Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 406

Dịch: Tiểu Tán Tu

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Sau khi lửa quỷ màu đen tản đi, sự đau đớn đã giảm bớt trên người bà lão, nhưng bà ta chưa kịp thở phào, gã thanh niên kia đã cầm quyển nhật kí trong tay. Nghe được lời nói của hắn, thân thể bà lão lại cứng đờ.

Bà ta tưởng tượng lại cảnh bọn ác khuyển tấn công lúc trước, khi bọn chúng đến gần chàng thanh niên kia, bị quyển nhật kí màu hồng này thôn phệ. Mà bà ta lại là người nuôi quỷ, chỉ cần nhìn sơ qua đã phát hiện điểm khác thường của quyển nhật kí. Đây tuyệt đối không phải loại nhật kí bình thường, mà là tín vật nào đó, dùng để sai khiến lệ quỷ.

Gã thanh niên này… Quả nhiên không chỉ có một con lệ quỷ, bà lão lại tiếp tục run rẩy sợ hãi. Bà ta có chút bối rối, đau đớn bà ta còn có thể chống đỡ, nhưng nếu như ác khuyển thực sự bị quyển nhật kí thôn phệ, bà ta có sự liên kết với chúng chắc chắn cũng sẽ chết thảm tại chỗ.

Bà ta lập tức muốn ra lệnh cho con ác khuyển đang nấp dưới gầm ghế sau chạy trốn thật nhanh. Nhưng ngay lúc con ác khuyển chuẩn bị hành động, bà lão đột nhiên chú ý tới ánh mắt của chàng thanh niên. Hắn không nhìn chiếc xe trước mặt mình, mà đang đảo mắt nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó.

Kẻ này…Thực sự hắn không biết vị trí chính xác của con ác khuyển ở đâu?

Nhìn thấy phản ứng của Dương Húc Minh, bà lão đang hốt hoảng đột nhiên bình tĩnh lại. Bà ta nghĩ tới một việc, đó chính là nếu kẻ này thực sự có thể nuốt cả chiếc xe, vậy hắn trực tiếp thực hiện là được, không cần phải mở miệng đe dọa bà ta.

Mặc dù không biết làm cách nào hắn có thể biết được mình là bà lão, nhưng có thể khẳng định người thanh niên này căn bản không biết vị trí cụ thể của con ác khuyển. Mà ngoại trừ lần thôn phệ ác quỷ vừa rồi, quyển nhật kí cũng chưa từng được hắn sử dụng.

Trong đó có vài lần nguy hiểm thiếu chút nữa khiến hắn chết thảm tại chỗ, nhưng hắn vẫn không dùng quyển nhật kí này. Nếu như lực lượng thôn phệ của quyển nhật kí có thể sử dụng nhiều lần, đối phương khẳng định đã dùng, không có khả năng đặt mình vào hiểm địa. Cho nên quyển nhật kí của hắn, đại khái chỉ có thể sử dụng một lần?

Trong tầm nhìn mơ hồ của mình, bà lão đã không còn sợ hãi chàng thanh niên đang âm trầm đứng cạnh xe. Thậm chí bà ta còn cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm cười nhạo việc hắn chỉ phô trương thanh thế.

Hiện tại đã trôi qua bảy phút, không bao lâu nữa, một trăm hai mươi tám con ác khuyển sẽ lao ra từ bốn phía. Người thanh niên trước mặt, sớm đã như nỏ mạnh hết đà, ngay cả trợ thủ bên cạnh hắn cũng đã hôn mê bất tỉnh, giữa rừng núi hoang vắng không ai có thể giúp hắn, nơi đây đã là tuyệt lộ.

Chỉ cần bà ta tiếp tục chờ đợi thêm một lát, chiến thắng sẽ thuộc về bà ta. Gã thanh niên này thực sự rất đáng sợ, hắn có nhiều lệ quỷ, thực lực bản thân lại khủng bố, có thể chống đỡ ác khuyển của bà ta tập kích lâu như vậy, thậm chí còn khám phá được nhược điểm của nó. Nhưng chung quy lại, kẻ thắng cuộc lần này vẫn là bà ta, đợi khi một trăm hai mươi tám con ác khuyển xuất hiện, không ai có thể ngăn cản chúng. Lần tiếp theo chính là thời điểm hắn sẽ phải chết.

Bà lão cảm nhận được máu tươi ướt át dưới cánh tay mình, sự oán hận lại dâng trào. Hắn dám dồn ép mình tới tình cảnh này, đợi lát nữa nhất định phải để ác khuyển ăn tươi nuốt sống đôi cẩu nam nữ kia, ngay cả xương cũng nhai sạch, không chừa lại một mảnh nào. Để cho bọn chúng vĩnh viễn biến mất, như vậy mới có thể xả mối hận trong lòng của mình.

Trên đường cao tốc, Dương Húc Minh bắt đầu rơi vào thế bí. Nhìn bên trong xe không có bất kì biến hóa nào, hắn biết được kế hoạch phô trương thanh thế của mình đã thất bại, không có tác dụng gì cả. Nếu như đối phương là người thông minh, hẳn đã phát hiện sau lần thôn phệ kia, đối mặt với bất kì công kích nguy hiểm nào khác, Dương Húc Minh đều không sử dụng lực lượng của quyển nhật kí.

Dương Húc Minh cắn răng, cất quyển nhật kí vào, sau đó hắn nói:

- “Bà lão, thực sự bà rất thông minh…Nhưng nếu tôi đã đoán ra được bản thể của con ác khuyển kia ở đâu vậy thì bà chắc hẳn cũng ý thức được, tôi đã biết bà dựa vào việc theo dõi từ xa mới phát hiện được vị trí chính xác của bọn tôi, sau đó phát động công kích.

Như vậy nếu tôi rời xa chiếc xe này, con ác khuyển đang trốn trong xe kia, liệu có thể theo dõi bọn tôi được nữa không?”

Dương Húc Minh cười lạnh nói:

- “Nếu bà đã thích đợi ở trong xe, vậy hãy tiếp tục đợi đi, tôi không rảnh đợi cùng bà.”

Nói xong, Dương Húc Minh đi tới ven đường, nhìn đường cao tốc phía sau. Phía xa xa, cách một ngọn núi, trên đường cao tốc đang có xe chạy về phía này. Trong bóng tối đen kịt, đèn pha phía trước xe vô cùng dễ thấy.

Trên đường cao tốc vắng vẻ, thời gian trôi qua thêm một chút, rốt cuộc xuất hiện thêm chiếc xe thứ hai. Với tốc độ của hai chiếc xe, chỉ cần vài phút nữa sẽ vượt qua khúc cua chỗ ngọn núi, trực tiếp chạy tới chỗ Dương Húc Minh đang đứng. Dựa vào đèn xe có thể đoán được, chiếc xe này là ô tô tải cỡ lớn. Dương Húc Minh vác Ứng Tư Tuyết đang hôn mê trên mặt đất lên, đứng chờ ở ven đường, cả người cháy lên ngọn lửa màu hồng.

Hắn khinh thường nhìn chiếc ô tô hỏng cách đó vài mét nói:

- “Bằng vào tốc độ của tôi, trong nháy mắt lúc chiếc xe tải đang tới gần, tôi có thể bắt lấy thân xe, xin đi nhờ. Chúng ta không thù không oán, chỉ là do bà chọc chúng tôi trước.

Hiện tại không tìm được bà, vậy chúng ta bái bai thôi, dù sao tôi cũng đã khám phá được năng lực của bà. Nếu lần sau bà còn dám xuất hiện, ngay khi con ác khuyển kia vừa xuất hiện, tôi sẽ làm gỏi nó.

Lần này, tôi bỏ qua cho mụ đó, coi như số mụ may mắn. Mụ già đáng chết! Người chọc giận tôi mà còn có thể an toàn chạy thoát, mụ vẫn là người đầu tiên đấy!”

Dương Húc Minh cười lạnh, tiếng cười vang vọng khắp núi rừng. Lúc này, chiếc xe kia đã đi qua chỗ cua phía sau núi, ánh đèn hoàn toàn biến mất trong bóng đêm. Nhưng với tốc độ của nó, chỉ cần chờ thêm hai phút, chiếc xe này có thể đi tới chỗ Dương Húc Minh. Mà dựa vào tốc độ và lực lượng của Dương Húc Minh biểu hiện ra lúc đánh nhau với bầy ác khuyển, hắn dùng tay không chộp lấy thành chiếc xe tải đang chạy hoàn toàn không khó khăn gì.

Biểu cảm của bà lão lần nữa trở nên cứng đờ, bà ta xoắn xuýt cả lên. Bà ta nhìn chòng chọc vào người thanh niên trong tầm mắt mơ hồ, phẫn hận vô cùng. Thằng nhãi này… Tại sao mày lại không thể ngoan ngoãn nhận lấy cái chết?

Sau khi bà ta thả ác khuyển ra, nếu như không thể kịp thời giết chết kẻ địch, hoặc không tìm được bóng dáng của kẻ địch, chúng sẽ trực tiếp quay đầu trở về giết người điều khiển chúng.

Bà ta nắm chặt đầu mình, khuôn mặt phẫn nộ:

- “Muốn chạy ư? Thằng nhãi đáng chết, mày chạy trốn được sao? Ác khuyển của tao nhất định sẽ bám vào sau lưng mày, gắt gao truy đuổi mày, đuổi tới khi mày chết thảm mới thôi!”
Bình Luận (0)
Comment