Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 424

Dịch: Vạn Cổ

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Sau cơn kích động, Nhạc Chấn Đào thấy Dương Húc Minh và Ứng Tư Tuyết đều im lặng. Anh ta giật mình, nhìn mười đầu ngón tay đẫm máu của Ứng Tư Tuyết, trong lòng cảm giác rất xấu hổ và áy náy.

- “Thật xin lỗi.. anh... anh không ngờ rằng tụi em không phải là kẻ địch.”

Nhạc Chấn Đào khó chịu, nói: - “Anh còn tưởng nhầm hai đứa là người nuôi quỷ, nên khó mà khống chế bản thân, vừa thấy tụi em tới là anh ra sát chiêu liền.

Giá như biết trước, anh nói chuyện với các em một chút, đã không hiểu lầm như thế này.”

Trái lại, Ứng Tư Tuyết thoải mái nhún vai, nói: - “Không cí chi, anh! Bọn em hiểu mà. Dù sao năng lực của lệ quỷ đều là mạnh về công, yếu về thủ, đánh trước dễ thắng hơn. Hiện tượng lệch pha thế này quá rõ rệt rồi.

Nếu là em, em cũng nấp trong bóng tối ra chiêu phủ đầu. Em chắc chắn không để kẻ thù có thời gian phòng thủ.

Chỉ là, thay vì chú ý vết thương hiện tại, em càng hứng thú với người nuôi quỷ kia.”

Ứng Tư Tuyết nói: - “Nghe qua chuyện của anh, thì kẻ đó đã khai hết tất cả với anh trước khi chết à? Bà ta dễ nói chuyện đến vậy ư?”

Nhạc Chấn Đào im lặng vài giây, rồi trả lời: - “Bởi vì con mụ đó muốn nhờ vả anh.” Anh ta thở dài, rồi nói: - “Lúc anh đến nơi, đã thấy mụ ta thoi thóp sắp chết vì lệ quỷ phản phệ.

Nhưng con mụ đó còn một người cháu gái bị mù lòa, đó là nỗi vương vấn cuối cùng của bà ta trên cõi đời này.

Mấy năm trước, con của bà ta chết vì tai nạn giao thông, con dâu bỏ mặc đứa con gái mù lòa mà đi biệt xứ.

Từ đó về sau, một mình bà ta nuôi nấng đứa nhỏ này.

Mặc dù con mụ nuôi quỷ đó làm nhiều chuyện ác, giờ mà nhắc đến là anh muốn nuốt sống nó luôn. Nhưng, đứa cháu gái này vô tội. Chẳng những con bé không biết bà nội mình làm chuyện thất đức đến thế, mà còn không biết người mẹ đã bỏ rơi minh ra đi. Đến bây giờ, nó cứ tưởng mẹ nó đi làm, sớm muộn gì cũng về nhà thăm nó.

Vì thế, con mụ đó dùng tin tức về bọn nuôi quỷ để làm giá trị trao đổi, cầu xin anh chăm sóc cho cháu gái của bà ta.

Anh đồng ý giúp bà ta, nên bà ta nói hết những gì mụ biết cho anh nghe, về lệ quỷ và sự tồn tại của những kẻ nuôi quỷ khác.

Ứng Tư Tuyết nhìn anh ấy, lắc nhẹ đầu, nói: - “Vậy giờ anh đang nuôi nấng một cô bé mù à? Bé ấy năm nay mấy tuổi?”

- “Năm nay sáu tuổi,” Nhạc Chấn Đào nói: - “Trước khi chết, kẻ nuôi quỷ gọi cô bé đến giường, nói anh là chú của cô bé, bảo cô bé sống cùng với anh từ đây về sau.

Chỉ là, anh không đáp ứng được điều kiện nhận nuôi, nên mới không đến phường làm thủ tục.

Hơn nữa, cô bé này không có giấy khai sinh hợp thức vì ba, mẹ của bé ấy không làm giấy hôn thú mà tự đến với nhau, chẳng có hộ khẩu gì sất. Cuối cùng, anh chạy chọt người quen, nhờ người trong thôn nhập hộ khẩu cho cô bé vào nhà anh, làm con gái của anh.

Hiện tại, trên phương diện pháp luật, con bé là con chính thức của anh.”

Nhạc Chấn Đào cười khổ, nói: - “Anh biết các em nghĩ anh lo chuyện bao đồng, ngay cả con cháu của kẻ thù mà cũng chịu nuôi.

Nhưng anh đã hứa với mụ kia rồi, vả lại con bé cũng rất tội nghiệp, anh không thể giả vờ làm ngơ được.

Huống chi vợ anh đã qua đời, đời anh cũng cơ bản là chỉ thế này thôi, về sau anh không định kết hôn, sinh con chi nữa. Mang theo một cô bé, cũng chẳng ảnh hưởng nhiều đến anh... Sao nào? Mấy em thấy anh buồn cười lắm phải không?”

Dương Húc Minh thở dài, nói: - “Không, chẳng qua là thấy anh quá mềm lòng.”

Ứng Tư Tuyết nhún vai: - “Cũng sớm đoán được tính tình anh như vậy rời.

Anh đúng là chịu đựng để cả đám người thường trói lại chứ không chịu dùng năng lực của lệ quỷ để đánh lại mấy cô, chú kia. Ngay lúc ấy, em liền biết anh không phải người xấu.”

Ứng Tư Tuyết nhìn xung quanh, nói: - “Anh đã chờ lâu như vậy mà đồng bọn của Sơn quỷ còn chưa đến, ắt hẳn bọn chúng đã tới trước rồi.

Năng lực của bà già vừa chết khá đặc biệt, có lẽ làm nhiệm vụ canh gác trong tổ chức, hẳn là luôn thông báo định kỳ sự an toàn của mình đến các thành viên còn lại.

Tối hôm qua, bà ta mất mạng. Đoán chừng trước khi cảnh sát đến, mấy bà già còn lại đã thăm dò qua nơi đây. Bên cạnh đó, chẳng thấy Lý Tử có bất cứ phản ứng nào, vẫn không xuất hiện. Em nghĩ không có mảnh thi thể của cô ấy trong đây đâu.

Dĩ nhiên, vì lý do an toàn, chúng ta nên tìm kĩ lại lần nữa, coi có tường kép hay không.”

Ba người bắt đầu tìm kiếm, nhưng cuối cùng chẳng thấy vật gì.

Mảnh thi thể của Lý Tử có lẽ đã bị người khác lấy đi.

Ứng Tư Tuyết nhìn sắc trời một lát, rồi nói: - “Chúng ta nên đi thôi, tìm chỗ ăn cơm, rồi bàn bạc về vụ người nuôi quỷ.”

Cô ấy nhìn Nhạc Chấn Đào, nói: - “Anh hiểu về người nuôi quỷ nhiều hơn bọn em. Chúng ta có thể trao đổi tin tức lẫn nhau, sau đó nhất trí đối ngoại.”

Nhạc Chấn Đào gật đầu liên tục: - “Đúng rồi, đúng rồi. Hay là ghé nhà anh đi.

Nhà anh ở vùng ngoại ô phía tây Cửu Giang, không xa nơi này cho lắm. Tự tay anh xuống bếp nấu một bữa ngon đãi các em. Vừa gặp mặt đã không phân tốt xấu, làm mấy em bị thương, anh cũng có lỗi lắm.”

Ứng Tư Tuyết gật nhẹ đầu, nói: - “Cũng được, vậy chúng ta đi thôi, mà để em xử lý vết thương ở ngón tay cái đã. Dù nó không nghiêm trọng cho lắm nhưng em cần phải rửa sạch với bôi thuốc.”

Ba người rời khỏi nơi này, rồi tìm một phòng khám gần đó để rửa sạch máu dính trên đầu ngón tay và băng bó cẩn thận, cuối cùng bèn rời đi.

Ứng Tư Tuyết và Dương Húc Minh đi chung một xe còn Nhạc Chấn Đào lái xe riêng của anh ấy, do đó bọn họ liền tách nhóm chạy riêng.

Nhạc Chấn Đào chia sẽ tọa độ nhà mình cho Dương Húc Minh, thế rồi ba người cứ thế lái vao xa lộ, hướng về Cửu Giang.

Trên xe, Dương Húc Minh nhìn Nhạc Chấn Đào lái phía trước, hỏi: - “Em thấy ông anh Nhạc Chấn Đào này thế nào?

Ứng Tư Tuyết thở dài một hơi, nói: - “Đó là một người tốt, nhưng không biết cách tự vệ đúng đắn.

Vừa mới gặp mặt lần đầu đã dám dẫn chúng ta về nhà. Chẳng lẽ anh ấy không sợ chúng ta là người nuôi quỷ, giả vờ nói láo để đi một mạch đến nhà anh, giết sạch cả nhà hay sao?

Bên cạnh đó, anh ấy quá tin người, quá lương thiện.

Người như anh ấy, nếu không gặp người xấu còn đỡ, chứ gặp bọn có lòng dạ bất lương, ắt hẳn anh phải nếm trải cay đắng rất thảm thiết đấy.”

Dương Húc Minh nhìn chiếc ô tô bình dân trước mặt, nói: - “Anh rất có thiện cảm với anh ấy. Chỉ là, anh cũng đồng ý với em ở chỗ, người như anh ấy mà gặp người xấu chắc chắn chuốt lấy thê thảm cùng cực.

Nhưng hiện tại, anh Đào đó chỉ có một thân một mình, còn gì mất nữa đâu. Đó có lẽ là nguyên nhân chính để anh ấy hình thành tính cách như hiện tại.”

Dương Húc Minh cười khổ, nói: - “Vì không có, nên không còn sợ hãi.

Thậm chí anh có cảm giác, anh ta đang có xu hướng tự hủy hoại bản thân. Có lẽ do vợ con chết cả rồi, chỉ còn mỗi một mình sống giữa đời hiu quạnh khiến anh ấy khó mà chấp nhận được sự thật.

Có đôi lúc, kẻ còn sống mới là người đau khổ nhất.”
Bình Luận (0)
Comment