Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 357

Dịch: VoMenh

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Sau khi nhận thức được tình hình nguy cấp, Dương Húc Minh muốn nhanh chóng thoát khỏi khu vực bị máu tươi bao phủ này. Nhưng ngay khi ý nghĩ này vừa hình thành, hắn nhận ra cơ thể mình khó mà động đậy được.

Bên trong phạm vi che phủ của những tia máu, vậy mà tất cả bọn hắn lại mất đi quyền khống chế cơ thể sao?

Lúc này, Ứng Tư Tuyết và Lâm Thu cũng đã nhận ra mối nguy trước mắt này. Trong khi đó, từng sợi tóc của hai cô gái cũng đang bạc dần, trên mặt bắt đầu xuất hiện nếp nhăn. Trong vòng vài giây, hai cô gái trẻ đã gia đi hơn hai mươi tuổi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng lẽ bọn hắn cuối cùng phải chết già tại nơi này hay sao?

Hai cuống quít nhìn vào sân nhỏ, thấy Lý Tử cũng rơi vào tình trạng bị máu huyết bao phủ tương tự, đồng thời đang bị lão hóa với tốc độ tương đương.

Rõ ràng cô ấy là lệ quỷ, thế mà lại bị già nua theo ánh nhìn từ bên ngoài, thật là đáng sợ.

Thế nhưng mà, lại có chuyện kỳ lạ phát sinh ngay lúc ấy.

Lý Tử thật vẫn đứng yên nơi đó, chẳng hề ra tay, nhưng chẳng hiểu sao cô nàng Lý Tử giả lại hét lên một tiếng đầy đau đớn. Những tia máu huyết bên trong tiểu viện đang quay cuồng kia đột nhiên dừng lại, sau đó co cụm lại về vị trí trung tâm.

Chưa đến một giây, tất cả những tia máu ấy quay trở lại vào trong người Lý Tử giả.

Ả ta kêu rên thảm thiết, ôm chặt lấy vị trí trái tim mình, tỏ vẻ tuyệt vọng. Mái tóc đen của ả ta nhanh chóng biến thành màu tóc bạc xám xịt, lưng còn xuống, nếp nhăn trên làn da tái nhợt càng lúc càng nhiều tựa như những mảng vỏ quýt khô.

Chưa được vài giây, vốn dĩ một cô nàng Lý Tử hư ảo với áo cuoi17 đỏ thẫm toàn thân bỗng chốc biến thành một bà lão già nua. Đồng thời, tác dụng của hiện tượng này vẫn còn tiếp tục. Chẳng phải kết cục của hiện trạng già lão này chính là chết đi hay sao? Hay là khiến cho cả thi thể đều bị mục nát hoàn toàn?

Dương Húc Minh hoảng sợ nhìn Lý Tử giả mạo kia đang bị lão hóa dần thành một bà lão, bà lão lại nhanh chóng già yếu, biến thành thi thể, cuối cùng ngay cả thi thể ấy đều mục át đi. Từ một cô gái trẻ, đến già nua, sau đó tử vong, cuối cùng Lý Tử giả hóa thành trạng thí tử thi; điều đó cũng đồng nghĩa với việc nhóm người Dương Húc Minh khôi phục lại tuổi trẻ của bản thân.

Ứng Tư Tuyết nhìn Dương Húc Minh, hỏi: - “Đây là năng lực của vợ anh sao? Con ả hàng nhái kia bắt chước không thành công, giờ bị phản ngược à? Hay đây là năng lực riêng của con ả tự có nhĩ?”

Sau khi ả hàng nhái kia biến mất, nửa đoạn thân thể ban nãy bị Lý Tử đóng đinh xuống mặt đất vẫn còn bị thân cây hòe đè ép lên bỗng nhiên phát ra tiếng gào thét.

- “Không thể nào! Thì ra mày chưa hoàn chỉnh? Tại sao lại như thế được?

Sức mạnh của mày không toàn vẹn à?”

Nghe tất cả những lời ấy nhưng Lý Tử vẫn thờ ơ. Cô ấy vẫn lạnh lùng đứng nơi đó, dùng một tay nâng cành cây hòe khô héo đè ép nửa đoạn thân người của con quỷ Lý Tử kia, chẳng thèm lên tiếng.

Tình huống thế này đã sớm được dự đoán.

Ứng Tư Tuyết thì thầm: - “OK, đã rõ ràng, năng lực của vợ anh không được hoàn chỉnh. Vì thế, ngay cả bản thân cô ấy cũng không thể sử dụng cái năng lực đó.

Mặc dù không biết nguyên lý tạo nên ả hàng nhái này, nhưng từ hiện trạng mà nhìn, thì cô ta có năng lực bắt chước và sử dụng năng lực của kẻ khác.

Kết quả là, năng lực của vợ anh không hoàn chỉnh nên chẳng thể sử dụng, thế là cô hàng nhái kia cưỡng ép sử dụng năng lực ấy liền bị phản ngược.”

Ứng Tư Tuyết nhìn Dương Húc Minh, - “Vợ anh không hoàn chỉnh mà mạnh tới vậy rồi ư? Rốt cuộc là sao vậy anh? Vợ anh thiếu cái gì mà không hoàn chỉnh?”

Dương Húc Minh cười đắng chát, không muốn trả lời.

Cái mà Lý Tử thiếu chắc hẳn chính là tứ chi và trái tim. Do đó, nguyên nhân các lần trước Lý Tử không sử dụng năng lực không phải là do cô nàng khinh thường đối thủ, mà bởi vì cô ấy thật sự không thể sử dụng năng lực của mình, vì thế chỉ có thể dùng công kích vật lý mà thôi.

Dương Húc Minh nhìn khoảnh sân nhỏ sau nhà, quan sát bóng dáng mặc áo cưới đỏ thẫm đứng yên trong gió tuyết lạnh lẽo kia. Ngay lúc này, dường như Lý Tử cảm giác được ánh nhìn của hắn, bèn lạnh lùng quay đầu lại nhìn về bên này. Ánh mắt giữa một người và một quỷ giao nhau giữa không khí. Lúc này, Dương Húc Minh cười khẽ nhìn cô ấy, cũng không còn sợ sệt như ngày xưa.

Trong màn tuyết phủ, Lý Tử hơi chần chờ. Sau đó, bỗng nhiên một cái xác nữ thi không đầu im ắng xuất hiện từ cái hố phía sau lưng Lý Tử.

Cái hố đó vốn dĩ là nơi gốc cây hòe mọc lên. Hiện tại, cây hòe bị Lý Tử nhổ lên, bên trong cái hố ấy lại xuất hiện máu tươi cuồn cuộn.

Ả nữ thi không đầu đó xuất hiện đột ngột đến thế, làm tất cả hai phe người và quỷ trong mảnh sân này đều không thể phát hiện ra.

Ngay lúc Dương Húc Minh vừa trông thấy ả nữ thi không đầu thì ả ta đã tiến sát đến sau lưng Lý Tử. Hắn hoảng sợ, há to miệng, vô cùng lo lắng nên định thét to nhắc nhở. Nhưng vừa chỉ kịp nói ra tiếng đầu tiên, Lý Tử cũng đã phát giác ra. Bóng dáng của cô ấy chớp mắt biến mất ngay tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa là tại ngay vị trí cách nhóm người Dương Húc Minh một khoảng cách khá gần.

Giữa từng cơn gió lạnh lẽo, Lý Tử trong bộ áo cưỡi đỏ thẫm đứng chắn ngay cánh cửa chạy ra khỏi mảnh sân nhỏ, lưng hướng về Dương Húc Minh, đối mặt với bầy quỷ kia.

Từng giọt máu đỏ tươi nhiễu xuống đất, lượng máu cực kỳ nhiều, đỏ thẫm đến đáng sợ.

Trong khi đó, nữ thi không đầu đã đứng ngay vị trí ban nãy của Lý Tử. Hai tay của nó đang ôm một khối thịt có màu đỏ máu. Nó cẩn thận đút khối thịt này cho chiếc đầu người trong ngực cắn nuốt. Hành động cẩn thận, chăm chút ấy tựa như là đang bón cơm cho con của mình ăn.

Cơ mà, nguồn gốc của khối thì này từ đâu đây?

Dương Húc Minh hoảng hồn nhìn Lý Tử, thét to: “Lý Tử, em có sao không?”

Hắn lo lắng hỏi han.

Cùng lúc đó, do Lý Tử thuấn di né đòn đánh lén vừa rồi, nên cô nàng buộc phải buông thân cây hòe ra khiến gã đàn ông hóa quỷ mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành vùng vẫy dữ dội.

Ông ta giận dữ, nổi cơn điên loạn, dùng sức đẩy mạnh thân cây đang đè trên đỉnh đầu mình ra, sau đó vùng nhảy ra khỏi cái hố.

Ngay lúc nhảy ra, bóng người cuồng loạn tựa quái thú này bèn hét to một tiếng, sau đó vọt đến Lý Tử. Tiếng chuông dồn dập hợp thành một chuỗi âm thanh. Ngay lúc lão cha của Dương Húc Minh di động, thì ả nữ thi không đầu đang đút cho chiếc đầu người trong ngực ăn khối thịt kia cũng di động.

Hình dáng của nó dung nhập vào bên trong đất bùn rồi biến mất.

Lý Tử cũng nhanh chóng biến mất tại chỗ, sau đó hóa thành một tia sáng đỏ thẫm lại đầy sắc bén, đâm thẳng về trước!

Keng!!!

Một tiếng vang thật lớn xuất hiện. Ông già chồng hụt lại bị nàng dâu hụt nhấn đầu xuống đất.

Trên nền tuyết trắng, cuộc chiến lại bắt đầu vô cùng đặc sắc!

Thừa lúc Lý Tử đang áp chế Dương Tĩnh, thì ả nữ thi không đầu lại im lặng xuất hiện ngay sau lưng Lý Tử.

Nó đưa hai tay về trước, lẳng lặng bấu về phía đầu của cô nàng.

Thấy cảnh này, Dương Húc Minh hoảng sợ thét lên: - “Lý Tử!!!”

Thế nhưng mà, tiếng theo to của hắn lại bị cắt ngang lần nữa.

Ngay lúc nữ thi không đầu xuất hiện, một tiếng thở dài như trút bỏ được gánh nặng lại xuất hiện trên bầu trời.

- “Tôi thắng.”

Ngay sau đó, từng âm thanh lảnh lót của tiếng quân cờ rơi vãi xuống bàn cờ xuất hiện.

Giữa không trung, giọng nói mệt mỏi của Lâm Tông Lễ vang lên.

- “Chiếu tướng!”

Trong sân nhỏ, dường như tất cả bọn lệ quỷ, người sống, thậm chí ngay cả từng đám mây trên trời kia cũng dừng lại trong một giây.

Sau đó, tất cả lại khôi phục vào quỹ tích vốn có.

Thế nhưng mà, tựa như có một sự thay đổi vô hình nào đó vừa xuất hiện trong cái thế giới này. Từng tiếng rên xiết thê lương dồn dập của bầy lệ quỷ vang lên đầy tuyệt vọng bên ngoài tòa dinh thự nhà họ Vương.

- “Không!”

- “Quân ác ôn đáng chết!”

- “Thằng chó nhà họ Lâm”

- “A a a a a a!”

- “Tao hận.... Tao hận!”

Những tiếng la thảm khốc ấy vang vọng gần, xa rồi nhanh chóng biến mất. Bên cạnh đó, ba con lệ quỷ đáng sợ trong sân nhỏ đều trở nên cứng đờ, giữ đúng tư thế ban nãy, tựa như bị trời trồng.

Chỉ là, từng luồng khí âm u, dữ tợn đang hình thành rồi quây quần cuồn cuộn xung quanh người ba con quỷ. Hiện tượng này chỉ rõ là bọn chúng đang vùng vẫy mãnh liệt, muốn tránh thoát sự trói buộc vô hình này.

Âm thanh quen thuộc lại vang lên lần nữa trên bầu trời.

- “Bụi về với bụi! Đất về với đât! Xin hai vị hãy rời đi!”

Ngay khi giọng nói ấy vừa xong, thân thể của Lý Tử và gã đàn ông mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành trong mảnh sân nhỏ này bắt đầu tiêu tán dần dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Trong linh đường, quan tài máu bay ra. Nắp quan tài đỏ thẫm rộng mở hoàn toàn, sau đó nuốt chửng thi thể cứng đờ của nữ quỷ không đầu vào trong quan tài.

Một giây sau, khi bình tĩnh nhìn lại, cả nhóm Dương Húc Minh bỗng thấy cả nhóm đã xuất hiện ngay giữa sân như ban nãy. Chỉ là, cái sân này chẳng hề có bất cứ dấu vết đánh nhau gì cả. Nhìn vào linh đường đang mở rộng cửa lớn, cả nhóm nhìn thấy một chiếc quan tài đỏ thẫm đóng kín đang nằm im lặng bên trong.

Bên ngoài sân, dưới táng cây hòe, Lâm Tông Lễ lẳng lặng ngồi tại đó.

Nhìn vào bàn cờ trước mặt anh ấy, quân đỏ đang chiến thắng trong khi phía đối diện bên kia hoàn toàn rỗng tuếch, không còn lão quỷ nhà họ Vương đâu nữa.

Thấy ba người xuất hiện, Lâm Tông Lễ liền mỉm cười.

- “Hoan nghênh trở về, mọi người an toàn rồi đấy.”

Nghe câu này, Lâm Thu và Ứng Tư Tuyết cùng nhau thở dài một hơi. Dương Húc Minh lại có chút lo lắng: - “Lý Tử đâu? Bạn gái của em đâu? Cái cô nữ quỷ mặc áo cưới màu đỏ đấy!”

Lâm Tông Lễ nhìn hắn, nói: - “Tôi đưa cô ấy rời đi!

Bất quá, sau khi rời khỏi nơi này, hai vị ấy biến đi đâu mất rồi.

Cơ bản thì bọn họ chẳng muốn ở đây lâu nữa, còn tôi thì cũng chẳng thể biết chính xác họ đã đi đâu.

Nghe thấy câu trả lời này, Dương Húc Minh nhẹ nhàng thở ra: - “Thế thì yên tâm! Em biết cô ấy đang ở đâu rồi!”
Bình Luận (0)
Comment