Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 488

Dịch: BsChien

Nhóm dịch: Vô Sĩ

"Con là chị hai, nhất định phải chiếu cố thật tốt cho em trai mình.”

"Đi học cho giỏi, lớn lên rồi kiếm nhiều tiền cho cha mẹ, cha mẹ nuôi con cũng không dễ dàng."

Hai câu nói này là lời mà cô bé được nghe nhiều nhất từ bé đến lớn. Cô bé là con đầu trong nhà, khi cha mẹ sinh ra đứa em trai tiếp theo, những bé gái như cô thường thường sẽ không nhận được sự quan tâm chăm sóc tốt.

Tại thời điểm cô bé còn rất nhỏ, cô xém chút nữa bị cha mẹ vứt bỏ. Thời điểm đó, cô bé vừa mới được sinh ra, đi tới thế giới bên ngoài chưa được hai ngày. Trải qua mấy lần cãi lộn cùng bàn luận, cha mẹ cô bé quyết định đem cô bé ra bờ sông, giao cho người nào đi ngang qua hảo tâm nuôi dưỡng.

Đương nhiên, nếu như không gặp được người hảo tâm, đó chính là số mệnh cô bé không tốt. Chỉ có thể trách ông trời không thương xót sinh mệnh bé nhỏ này. Về phần cha mẹ của cô bé đều là vô tội, bởi vì bọn họ là những người đáng thương đệ nhất trên thế giới!

Thứ nhất đẻ ra đứa con không phải con trai, đối gia đình cha mẹ nàng chính là một đả kích trầm trọng. Chính ông nội bảo cha mẹ cô bé mang con đến bờ sông, xem có ai hảo tâm đi ngang qua nhìn thấy nhận nuôi giùm.

Mà cô bé cũng chính xác đã bị ôm đến bờ sông.

Chỉ là bà cụ hàng xóm đi theo phía sau, lại bế cô bé trở về, đồng thời ở trước mặt tất cả mọi người cố gắng nhét cho bà nội cô bé.

Bà nội cô bé khóc lóc cầu xin một vòng, sinh mệnh bé nhỏ yếu ớt này mới được sống sót trong nhà. Nhưng gia đình của cô bé cũng bởi vậy mà cùng bà lão hàng xóm trở mặt thành thù, không còn nhìn nhau nữa.

Mà cha của cô bé, lúc ngẫu nhiên sẽ mở mồm mắng chửi cô bé:

- "Năm đó nếu như không phải tao mềm yếu, thì mày đã chết vất vưởng lâu rồi! Giờ còn dám mạnh miệng cãi láo tao hả? Tao nói cái gì thì mày phải nghe cái đó!”

Bất quá ở trước mặt người ngoài, cha của cô bé là một người hiền lành ôn hòa khách khí. Lúc nào ông cũng giữ bộ mặt tươi cười đón khách, xưa nay cũng không nói với bất kỳ ai một câu nặng lời.

Dù là gặp được họ hàng thân thích, những kẻ vẫn xem thường gia đình cô bé, thì cha cô bé vẫn niềm nở tiếp đón. Đến mùa lễ Tết thì đều mang quà cáp lễ lộc tặng cho họ hàng, một người cũng không thiếu.

- "Thân thích thì cũng phải qua lại quan hệ, nếu không đi lại nhiều thì sẽ lạnh nhạt.”

Chỉ là những người bà con họ hàng thân thích vẫn luôn luôn tỏ ra miệt thị đối với nhà cô bé, coi thường cha mẹ cô bé. Cho dù là còn tuổi nhỏ, cô bé vẫn có thể rõ ràng nhận ra điều này.

Nhưng cha mẹ cô bé vẫn luôn phải tươi cười niềm nở, bất luận như thế nào cũng đều đem quà cáp lễ vật trong nhà tặng cho người khác.

Đương nhiên, cha mẹ cô hành động như vậy cũng không phải là lạ lùng gì. Tại nơi này, tập tục tặng lễ vật dường như được duy trì bởi rất nhiều người. Chỉ cần là có quan hệ thân thích, đều nhất định phải đến nhà tặng quà ngày lễ ngày tết.

Đến thời điểm như thế, những người này từ sớm đi ra ngoài tận tới đêm khuya mới trở về, so với nhân viên chuyển phát nhanh còn bận rộn hơn.

Nhưng cha của cô bé trong số những người này lại có vẻ hèn mọn quá mức. Mà người cha này ở trước mặt kẻ khác thì tỏ ra hèn mọn đến nhục nhã nàng, trong nhà cũng không dám to tiếng, luôn nghe theo lời vợ, không dám cãi lại ông bà nội ngoài.

Chỉ có tại trước mặt con cái mới có thể biểu hiện ra phong phạm gia chủ, uy nghi lẫm liệt.

Cô bé từ nhỏ đang mang oán hận sâu sắc với cha mình.

Mà mẹ của cô bé vốn là con út trong một gia đình, bà có ba người anh trai, từ nhỏ đã được các anh che chở mà lớn lên. Mặc dù gia cảnh không tốt lắm nhưng tuổi thơ của mẹ cô bé cũng không phải chịu trải qua bao nhiêu ủy khuất.

Mẹ của cô trong lần hôn nhân thứ nhất, sinh ra được một đứa con trai. Thời điểm còn ở cữ, bởi vì muốn chồng mình mới đi ra ngoài về rót giùm cho cốc nước, bị chồng cự tuyệt nên mới mắng chửi. Kết quả bị ông chồng lôi trên giường xuống đánh cho tan nát. Khiến cho đứa bé mới ra đời bởi vì không có sữa mẹ nuôi nấng, bị tươi sống chết đói trong nhà.

Lại về sau, mẹ cô bé mới gả cho cha cô, bởi vì cha cô vốn ôn hòa, tính tình tốt, nổi danh là người hiền lành. Cuộc hôn nhân này của hai người cũng hoàn toàn chính xác rất thuận lợi, không còn có phát sinh qua sự tình đánh chửi lẫn nhau.

Chỉ là tại thời điểm cô bé còn chưa đến hai tuổi, cha mẹ liền quyết định đi ra cửa Giang Chiết làm công.

Xem như cha mẹ của cô bé cũng biết rằng người khác coi thường bọn họ, biết mình bị người ta khinh bỉ. Cho nên cha mẹ cô một mực uất nghẹn, muốn kiếm thật nhiều tiền, xây một căn nhà ở thật to, mua một cỗ xe mới tinh, để tất cả những người xem thường nhà họ phải lau mắt mà nhìn.

Bởi vậy, sau khi cô bé cai sữa không được bao lâu, cha mẹ cô đã đi ra ngoài. Từ đó về sau, cha mẹ cơ bản sẽ chỉ ở trước ngày Tết mới quay về, sau khi kết thúc nghỉ tết Nguyên tiểu, khoảng mùng bảy mùng tám lại phải quay về nhà máy.

Hàng năm chỉ có thời gian không đến một tháng, cô bé mới được nhìn thấy cha mẹ mình. Sinh hoạt cùng một chỗ với cô bé là ông bà. Cô bé xưa nay không dám đắc tội với bất cứ bạn bè nào, khi bị những đứa nhóc khác khi dễ cũng chỉ dám len lén khóc.

Bởi vì những đứa nhỏ khác khi bị ăn hiếp, có thể trở về nhà mách với cha mẹ. Mà cô bé khi bị trêu chọc bức hiếp, về nhà tìm ông bà nội, thì ông sẽ chỉ mắng cô bé đừng chọc người khác, bà cũng chỉ bảo cô bé đừng so đo cùng với các bạn khác.

Về phần cái khác thì hoàn toàn không có. Càng không có khí thế hùng hổ mang theo cô bé đi đến trường học, tìm cha mẹ những đứa nhóc ngỗ ngược kia đòi công đạo.

Về sau, cha mẹ cô bé sinh ra một đứa em.

Người trong nhà đều rất cao hứng, liền ngay cả cô bé cũng thật cao hứng, bởi vì cô bé có thêm một đứa em trai nhỏ. Mà cha mẹ cô bé lại thích con trai như thế, lần này khẳng định sẽ lưu lại chăm sóc cho em trai, không còn đi làm ăn xa nhà nữa!

Cô bé rất vui vẻ, về sau mình cũng có cha mẹ ở bên cạnh.

Nhưng mà sau khi em trai sinh ra, cha cô bé vẫn ra đi, trở về nhà máy tiếp tục làm việc. Cũng may mẹ cô vẫn còn ở đó. Có mẹ bên cạnh cũng không tệ.

Nhưng mà khi em trai cai sữa không bao lâu, mẹ cũng ra đi trở lại nhà máy. Để mặc kệ hai đứa con một trai một gái mặc kệ trong sơn thôn.

Về sau, đứa em trai nhỏ thỉnh thoảng ngây thơ hỏi cô bé:

- "Chị hai, vì sao cha mẹ của chúng ta đều không ở nhà vậy ạ?”

Lúc đó, cô bé không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể ôm em trai cùng nhau khóc. Đồng thời, cô bé bởi vì làm em trai khóc nên bị ông đánh cho một trận.

Những chuyện như vậy diễn ra không chỉ có một hai lần. Cô bé cuối cùng luôn bị ông đánh, mà nguyên nhân chính là từ em trai cô bé.

Em trai muốn xem phim hoạt hình, tranh chiếc điều khiển với cô bé, cô bé sẽ bị đánh. Em trai ở bên ngoài bị đứa trẻ khác ăn hiếp, mang khóc về nhà, cô bé sẽ bị mắng. Liền ngay cả em trai mình đi đường, ngã trên mặt đất rồi khóc thì cô bé cũng bị mắng.

- "Vì sao làm chị mà con không chăm sóc tốt cho em?”

Bởi vì cô là chị cho nên phải nhường nhịn cho em mình. Mỗi lần Tết đến, cha mẹ cho chị em cô mua quần áo mới, em trai luôn được chọn tới chọn lui trong cửa hàng, được mua quần áo đẹp mắt mà mình thích nhất. Còn cô bé thì chỉ cùng với mẹ đi mua áo quần rẻ tiền ở sạp hàng ngoài vỉa hè.

Đương nhiên, mẹ cô cũng sẽ để cô bé lựa chọn, nhưng nếu như chọn món đồ hơi đắt thì bà mẹ sẽ trực tiếp lôi cô đi sang một chỗ khác.

Cho đến bây giờ, cô bé cũng còn nhớ kỹ rất rõ ràng. Năm đó cô bảy tuổi, em trai ba tuổi, trên đường về nhà, em trai nhao nhao đòi ăn bánh bao.

Về đến nhà, em trai có hai cái bánh bao, thế là đưa một cái bánh bao cho cô bé.

- "Chị hai ăn bánh bao nè!”

Cô bé vừa đưa tay cầm tới cái bánh bao, mẹ cô liền giật phắt đi, nhét trở lại tay em trai cô.

- "Không cần, chị không ăn bánh bao đâu, con ăn đi.”

Lời nói của mẹ văng vẳng bên tai cô bé đang tròn mắt kinh ngạc, vừa ủy khuất vừa mờ mịt. Bà nội nhìn không chịu được mới đi tới lấy một cái bánh bao của em trai, đưa cho cô bé rồi ngăn cản mẹ cô bé đòi lại.

Cô bé lúc ấy vừa chạy vừa nghe thấy sau lưng tiếng mẹ mình mắng nhiếc. Cô khóc trốn ở sau gầm cầu nhỏ trong thôn, ngồi xổm bên cạnh mương nước bẩn thỉu vừa lau nước mắt, vừa ăn cái bánh bao kia.



"Đi học cho giỏi, lớn lên rồi kiếm nhiều tiền cho cha mẹ, cha mẹ nuôi con cũng không dễ dàng."

Câu nói này cùng một câu khác đồng dạng chính là những điều mà cô bé nghe được nhiều nhất từ nhỏ đến lớn. Ông bà cha mẹ đều luôn đòi hỏi cô bé đi học cho giỏi, về sau kiểm tra thi vào một trường học tốt, rồi về trong huyện thành tìm một công việc tốt. Đi làm kiếm nhiều tiền mấy năm hồi báo gia đình, sau đó mới được lấy chồng.

Những lời căn dặn này là ông bà cha mẹ từ nhỏ đã nhắc đi nhắc lại bên tai cô bé. Bởi vì khi còn bé, có một bà thầy bói nói cô bé có tướng xa gia đình, về sau khẳng định là sẽ gả chồng đi nơi khác. Cho nên cha mẹ cô bé vô cùng “coi trọng”, từ nhỏ đều không ngừng cảnh cáo cô bé về sau phải về Bành Trạch, không được lấy chồng ở xa.

Nhưng mà cha mẹ càng nói như vậy, cô bé càng không muốn ở lại Bành Trạch. Cô không nguyện ý lưu lại nơi này, càng không nguyện ý ở cùng cha mẹ sinh hoạt một chỗ. Cô chỉ muốn chạy đi thật xa. Thoát khỏi địa phương đáng sợ này, thoát khỏi những con người đáng ghét này.

Cho nên thời điểm kê khai nguyện vọng thi đại học, cô đã chọn một ngôi trường xa tít tắp chưa từng nghe thấy. Chỗ kia ở tại Quý Châu, cách Bành Trạch rất xa, mà trong thành phố chỉ có một trường Đại học. Đúng thật là xa xôi tuyệt đối, cho nên cô đi nơi đó.

Cô hi vọng mình có thể ở chỗ xa lạ kia, mở ra một cuộc sống mới, rời xa những kẻ đáng sợ ở quê nhà, không còn phải nhận những đối đãi đáng sợ kia nữa.

Sau đó, hi vọng mình có thể chân chính vui vẻ sống sót…



Đôi mắt Dương Húc Minh chậm rãi mở ra.

Hiện tại là sáu giờ sáng, đại đa số người khác vẫn còn đang say ngủ.

Mà hắn đã thức tỉnh.

Đầu tiên khi tỉnh lại, trong tầm mắt mơ hồ, hắn cảm nhận được lớp vải gối ướt sũng úp trên mặt, có chút khó chịu.

Chẳng biết lúc nào, hắn vậy mà lệ rơi đầy mặt.

Chậm rãi, Dương Húc Minh ngồi dậy.

Hắn vuốt vuốt con mắt sưng đỏ, kinh ngạc nhìn trong phòng ngủ hắc ám, vẻ mặt mờ mịt. Hắn vươn tay đặt trên ngực của mình.

Bịch bịch bịch…

Nhịp tim có tiết tấu chập trùng.

Đây là minh chứng của sự sống, nhưng còn sống cũng chỉ có một mình hắn mà thôi!

- “Lý Tử…”

Trong bóng tối, Dương Húc Minh thấp giọng gọi tên người yêu mình.Sau đó, nước mắt giống như vỡ đê tràn ra, không dừng lại được nữa.

- "Lý Tử!”

Dương Húc Minh bi thống gào thét, trong phòng ngủ vang lên tiếng vọng kéo dài thật lâu, nhưng không có ai trả lời hắn.

Trong phòng ngủ vẫn thế, tĩnh mịch im ắng…
Bình Luận (0)
Comment