Dịch: Tiểu Tán Tu
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Tiếng gọi của Dương Húc Minh vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Giọng hắn mặc dù hơi yếu ớt, nhưng tiếng gọi vô cùng rõ ràng. Ứng Tư Tuyết khẩn trương nhìn mọi thứ, ngay cả nửa lời cũng không dám nói, cô không dám có hành động dị thường nào cả.
Hai nữ quỷ khủng bố trong phòng khiến cô cảm thấy cực kì rùng rợn, cả người sởn hết cả da gà. Nói cách khác, trong ấn tượng của cô, hai nữ quỷ này chưa bao giờ tạo cho cô cảm giác đáng sợ như bây giờ.
Mà càng sợ hãi, cô càng không dám lên tiếng, Ứng Tư Tuyết sợ mình chỉ cần hé ra nữa lời sẽ bị hai nữ quỷ tập kích.
Nhưng khi tiếng thở dốc của Dương Húc Minh vang lên, bóng đen vốn một mực lơ lửng trong không trung khẽ run nhẹ, sau đó….biến mất.
Nữ quỷ giống như ảo ảnh, cứ như vậy mà biến mất trước tầm mắt của Ứng Tư Tuyết. Nhưng chỉ vài giây sau, bóng nữ quỷ mặc áo cưới đỏ tươi, tóc dài đen nhánh, làn da tái nhợt khiến người ta sợ hãi, vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh giường của Dương Húc Minh.
Sau khi nữ quỷ hiện thân, cũng không làm gì cả, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Tư ở một bên khác của chiếc giường. Nhưng có một điều không thể nghi ngờ, đó là khoảng cách của nữ quỷ và Dương Húc Minh lại gần thêm. Thậm chí, chỉ cần hơi duỗi tay một chút, nữ quỷ có thể chạm đến đầu của Dương Húc Minh đang mê man ngủ.
Mà bóng trắng ở một bên khác của chiếc giường, lại chỉ có thể dừng lại ở khoảng cách hai mét, không thể tiến gần thêm được nữa.
Khí lạnh âm hàn lượn lờ khắp trong phòng, nhiệt độ trong phòng giảm xuống đột ngột. Dù ngoài trời đang là mùa hè oi bức, nhưng bên trong phòng lại cực kì lạnh, như đang ở trong hầm băng vậy. Áp lực khủng bố của hai nữ quỷ khiến người ta nghẹt thở, cộng thêm cái lạnh buốt thấu xương, khiến ai nghĩ tới cũng cảm thấy rùng rợn, tê cả da đầu.
Bên cửa sổ Ứng Tư Tuyết mặt cứng đờ, cô hận không thể tránh xa nơi này càng nhanh càng tốt. Ban đầu, cô còn tưởng rằng Lý Tử đã biến mất, trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện, hóa ra Lý Tử vẫn luôn ở cạnh Dương Húc Minh, đồng thời còn xuất hiện sau khi Dương Húc Minh chìm vào giấc ngủ say…
Ứng Tư Tuyết đột nhiên ý thức được mình đang xen vào việc của người khác. Có Lý Tử bên cạnh, Tiểu Tư căn bản không có cơ hội giết chết Dương Húc Minh trong lúc mê ngủ. Hiện tại trong phòng này, người nguy hiểm nhất cũng như khó xử nhất lại chính là cô. Nếu như đột nhiên Lý Tử và Tiểu Tư đều có cùng suy nghĩ trước tiên phải đem người dư thừa như cô loại bỏ khỏi cuộc chơi, như vậy chẳng phải cô sẽ chết chắc sao?
Ứng Tư Tuyết khẩn trương nhìn hai nữ quỷ trong phòng, ngay cả cử động nhẹ cô cũng không dám. Cô sợ mình chỉ cần khẽ cử động, sẽ bị hai nữ quỷ làm gỏi ngay lập tức.
Tình huống giằng co trong phòng tiếp tục diễn ra. Tiểu Tư vẫn như cũ, ôm quyển nhật kí trong ngực, lẳng lặng đứng đó, không có ý định rút lui. Trong phòng, không khí lạnh lẽo vẫn lượn lờ khắp nơi.
Dương Húc Minh nằm trên giường khẽ xoay người, hắn có chút khó chịu, sau đó nói mớ…
Nghe tiếng Dương Húc Minh ú ớ, mặt Ứng Tư Tuyết tối sầm lại. Tên ngốc này đến cùng là đang mơ thấy gì? Sao liên tục thay đổi tên gọi vậy? Định mệnh, ngày thường ngoài miệng lúc nào cũng một Lý Tử, hai Lý Tử, cả đời này anh chỉ có Lý Tử, thanh xuân của anh dành trọn cho Lý Tử… Sự thật thì sao chứ, trong mơ anh đã triệt để bại lộ rồi, hóa ra anh lại thích uống nhiều hộp sữa cùng lúc…hừ hừ…
Ứng Tư Tuyết đang suy nghĩ, bỗng nhiên tiếng nói mớ của Dương Húc Minh lại kéo cô về với thực tại lần nữa:
- "Đại tiểu thư… Anh khó chịu quá!”
Nghe Dương Húc Minh thốt lên như vậy, Ứng Tư Tuyết giật thót tim, cô có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Bởi vì Dương Húc Minh nói xong câu đó, hai nữ quỷ đang giằng co trong phòng bỗng quay phắt đầu lại, cùng nhìn về phía cô.
Ứng Tư Tuyết đứng bên cạnh của sổ, cô cảm nhận được hai luồng áp lực khủng bố cùng một lúc, như muốn ăn tươi nuốt sống mình. Ứng Tư Tuyết đột nhiên cảm thấy người mình không rét mà run, mồ hôi lạnh sau lưng ào ạt tuôn ra. Dương Húc Minh ơi là Dương Húc Minh, anh hại chết em rồi, em có tội tình gì đâu mà anh lại hại em thảm thấy như vậy.
Ứng Tư Tuyết cảm thấy để Dương Húc Minh ngủ trong phòng mình quả là hành động ngu ngốc! Đáng lẽ phải nhét anh ta vào phòng đối diện, ngủ một mình mới đúng.
Trời bắt đầu tối rồi ư?
Nhạc Chấn Đào ngồi tựa vào lan can trên sân thượng, vuốt vuốt bụng của mình, sau đó ngồi dậy. Anh ta nhìn về cậu bé ngồi cạnh mình, những tia nắng cuối ngày còn đang cố nán lại trên cơ thể đầy máu me của cậu bé. Nhạc Chấn Đào hỏi:
- “Trong lúc bố ngủ, chắc không có chuyện gì xảy ra chứ?”
Cậu bé máu me khắp người khẽ gật đầu. Nhạc Chấn Đào nói:
- “OK, vậy ăn cơm chiều thôi."
Anh ta lấy một cái bánh bao và một chai sữa bò trong ba lô ra, bắt đầu ăn tối. Chiếc camera nhỏ bên cạnh anh ta vẫn như cũ, chĩa thẳng về căn lầu nhỏ phía xa xa. Anh ta đã theo dõi cả ngày, đù đã quay lại được khá nhiều tin tức hữu dụng, nhưng Nhạc Chấn Đào chưa có ý định rời đi, anh ta muốn thu lại toàn bộ thông tin buổi tối.
Thời gian quay càng dài càng tốt, như vậy mới có thể ghi chép lại quy luật hành động của Quỷ Diện, rất hữu dụng cho việc thiết lập cạm bẫy sau này.
Anh ta nhìn sắc trời dần tối sau đó tự nói với bản thân:
- “Không biết tình huống của Dương huynh đệ và Ứng tiểu thư trong khách sạn như thế nào. Nhưng nếu đã có Ứng Tư Tuyết chăm sóc, Dương huynh đệ hẳn không cần lo lắng gì.”
Nhạc Chấn Đào thở dài, cảm thán nói:
- “Dương huynh đệ thật may mắn, có người con gái tốt như Ứng tiểu thư ở bên cạnh chăm sóc, giá như mình cũng được như vậy thì tốt biết mấy.”
Hắt xì! Triệu Trúc đang ngồi xem tivi bỗng nhiên hắt xì mạnh, làm cô bé ngồi bên cạnh giật mình.
- "Dì ơi, dì vẫn ổn chứ?”
Sau đó San San vội vàng đưa khăn tay cho dì của mình.
Triệu Trúc tiếp nhận khăn tay, cô lau mũi, sau đó nói:
- "Hắt xì thôi... Cũng không biết ai ở sau lưng đang nhắc tới dì.”
Cô ném khăn tay vào thùng rác, sau đó lầu bầu nói:
- “Nhắc mới nhớ, bố cháu đi cả ngày rồi mà chưa trở về? Đêm nay có lẽ chỉ có dì cháu mình ăn cơm với nhau thôi?”
San San đáp:
- “Không sao đâu ạ! Cháu và dì ăn cơm với nhau cũng được. Bố khẳng định đang làm chuyện gì quan trọng. Dì cháu mình đừng khiến ông ấy lo lắng.”
Triệu Trúc cười nhéo nhéo mũi cô bé, nói:
- “Cháu bây giờ lại dạy cả dì nữa cơ đấy, dì làm sao trách bố cháu được! Dì chỉ đang hơi giận giỗi tí thôi. Cháu xem đấy, ông ấy suốt ngày chạy loạn khắp nơi, bỏ mặc cháu cho dì chăm sóc, hoàn toàn biến dì thành một cô bảo mẫu. Thực sự quá đáng ghét!”
San San nhíu cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn của mình, nói:
- “Trước giờ cháu không thấy dì giống bảo mẫu, dì tốt với cháu như vậy, quả thực không khác mẹ cháu chút nào. Trong tâm cháu từ lâu đã coi dì giống như mẹ của mình vậy.”
Triệu Trúc sửng sốt một chút.
- "Giống như mẹ…”
Cô nhìn đứa nhỏ trước mặt, cảm thấy có chút bất đắc dĩ cười nói:
- “Con bé này thật là... Dì của cháu còn chưa kết hôn, làm sao trở thành mẹ được. Lần sau không cho phép cháu nói lung tung, cháu nói như vậy chẳng khác nào chê dì già rồi. Cháu phải gọi dì là chị mới đúng.”
San San lại rất chân thành, cô bé tiếp tục nói:
- “Thế nhưng trong lòng cháu thực sự coi dì là mẹ mà, trừ bà của cháu ra thì dì và bố là người tốt nhất với cháu trên thế gian này. Nếu như dì là mẹ cháu thì tốt biết mấy.”
Mặt cô bé lộ vẻ chờ mong ngước nhìn Triệu Trúc.
Triệu Trúc đang uống cô-ca nghe vậy phụt hết ra ngoài, cô vội vàng nói:
- “Con bé này! Lại nói lung tung gì vậy! Dì…dì….dì….dì làm sao có thể gả cho bố cháu được. Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”