Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 105

Dịch giả: BsChien

Hai cánh tay tái nhợt lần nữa vươn ra từ túi áo Dương Húc Minh, rút kinh nghiệm lúc nãy, lần này Tiểu Tư trực tiếp chụp vào cổ tay của con quỷ mập, kết hợp cùng Dương Húc Minh khống chế hai tay cầm kiếm của lão quỷ chủ nhà.

Đôi tay Tiểu Tư phát ra hấp lực cực mạnh, hút bóng đen vào trong quyển nhật ký.

Được sự trợ giúp của Tiểu Tư, Dương Húc Minh rõ ràng cảm giác giằng kéo trên chuôi kiếm yếu đi dần. Trong phòng ngủ tối mò, lão quỷ mập mạp gầm thét phẫn nộ, cố gắng vùng vẫy đoạt lại thanh kiếm đồng thời thoát khỏi lực lượng thôn phệ của quyển nhật ký.

Đôi tay bị cả Dương Húc Minh và Tiểu Tư nắm chặt, lão quỷ mập không biết làm cách nào bèn hung hãn lấy đầu húc vào mặt Dương Húc Minh. Trong nháy mắt, khuôn mặt xanh xám quỷ dị lao thẳng đến Dương Húc Minh.

Dương Húc Minh không hề lúng túng cầm lấy ngọn nến ở tay trái giơ lên dí vào mặt lão quỷ.

Cây nến đỏ nãy giờ vẫn leo lét cháy được đưa lên dí sát vào mặt quỷ mập đang lao tới, ánh nến vàng lợt chiếu rọi vào khuôn mặt xấu xí. Đôi mắt lồi trắng dã của lão không kịp phản ứng đâm thẳng vào ngọn lửa nến.

Á Á Á A A Á Á Á!!

Trong phòng ngủ lập tức vang lên tiếng rú thảm thiết của lão lệ quỷ chủ nhà, ngọn lửa nến tựa hồ tạo nên tổn thương bỏng cháy cực kỳ thống khổ với lão. Vì tránh né ánh sáng của ngọn nến, lão thậm chí buông lỏng hai tay đang cầm kiếm, điên cuồng giãy dụa định chạy trốn.

Nhưng đáng tiếc, cổ tay của lão đã bị Tiểu Tư tóm chặt. Dù lão có bỏ thanh kiếm ra thì cũng không cách nào chạy thoát khỏi Dương Húc Minh.

Trong giây phút lão quỷ mập thả lỏng tay cầm, Dương Húc Minh giật mạnh tay phải, hắn thành công cướp được thanh kiếm. Không chần chờ, Dương Húc Minh xoay mạnh cổ tay, vung thanh đại kiếm nặng hơn chục cân chém thẳng vào đầu đối phương.

Thanh kiếm hắc ám lạnh lẽo vuốt thành một đường cung tuyệt đẹp chém dọc từ đầu đến chân lão quỷ, tựa như dao nóng cắt mỡ bò, trong nháy mắt chẻ thi thể quỷ mập thành hai phần trước sau.

Dương Húc Minh sửng sốt:

- Đệt mợ, hàng khủng vãi!

Lão quỷ mập bị xẻ đôi nhưng vẫn không đình chỉ hành động, nửa người sau của lão thoát khỏi trói buộc bởi đôi tay Tiểu Tư liền nhảy vọt ra phía sau, vội vàng chui xuống gầm giường trốn mất. Còn nửa trước thân thể cùng đôi tay thì bị cuốn nhật ký hút vèo vào bên trong, nuốt một cái ực...

Quỷ bị chặt nát ra rồi còn có thể hành động hay sao? Một màn quen thuộc trước mắt khiến Dương Húc Minh nhớ đến Trành quỷ trong nhà mình đã trốn thoát hôm qua.

À, nói đúng hơn là một nửa Trành quỷ đã trốn thoát.

Chống thanh kiếm xuống sàn nhà, Dương Húc Minh đứng giữa phòng ngủ kịt liệt thở dốc. Phải một hồi sau hắn mới miễn cưỡng khôi phục lại. Thanh đại kiếm trong tay hắn có vẻ còn nặng hơn so với tưởng tượng.

Hắn phải dùng hết khí lực toàn thân mới vung kiếm lên được, nếu sử dụng để đâm chém thì cực kỳ phí sức. Chẳng lẽ Sinh Tử Lục trông cậy vào hắn dùng thanh kiếm này đi chiến đấu với Trành quỷ?

Mặc dù vũ khí này đúng thật là lợi hại để đánh ma quỷ, nhưng nó quá nặng đi. Thứ đồ chơi này không phải là dùng cho người thường sử dụng. Dương Húc Minh cảm thấy Sinh Tử Lục có lẽ đã quá coi trọng hắn.

Dương Húc Minh đứng lặng lẽ trong bóng tối, xoa xoa bờ vai đau nhức, bị ăn hai cú nện như trời giáng, hắn cảm thấy mình khá may mắn khi còn chưa bị gãy xương đòn. Sau một lát hồi phục lại thể lực, Dương Húc Minh nhìn về phía cái giường.

Giường… hoặc đúng hơn là gầm giường.

- Ông chú này, đi ra đây tâm sự chút được không? – Dương Húc Minh ngon ngọt – Ta đã nhìn thấy sơ qua tao ngộ bi thảm của gia đình chú, biết vì sao cha con chú lại chết oan ức thảm thương.

Ông chú thì bị con bé nửa đêm đi nhờ xe kia hại chết? Nó là một con lệ quỷ đúng không? Chú tốt bụng cho nó đi nhờ, kết quả nó ám cả nhà chú, hại chết chú cùng con trai. Chẳng lẽ chú không oán hận nó hay sao?

Bây giờ chúng ta làm một giao dịch nhé, ông chú dạy ta sử dụng thanh kiếm này, ta giúp chú đối phó con quỷ cái kia! Thế nào?

Sinh Tử Lục bảo Dương Húc Minh tìm thanh kiếm này, như vậy khẳng định thanh kiếm này hắn có thể sử dụng được. Mặc dù quyển sách nát kia luôn là chuyên gia đào hố, nhưng thực tế Dương Húc Minh cũng rõ ràng Sinh Tử Lục đang giúp đỡ hắn.

Không có khả năng nó bảo Dương Húc Minh tìm một thanh kiếm nặng nề không thể sử dụng được như này. Khẳng định có biện pháp để thanh kiếm này nhẹ bớt đi.

Có lẽ là siêu độ oán hận của cặp lệ quỷ cha con này? Lúc trước siêu độ chị em họ Tưởng giúp Dương Húc Minh có được đôi giày thêu, có thể nào siêu độ hai cha con này, thanh kiếm sẽ biến thành nhẹ nhàng hơn để hắn sử dụng được?

Dù sao thanh kiếm này cũng là thanh hung khí bám đầy oán hận, chắc chắn sẽ khác biệt với các thanh kiếm bằng kim loại thông thường khác. Về phần cơ sở khoa học… Mẹ nó, quỷ ma gì cũng lòi ra một đống rồi, còn khoa học con khỉ gì?

Dương Húc Minh trừng mắt nhìn gầm giường, nói:

- Ông chú, chú cuối cùng có chịu ra không? Không ra đừng trách ta ác nha?

Gầm giường tối đen vẫn tĩnh mịch im ắng như cũ, không có phản hồi. Dương Húc Minh chờ đợi thêm một chút, lúc này mới bất đắc dĩ nói:

- Cả đời ta nhìn người khác oan ức ta chịu không được. Thấy cha con chú bị con quỷ cái kia hãm hại tan cửa nát nhà, ta rất đau lòng.

Cho nên ta quyết định, mặc kệ chú có đồng ý hay không, ta cũng muốn giúp đỡ cha con chú báo thù rửa hận.

Vừa nói, hắn vừa đi tới, định dùng sức mạnh lật tung cái giường lớn trước mắt. Mặc dù cái giường này rất nặng, nhưng phá nát ra thì hắn cũng có thể làm được.

Dương Húc Minh trước tiên kéo nệm, ga giường cùng vỏ chăn vứt ra sau lưng, sau đó cầm thanh đại kiếm nặng nề chém loạn xuống ván giường.

Trong bóng tối, tiếng kim loại chém phá ván gỗ ầm ĩ một trận, cuối cùng tất cả ván giường bị Dương Húc Minh phá nát văng tung tóe. Gầm giường tích đầy bụi bặm hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn.

Nhưng cuối cùng dưới gầm giường không có lão lệ quỷ mà Dương Húc Minh muốn tìm, chỉ có vẻn vẹn một cái hộp gỗ hình chữ nhật.

- Hử?!

Thấy cảnh này, Dương Húc Minh khá ngạc nhiên. Hắn còn tưởng lão quỷ kia sẽ lao ra liều mạng, ai ngờ đâu chẳng thấy bóng dáng lão. Chẳng lẽ đã bốc hơi rồi? Hay là trốn vào trong hộp gỗ kia?

Dương Húc Minh nhìn chằm chằm hộp gỗ chữ nhật trên sàn nhà, đôi mắt híp lại.

- Chẳng lẽ không bắt được ngươi?
Bình Luận (0)
Comment