Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 18

Dịch: BsChien + VoMenh

Nhìn những dòng văn tự mới xuất hiện trong Sinh Tử Lục, Dương Húc Minh cảm thấy rối bời trong lòng.

Đôi giày thêu màu đỏ … tìm ra trước khi tử vong …Xác suất còn sống không phải là không có … Cái này là cái quỷ gì … Xác suất còn sống của hắn không phải là con số 0, điều này thật là đáng mừng hay sao? Tỉ lệ còn sống 1% cũng là không phải số 0. Quyển sách bại hoại này rốt cục có đáng tin cậy hay không đây!

Dương Húc Minh cảm thấy lo âu, hắn vội vàng móc cây nến đỏ trong túi ra – Còn tốt, nến đỏ ko cháy lên.

Hắn lúc này mới lấy lại bình tĩnh, cẩn thận đọc đi đọc lại hai lần văn tự ở trên Sinh Tử Lục rồi mới đem cất quyển sách đi.

Rõ ràng chờ hắn vào tới cửa mới thay đổi tin tức hướng dẫn… Quyển sách nát này cũng không phải là vạn năng. Có lẽ nó cần phải có một loại điều kiện thời điểm nào đó mới có thể đưa cho Dương Húc Minh nhắc nhở?

Tay trái cầm chặt cây nến đỏ, tay phải giơ đèn pin, Dương Húc Minh chậm rãi đi sâu vào trong phòng, trong lòng tràn ngập lo âu.

Sinh Tử Lục cũng không phải là có sức mạnh vạn năng. Nó đại khái có thể căn cứ tình huống trước mắt và cho ra thêm một bước phỏng đoán.

Rõ ràng quyển sách này ngay từ đầu căn nhà màu đỏ ở đâu nó cũng không biết, cần phải Dương Húc Minh tự mình đi tìm.

Đi vào phòng rồi thì Sinh Tử Lục mới thay đổi thông tin về đôi giày thêu màu đỏ… Có khi nào tới lúc hắn tìm được đôi giày màu đỏ, quyển sách bại hoại này sẽ đưa ra thông báo rằng hắn sẽ chết ngay lập tức hả?

Càng nghĩ, Dương Húc Minh càng cảm thấy bất an.

Sinh thúc lưu lại quyển sách này cũng không phải lợi hại như trong tưởng tượng.

Trong bóng tối, Dương Húc Minh giơ đèn pin, chậm rãi đi xuyên qua lối đi nhỏ ở giữa ghế sopha và tủ tivi.

Gian phòng này cũng không phải là rộng rãi nhưng hiện giờ rất trống trải. Trừ cái tủ cùng cái tivi hỏng bên trên, ghế sopha cùng bàn ăn với băng ghế là những đồ đạc lớn chuyển đi không được, còn lại các đồ vật nhỏ đều đã bị lấy đi hết.

Dương Húc Minh nhìn thấy dấu vết đồ đạc đã bị vơ vét qua. Mấy ngăn kéo ở tủ tivi đều bị lôi mở ra mà không kéo đóng lại, những ngăn kéo này rỗng tuếch, bên trong không còn cái gì.

Hẳn là sau khi căn nhà bị bỏ hoang, những người tìm đến thám hiểm đã lấy hết mang đi. Trước đó thì bà chủ quán cũng có nói rằng có những thanh niên trong thị trấn đã tới căn nhà này tìm kiếm khám phá vào lúc ban ngày.

Những người kia sau khi đi vào thì cũng không phát hiện ra điều gì kỳ bí, điều đó có thể chứng minh là căn nhà này vào ban ngày sẽ không xuất hiện ma quỷ.

Như vậy vì sao Lý tử lại có thể hiện hình vào ban ngày được đây? Là do cô ta cường đại hay có lý do đặc thù nào khác?

Dương Húc Minh trầm tư suy nghĩ, chậm rãi đi một vòng trong phòng. Phòng này phía trong rỗng tuếch, không phát hiện được thứ gì. Bàn ăn cũ kỹ, bên trên có vài vết bẩn kỳ quái. Ghế sopha thì rách rưới, có những lỗ thủng lòi bông bên trong, nhiều chỗ thậm chí mốc meo.

Đi lại gần, một mùi ẩm mốc gay mũi bốc lên làm Dương Húc Minh nhíu mày khó chịu. Về phần cái tivi vỡ màn hình kia, Dương Húc Minh nhìn kỹ vẫn không phát hiện ra gì khác.

Hắn nghĩ nghĩ rồi rời phòng khách, đi vào trong bếp. Đẩy cánh cửa phòng bếp, Dương Húc Minh cảm giác một luồng hơi ẩm mốc phả vào mặt.

Căn phòng bếp hoàn toàn không có lỗ lấy ánh sáng, thậm chí kín gió, ở bên trong rất ẩm ướt tối tăm. Ánh đèn pin chiếu vào soi rõ một vùng toàn là tro bếp. Căn phòng này không lớn, dạng hình chữ nhật, chỉ đủ hai người sánh vai đi qua.

Trên bếp là nồi niêu bát đĩa phủ đầy tro bụi, bên cạnh có một cái thớt gỗ cùng mấy lọ gia vị. Dương Húc Minh cuối cùng cũng thấy có điểm kỳ lạ, đó là trong phòng bếp này lại có đồ ăn…

Đồ ăn này không phải còn tươi mới gì, cũng không còn ăn được nữa, hầu như là hoàn toàn thối rữa, nhìn rau quả đã không còn nguyên hình dạng. Những rau quả hư thối này xếp chồng ở trong một góc kín, bốc ra một mùi hôi thối nồng đậm, giống như chủ nhà chưa kịp ăn đến nên bị mục rữa.

Dương Húc Minh đứng giữa phòng bếp nhìn quanh quẩn, rồi lấy tay mở nắp vung nồi trên bếp, động tác này khiến hắn suýt chút nữa nôn ói ra tại chỗ.

Trong nồi đựng đầy đồ ăn mốc meo thối rữa, là một nồi dưa chua đang ăn dở, dưa thối nằm lẫn với một loại dịch nhờn quỷ dị cùng bốc ra một hương vị gây buồn nôn, kích thích dạ dày Dương Húc Minh co rút liên hồi.

- Mịa sao thúi quá đi!

Dương Húc Minh vội vàng đậy vung nồi lại. Hắn lại phát hiện trong góc bếp lò còn một cái nồi cơm điện phủ đầy tro bụi.

Đã từng có kinh nghiệm đau khổ, Dương Húc Minh ko lập tức mở nắp nồi cơm mà cẩn thận chỉ hé ra một chút xíu. Ngay lập tức một mùi thối nồng nặc từ khe hở nồi cơm bốc ra. Dương Húc Minh vội vàng đậy ngay nồi cơm lại.

Hắn không có hứng thú đi nghiên cứu một nồi cơm để trong 3 năm sẽ trở thành thể loại gì, mùi vị kia thực sự vượt quá khả năng chịu đựng của hắn. Trong xó tủ bát, Dương Húc Minh thậm chí còn phát hiện một nửa cái móng heo mốc meo.

Quá trình kiểm tra phòng bếp giúp Dương Húc Minh xác định được rằng trong căn nhà màu đỏ này, lúc gia đình 4 người kia bị mất tích thì họ còn chưa kịp ăn xong bữa ăn, rau quả đồ ăn cũng chưa chế biến xong.

Trong phòng bếp mọi thứ đều dừng lại từ ba năm trước đây, hẳn là vào đêm mà gia đình này mất tích… Cho nên, rốt cuộc là ba năm trước vì sao họ lại đột nhiên biến mất không một lý do?

Nhìn hiện trạng gian bếp, rõ ràng ba năm trước đây sự cố đột ngột phát sinh, nên trong bếp căn bản không kịp thu dọn.

Ngay cả cảnh sát cũng không tìm thấy thi thể hay manh mối nào, lại thêm Sinh Tử Lục chỉ điểm, nên Dương Húc Minh có thể xác minh ba năm trước, đêm đó đã phát sinh sự kiện ma quái linh dị mà người thường không thể tưởng tượng ra được.

Sinh Tử Lục đưa ra manh mối là đôi giày thêu màu đỏ, cùng với cô bé đi đôi giày đã chết. Phải chăng nguyên nhân là do mang đôi giày thêu màu đỏ kia nên cô bé sau khi chết đã biến thành lệ quỷ hay sao?

Là chính nó giết hết những người khác ở trong nhà?

Trước mắt thì đây là cách giải thích hợp lý nhất.

Nhưng trong gia đình này có 3 người là nữ, không biết ai đã là người biến thành lệ quỷ? Là cô bé chán ghét mẹ mình? Là cô chị mong được thi lên Đại học?

Cô em tên là Hân Nhi, lúc nãy ông lão đứng trước cổng còn lẩm bẩm: “Hân Nhi phải nghe lời…”

Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, sắp xếp lại các phán đoán của mình, hắn cầm nến đỏ và đèn pin bước ra khỏi phòng bếp.

Phòng khác tối thui vẫn trống rỗng như cũ, chỉ có đột nhiên xuất hiện thêm một bóng đen ngồi lù lù ở ghế salon, cúi đầu, không biết đang làm cái gì.

Trong khoảng khắc nhìn thấy bóng đen, Dương Húc Minh toàn thân cứng ngắc.

- Mịa nó… Sao xuất hiện nhanh như vậy trời?

Dương Húc Minh nhìn chằm chằm vào bóng đen trên ghế salon, siết chặt cây nến đỏ trong tay. Nhưng một giây sau, hắn phát hiện ra rằng nến đỏ không hề đốt lên.

Bóng đen ngồi trên ghế salon cũng chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, cúi đầu, không biết đang làm gì.

Dương Húc Minh trầm mặc

- Nến đỏ không cháy… Cái bóng đen này không phải là quỷ?

Hay nói cách khác, đối phương tạm thời không tấn công hắn, nên nến đỏ mới không cháy lên.

Suy nghĩ chốc lát, Dương Húc Minh chậm rãi lui về trong phòng bếp. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, bước chân không một tiếng động.

Bóng đen trên ghế salon cũng không nhúc nhích, tiếp tục cúi đầu ngồi yên tại chỗ.

Mười giây sau, Dương Húc Minh lui về trong phòng bếp. Hắn quay nhìn một vòng, mới nhớ ra căn phòng bếp không hề có cửa sổ, thậm chí lỗ thông gió cũng không có… Nhà này lúc xào nấu không sợ khói ngạt hay sao?!

Dương Húc Minh chần chờ giây lát, lại quay trở lại cửa phòng bếp, từ đây hắn nhìn thấy bóng đen đã đứng lên bên cạnh ghế salon, quay lưng về phía hắn, vẫn cúi đầu và im lặng không nói lời nào.



Thấy cảnh này, Dương Húc Minh trong lòng chùng xuống

- Thứ này nó lại di động…
Bình Luận (0)
Comment