Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 396

Dịch: Tiểu Tán Tu

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Trong bóng đêm đen kịt, những cơn gió mang theo hơi nóng đập vào mặt Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết. Hai người đứng dựa lưng vào nhau, cảnh giác nhìn bóng tối xung quanh, đề phòng bị tập kích.

Trong tay Dương Húc Minh, ngọn nến đỏ vẫn im lặng cháy, điều này nói lên rằng đang có lệ quỷ ở gần đó muốn công kích họ. Ứng Tư Tuyết lẩm bẩm:

- “Liệu con chó kia…có ở dưới gầm xe không nhỉ?”

“Hư giả thế giới” toàn thân trắng bệch trực tiếp nằm trên mặt đất, quan sát tình huống dưới gầm xe. Nhưng Ứng Tư Tuyết không phát hiện gì cả.

- “Ở dưới gầm xe không có…Chẳng lẽ ở chỗ khác?” Ứng Tư Tuyết có chút hoang mang, sau đó cô vội lắc đầu.

- “Lệ quỷ động vật không thể thông minh như vậy được, nó mãi không chịu xuất hiện, có lẽ có quan hệ gì đó với quy luật mười lăm phút. Vừa rồi nó xuất hiện trên trần xe, nếu quả thật muốn công kích chúng ta, vậy nó rất dễ dàng có thể làm được.

Nhưng ngược lại, nó không có tấn công chúng ta, chẳng lẽ hành động của nó có hạn chế nào đó? Dường như cứ cách mười lắm phút nó chỉ có thể hành động một lần? Nếu đúng như vậy, thì mọi chuyện đều hợp tình hợp lý.” Ứng Tư Tuyết cắn ngón tay, bắt đầu suy luận.

- “Vậy chẳng phải anh lấy nến đỏ ra là quá lãng phí sao? Đây chính là sinh mệnh của anh đó!”

Ứng Tư Tuyết cúi đầu nhìn đồng hồ nói:

- “Cũng chưa chắc chắn, đợi thêm hai phút nữa là đủ mười lăm phút. Sau đó, mọi chuyện sẽ rõ ràng.”

“Hư giả thế giới” trắng bệch lơ lửng sau lưng Ứng Tư Tuyết, ngọn lửa quỷ màu đỏ cháy lên bao phủ khắp người Dương Húc Minh. Hai người lưng tựa lưng, mặt cảnh giác nhìn về màn đêm đen kịt xung quanh.

Thời gian tiếp tục trôi qua từng giây từng phút, rốt cuộc đã tới thời điểm mười lăm phút. Đồng hồ báo thức trong điện thoại di động của Ứng Tư Tuyết vang lên.

Đúng lúc đó, một con chó trắng gầy trơ xương, trông xấu xí vô cùng bỗng nhiên từ trong bóng tối nhào ra, lao về phía Ứng Tư Tuyết. Ứng Tư Tuyết hét lớn một tiếng, quỷ ảnh trắng bệch sau lưng bỗng xông ra, chộp lấy con chó trắng. Nhưng sau đó, quỷ ảnh lại không chạm vào con chó trắng như trong tưởng tượng của Ứng Tư Tuyết, mà lại xuyên qua.

Thấy cảnh này, Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết đều cảm thấy kinh ngạc. Ứng Tư Tuyết cuống quýt lui lại, đồng thời triệu hồi “hư giả thế giới” trở về. Nhưng tốc độ của con chó kia quá nhanh.

Gần như chỉ trong nháy mắt, nó đã vọt tới trước mặt Ứng Tư Tuyết, hai chiếc răng nanh sắc nhọn hung dữ cắn về phía Ứng Tư Tuyết.

Dương Húc Minh hét lên:

- “Súc sinh, muốn chết!”

Được lửa quỷ màu đỏ bao bọc, cảm giác và thể chất của Dương Húc Minh được tăng lên một cách đáng kể, tốc độ xuất kiếm nhanh đến mức xuất hiện những tàn ảnh.

Hắn trực tiếp vung kiếm chém vào trên người con chó trắng, để ngăn cản đòn tấn công của nó lên người Ứng Tư Tuyết. Nhưng hắn chưa kịp vui mừng thì mặt đã cứng đờ lại, bởi vì thanh kiếm chém trúng con chó trắng, nhưng nó không bị phân thành đôi.

Thân thể con chó trắng hơi uốn éo một chút, vậy mà có thể giữ trọn thanh kiếm lại trong cơ thể mình. Dương Húc Minh cảm giác được lực hút khổng lồ từ trên thân kiếm truyền tới, bởi vì lực hút quá lớn, hắn xém chút nữa bị kéo ngược lại.

Dương Húc Minh giơ tay trái lên, trong lòng bàn tay lửa quỷ màu đen cháy lên, loại lửa màu đen này có thể thiêu đốt ác linh, khiến lệ quỷ cảm nhận được đau nhức kịch liệt. Hắn nhắm thẳng về phía con chó trắng đang lơ lửng giữa không trung.

Mà sau lưng con chó trắng, “hư giả thế giới” của Ứng Tư Tuyết cũng đồng thời xông trở lại, duỗi ra hai tay chụp vào con chó trắng này.

Hai người một trước một sau, vây chặt đối thủ lại. Nhưng con chó trắng gầy trơ xương này lại giống như ảo ảnh, không có thực thể. Tất cả lửa quỷ màu đen do Dương Húc Minh phun ra đều xuyên qua thân thể của nó, không dừng lại một chút nào, trực tiếp đụng vào trên người “hư giả thế giới”.

- “A..a..a..a!”

Ứng Tư Tuyết đau đến mức cả người phát run, trong miệng vang lên những tiếng khóc nức nở. Những đau đớn mà “hư giả thế giới” nhận lấy, toàn bộ phản hồi lại trên người Ứng Tư Tuyết. Dương Húc Minh vội vàng thu hồi lửa quỷ màu đen lại, mà Ứng Tư Tuyết do quá đau đớn nên cũng ra lệnh cho “hư giả thế giới” lui lại. Hai người bọn họ lại rời xa con chó trắng gầy trơ xương kia.

Vậy là con chó trắng kia cứ lơ lửng ở giữa không trung, oán độc nhìn chằm chằm Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết, nó nhe răng nanh sau đó nhào tới cắn về phía Ứng Tư Tuyết.

Ứng Tư Tuyết vội vàng lui lại, nhắm chặt mắt, cô đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị nó cắn trúng. Nhưng khi cô mở mắt ra liền cảm thấy kinh ngạc bởi vì trước mặt cô trống rỗng không có gì cả.

- “Con chó kia đâu rồi?”

Dương Húc Minh thổi tắt ngọn nến trong tay nói:

- “Nó biến mất rồi. Ngay trong thời điểm gần cắn được em, nó đột nhiên biến mất. Hình như ngọn nến này không có tác dụng với nó. Tất cả thủ đoạn của chúng ta đều không thể chạm vào nó, thật sự là kì quái, chẳng lẽ con chó này chỉ là ảo ảnh?

Nhưng lúc cả người nó kẹp lấy kiếm của anh, anh rõ ràng cảm nhận được lực hút cực lớn. Chẳng lẽ năng lực của con chó này là không để tất cả những thứ có thể tổn thương tới bản thân chạm vào người nó?”

Ứng Tư Tuyết vuốt vuốt ngực, hít thở sâu vài lần mới lấy lại được bình tĩnh. Cô nói:

- “Nếu như chúng ta không đụng vào nó được, vậy thì ngược lại nó không thể động vào chúng ta mới đúng. Nhưng lúc chúng ta tiếp cận nó, rõ ràng anh đã bị nó hút lại mà.”

Dương Húc Minh nhẹ gật đầu:

- “Uhm, thực sự anh bị nó hút vào, cho dù anh không thể đụng vào nó nhưng vẫn bị nó hút.”

Ứng Tư Tuyết cúi đầu nhìn đồng hồ nói:

- “Thực sự là cứ mười lăm phút nó lại xuất hiện một lần, mà dường như thời gian xuất hiện có hạn. Vừa rồi rõ ràng nó sắp cắn trúng em, nhưng gần đạt được mục đích thì lại biến mất, điều đó chứng tỏ đó cũng phải là ý muốn của nó, mà chính xác hơn là nó bắt buộc phải biến mất. Lần chiến đấu vừa rồi diễn ra khoảng ba mươi giây.

Chúng ta tiếp tục chờ thêm mười lăm phút cho nó xuất hiện. Lần sau nó tập kích chúng ta, có lẽ em có thể phân tích ra bản chất năng lực của nó.”

Sau khi nghe xong Dương Húc Minh lắc đầu cười khổ, hắn chỉ sợ đợi đến khi con chó tấn công lần tiếp theo, hai người bọn họ đã bị xé xác rồi.

- “Vừa rồi mém chút nữa là nó cắn được em rồi, nếu lần tiếp theo nó tập kích, chúng ta làm cách nào để phản công lại nó đây? Tất cả công kích đều không thể chạm đến người nó, thực sự điều này có chút phiền phức.”
Bình Luận (0)
Comment