Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 282

Dịch: Doãn Đại Hiệp

Chưa Biên - Bão VN xong biên sau!

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Gã đồ tể phẫn nộ rống lên làm cô bé càng bình tĩnh hơn. Gã này có phản ứng kích động như thế chứng minh suy đoán của cô không hề sai, gã quả nhiên sợ tấm gương! Chỉ cần dùng tấm gương chiếu đến mình, mình nhất định có thể tỉnh lại!

Nhưng tiếng bước chân sau lưng ngày càng gần làm cô bé cắn chặt răng, không dám nghỉ ngơi chút nào.

Tình huống bây giờ đã thay đổi.

Sau khi điểm yếu bị phát hiện, gã đồ tể đương nhiên không có thời gian chơi đùa với cô nữa.

Nói cách khác, tiếp theo đây gã sẽ toàn lực đuổi giết cô. Trước khi cô tỉnh lại, gã muốn nhốt cô mãi mãi trong thế giới ác mộng kinh khủng này.

Khoảng thời gian này đối với Lâm Thu là lúc nguy hiểm nhất, gian nan nhất.

Trong đồn công an, khi quỷ ảnh trắng bệch xuất hiện trên thân cô bé, Dương Húc Minh đứng ngoài cửa giật cả mình.

Hắn lui lại một bước, giơ kiếm trong tay lên.

Nhưng con quỷ trắng bệch này không lao đến tấn công hắn, Dương Húc Minh tạm thời không phóng ra bạch hỏa. Con quỷ giơ hai tay lên, dùng sức đặt lên vết thương của mình.

Máu phun ra thành từng tia lên kính rồi biến thành mấy chữ phồn thể đỏ tươi.

Mau dùng gương chiếu vào y

Dương Húc Minh kinh ngạc nhìn dòng chữ này, chưa kịp hiểu con quỷ có ý đồ gì.

Mau dùng gương chiếu vào y?

…Là cô bé kia? Dùng từ như thế này…Chẳng lẽ nó là Tấn ca?

(từ "y" trong các tác phẩm văn học cũ dùng để chỉ nữ giới)

(“Tấn ca” có lẽ chỉ Lỗ Tấn, một nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc. Suy đoán của dịch giả ^^)

Dương Húc Minh mặt nghệt ra. Quả thực không biết con quỷ có ý gì, mời hắn giết người? Dương Húc Minh hắn thoạt nhìn đâu có giống người xấu giúp ác quỷ làm bậy cơ chứ? Chẳng qua hắn gần đây không được nghỉ ngơi tốt nên mặt có hơi tái một chút, mắt có hơi thâm một chút thôi mà. Nhìn hắn chẳng lẽ rất giống người xấu? Dương Húc Minh trừng mắt nhìn cái bóng quỷ nói:

- “Mày đừng có mà mơ! Bây giờ ông mày đánh chết bà mày luôn!”

Bạch hỏa hiện lên trên tay Dương Húc Minh rồi bị hắn bôi thẳng vào lưỡi kiếm.

Nhưng không đợi Dương Húc Minh chặt chém thì chuyện quỷ dị xuất hiện. Cô bé đang nằm trên mặt đất bỗng rên rỉ một tiếng, máu đỏ tươi từ vai cô tuôn ra. Tự nhiên trên vai cô bé xuất hiện một vết thương sâu đến tận xương?

Thấy cảnh này Dương Húc Minh cả kinh. Chưa thấy con quỷ làm gì, cô bé sao lại bị thương? Chẳng lẽ đó là năng lực đặc thù của quỷ ảnh trắng bệch này?

Nhưng một giây sau, một chuyện hắn không thể nào dự đoán được đã xảy ra. Sau khi vết thương xuất hiện trên vai cô bé, con quỷ ngay lập tức nhìn về phía vết thương.

Theo cái nhìn chăm chú của con quỷ, vết thương kinh khủng trên vai cô bé bắt đầu khép lại nhanh chóng. Đồng thời trên vai con quỷ cũng xuất hiện vết thương y hệt như vậy.

Ồ, con quỷ này chịu vết thương thay cho cô bé ư? Dương Húc Minh đang ngạc nhiên nhìn việc này thì phát hiện con quỷ đang nhìn về phía hắn.

Ánh mắt đờ đẫn như muốn nói nhanh lên một chút!

Sau đó quỷ ảnh chui vào bên trong cô bé rồi biến mất.

Tận mắt chứng kiến tất cả, Dương Húc Minh chần chờ mấy giây -- chẳng lẽ đây là con quỷ tốt ư?

Hay là…Cô gái có thần mộ mệnh hóa thân, quỷ ảnh trắng bệch này là hóa thân của cô ta?

Không nói hai lời, Dương Húc Minh xoay người chạy gấp rút.

Hắn chạy thẳng tới toilet của tòa nhà này.

Mặc kệ ba bảy hai mươi hai, tình huống đã chuyển biến xấu đến mức này, hắn chỉ có thể tạm thời tin tưởng quỷ ảnh kia.

Ban đầu Dương Húc Minh còn tưởng rằng vết thương trên người con quỷ là lúc nó biến thành quỷ tự có. Bây giờ nhìn lại, chẳng lẽ là do nó nhận tổn thương thay thế cô bé, vậy nên cô ta hôn mê lâu như vậy nhưng vẫn không bị thương đến một sợi tóc? Mặc dù còn khả năng khác, nhưng Dương Húc Minh cảm thấy khả năng này cao nhất.

Cho nên hắn không chút do dự tin tưởng quỷ ảnh.

Đương nhiên quan trọng nhất là hắn không thể do dự thêm nữa. Nếu phỏng đoán của hắn đúng, con quỷ đã chằng chịt vết thương này không chịu được bao lâu nữa. Hắn kéo dài thêm một giây thì cô gái càng chịu nguy hiểm hơn một phần.

Nếu quả thật bị lừa, cùng lắm hắn chém chết con quỷ này báo thù cho cô bé! Dương Húc Minh vẻ mặt hung hãn.

Hắn cầm thanh đại kiếm xông vào toilet. Dương Húc Minh không do dự dùng sức phang thật mạnh vào tấm gương cạnh bồn rửa mặt trên vách tường toilet.

Xoảng! Theo tiếng chói tai vang lên, tấm gương vỡ thành trăm mảnh. Dương Húc Minh tiện tay cầm lấy mảnh gương vỡ lớn nhất rồi vọt thẳng về cửa phòng làm việc. Lúc này cô bé đang hôn mê trên mặt đất giãy dụa thống khổ. Dương Húc Minh vừa xông vào cửa, bụng cô bé vỡ tung, ruột với nội tạng các loại phun hết ra ngoài. Hình ảnh kinh dị dọa người ta nhũn cả hai chân.

Nhưng chỉ một giây sau, ruột cùng nội tạng như được tua ngược lại chui ngược lại vào bụng cô bé. Thân thể cô ta lại khôi phục không tổn hao đến một sợi tóc. Hắn bèn giơ mảnh vỡ tấm gương nhắm đến cô bé trên sàn nhà. Mảnh vỡ của tấm gương phản chiếu cô bé đang hôn mê rõ ràng vô cùng.

- “Hử?”

Khi Dương Húc Minh đem tấm gương hướng đến Lâm Thu, cô bé đang tuyệt vọng chạy trong phế tích đột nhiên cảm giác được một làn gió kỳ lạ thổi đến từ bên cạnh. Giống như cạnh đó đã mở ra một cánh cửa thông đến thế giới bên ngoài. Cô quay đầu nhìn về phía gió thổi đến thì nhìn thấy một hình ảnh quỷ dị.

Trong khu phế tích của thế giới hắc ám này xuất hiện một lối ra lộn xộn bất quy tắc. Xung quanh lối ra là phế tích tối om, gió rét từng cơn, cờ chiêu hồn chập chờn làm người ta sợ hãi. Bên kia lối ra là văn phòng đồn công an đèn đuốc sáng chưng.

Thậm chí cô còn nhìn thấy ngay đó có nằm một cô bé chính là mình.

Thân thể của cô nằm ngay ngoài cửa ra.

Lâm Thu không chút do dự chuyển hướng chạy trốn đến thẳng lối này. Phía sau cô bé, gã đồ tể phẫn nộ gầm rú.

- “Chạy đi đâu! Con chó nhỏ! Mày chết chắc rồi”

- “Người nhà họ Lâm, toàn bộ phải chết! Đêm nay không chết, đêm mai cũng phải chết!”

- “Mày có giỏi thì đừng bao giờ ngủ nữa!”

Gã đồ tể phẫn nộ đánh về phía cô bé.

Nhưng quỷ ảnh trắng bệch đờ đẫn kia đã xoay người chặn lại tên đồ tể này.

Khi quỷ ảnh bị một đao bổ vào đầu thì Lâm Thu đã chạy đến lối ra nhỏ như chuồng chó phía trước.

Không hề do dự, cô bé chạy thẳng vào rồi xông ra ngoài.

Trong nháy mắt, cô đã rời khỏi thế giới hắc ám đó.

- “Phù!”

Trong lúc thở dốc, cô bé đang hôn mê bỗng ngồi dậy, vẻ mặt hoảng sợ. Cô hốt hoảng nhìn chung quanh, phát hiện mình đang nằm trong văn phòng đồn công an. Gã đồ tể mặc áo đỏ cùng với khu đổ nát hắc ám đã biến mất. Lúc này cô mới thở dài một hơi.

- “Cuối cùng cũng ra được rồi”

Nhưng vừa nói xong lời này, bên tai cô bé vang lên tiếng một thanh niên:

- “Nhóc có thể nói cho anh chuyện gì đã xảy ra chứ?”

Lâm Thu quay đầu lại, một gương mặt tái nhợt với đôi mắt thâm quầng hiện rõ trong mắt cô.

- “Má ơi có quỷ! Á á á!”

Tiếng thét chói tai của cô bé vang vọng đồn công an.
Bình Luận (0)
Comment