Tarot Lá Bài Phán Quyết

Chương 14

Tần thị chuyển mấy vại tượng lên gác xong, đã mồ hôi đầm đìa. Thị biết rõ mình xưa nay không làm nổi việc nặng, nhưng dù sao cũng vẫn đang làm đấy thôi. Sau khi Tuyết Nhi qua đời, thị dường như cũng hạ táng theo con bé. Qua cúng bảy ngày, thị mở lại cửa tiệm bán hàng, lo rằng cứ tiếp tục không có thu nhập thì mình cũng chết đói. Nào ngờ vị khách đầu tiên lại là một người thị chưa từng gặp, ngũ quan ngay ngắn như ngọc tạc, đứng trước cửa vóc người chỉ cao hơn thị chừng nửa cái đầu, nhưng trông lại rất mực thước. Tóc húi cua, hốc mắt sau cặp kính gọn vàng nơi sống mũi sâu hút, áo lụa dài ẩn vân mây xanh nhạt rộng rãi ôm lấy cơ thể mảnh khảnh, nụ cười nơi khóe miệng là kiểu trong hờ hững có thành ý, khiến thị cảm thấy mới lạ.

Thị không lại gần chào hỏi cậu ta,chỉ gật đầu mỉm cười,nào ngờ cơ thịt trên gò má lại đau âm ỉ,vì mấy ngày trước khóc quá nhiều, giờ cười cũng khó khăn. Thấy cậu ta đi qua đi lại trong tiệm mấy vòng, tựa hồ không biết cần mua gì, thị thầm nghĩ thôi rồi, lại gặp phải phường ong bướm, đây là tiết mục thị liên tục được xem từ năm mười bốn tuổi, đã chai lì từ lâu, thậm chí còn khó chịu. Thị biết mục đích cậu ta tới đây không phải để mua hàng, bất giác lại sinh lòng mong đợi, trước một chàng trai tuấn tú nhường này, có người đàn bà nào không rung động, vì vậy trái tim thị cũng đập thình thịch, mãi đến khi cậu ta nhắc đến tên đứa con gái, thị mới khựng lại.

"Chuyện con gái chị, xin nén đau thương."

Thị dường như nghe thấy ẩn ý gì đó, nhưng lại không dám hỏi rõ, chỉ đợi cậu ta cũng rút tiền ra an ủi. Mấy ngày nay, nhà họ Hoàng đã sai người đưa tới không ít đồ, trước kia chuộc tôi như vậy, bây giờ vẫn thế. Đỗ Lượng chạy đôn chạy đáo, như miếng giẻ lau đang cật lực lau sạch vết nhơ nhà họ Hoàng để lại, trước là Điền Quý, giờ là Tuyết Nhi. Thị bỗng thấy không cam tâm bị coi là phiền phức, nên không khóc lóc om sòm mà lạnh như băng, chỉ đợi bọn họ ăn năn hối cải. Đỗ Lượng có lúc không kìm được buột miệng, nói thị rất giống một người, hỏi là ai, ông ta nhất quyết không nói.

Hoàng Mạc Như đối tốt với thị chính là từ lúc đó, thị vốn cảm thấy nên tránh xa con người hoàn mỹ đến nỗi thị phát sợ ấy, nhưng đối phương dường như cũng có cùng một mối lo, điều này khiến thị yên tâm hơn ít nhiều. Khi thị ôm hắn trong tay, hình ảnh Tuyết Nhi trốn dưới bếp nhồm nhoàm ăn mì lại hiện ra trong đầu thị, mu bàn chân nó sưng phù, nhưng gương mặt hồng hào mịn màng, như đứa trẻ sơ sinh... Nghĩ vậy thị bất giác siết chặt hơn, hắn ngậm lấy vành tai thị, cuối cùng nói muốn dâng hiến tính mạng cho thị, thị lại đang đợi hắn nài xin, cầu xin được tiến vào nơi sâu kín tối tăm của thị.

Hai người cứ thế giằng co, cuối cùng chẳng ai thắng. Trời vừa trở sáng, thị liền xuống giường đổ ống đờm cho Điền Quý, nấu một nồi cháo kê, rồi xắt nhỏ dưa muối bày lên đĩa, đóng vai một người đàn bà hiền thục. Còn hắn lại muốn ngủ đến mặt trời treo đầu ngọn sào mới dậy, nhờ phúc Hoàng Mộ Vân, con cái nhà họ Hoàng không phải sáng sớm tới các phòng thỉnh an, thích làm biếng đến thế nào cũng được. Hắn không làm biếng, mà là mệt. Một khi dính tới da thịt thị thì chỉ cần không ngửi được mùi nhục thể quện lẫn với mùi tương ấy, toàn thân sẽ sinh ra uể oải, Hắn không được như em trai, dù ốm yếu thế nào cũng vẫn mạnh mẽ, yêu đơn phương khiến người ta kiên cường, còn vụng trộm làm người ta thoái chí, phản ứng lêch lạc này khiến hắn không khỏi bực mình.

Chị Quế vừa khều tâm sen, vừa nói chuyện với Đỗ XUân Hiểu, chị ta dường như không kề xấu hổ, bị đối phương coi là trộm cũng vẫn ung dung từ tốn, thậm chí còn tỏ ra hiên ngang lẫm liệt. May mà Đỗ Xuân Hiểu hiểu rõ chân tướng của sự thản nhiên nàym nên chỉ vui vẻ hỏi chuyện: "Chị chắc phải phát hiện được gì ở phòng mấy cô ả đó rồi?"

Chị Quế lắc đầu, cười nói: "Đừng hỏi tôi phát hiện được gì, chẳng phải cô có thể bói ra sao?"

Đỗ Xuân Hiểu đành mặt dầy cầu cạnh: "Được rồi! Chị cũng biết tôi chỉ bày trò bịa chuyện lừa người thôi mà, nói cho tôi biết chị thu được những gì, chưa biết chừng tôi lại có thể bói ra gì đó hay ho đấy."

Chị Quế nói: "Được, dù gì tôi cũng muốn cho cô xem thứ này trước, cô thử bói xem, chưa chắc đã không bói ra được gì." Nói rồi bèn xòe lòng bàn tay, bên trong là một cái đê bằng bạc ròng.

"Cái này tìm thấy ở đâu?"

"Dưới vách ngăn hòm trang điểm của Tiểu Nguyệt." Chị Quế đeo cái đê vào ngón trỏ, mắt ánh lên tia nhìn giảo hoạt, "Trông có vẻ là bạc, nhưng thực ra bên trong lại là vàng. Trong số mấy con bé đó, tay nghề thêu thùa của Tuyết Nhi khá nhất. Bình thường nó không thích khoe khoang, nên người biết nó có vật này không nhiều, tôi chính là một người trong số đó, thực không hiểu sao vật này lại ở chỗ Tiểu Nguyệt."

Đỗ Xuân Hiểu bấy giờ mới cầm cái đê xem xét thật kỹ, món đồ này quả thật nặng hơn đồ đồng thông thường, nghe chị Quế giới thiệu, lại càng thấy quý giá. Cô cười nói: "Chuyện này chị có nên nói với người bên đội cảnh sát một tiếng không?"

Chị Quế lại lắc đầu: "Muốn nói thì cũng là cô đi nói, con nha đầu Tiểu Nguyệt mưu mô hơn người, phát hiện ra đồ bị mất nhất định sẽ hành động vô cùng thận trọng, ngoài mặt tuy không lộ vẻ gì nhưng trong lòng nhất định có điều mờ ám. Tôi chỉ sợ mắc phải bẫy nó."

"Chao. Gì mà nói cô ta như Quỷ Kiến Sầu không bằng? Đâu lại đáng sợ thế? Theo tôi thấy, cái đê này không chứng minh được điều gì, chị Quế đã dễ dàng lẩn vào phòng người ta, lục đồ như vậy, với người khác cũng có khó gì, chị cũng nói đấy, Tiểu Nguyệt là người có tâm địa, biết đâu bình thường vô ý để mắt đến món đồ của Tuyết Nhi, chưa chừng còn cuỗm luôn từ lâu rồi, nhưng tuyệt đối không thể vì món đồ bé tẹo này mà giết người cướp của." Đỗ Xuân Hiểu tiện tay rút ra một lá bài, đặt bên cạnh đĩa tâm sen trắng tinh, là Bánh xe định mệnh.

"Đấy, cùng một hiện tượng sinh ra, có bao nhiêu là khả năng... Song cũng có thể dọa cô ta một chút." Đỗ Xuân Hiểu nhìn lá bài Bánh xe định mệnh, mặt ngời lên niềm hân hoan ác độc.

Đỗ Xuân Hiểu từ biệt chị Quế rồi vẫn quay về chỗ Hoàng Mộng Thanh, dạo này cô vừa sốt ruột vừa chán nản, vì việc làm ăn quá ế ẩm, vì trời quá nắng, dù đã gần cuối hè nhưng hễ nghĩ đến "mười tám con hổ thu"(1) là cô lại chẳng còn sức lực nào nữa. Vì vậy vừa vào phòng cô liền đặt ngay lưng xuống tấm chiếu mát, đến khay dưa hấu đầy ú ụ đặt bên cạnh cũng không buồn nhìn lấy một lần.

"Kì lạ thật, vua bụng bự hôm nay lại không thiết ăn uống cơ đấy?" Hoàng Mộng Thanh vừa cười vừa đứng dậy khỏi bàn đựng sách, cầm cuộn giấy vân tuyết vừa trải ra luyện bút đem vứt.

"Mộng Thanh!" Đỗ Xuân Hiểu đột nhiên ngồi bật dậy, động tác rất nhanh nhẹn, như đổi thành người khác, "Cậu bảo, tôi có nên xem bài cho cậu Cả nhà cậu lần nữa không?"

Hoàng Mộng Thanh sững người một lát, chau mày nói: "Cậu lại nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì nữa thế?"

"Đâu! Đâu có!" Đỗ Xuân Hiểu thình lình nằm xuống, xoay lưng lại với cô ta.

"Còn không nói là tôi đi luyện đàn đấy!"

Đỗ Xuân Hiểu đành ngồi dậy, nói muốn về nhà. Hoàng Mộng Thanh không cần cô, như thể biết sớm muộn cô cũng sẽ quay lại, còn sai Ngọc Liên chuẩn bị một liễn chè bát bảo đá, cùng hai quả dưa bở, để cô mang về. Đỗ Xuân Hiểu đành mỗi tay xách một quả dưa, móc quai liễn vào cánh tay phải, chuệnh choạng quay về tiệm sách. Vừa về đã thấy cửa rả mở toang hoang, cô ngỡ là có trộm, bèn nhón chân men theo cửa vào trong thám thính, chỉ thấy Hạ Băng dãi nắng đen như hòn than đang vẩy nước giếng lên nền gạch.

"Này! Ở đây của tôi toàn sách đấy, cậu làm ướt hết thì sao?"

Thấy là người quen, Đỗ Xuân Hiểu bèn yên tâm bỏ dưa vào lòng Hạ Băng, ngòi vào giữa quầy ra bộ bà chủ nghiêm túc. Hạ Băng vừa phàn nàn cả tiệm sách đã mọc cỏ, vừa mở liễn nếm một ngụm chè, thở ra khoan khoái.

"Nói xem, lại nghe ngóng được chuyện gì mới mẻ ở nhà họ Hoàng rồi?"

Đỗ Xuân Hiểu không đếm xỉa đến anh, chỉ chau mày rầu rĩ nói. Hồi lâu mới lầm bầm: "Ngốc này, cậu bảo giữa mấy vụ án mạng này, có khi nào thực sự không có quan hệ gì hết không?"

"Sao lại thế?" Hạ Băng biết đã đến lúc hai người phân tích tình tiết vụ án, bèn ngồi xuống, ăn sạch chè bát bảo trong liễn.

"Nhà họ Hoàng chết năm a hoàn, nếu nói bốn người bị mổ bụng vì mang nghiệt chủng, vậy Ngâm Hương bị hại, chắc không có quan hệ gì với những vụ trước phải không?"

"Cái này cũng không nói chắc được, hoặc giả Ngâm Hương biết người khiến bọn họ mang thai là ai, nên bị diệt khẩu. Nhưng mấy người đội trưởng Lý nói cô ta chỉ bị cướp tiền, vì tên phụ bếp khai cô ta khi bỏ trốn đã mang theo một món tiền kếch xù, song lúc bọn tôi phát hiện thi thể lại chẳng tìm được một cắc nào." Hạ Băng cảm thấy vụ án này rất lắt léo, nhưng lại không nói được có chỗ nào không đúng, nên mặt mày cứ như bị táo bón.

Đỗ Xuân Hiểu cầm lá bài Ngôi sao lên, cắn môi cười nói: "Thực ra mấy ngày này, nội bộ nhà họ Hoàng cũng không êm ấm, những dư chấn sau hung án đã xuất hiện rồi."

"Ồ? Là những gì?" Hạ Băng chỉ muốn Đỗ Xuân Hiểu làm thám tử miễn phí cho mình.

Cô kể rõ đầu đuôi sự tình cho anh nghe, còn không quên chêm thêm một câu: "Nói tóm lại, chỗ nào cũng không đúng, người nhà này thật kỳ lạ... trừ Mộng Thanh."

Nhìn cô hưng phân mơ màng, Hạ Băng định nói lại thôi. Thực ra sau khi đội trưởng Lý hỏi han một lượt trên dưới nhà họ Hoàng, nắm được trong tay vài tin tức vụn vặt nhưng đều không mấy hữu dụng, đối với chứng cứ thời gian từng người đưa ra cũng đã tiến hành thẩm tra đối chiếu, nghe nói không thu hoạch được gì. Chỉ duy có a hoàn vẫn gọi là chị Quế kia nói một đêm nọ sau khi Thúy Chi chết, chị ta vì phải chuẩn bị đồ tế tổ, nên rất muộn mới đi nghỉ, trước khi ngủ lại nhớ ra cậu Hai dặn dò phải để trà nước ở nơi cậu có thể tiện tay lấy, nhỡ cậu nửa đêm có khát nước, nên lại dậy mặc áo quần, bưng ấm trà ngang qua sân tới phòng cậu Hai. Đi được nửa đường, chị ta thấy có một bóng người đứng dưới gốc cây quế, giờ lồng đèn da trâu mờ mờ ảo ảo lên soi kỹ, thấy người kia thắt hai bím tóc, áo cộc tay trắng viền hoa bị ánh đèn hắt lên nhuốm màu đỏ bí hiểm, từ khuôn mặt nghiêng lanh lời, chị ta nhận ra đó là cô Hai nhà họ Hoàng, Hoàng Phi Phi. Khi đó vì sợ cậu Hai phát hiện mình chưa chu toàn mọi việc, chị ta cũng không kịp chào hỏi, chỉ lẳng lặng đi qua. Nghĩ lại, đúng là rất lạ.

"Kỳ quặc hơn là, khi bọn tôi hỏi thì cô Hai sống chết không chịu thừa nhận đêm đó từng có mặt dưới cây quế, còn kêu khóc om sòm, nói bọn tôi vu oan cho cô ta." Hạ Băng gãi đầu, mặt mày lo âu.

"Trông cậu kìa, cứ như cho rằng cô Hai không nói dối ấy nhỉ?"

"Nhưng chị Quế cũng đâu cần phải tung tin thất thiệt, cậu nói có phải không?"

"Cũng không chắc, mấy bà cô đó lắm mưu nhiều mẹo, đâu có cứng nhắc cố chấp như chúng ta."

Cô thực ra cũng tán đồng với anh, chỉ là ngoài miệng không chịu thừa nhận. Hạ Băng đang định trả đòng, bỗng ngậm chặt miệng, hoảng hốt nhìn ra ngoài, thì ra Đỗ Lượng chẳng nói chẳng rằng đang đứng ngoài cửa, nghiêm mặt nhìn bọn họ. Hai người như làm sai chuyện gì, đều đỏ bừng mặt, Hạ Băng vẫn sợ Đỗ Lượng hệt hồi nhỏ, anh lúng búng nói năng lộn xộn như đang cầu hôn.

"Chú, đây là..."

"Xuân Hiểu, Hoàng lão gia có lời mời." Giọng Đỗ Lượng như cây củi khô cứa vào tim Hạ Băng.

"Mời cháu tới làm gì?"

Đỗ Lượng nhìn sang Hạ Băng, vẻ hơi do dự, nhưng rồi vẫn nói: "Chuyện bà Cả ăn phải đinh trong bữa cơm lần trước, vẫn chưa xong."

"Chưa xong là ý gì?" Đỗ Xuân Hiểu đang đói, tính khí cũng nóng nảy hơn.

"Cháu đi với ta là được, tới đó khắc biết ý gì." Đỗ Lượng bắt đầu xẵng giọng.

Đỗ Xuân Hiểu chỉ Hạ Băng, nói: "Để cậu ấy đi cùng!"
Bình Luận (0)
Comment