Dịch: Cua Đá
Nhóm dịch: Vô Sĩ
Nhìn dòng chữ trên Sinh Tử Lục Dương Húc Minh sững sờ. Ủa chứ đứa nào bảo không “tuyển mộ” Lệ quỷ mới chớ.... Sao giờ lại trở quẻ rồi?
Dương Húc Minh nhớ rõ Vương Trấn từng kể qua Bạch Ngọc Sách Sơn Trang này mà, chính là ngôi nhà hắc ám náo loạn cả cảnh sát đó nha. Bây giờ lại muốn hắn đi cày phó bản này sao?
Dương Húc Minh nhìn kỹ lại một lần nữa, không sai, “tối kiến” của con hàng sách nát này chính là thế. Haizz, hắn thộn mặt mất một lúc rồi viết:
- Đại ka chẳng bảo hông cần đi tuyển dụng lệ quỷ mới cơ mà?
Toàn bộ chữ viết trên Sinh Tử Lục nhanh chóng biến mất.
Một loạt chữ mới hiện ra
- “Chú em không cần thu phục lệ quỷ mà chỉ cần tìm được thanh vũ khí mang oán hận cực độ của nó là được.Được lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết che chở, chú em rất an toàn”Nhìn nội dung trả lời của Sinh Tử Lục, Dương Húc Minh nhếch miệng:
- Đại ka à, không phải đại ka từng nói lệ quỷ không phân chia mạnh yếu hay sao? Giờ Sách đại ka lại nói Lý Tử có thể bảo vệ em? Lỡ bể kèo thì sao đây?
Sáng sớm hôm qua xém tí nữa hắn đã bị Tiểu Tư ăn tươi nuốt sống, Lý Tử không làm gì được nên quyết định giết hắn kìa? Trải nghiệm bi thương rõ mồn một như thế, Dương Húc Minh thiệt tình không muốn hẹn ngày tái ngộ nha. Dù sao quỷ ở Bạch Vân sơn trang và hắn cũng đâu có miếng giao tình nào, làm gì có chuyện buông tay như Tiểu Tư đây? Nếu lịch sử lặp lại như rạng sáng qua thì Dương Húc Minh hắn đây xác đã lạnh cứng rồi. Mà với thắc mắc của Dương Húc Minh, Sinh Tử Lục trả lời rất đơn giản:
- Mở tuệ nhãn, dụng tâm trí, đừng bất cẩn rơi vào cạm bẫy thì lệ quỷ tầm thường sao có thể tổn thương đến chú em.
Nến nhân duyên trong tay chú em đủ sức đối phó với phần lớn tổn thương của lệ quỷ.Chỉ kẻ thất phu lỗ mãng mới có khả năng phơi thây tại chỗ nha chú em.Không biết có phải ảo giác của Dương Húc Minh hay không, hắn luôn cảm thấy con hàng sách nát này đang nói đểu hắn.
Hình như từ khi hắn rời phó bản Ngôi nhà đỏ, con hàng sách nát này không kể tối sáng bắt đầu “dìm hàng”, bảo hắn là kẻ thô lỗ đó nha?
Lẳng lặng chiếu tướng con hàng sách nát Sinh Tử Lục trong tay một hồi lâu, Dương Húc Minh nghĩ đi nghĩ lại rồi viết:
- Nếu cành liễu không đối phó được Trành quỷ, sao Sách đại ka không bảo em đi tìm vũ khí sớm hơn? Bây giờ thì tốt rồi, Trành quỷ chạy mất tiêu rồi, em còn phải đi tìm vũ khí để đuổi giết nó. Đây chẳng phải là đang yên đang lành cắm mảnh sành vào đít à?
Đây là vấn đề bế tắc của Dương Húc Minh. Căn cứ vào phong cách bỏ người xuống giếng còn ném đá của Sinh Tử Lục, nếu biết phải có vũ khí mới đối phó nổi trành quỷ thì chắc hẳn sẽ nói cho Dương Húc Minh biết để hắn đi Bạch Vân sơn trang trước chớ? Mà câu trả lời của Sinh Tử Lục so với phỏng đoán của hắn xem ra cũng không khác biệt gì mấy.
- Đương nhiên là Trành quỷ bị Lý Tử nô dịch level độc ác đâu có giống bọn trành quỷ tầm thường. Trành quỷ thuộc hạ của cô nàng bị chết bởi thủ đoạn tàn nhẫn nhất, sau khi chết sẽ vô cùng cường hung cực ác. Đâu ai ngờ tới chỉ Trành quỷ cũng sẽ trâu bò như thế đâu. Thêm cả máu của người chí âm, chí sát cũng không thể tổn thương Trành quỷ dạng này.
Chú em hết sức cẩn thận nha.
Con quỷ sau khi mang giày thêu, phân thân đoạn thể để tẩu thoát sẽ không còn bị nô dịch trói buộc nữa, đáng buồn là hắn tự do rồi. Tới khi chú em gặp lại nó lần nữa, chú em mới cảm nhận được sức mạnh chân chính của nó.
Để chú em đi tìm hung khí mang đầy oán hận của lệ quỷ, không những để đối phó với trành quỷ mà còn là để bảo vệ chú em.
Vì con Trành quỷ độc ác kia sau khi được tự do sẽ gượng dậy tìm chú em báo thù rửa hận đó nha.
Xin hãy cẩn thận, kể cả nến nhân duyên cũng không nắm tay được chú em cả ngày đâu.Diệt cỏ, phải diệt tận gốcLần này một đống chữ nghĩa gà con gà mẹ của Sinh Tử Lục che kín mít hết trang ba.
Coi kìa, hết ‘quota” hỏi xoáy đáp xoay rồi đây mà. Dương Húc Minh ngán ngẩm thở dài, trò mèo này coi như hắn cũng quen thuộc rồi. Sách đại ka coi bộ không thể ăn ngay nói thật với hắn, không biết là ma lười nhập thể hay là không thể trả lời? Đừng nói đại ka là một loại đạo cụ ma pháp có thời gian cool down nha? Nhưng câu trả lời này cũng đã chứng minh được phỏng đoán của Dương Húc Minh, đó chính là Trành quỷ của Lý tử quả nhiên không tầm thường. Từ câu trả lời của Sinh Tử Lục, cành liễu bôi máu Dương Húc Minh hẳn là đủ để đối phó với trành quỷ bình thường. Chỉ vì Trành quỷ bị Lý tử nô dịch lợi hại quá mức mới khiến cho cành liễu mất đi hiệu lực. Phát hiện này khiến Dương Húc Minh nhận thức rõ ràng hơn về mức độ khủng bố của Lý Tử.
Thảo nào cuốn sách nát Sinh Tử Lục trịnh trọng khâm điểm cô nàng là lệ quỷ kinh khủng nhất trong truyền thuyết. Con hàng sách lởm tính toán nhiều lần như thế, đa số đều đúng, ngoại lệ hai lần sai đều dính dáng đến hũ giấm chua Lý Tử.
Xem kìa, câu nói “lệ quỷ không phân chia mạnh yếu” đúng là nhảm vãi đạn mà. Cũng là lệ quỷ, Lý Tử mỗi lần lên sàn đều đánh cho bọn lệ quỷ khác hoa rơi nước chảy, cấp độ khủng bố ngang ngửa bom nguyên tử của Iran. Chị em họ Tưởng ở căn nhà đỏ cũng bị cô nàng doạ không dám bén mảng. Còn Tiểu Tư thì sao, đến Trành quỷ cũng xử lý không xong.
Cho nên lệ quỷ không có phân chia mạnh yếu mà chỉ có mạnh nhất Lý Tử và yếu nhất Tiểu Tư hay sao?
Bỏ Sinh Tử Lục xuống, Dương Húc Minh yên lặng thẫn thờ. Bây giờ chắc là sắp sửa ba giờ sáng, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến tấn công, Dương Húc Minh cảm thấy mình nên đi ngủ. Mặc dù Sinh Tử Lục kêu hắn đi Bạch Ngọc Sách sơn trang, nhưng đâu đến mức đi bây giờ nha? Đêm muộn trời tối như hũ nút, cắm cầu cắm cổ chạy tới Bạch Ngọc Sách sơn trang mà đen đủi gặp quỷ thì đúng là tự tìm đường chết cmnr.
Sinh Tử Lục dặn dò hắn dùng mắt nhìn, dụng tâm suy nghĩ thì mới không ngu ngơ dính bẫy mà.
Dương Húc Minh dự định sáng mai hỏi qua Vương Trấn về sự tình ở Bạch Ngọc Sách sơn trang để nghe ngóng trước tình huống bên kia rồi mới lập kế hoạch hành động. Còn con Trành quỷ bị hắn đánh rồi tự cắt thân bỏ chạy cũng khiến Dương Húc Minh rất tò mò. Đó là một bà già. Bà ta còn gọi thẳng tên Lý Tử xin cô nàng tha thứ.
Sinh Tử Lục suy luận bà ta là bề trên của Lý Tử nhưng có quan hệ rất mật thiết đến cái chết của cô nàng.
Xem ra ở Cửu Giang chắc hẳn cũng có vụ án trành quỷ tử vong, tìm hiểu một chút chắc là có thể nắm rõ.
Dương Húc Minh thật tò mò, không hiểu đến cùng con Trành quỷ này là bề trên nào của Lý Tử. Thật lòng mà nói, nếu không phải do “Sư tử Hà Đông” có thể xuống tay giết hắn bất cứ lúc nào, hắn sẽ đi Cửu Giang tìm hiểu cho rõ sự tình.
Hắn có cảm giác rốt cục mình đã bắt đầu mon men tiếp cận chân tướng. Cho dù cái hắn chạm đến bây giờ mới chỉ là một góc chân tướng nhỏ xíu mà thôi.
Sáng sớm, Dương Húc Minh từ trong giấc mơ tỉnh dậy. Trong giấc ngủ chập chờn, có một bóng đen bịt mắt hắn, cầm một đoạn dây dài buộc vào cổ tay hắn rồi đưa hắn đến Bạch Ngọc Sách sơn trang. Dương Húc Minh lần mò trong bóng tối, lê từng bước một đi vào thì bỗng nhiên đụng đầu một cái "cốp".
"Ui da", vừa há miệng kêu đau thì có một đồ vật lạnh lẽo chạm ngay miệng hắn. Đồ vật này cực kỳ tinh xảo, nhỏ cỡ hai ngón tay, đầu nhọn rất sắc lạnh khiến hắn không dám hó hé gì. Đệch mợ, con hàng sách nát Sinh Tử lục lại giở trò mèo gì nữa đây?
Chưa kịp định thần thì lại nghe "cốp" một lần nữa, máu tươi bắn ra tung toé, trong cơn đau đơn, hắn bị một luồng gió thổi tung ra cửa ngã sấp mặt xuống.
Con bà nó chứ, răng cửa lại yểu mệnh rồi, mà sao nến đỏ lại không cháy nhỉ? Hay là con quỷ trong Bạch Ngọc Sạch sơn trang không có ác ý gì với hẳn?
Hắn ngáp một cái, kéo áo khoác đắp trên mình ra rồi ngồi dậy. Chăn mền đã bị trành quỷ xé nát nên tối hôm qua hắn đành lấy áo khoác trong ngăn tủ mùa đông để đắp tạm. Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng. Dương Húc Minh dụi mắt, buồn ngủ rã rời. Do sự việc hại não phát sinh, tối qua Dương Húc Minh ngủ không ngon giấc. Không cần soi gương, Dương Húc Minh cũng biết mình mắt thâm môi quầng xấu ma chê quỷ hờn.
Cơ mà hôm nay trăm việc quấn thân, hắn không có cơ hội ngủ nướng rồi. Hắn ngáp dài, rời giường bắt đầu dọn dẹp phòng ở. Một đống đồ đạc tối qua dọn ra hôm nay lại cực khổ chuyển vào nè.