Dịch: muyun
Biên: VoMenh
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Lúc Vương Trấn gặp Dương Húc Minh chính là lúc Dương Húc Minh đang ngồi quán vỉa hè ăn mì. Mì nóng hôi hổi, mùi dầu ăn hòa lẫn mùi hành lá, hương vị cực kì mê người.
Người vẫn chưa ăn tối như Vương Trấn đưa tay xoa xoa bụng, có chút đói bụng nha.
Sau đó anh ngồi xuống đối diện với Dương Húc Minh
- "Cậu rảnh quá nhỉ?" Vương Trấn nói.
Dưới ánh tà dương, Dương Húc Minh cũng chả thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn, rồi nói: - "Anh Trấn, có chuyện gì? Anh cứ nói thẳng đi."
Giọng Dương Húc Minh quá điềm tĩnh, hệt như một vị cao tăng đã thấu hết hồng trần, làm cho người ta có cảm giác trầm mặc một cách cổ quái. Dương Húc Minh tiếp tục cúi đầu, không nói lời nào. Thấy vậy, Vương Trấn không kìm được mà lắc đầu.
- "Tự nhiên đổi tính vậy em trai? Chú em không còn đáng yêu như hồi xưa nha."
Rõ ràng mới cách không lâu vẫn là một thằng tiểu quỷ không biết nghe lời, hơn nửa đêm giả gái ra ngoài bắt hung phạm, hệt như Peter Pan. Mới chuyển mắt cái liền biến thành cái hũ nút...lẽ nào cái này chính là trưởng thành hả"
(Chú thích:
* cái hũ nút: ý chỉ một người cứ im im trầm mặc ít lời* Peter Pan là nhân vật chính trong tác phẩm cùng tên của James Matthew Barrie. Nhân vật này mang hình hài của một cậu bé 12 tuổi, không bao giờ trưởng thành)- "Tiểu tử cậu đi nguyên đêm này, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì với cô bé tên Lâm Thu đó hả?
Anh nghe nói cậu chạy tới đồn cảnh sát giúp cô ta cái gì đó, như kiểu hai người biết nhau từ trước." Vương Trấn hiếu kì ngó Dương Húc Minh, - "Chẳng lẽ hai người thực sự đã...ấy ấy rồi?"
Dương Húc Minh ngẩng đầu nói, - "Không có, bọn em chỉ là bạn bè bình thường, cái gì cũng không có nha." Nhưng Vương Trấn sau khi nhìn thấy biểu hiện trong đôi mắt Dương Húc Minh, anh đột nhiên sững người. Dương Húc Minh trước mắt này cứ như là đổi một người khác từ trong ra ngoài vậy, cảm giác xa lạ mãnh liệt này thậm chí còn khiến anh hoài nghi Dương Húc Minh mà anh biết cách đây mấy ngày chỉ là một hồi ảo giác.
Lắc lắc đầu, đem mớ cảm giác kì quái đó ném ra khỏi suy nghĩ, Vương Trấn lại nói.
- "Được rồi, không đùa nữa!" Vẻ mặt Vương Trấn có chút nghiêm túc: - "Lần này tìm cậu là có chuyện quan trọng cần nói.
Chẳng phải trước đây cậu nhờ anh giúp cậu lưu ý tình hình bên Cửu Giang sao? Hiện tại có tiến triển mới rồi nè." Vương Trấn nói, "Sáng sớm hôm qua, bên cục cảnh sát thành phố Cửu Giang có người đến tự thú.
Nghi phạm là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tự nhận là hung thủ đã giết bạn gái cậu.
Bà ta dẫn cảnh sát đến hiện trường gây án để xác nhận, đồng thời cung cấp nơi giấu các mảnh thi thể của cô ấy.
Chỉ là, cảnh sát vẫn chưa tìm được phần thi thể còn lại.
Dựa vào những điều anh nắm theo tình hình hiện tại thì khả năng người phụ nữ trung niên này thực sự là hung thủ sát hại bạn gái cậu đấy."
Vương Trấn tiếp tục nói: - "Anh sẽ tiếp tục giúp cậu lưu ý, có tiến triển anh lập tức thông báo cho cậu ngay.
Bất quá, tiểu tử cậu cũng có thể tự đi Cục cảnh sát thành phố Cửu Giang mà hỏi thử, dựa vào quan hệ của cậu với Lý tử, tình hình vụ án mà có đột phá lớn thì bên đó hẳn là sẽ tiết lộ cho cậu hay.
Do đó, nếu cậu muốn nắm tình hình càng sớm càng tốt thì có thể tự đi Cửu Giang hỏi."
Vương Trấn nói xong thì ông chủ cũng mang mì tới. Anh bắt đầu ăn, âm thanh nói chuyện có chút không rõ ràng, - "Tình hình là như vậy đấy, nếu cậu không đi Cửu Giang, thì đợi ít lâu ra thông báo chính thức về tình hình vụ án, anh cũng có thể giải thích cho cậu.
Có điều thời gian chờ đợi có chút dài, nên mới nói với cậu một tiếng, tránh cho tiểu tử cậu bảo anh giấu giếm."
Nghe Vương Trấn kể, Dương Húc Minh ngừng động tác ăn mì lại.
Ngẩng đầu nhìn Vương Trấn chăm chăm, nghe anh nói xong tình hình, Dương Húc Minh gật gật đầu "Ừm, cám ơn anh Trấn!"
Sau đó, hắn đứng dậy rồi nói, - "Vậy em về nhà trước vậy, hẹn gặp lại anh sau nha."
Dương Húc Minh hô lên với ông chủ - "Anh này đãi", nói xong đi liền, để lại Vương Trấn với gương mặt như ăn mướp đắng, - "Đệt... Anh có lòng tốt đến thông báo cho cậu, giờ còn phải đãi cậu ăn nữa hả? Cm cậu lại chơi anh một vố.
Tiểu Minh tử, cậu học cái xấu nha!"
Ánh mắt dõi theo bóng lưng Dương Húc Minh rời đi, Vương Trấn cạn lời lắc đầu. Khoảnh khắc khi Dương Húc Minh đi qua một cửa hàng ven đường, thân ảnh Dương Húc Minh phản chiếu lên cửa kính trong tiệm. Ảnh phản chiếu trong gương của Dương Húc Minh phía sau tựa hồ có một bóng áo đỏ, Vương Trấn dùng lực dụi dụi mắt, phát hiện Dương Húc Minh đã đi xa rồi.
Mà sau lưng hắn chẳng có cái gì hết, lại càng không có bất cứ người nào. Vương Trấn cảm thấy kì lạ, - "Hoa mắt sao?" Anh lại dụi dụi mắt, nói "Lẽ nào hôm nay xài mắt nhiều quá nên giờ bị ảo giác sao?" Nửa tiếng sau, khi ánh hoàng hôn hoàn toàn biến mất nơi chân trời, Dương Húc Minh về đến căn nhà đang thuê. Hắn đẩy cửa lớn, đi vào phòng khách.
Trong tay xách một con gà trống vẫn còn sống.
Trực tiếp ném con gà trống bị cột chân vào trong toilet, Dương Húc Minh liền ngồi một mình trong phòng khách. Hắn lôi ra nến nhân duyên mang theo bên người. Vì đã lâu không dùng đến cây nến này nên đến giờ thân nến vẫn còn khá dài, nhưng đêm nay có lẽ hắn phải dùng tới rồi.
Dương Húc Minh sờ soạng túi áo, lấy Sinh Tử Lục ra, chầm chậm lật đến trang thứ ba.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu trong ngày hắn đọc những con chữ này.
Hỏi quỷ:Tìm đáp án thông qua lệ quỷ chết oan
Trên thế giới có có rất nhiều lệ quỷ hung tàn, không thể nào siêu sinh do oán hận sâu đậm.
Bây giờ, trong danh sách oán hận của cô ta, chắc chắn có tên chú em
Chú em chỉ có một cơ hội duy nhất, bất kể sống chết...
12:00 đêm - Quay lại căn phòng lần đầu tiên gặp cô ấy, tìm cái gương lớn nhất trong phòng, đặt hai cây nến TRẮNG hai bên trái, phải phía trước tấm gương ấy.
Giữa hai ngọn nến, chú em đặt một chén máu gà còn tươi, tuyệt đối phải là máu gà còn tươi, chưa bị đông đặc.
Lấy ngọn nến nhân duyên bị đốt dang dở kia thả vào trong bát máu gà đó.
Sau đó, khóa trái tất cả cửa sổ trong phòng, tắt hết đèn, mặc áo đỏ, đội lá xanh, thắp sáng hai ngọn nến.
Chú em chuẩn bị một quả táo đỏ, một con dao nhỏ gọt vỏ, sau đó dùng nó gọt sạch vỏ táo.
Chú em phải gọt chậm rãi, càng chậm càng tốt, vừa gọt vừa kêu tên thật của nữ quỷ đó.
Chú ý nhé! Từ khi bắt đầu gọt vỏ táo, dù chú có nghe bất cứ âm thanh gì, dù nhìn thấy bất cứ hình ảnh gì đi nữa, chú em cũng tuyệt đối không được phép xoay đầu lại, càng không thể ngẩng đầu nhìn lên. Chú em bắt buộc phải nhìn chằm chằm vào tấm gương trước mặt.
Một khi đã động dao bắt đầu gọt vỏ liền tuyệt đối không được dừng lại, da táo không thể bị đứt ngang.Khi chú em lột xong một lớp vỏ nguyên vẹn, chú em liền có thể nhận được đáp án mà bản thân đang chờ mong.