Tất Cả Bạn Học Đều Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 12

Editor: Yuki

Trong phòng nghỉ chỉ có hai người.

Chương Bân mệt lả không chút sức sống, anh ta ngồi sụp xuống ghế, vừa che tay vừa đau đớn tột cùng nói với Ngô Diệp: "Thầy Ngô, tay của anh bị thương rồi."

Ngô Diệp đứng bên cạnh, lòng đầy bất đắc dĩ, "Lần này anh lại muốn làm gì nữa?"

Người trước mắt này từ khi anh ấy đồng ý ở bên cạnh anh ta, vẫn luôn tìm đủ mọi cách để làm nũng đòi được chăm sóc... Đã ngần này tuổi rồi, cũng không biết xấu hổ à.

Nhớ lại ngày xưa, người này cũng là một học sinh giỏi nói một là một, hai là hai, luôn tránh xa cặn bã, còn bây giờ thì... cả ngày cứ giả vờ đau đây đau đó, chỉ để đòi một nụ hôn từ mình.

Như thế này mà cũng là học sinh giỏi à.

Quá mất mặt.

Chương Bân: "Thầy lạnh lùng quá đi, anh thật sự bị thương mà, thầy cũng không chịu quan tâm anh một chút sao."

Ngô Diệp lại cảm thấy cạn lời, may mà không có người khác ở đây, nếu không... ra ngoài anh ay chỉ muốn nói rằng không hề quen biết tên Chương Bân này.

Nhưng Chương Bân hôm nay không hiểu sao cứ cố chấp sáp lại gần anh ấy, còn không quên giơ bàn tay phải của mình lên, nói với vẻ mặt đầy ủy khuất: "Anh thật sự bị thương mà, đau lắm."

Ngô Diệp nhìn vết thương nhỏ như lỗ kim của anh ta không nói gì, Chương Bân thực sự sợ rằng nếu nói chậm một giây thôi là vết thương đã lành lại.

Dù sao anh ta cũng từng lừa mình như vậy!

Nghĩ đến những điều đó, anh ta nói: "Tự mình xử lý đi."

"Haizzz," Chương Bân thở dài một hơi dài, "Người yêu không để ý đến mình, anh chỉ có thể lê lết tấm thân nặng nề và đau đớn về tự mình liếm láp vết thương, còn phải tự an ủi trái tim tan nát."

"Được rồi, đừng diễn nữa, băng bó cho anh là được rồi chứ gì?"

Ngô Diệp bất đắc dĩ cắt ngang lời Chương Bân, xé mở miếng dán băng đã chuẩn bị sẵn.

Cuộc đời anh ấy xem như đã rơi vào cái hố Chương Bân này, ngay từ lần đầu gặp mặt Chương Bân đã có kế hoạch tiếp cận mình. Sau khi họ ở bên nhau một thời gian dài, Ngô Diệp mới biết rằng hồi cấp ba Chương Bân cố ý tìm cách cãi vã với mình, chỉ để thu hút sự chú ý của anh ấy.

Ha, đúng là một tên đàn ông lắm mưu mẹo.

Vết thương trên ngón tay Chương Bân không biết từ đâu mà có, khá to và còn chảy khá nhiều máu. Anh ấy đành chấp nhận lấy băng gạc quấn quanh vết thương, nhưng ngay lúc vừa chạm vào tay Chương Bân, anh ta đã nhanh chóng ôm lấy eo anh ấy.

Ngô Diệp giật mình đến nỗi suýt nhảy dựng lên --

"Này! Anh đang làm gì thế, đây là trường học mà."

Anh ấy lo lắng nhìn qua cửa sổ, may mắn là bây giờ đang giờ học, bên ngoài không có mấy người.

"Anh chỉ ôm một cái thôi mà," Chương Bân cố ý hạ giọng nói: "Trên đời này còn có gì đau đớn hơn việc người mình yêu ở ngay bên cạnh mà mình lại không thể chạm vào chứ?"

"Câu trả lời là không có."

Anh ta tự nhiên chôn đầu vào người Ngô Diệp.

Người này bề ngoài tự bao bọc mình như một con nhím không cho ai lại gần, nhưng thực tâm lại rất dễ ngượng ngùng và ngây thơ.

Lần đầu họ ở bên nhau, Ngô Diệp còn không biết hộp bao cao su mà anh ta lấy ra là cái gì, kết quả là Ngô Diệp trong sự mơ hồ đã bị anh ta "ăn sạch sẽ".

Ăn rất triệt để không chừa lại xương luôn.

"Nhưng cũng không thể ở nơi này..." Ngô Diệp thực sự rất bất lực, "Lỡ như có người đi ngang qua thì sao giờ, hơn nữa đây văn phòng đấy, có giáo viên khác về nghỉ ngơi cũng không chừng."

Anh ấy vội vàng đưa tay đẩy, Chương Bân thật sự bị đẩy ra, nhưng chỉ lùi lại một chút.

Chương Bân: "Nhưng anh thực sự rất nhớ em, chúng ta đã lâu không như thế này rồi."

Ngô Diệp: "..."

Nếu không phải họ mới vừa làm "chuyện đó" vào buổi sáng, anh ấy đã thực sự tin lời Chương Bân nói rồi.

Nói đến chuyện này Ngô Diệp cũng không biết phải làm sao, dù đã ở bên Chương Bân được một thời gian, nhưng qua bao lâu rồi mà Chương Bân vẫn không hề chán chuyện ấy, vẫn muốn dính chặt lấy anh ấy, mỗi đêm đều dằn vặt đủ kiểu.

Anh ấy thực sự cạn lời rồi.

"Chúng ta có tiết học cần dự giờ, sắp đến giờ rồi, anh nghiêm túc một chút đi."

"Vậy để anh hôn em một cái," Chương Bân nói: "Hôn em một cái thì anh sẽ buông ra."

"Anh..."

Ngô Diệp sốt ruột nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thật sự không có ai, bèn quyết tâm cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán Chương Bân.

Anh ấy nhanh chóng lùi lại, cứng ngắc hỏi: "Được... được chưa?"

"Phụt! Tất nhiên rồi."

Chương Bân không nhịn được mà cười phá lên, Ngô Diệp rõ ràng đã là một giáo viên rồi,  suốt những năm qua họ cũng luôn thẳng thắn tiếp xúc với nhau trên giường, nhưng Ngô Diệp vẫn cảm thấy ngượng ngùng với những chuyện như này.

Ngô Diệp nhẹ nhàng tránh ra, và cố che giấu sự bối rối của mình bằng cách chỉnh lại cổ áo.

Bây giờ anh ấy không còn là người mới trong chuyện tình cảm như ngày nào, với những chuyện như thế này nên đã quá quen thuộc, không nên có... phản ứng quá khích như vậy nữa.

Ngô Diệp cố gắng tự an ủi chính mình, cố gắng khiến bản thân trông càng giống như một tay lão luyện trong yêu đương, thế nhưng vành tai đỏ ửng của anh ấy lại không chút do dự đã phản bội chủ nhân.

...

Lớp 11 - 2.

[Trời đất chứng giám, lần này tôi thực sự không có ý định xem đến bước này đâu nhé, nề hà bạn thống lại chơi phát trực tiếp như này.]

[Làm tốt lắm, hệ thống! Cậu đúng là siêu anh hùng của tôi!]

Hệ thống: [Khách sáo làm gì, hai chúng ta còn lạ gì nhau nữa. Nếu không phải vì quy định cấm 18+ của cuốn sách này, tôi đã sớm phát cho cậu xem phim "con heo" rồi.]

Trong lớp không hẹn mà cùng đồng thời vang lên loạt tiếng ho khan khác nhau...

Cảm ơn hai bạn, đã cho chúng tôi ngồi trong lớp học vẫn có thể hóng chuyện cơ mật trong văn phòng giáo viên.

Mà nói đi nói lại thì... Chương Bân thật sự rất giỏi á!

Trên bục giảng, Hà Tâm nói: "Được rồi các em, buổi học này có giáo viên khác đến dự giờ, các em phải chú ý nghe giảng và hoàn thành tốt buổi học này nhé."

Sau khi cô ấy nói xong, không lâu sau đã có các giáo viên khác liên tiếp bước vào lớp học, phần lớn chỗ ngồi đều ở hàng ghế cuối cùng, trong đó có hai chỗ ngồi khá đặc biệt. Chúng không hề có khi các giáo viên khác vào, nhưng chỉ sau khi họ ngồi xuống, hai chỗ đó mới được học sinh nhường ra.

Người vào áp chót là Ngô Diệp, anh ấy nhìn thấy cảnh tượng đó mà ngẩn ngơ. Vì bọn họ là giáo viên nên trong trường vẫn luôn giấu kín mối quan hệ đã kết hôn của mình, thậm chí khi tham gia các hoạt động tập thể họ cũng không đi cùng nhau, nhưng lần này...

Dường như mọi chuyện đã được ông trời sắp xếp chu đáo.

Người vào cuối cùng là Chương Bân rất sung sướиɠ khi thấy cảnh tượng này, anh ta nhỏ giọng nhắc nhở: "Thầy Ngô à, buổi học sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào thôi."

[Ái chà, thầy Chương thật sự rất biết giả vờ nha, mời vài phút trước trong văn phòng anh ta còn đóng vai sói xám, giờ đã biến thành cừu non rồi.]

Học sinh: Ừ hứ, hoàn toàn đồng ý.

Lại còn là cừu non biết cắn người, đáng sợ thực sự.

Ngô Diệp không còn cách nào khác, đành phải theo Chương Bân đi vào, sau đó Chương Bân lại nhìn hai chỗ trống cuối cùng với vẻ tiếc nuối và nói: "Chúng ta đến muộn quá, đã không còn chỗ trống nào nữa, nếu thầy Ngô không ngại thì sao chúng ta không ngồi cạnh nhau nhé?"

Ngô Diệp thực sự không biết phải nói gì, lý do họ đến muộn không phải đều do Chương Bân gây ra sao?

Nhưng bây giờ họ đang ở trên lớp của giáo viên khác, anh ấy chỉ có thể mỉm cười và giả vờ không biết gì đáp lại: "Được thôi."

[Wow wow wow, cặp đôi nhỏ cuối cùng cũng ngồi cạnh nhau rồi.]

[Bé thụ thẹn thùng và anh công phóng khoáng, tui chỉ có thể nói rằng ánh mắt của người đó quá nuông chiều rồi.]

[Hi hi hi.]

Hệ thống: [He hê hê.]

Bạn học: Ha ha ha.

Quả nhiên, cắn đường của cặp đôi real quá đã, Trì Dư thực sự không làm chúng ta thất vọng.

Nếu hai người đã tu thành chính quả rồi, hãy để tôi thưởng thức chút mật ngọt tình yêu của cả hai để an ủi nào.]

Bạn học: Còn cả cái đó nữa à? Làm nhanh lên!

Hệ thống: [Đó là từ thời đại học của họ.]

[Để tôi xem anh công trong cặp đôi mẫu mực này đã theo đuổi bé thụ của mình như thế nào nào, mấy chiêu chặn ở cửa phòng học hay đuổi theo ở cửa ký túc xá chỉ là trò trẻ con, Chương Bân cứ thế một lời không hợp đã hôn mạnh. Vợ nhuộm tóc, anh ta cũng đi nhuộm màu giống hệt, vợ mua quần áo mới, anh ta lập tức mua cái y hệt làm đồ đôi để mặc, còn có đồng hồ, thắt lưng, điện thoại, tất cả đều là đồ đôi, như sợ người khác không biết họ là một cặp vậy.]

[Cả sau này nữa, họ sẽ cùng nhau đi suối nước nóng, rồi... e hèm, còn có phòng ngủ phòng bếp... khụ khụ, thậm chí còn chơi dã ngoại nữa, khụ khụ khụ...]

Bạn học: Khụ khụ khụ khụ.

Bình tĩnh bình tĩnh, đây không phải là thứ mà chúng ta có thể xem nha.
Bình Luận (0)
Comment