Dịch giả: BsChienTrong sương mù, xe trắng mở rộng cửa, lẳng lặng dừng sát ven đường.
Trên con đường nhựa an tĩnh vẫn bập bùng cháy lên lửa quỷ trắng bạc. Dương Húc Minh cũng không lập tức thu hồi những ngọn lửa quỷ này, mà để nó tùy ý phủ kín con đường.
Dù sao những ngọn lửa này thả ra ngoài không được bao lâu liền sẽ tự tắt, để nó thiêu đốt một hồi còn có thể thăm dò đôi chút, xem có con quỷ nào tiến vào trên đường hay không.
Vì lý do an toàn, hai người cũng không tới gần chiếc xe trắng đang dừng ở ven đường kia, mà đi dọc theo một bên lề đường khác.
Bên trái của bọn hắn chính là lan can đường, chỉ có điều sương mù quá nồng đậm, hoàn toàn không nhìn thấy bên kia lan can đến cùng là cái gì.
Bởi vì không biết cho nên khu vực bên ngoài ấy tràn ngập nguy cơ. Lan can bị sương mù che khuất, khiến cho người đi trên đường cảm giác tựa như phía đó là một vực sâu hun hút, một khi rơi xuống là toàn thân hóa thành bánh thịt.
Hai người Dương Húc Minh tiếp tục đi về phía trước, đồng thời cẩn thận nhìn chằm chằm bốn phía xung quanh chiếc xe trắng.
Nhưng mà tận đến khi bọn hắn vượt qua chiếc ô tô, trên đường vẫn yên tĩnh tịnh mịch như cũ, không phát sinh bất luận chuyện gì quỷ dị. Không có tập kích, không có ám sát, cũng không có con lệ quỷ nào bò ra, tựa hồ chiếc xe kia thật sự chỉ là một cái ô tô đậu sát ven đường.
Ứng Tư Tuyết thoáng thở phào một hơi:
- "Chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Dương Húc Minh vẫn cảnh giác, một mực nhìn chăm chú lại chiếc xe trắng sau lưng, không dám chủ quan coi thường.
Nhưng mãi khi hai người đã đi xa, chiếc xe trắng một lần nữa bị sương mù bao phủ, nhìn không còn thấy bóng dáng đâu nữa, bọn Dương Húc Minh vẫn không gặp phải bất luận thứ gì tập kích.
Ứng Tư Tuyết thấp giọng nói:
- "Khả năng phía trước có ngạc nhiên lớn đang chờ chúng ta!”
Dương Húc Minh hiểu rõ ý tứ của cô nàng, trong xe đã không gặp quỷ, khẳng định bọn chúng ở phía trước mặt hết rồi. Cũng không biết tên quỷ kia đột nhiên bỏ xe chạy đến phía trước là để làm cái gì.
Hai người tiếp tục bước về trước mặt, Dương Húc Minh vẫn từng giây từng phút lưu tâm mọi động tĩnh sau lưng.
Nhưng mà phía sau bọn hắn hết thảy vẫn như thường, trong sương mù tĩnh mịch im ắng, không có bất kỳ điểm quỷ dị nào.
Đồng thời theo xe trắng biến mất, bọn hắn phát hiện con đường phía trước dần dần thay đổi.
Đây không còn là con đường nhưa hiện đại hoá, mà là một con đường đất vàng khô cứng cũ kỹ, giống như là bị bỏ hoang hồi lâu.
Con đường này rất giống đường nhỏ bỏ hoang đi vào Lâm gia thôn.
Hai người Dương Húc Minh đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn biết rõ, đi tiếp con đường này sẽ tới Vương Gia trấn mà Đặng Hiển Quý đã nói.
Hít một hơi thật sâu, Dương Húc Minh bước hơi nhích sát lại gần Ứng Tư Tuyết.
- "Đi thôi."
Hắn không nói lời dặn dò gì, bởi vì Ứng Tư Tuyết cũng không cần hắn phải căn dặn nhắc nhở, cho nên Dương Húc Minh chỉ buông một câu hời hợt.
Hai người đồng thời giơ chân lên, hướng con đường nhỏ phía trước bước ra một bước. Nháy mắt, trong sương mù, Dương Húc Minh biểu lộ ra một vẻ mặt sững sờ e ngại.
Giây lát khi chân hắn chạm đến mặt đường đất vàng, trong lòng Dương Húc Minh đột nhiên trào dâng lên một cảm giác lo lắng khó nói nên lời, giống như có chuyện gì đó mà hắn vừa tính sai.
Dương Húc Minh vô thức nhìn về phía Ứng Tư Tuyết bên cạnh, lại phát hiện sương mù bốn phía đột nhiên bạo động.
Sương mù cuồng bạo gào thét xoay tròn, hướng thẳng đến bọn hắn mà bao phủ tới. Trong nháy mắt, Ứng Tư Tuyết và Lâm Thu bị sương mù nuốt chửng, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Dương Húc Minh.
Trong cơn bão xoáy sương mù, Dương Húc Minh tựa hồ mất đi thị lực, chỉ có thể nhìn thấy một mảng trắng xóa mịt mù.
- "Tiểu Tuyết!”
Dương Húc Minh vô thức vươn tay, chụp vào trong sương mù bên cạnh mình.
Hắn tóm được một cánh tay lạnh ngắt…
Mà cánh tay kia không có bất kỳ phản ứng nào đáp lại Dương Húc Minh. Rõ ràng hắn cùng Ứng Tư Tuyết đứng gần trong gang tấc, vậy mà nghe tiếng kêu gào sợ hãi của hắn, người bên cạnh lại không hồi đáp gì.
Trong sương mù vẫn điên cuồng bạo động, tiếng gọi của Dương Húc Minh tắc nghẹn ngay ở cổ, thân thể của hắn cứng đờ.
- "Ai ở nơi đó?”
Dương Húc Minh lạnh lẽo âm trầm cất tiếng hỏi đối phương. Hắn vừa nắm phải một cái cổ tay của ai đó lạnh ngắt, hoàn toàn không phải tay Ứng Tư Tuyết.
Cánh tay này làn da khá là trơn mềm, không hề thô ráp, là tay của phụ nữ. Nhưng cái tay này lại có vẻ cứng đơ, lạnh ngắt, không phải cánh tay của một người sống.
Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, đột nhiên gào lên bực bội:
- "AI Ở NƠI ĐÓ?”
Vẫn không có tiếng trả lời.
Thanh đại kiếm nặng nề vung lên, Dương Húc Minh đập mạnh về phía sương mù bên cạnh, ý định chém giết kẻ câm lặng mà hắn đang cầm tay.
Nhưng mà ngay một khắc Dương Húc Minh vừa giơ Sát phụ kiếm lên, sương mù bao phủ xung quanh đột nhiên bị thổi xoáy, tan biến ra xa.
Một lực lượng khổng lồ khó nói lên lời bộc phát ra từ thân ảnh đứng cạnh Dương Húc Minh. Tất cả sương mù trong chớp mắt bị xua đuổi tản ra xa hơn mười mét. Lấy Dương Húc Minh làm trung tâm, trong vòng mười mét xung quanh chỉ có mặt đất bùn khô cứng, không còn chút sương mù nào nữa.
Tất cả sương mù bị đè ép ở bên ngoài mười mét bán kính. Màn sương thống khổ vặn vẹo, sôi trào, ý đồ quay trở lại bao phủ nơi này.
Nhưng có một cỗ lực lượng vô hình xua đuổi, ép giữ tất cả sương mù ra xa Dương Húc Minh, tạo thành một vòng tròn quang minh sáng rõ.
Khu vực hình tròn trong phạm vi mười mét, chỉ có Dương Húc Minh… cùng một thân ảnh đỏ chót đứng bên cạnh.
Áo cưới đỏ rực tựa như được dệt bằng máu tươi…
Làn da trắng bệch, không còn nhìn thấy vẻ mềm mại dịu dàng khi còn sống…
Tóc dài màu đen xõa xuống hai vai gây cho người ta một cảm giác kinh dị khó hiểu.
Cô gái đứng ở nơi đó, lẳng lặng bên cạnh Dương Húc Minh, ánh mắt chăm chú nhìn vào chỗ sâu bên trong màn sương mù.
Chính xác là Lý Tử…
Chẳng biết từ lúc nào, Lý Tử đã tiến đến và đứng ngay cạnh Dương Húc Minh, mà bàn tay của Dương Húc Minh đang nắm chặt cứng cánh tay của cô. Cánh tay đã sớm không còn chút hơi ấm… Một cánh tay người chết…
Hô hấp của Dương Húc Minh trong nháy mắt đông cứng lại. Sát phụ kiếm vẫn giơ cao nhưng không chém xuống mà đóng băng lại trên không trung.
Nhìn thấy thân ảnh mặc áo cưới đỏ chót bên cạnh, con ngươi của Dương Húc Minh bỗng nhiên co rụt lại với một vẻ ngạc nhiên tột độ:
- "Lý Tử?!"
Lý Tử vẫn im lặng, không đáp lời Dương Húc Minh mà chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chỗ sâu bên trong sương mù, tựa hồ như nơi đó có thứ gì đang đối mặt với cô nàng.
Từ bên cạnh nhìn sang, Dương Húc Minh chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt của Lý Tử, một nửa gương mặt đã từng vô cùng quen thuộc với hắn.
Máu tươi đỏ rực chảy dọc xuống theo khóe mắt Lý Tử.
Trong gió lạnh hun hút, Dương Húc Minh nghe thấy một giọng nói âm trầm mờ mịt đầy quỷ dị. Giọng nói kia tựa hồ vang lên bên cạnh hắn, nhưng lại giống như vọng lại từ bốn phương tám hướng xung quanh.
Là giọng nói của Lý Tử:
- "Muốn đi lên phía trước sao? Đi lên phía trước.... Chết chắc.”
Đờ đẫn đứng ở nơi đó, nhìn thân ảnh trước mắt, Dương Húc Minh cảm giác mình nghe được tiếng cười khe khẽ quen thuộc của Lý Tử:
- "Hì! Em cho anh một cơ hội lựa chọn!”
Tiếng cười nhẹ kia, Dương Húc Minh vô cùng quen thuộc. Đó là tiếng cười của cô bạn gái mỗi lần chọc ghẹo hắn. Mà mỗi một lần như thế, Dương Húc Minh đều sẽ bị chọc ghẹo rất thê thảm.
- "Lựa chọn lui lại, anh cũng không cần phải chết trong tay chúng.”