng tới quầy tính tiền, mà vòng qua gian nhà kho bày đầy vại lọ, đi hẳn ra sau tới nhà thị.

Lén lút qua lại gần một năm, đây là lần đầu tiên hắn bước chân vào "cấm địa" của nàng, phòng ăn rộng chưa đầy mười thước vẫn giữ nguyên kiểu bày biện linh đường, không khí có mùi mằn mặn ngòn ngọt rất cổ quái. Bàn tay thị giữ hắn ươn ướt, hắn cũng vì thế mà trở nên kích động, nếu không phải ánh sáng trong phòng mờ tối, e rằng hai gò má ửng đỏ sớm đã vạch trần sự non nớt của hắn. Thế nên hắn cúi đầu, cố không tỏ ra sợ sệt, mặc cho thị kéo đi khắp nơi...

Hai người dừng lại ở gian phòng trong cùng, giữa bóng tối đen đặc, ánh sáng yếu ớt từ đầu que diêm bừng lên như xá rách lỗ hổng tuyệt vọng, để người ta tận hưởng đốm sáng bé bằng hạt đậu. Đốm lửa cuối cùng di chuyển tới một ngọn đèn dầu, cả gian phòng thoắt chốc được quết lên một thứ sáng vàng vọt, đồ dùng trong phòng rất ít, chỉ có một cái bàn vuông, một bàn trang điểm cũ, một tủ quần áo, bên bức tường đối diện bà vuông kê một cái giường, giăng màn che đi một người nằm bên trong.

"Đây là..." Hắn căng thẳng đến độ da dẻ gần như nứt toác.

Tần thị lại mỉm cười, bóng người hắt lên tường thành một vệt đen hút mắt, động tác vén màn của thị chậm rãi, như thể đang cạy nắp quan tài, toan lôi oan hồn bên trong ra nhồm nhoàm ngốn ngấu.

Người đàn ông nằm trên giường, mặt mày phù thũng, chiếc cằm đôi gần như chẹn tắc cả cổ, tấm mền đắp người trên thoang thoảng mùi dầu mỡ. Trông tấm mền gấp gáp nhô theo lồng ngực, có thể đoán chắc y đã tỉnh, nhưng lại muốn vờ ngủ, hai con mắt nhắm nghiền.

"Đây là ai, mình còn không nhận ra sao?" Khóe miệng Tần thị lạnh băng, khiến vẻ đẹp của thị càng khắc cốt ghi tâm, có thể thấy tà chưa chắc đã hoàn toàn xấu xa, "Đây chính là tên đàn ông đã bắt tôi sống như góa phụ cả đời! Hôm nay, để cho hắn ta mở mang tầm mắt..."

"Như vậy... không hay lắm?" Hắn hận không thể co giò tháo chạy, hơi thở của người đàn ông trên giường rõ ràng càng lúc càng nặng nề, đến mí mắt cũng bắt đầu giật giật, màn kịch lừa mình dối người này sắp không diễn tiếp nổi nữa rồi!

"Nào." Yêu cầu của thị đơn giản rõ ràng, mảnh tạp dề nên hoa xanh trắng li ti bên ngoài đã được trút bỏ, từng khuy chuồn trên áo cánh lần lượt mở ra, cần cổ và bầu ngực bị ánh đèn dầu nhuộm vàng gần như tan vào bầu không khí mặn mòi ấy. Tấm áo yếm sát người màu hồ thủy, thêu vầng trăng và bờ dương liễu, là do Hoàng Mặc Như đặt thợ thêu giỏi nhất ở xưởng lụa làm ra. Hắn thoắt chốc bị màu xanh lục đó mê hoặc đến không còn lý trí, quyết ý không màng đến cỗ "xác sống" trên giường kia nữa, lao tới ôm trọn, mút lấy vành tai Tần thị. Thị còn sốt sắng mãnh liệt hơn cả hắn, đã nắm lấy ngọn lửa nơi hạ bộ, sờ nắn, dồn ép, áp sát ngực mình vào ngực hắn, miệng không ngừng truy hỏi: "Mình nhớ tôi không? Nhớ tôi không?"

Sao không nhớ cho được! Hắn dùng từng tấc cơ bắp run rẩy trên người đáp lại thị, dỗ yên thị, bắt thị nếm mùi giày vò từ hắn, ngọn đèn dầu kia đã rơi xuống sàn, phát ra tiếng rít thê thiết, ánh lửa chập chờn dữ dội trong bầu không khí mằn mặn ẩm ướt, rồi tắt ngấm dưới nền gạch rêu. Bọn họ giằng co, quấn quyết, tấn công vào điểm yếu của nhau trong bóng tôi,s thậm chí thị còn quay đầu nhìn Điền Quý trên giường mấy lần, vào lúc cơn cuồng dại lên đến đỉnh điểm, hai chân thị cong lại hình cánh cung, quặp chặt lấy hai gò xương bả vai nhô lên sau lưng Hoàng Mạc Như. Nếu như hắn có thể nhìn rõ khuôn mặt thị, nhất định sẽ không tài nào bỏ qua đôi tròng mắt trợn tròn, nanh ác, ánh mắt hận không thể lăng trì xử tử người chồng.

"A!"

Âm thanh ấy phát ra từ trên giường.

Hoàng Mạc Như có thể tưởng tượng ra người đàn ông trên giường nhất định đang mở trừng cặp mắt đỏ ngầu, chòng chọc nhìn bọn họ.

Bạch Tử Phong bồn chồn thật sự, cô ta lo lắng đến nỗi mô miệng khô nứt, cứ cảm giác có gì đó chẹn ở trước ngực không xuôi, phải dùng kim châm một lỗ thoát khí. Mạnh Trác Dao thường xuyên nhắc nhở cô ta, trên đời không bí mật nào giữ kín được mãi, dù cẩn thận đến đâu, không từ thủ đoạn ra sao, rồi cuối cùng sự thật vẫn sẽ bị phơi bày ra ánh sáng, vì vậy, khi còn sống chỉ có thể chôn vùi nó thật sâu, để nó lâu thấy mặt trời hơn một chút. Thực tế, bọn họ quả thật cũng đã làm vậy, dùng thời gia, dùng bụi đất, cộng thêm một vài thủ đoạn nhỏ không tiện nói. Bởi thể quẻ bói của Đỗ Xuân Hiểu khiến cô ta run sợ, cô gái mặt không son phấn, sưng phù vì ngủ nhiều này đã dùng sự sắc sảo giấu trong da thịt đâm xuyên qua lớp áo giáp ngạo mạn của cô ta. Những lúc tức giận đến cực độ, Bạch Tử Phong từng muốn đi tìm "bà cốt" ấy hỏi cho ra nhẽ, xem bản thân đã để lộ sơ hở ở đâu, nhưng rồi lại mau chóng xụi lơ, dự cảm nếu hỏi vậy, có lẽ mảnh khăn che mặt cuối cùng cũng bị đối phương giật mất, chỉ đành nhẫn nhịn.

"Em sao thế? Mẹ Cả biết em đến, hôm nay đã đặc biệt hầm cháo táo đỏ ý dĩ." Hoàng Mộ Vân nói giọng rất nhẹ, tựa hồ vừa sợ cô không nghe thấy lại vừa sợ cô nghe thấy, vô cùng mâu thuẫn.

Cô quay đầu nhoẻn cười, lấy lại tấm áo gã đang cầm, hoàn toàn không để ý gã lại gầy hơn trước, giá như cô đưa vòng hờ qua trước ngực gã, hẳn đã có thể chạm tới mối "tương tư" gầy trơ xương kia.

"Em không ăn rối đâu, chiều tối có hẹn với một bệnh nhân nên phải về đây." Cô vô thức thoái thác ý tốt của gã, đối với tình cảm sâu nặng của gã, cô luôn cho rằng mình không gánh vác nổi, bản thân đã nặng nề lắm rồi, còn tiếp nhận thêm ái tình thì thật quá xa xỉ. Bên tai cô lại vang lên lời giáo huấn bất an của Mạnh Trác Dao: "Là phận đàn bà phải tham, nhưng những thứ không giành được thì nhất định phải học cách cự tuyệt." Vì vây cô ra sức cự tuyệt, cuối cùng đã luyện thành một thân công phu.

Sau khi kiểm tra hết một lượt từ chủ nhân cho tới kẻ hầu người hạ, Bạch Tử Phong liền thu dọn hòm thuốc định đi, mới ra tới sân trước, ngang qua phòng Hoàng Mộng Thanh, cô chợt đứng lại. Chỉ nghe vọng ra tiếng Đỗ Xuân Hiểu ư ử hát chẳng màng ý tứ, là một điệu hát thôn quê gọi bạn, không biết bắt nguồn từ đâu. Cô ta đứng lại đó một lúc, rồi đột nhiên quay ngoắt người, nhoẻn miệng cười nói với Hoàng Mộ Vân theo sau tiễn khách: "Lâu lắm rồi không được ăn cháo táo đỏ ý dĩ, bên kia qua muộn một chút cũng được, em ở lại vậy, tiện tán gẫu với bà Cả."

Hoàng Mộ Vân vui đến nỗi chóp mũi cũng đỏ ửng lên, vội chạy tới nhà bếp dặn dò làm thêm mấy món ăn, cũng không thông báo với Hoàng lão gia, chỉ một mực tự lo liệu, chẳng khác nào đứa trẻ ngang bướng một mình một ý.

Bữa tối hôm ấy diễn ra có phần nặng nề, đặc biệt Tô Xảo Mai chỉ ăn đến nửa chừng đã đặt đũa xuống, bảo Hồng Châu đổi bát canh đậu xanh, nói là vì trời nóng, ăn không ngon miệng. Hoàng Mộ Vân cũng "nuốt không trôi", nhưng vẫn nhất định có mặt, ngồi cùng bàn của khách tiếp Bạch Tử Phong. Vẻ niềm nở ân cần của gã quá rõ rệt, khiến Trương Diễm Bình cũng hơi khó chịu, đành lẳng lặng liếc xéo cục cưng. Trái lại Mạnh Trác Dao còn hỏi đùa Bạch tiểu thư bao giờ thành thân. Bạch Tử Phong bị bà ta hỏi nhất thời cứng họng, định thần lại mới nói còn chưa nghĩ tới.

"Sao lại chưa nghĩ tới? Bạch tiểu thư xinh đẹp như vậy, người cầu hôn phải xếp thành hàng ý chứ." Đỗ Xuân Hiểu ngồi cùng bàn với Bạch Tử Phong, mồm còn ngậm cơm đã vội cướp lời, sợ mọi người quên mất mình.

"Cô chưa ghé qua phòng khám của tôi đấy thôi, cả ngày bận tối mắt tối mũi, lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi mà xem mặt?" Bạch Tử Phong cười gượng, "Còn Đỗ tiểu thư, cũng tới tuổi gả chồng rồi, lúc nào mời vời về cho tiệm sách một ông chủ đây?"

"Cô ta chính là chủ rồi, còn vời thêm người nữa mà làm gì?" Hoàng Mộng Thanh gắp một miếng thức ăn, cười nói, "Bạch tiểu thư chắc hiểu nhầm cô ta rồi, cô ta ái nam ái nữ, nên đâu cần kết hôn đâu?"

Đỗ Xuân Hiểu không ngờ bạn thân thiết lại thừa cơ xách mé mình, lập tức đỏ mặt, cũng không màng đến mấy "đại nhân vậy" bàn bên, tức khí đập đũa xuống bàn, nói lớn: "Giờ tôi về tìm ngay Hạ Băng nói chuyện, kêu cậu ta cưới tôi!"

Cả phòng ăn nhất thời chìm trong im lặng, không biết là ai cười phá lên đầu tiên, phá vỡ không khí căng thẳng, tiếp đó người hai bàn đều cười rào rào, Bạch Tử Phong cũng cúi mặt, giấu khóe môi rung rung. Một nơi tử khí nặng nề bỗng nhiên trở nên sôi nổi hẳn, không khí cũng thoải mái nên nhiều. Tiếng cười nhất thời chưa thể ngớt nên Đỗ Xuân Hiểu đành chống quai hàm ngồi đợi, giữa bàn có một người cười đến ho sù sụ, mới đầu cũng không ai chú ý, nào ngờ tiếng ho dần dần vang hơn, mãi không thôi, bấy giờ mới để ý là bà Cả đang ho.

Ai nấy thoắt chốc căng thẳng trở lại, chỉ thấy bà Cả kề trán cạnh bàn, một tay ôm lấy cổ họng, một tay không ngừng đấm ngực, rồi từ trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu, bắn tóe khắp bàn ăn. Mọi người bất giác đều ngửa người ra sau, duy chỉ có Bạch Tử Phong tiến đến đỡ lấy lưng Mạnh Trác Dao ra sức vỗ, đến khi nghe một tiếng "phụt", từ miệng bà ta bắn ra một vật dài cỡ nửa tấc, rơi vào đĩa đựng cánh gà, phát ra một tiếng "keng" xé toạc bầu không khí căng thẳng. Hồng Châu sợ đến nỗi đánh rơi chiếc muôi gỗ xúc cơm xuống chân, đứng im không dám động đậy.

"Đây... đây là gì?" Mạnh Trác Dao mặc kệ máu me đầy miệng, chỉ nhìn chăm chăm vào đĩa thức ăn.

Đỗ Xuân Hiểu xăm xăm bước tới, thò tay nhặt vật ấy lên, giơ ra dưới đèn xem xét hồi lâu, lầm bầm nói: "Là một chiếc đinh sắt."

"Mau đi gọi đầu bếp lên đây, sao trong thức ăn lại có thứ này?" Hoàng Thiên Minh bừng bừng nổi giận, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối không nhìn tới người vợ kết tóc xe tơ bị thương lấy một lần.
Bình Luận (0)
Comment