Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 1)

Chương 80


 
Vụ án thứ 4: Trò chơi sinh mạng.
Chương 15
Sau khi tạm biệt, Lâm Diêu và Đường Sóc về cảnh cục ăn vài thứ đơn giản.

Nửa tiếng sau về phòng làm việc chờ họp.
Đàm Ninh ngáp ngắn ngáp dài, cầm áo khoác của Cát Đông Minh ra khỏi phòng họp, thấy Lâm Diêu liền chạy qua.
“Tiểu Lâm, tôi đang muốn tìm cậu đây.” Đàm Ninh nói.
“Có chuyện gì?”
“Chuyện của Liễu Vân Nhị tôi điều tra xong rồi.

Hôm xảy ra vụ án cô ta ở nhà, có hàng xóm làm chứng.

Có người nói, tối đó hàng xóm của Liễu Vân Nhị cãi nhau, khoảng hai tiếng sau Liễu Vân Nhị qua gõ cửa bảo bọn họ nhỏ tiếng thôi.

Cho nên, Liễu Vân Nhị bị loại khỏi diện tình nghi.”
Cách làm việc của Đàm Ninh, Lâm Diêu vô cùng yên tâm, cũng không hỏi thêm.

Sau đó, hắn thấy Cát Đông Minh bước ra khỏi phòng làm việc của mình, trông không mấy vui vẻ.
“Anh sao vậy?” Đàm Ninh trả áo khoác cho Cát Đông Minh, thuận miệng hỏi.
Cát Đông Minh vẫn không nói gì, nhìn xung quanh, cảm thấy đều là người một nhà, lúc này mới nói, “Mấy đứa người mới gọi điện cho tôi, nói tối nay không về họp.”
Lâm Diêu nhíu mày, “Đây là xin nghỉ hay thông báo vậy?”
“Cái gì mà xin nghỉ, tụi nó chỉ nói có một câu vậy thôi!”
Đàm Ninh cũng nhíu mày.
“Tối nay là do cáo già chủ trì cuộc họp, bọn họ có biết không vậy?”
“Mẹ! Tôi cũng đã sớm nói, tối nay là cục trưởng họp.”
Đường Sóc là người cuối cùng nhíu mày.
“Bây giờ bọn hậu bối đúng là to gan, dám cho cục trưởng leo cây.

Đổi là em lúc mới vào tổ, đảm bảo bị đội trưởng cho đi chà toilet rồi.”
Cát Đông Minh bực mình, ném áo khoác qua một bên, “Địa vị của tụi nó cũng không nhỏ, nếu không sao có thể vào tổ trọng án thực tập.”
“Gì, còn là con ông cháu cha, quyền quý gì sao?” Đàm Ninh có chút buồn cười.
Cát Đông Minh thở dài.
“Được rồi, tụi nó muốn lăn kiểu nào thì lăn kiểu đó đi, chỉ cần đừng gây phiền phức là được.

Tiểu Lâm, bên Tư Đồ có tin tức gì không?”
Lâm Diêu có chút khó khăn, bởi vì vẫn chưa nắm chắc, cho nên cách giải thích về bức tranh của Diệp Từ vẫn chưa nói với Cát Đông Minh, nhưng lúc này có vẻ không nói không được.

Lâm Diêu nhìn đồng hồ, cảm thấy trước khi họp phải nói rõ ràng, nên bảo Đàm Ninh và Cát Đông Minh vào phòng họp.
Trong phòng họp, Lâm Diêu và Đường Sóc nói về hiện trường của Triệu Thiên Minh đầu tiên, Cát Đông Minh nhìn ảnh chụp trong máy ảnh, không khỏi nghi hoặc.

Mà Đàm Ninh có vẻ chú ý tin tức Tư Đồ nhiều hơn, thúc giục hai người nói.
Lâm Diêu trong quá trình giảng giải về bức tranh, cố tình làm mất sự tồn tại của Diệp Từ.

Một là vì Đường Sóc, hai cũng là vì muốn Cát Đông Minh không có thêm ấn tượng gì về ác thú, cho dù nói thế nào, Diệp Từ vẫn là bạn của Tư Đồ.

Cho nên, Lâm Diêu đem Diệp Từ đổi thành Tư Đồ.
Cát Đông Minh và Đàm Ninh càng nghe càng thấy choáng váng, chờ Lâm Diêu nói xong, Đàm Ninh có thể xác định, Tư Đồ là một tên thần côn giả danh lừa bịp! Rất lo lắng Lâm Diêu bị gạt.
Cát Đông Minh nghĩ tới nghĩ lui cả buổi mới nói, “Cách giải thích của hắn chúng ta căn bản không hiểu được, phải nói là không sát thực tế, nghe giống như kể chuyện vậy! Tiểu Lâm, bước tiếp theo Tư Đồ muốn làm gì?”
“Hắn tới quán bar hỏi thăm về vị khách kia, có lẽ trễ chút là gọi điện cho tôi.”
Ánh mắt ngạc nhiên của Đàm Ninh và Cát Đông Minh, Lâm Diêu hiểu rất rõ, lúc này, Cát Đông Minh nhớ lại có chuyện muốn hỏi Đàm Ninh.
“Đàm Ninh, hôm vụ án của Lạc Lâm xảy ra, lúc chúng ta đi thang máy trong câu lạc bộ, sao cậu ho nhiều vậy?”
Đàm Ninh lấy khăn dùng sức lau mặt, để đại não sắp đình công thanh tỉnh lại một chút, không biết hắn nghĩ tới điều gì, đột nhiên vỗ một cái lên trán, nói, “Khi đó tôi nghe thấy mùi huân y thảo!”
“Chí ít mục tiêu của chúng ta đã chốt được La Vạn Xuân, còn lại phải từ từ bóc kén quay tơ.

Đội trưởng, anh thấy thế nào?”
Cát Đông Minh vẫn không lên tiếng, lúc này người bên ngoài đều vào phòng họp, cuộc nói chuyện của bọn họ cũng bị cắt ngang.
Cục trưởng chủ trì cuộc họp vẫn còn chưa tới, tất cả mọi người tranh thủ thảo luận vụ án, Cát Đông Minh lặng lẽ rời khỏi phòng họp.
Trở về phòng làm việc của mình, Cát Đông Minh mở hồ sơ điều tra La Vạn Xuân của tổ viên.

Cát Đông Minh xem hồ sơ đờ ra, trong miệng thì thầm, “Chứng sợ độ cao.”

Trong quán bar, Tư Đồ và Diệp Từ chọn một chỗ gần quầy bar ngồi xuống, tìm một phục vụ thân với Lạc Lâm nhất nói chuyện.

Trong lúc Tư Đồ và người phục vụ kia nói chuyện, Diệp Từ nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay.
“Sao thế?” Nhìn người phục vụ vào trong, Tư Đồ xoay đầu hỏi Diệp Từ cau mày từ nãy đến giờ.
“Không có gì.” Diệp Từ uống một ngụm nước.
“Có phải anh còn chuyện khác không, có thì đi đi, tôi ở lại một mình.”
“Không phải có việc…”
Tư Đồ sửng sốt.

Chuyện của Diệp Từ hắn biết không nhiều, chỉ biết người này từ nhỏ đã sống trong thế giới bạn lừa tôi, tôi gạt bạn, mày chết tao sống.

Cũng bởi vậy, trực giác của hắn vô cùng nhạy cảm, có đôi khi Tư Đồ thậm chí còn nghĩ, hắn có chút khoa trương.
Đổi lại lúc bọn họ mới quen nhau, Diệp Từ chưa bao giờ có vẻ mặt này.

Nghĩ thấy cũng đúng, bây giờ hắn cũng như mình, đều có người cần phải lo.

Tính ra, hình như hòa thượng có chút đáng thương rồi? Cả ngày bị sai chạy tới chạy lui, bên cạnh cũng không có ai quan tâm chăm sóc… Ủa nghĩ đi đâu dậy trời!
Tư Đồ cất đi suy nghĩ có chút chệch hướng, xoay đầu nói, “Đừng lo cho Tiểu Đường quá, có Tiểu Diêu ở đó, nó không sao đâu.”
Diệp Từ không nói gì, xoay xoay cái chay trong tay, không biết suy nghĩ điều gì.
Tư Đồ có chút để ý trạng thái của Diệp Từ, nhưng lại không muốn đào sâu.

Đến lúc hắn muốn nói sẽ tự nhiên nói ra.
“Tư Đồ, hôm nay cậu xem ảnh chụp của Tiểu Đường bọn họ mang về, có suy nghĩ gì không?” Diệp Từ hỏi.
“Chuyện anh đã nhận định, tôi không có ý kiến hay nghi ngờ gì.

Nhưng mà… hung thủ không để lại dấu chân, chuyện này quá tà môn! Một sợi dây có thể chịu đựng sức nặng của hai người trưởng thành còn phải xuyên qua căn phòng, anh thử nói coi, lúc hung thủ cố định sợi dây, hung thủ làm cách nào mà không để lại dấu chân?”
Diệp Từ thở dài.
“Nếu tôi nghĩ thông rồi còn hỏi cậu sao?”
Tư Đồ cười cười, “Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, nói không chừng một lúc nào đó đột nhiên bừng sáng thì sao? Anh cứ lo nghiên cứu bức tranh đi, tôi đang lo hung thủ sẽ gây án lần nữa nhanh thôi.”
“Cậu cũng có dự cảm này?”
Tư Đồ giờ mới hiểu Diệp Từ lo lắng điều gì.

Lập tức gật đầu nói, “Bây giờ tất cả manh mối đều chỉ vào La Vạn Xuân, anh cũng nghe chuyện Tiểu Diêu nói rồi, tháng đó Triệu Thiên Minh đột nhiên có mấy triệu trong tài khoản.”
Diệp Từ nghe đến đó liền nói, “Lát nữa tôi tới xem nhà Triệu Thiên Minh.”
“Để làm gì?”
“Nếu Triệu Thiên Minh từng cất giấu chiếc đ ĩa, nói không chừng đã tìm xem trong máy tính của mình.

Tôi thử xem có tìm ra không.”
Tư Đồ là tên ngu công nghệ vô cùng kinh ngạc!
“Vậy cũng được hả? Triệu Thiên Minh làm nhiều lắm cũng chỉ xem thôi, đâu có khả năng .

Anh tìm con khỉ gì?”
Diệp Từ nhịn không được trừng mắt nhìn hắn.
“Nói với cậu nghe cũng vô dụng, chỉ cần máy tính của hắn, bỏ đi, tôi không nói lời vô ích.” Diệp Từ lười giải thích.
“Bảo Giang Vũ đi ngay bây giờ đi.” Tư Đồ có chút không chờ được.
“Không cần.

Cậu kêu hắn đi điều tra La Vạn Xuân mà, nếu La Vạn Xuân có liên quan tới tổ chức, tôi đoán Giang Vũ cũng bận tới mức không phân thân được.

Cứ để tôi đi được rồi.”
Cùng lúc đó, cửa quán bar bị đẩy vào.

Ngụy Bằng xuất hiện, thấy Tư Đồ ngoắc liền đi nhanh về phía hắn.
“Lão Ngụy đã gặp người bạn này của tôi rồi, Trương Binh.” Lúc Tư Đồ giới thiệu, hắn dùng tên giả của Diệp Từ.
Ngụy Bằng lập tức đưa danh thiếp cho Diệp Từ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ nói, “Tôi nói này Tư Đồ, sao cậu còn bị cảnh sát theo dõi vậy?”
Lúc hắn nói lời này, Tư Đồ sửng sốt.
“Cảnh sát? Ý anh là gì?”
“Hôm đó lúc tôi và cậu chia tay ở quán cà phê, có một con bé tới tìm tôi.

Tôi thấy thẻ của nó, đúng là cảnh sát.”
“Cô ta tìm anh làm gì? Tên gì?” Tư Đồ hỏi dồn dập.
“Tên là Dương Sảnh.

Hỏi tôi lúc nãy chúng ta nói gì, chỉ thiếu điều hỏi đúng dấu chấm phẩy! Tôi nói với cậu bao nhiêu, cũng bị con bé đó lấy đi bấy nhiêu.

Hận không thể làm tôi viết truyện.”

“Cô ta còn nói gì nữa?”
“Nói cậu là kẻ tình nghi, bảo tôi lúc nào cũng chú ý bước đi của cậu, có phát hiện gì lập tức gọi cho cô ta.

Tư Đồ, cậu trở thành kẻ tình nghi từ hồi nào vậy? Cậu và thành viên của tổ trọng án không phải là bạn sao?”
Tư Đồ tức! Dương Sảnh gì đó rõ ràng nhắm vào hắn, chắc chắn không thể thiếu lý do cô ta yêu thầm Lâm Diêu, có lẽ thấy hắn và Lâm Diêu thân thiết quá, bắt đầu có ấn tượng không tốt với hắn.
Tuy trong lòng tức giận, nhưng ngoài mặt Tư Đồ vẫn tỏ ra cười vui.
“Vì chút chuyện này mà anh vội vã tìm tôi?”
“Không chỉ cái này! Trước khi tôi gọi điện cho cậu hồi chiều, Dương Sảnh đó cùng với hai cảnh sát khác, chạy tới câu lạc bộ, xộc thẳng vào phòng làm việc và phòng ở của Vạn Xuân lục soát một hồi…”
“Cái gì?! Bọn họ tới lục soát La Vạn Xuân?!” Tư Đồ trong lòng thấy không tốt.
“Đúng vậy.

Vạn Xuân thiếu chút nữa phát rồ, nếu tôi không ngăn lại chắc hai bên đánh nhau rồi.”
“Bọn họ có lệnh lục soát không?” Diệp Từ cũng thấy chuyện này quá lạ.
“Có.

Nếu không chúng tôi có thể để bọn họ lục soát sao?”
“Tư Đồ, chuyện này sao Lâm Diêu bọn họ không biết?”
Tư Đồ bắt đầu tỏ ra âm trầm! Phải biết, bây giờ làm chuyện gì cũng rất âm thầm, không kinh động tới La Vạn Xuân, có hai nguyên nhân.

Thứ nhất, nếu hung thủ là La Vạn Xuân, bây giờ không có chứng cứ xác thực, sẽ bứt dây động rừng.

Thứ hai, nếu hung thủ không phải La Vạn Xuân, có thể người bị hại thứ ba là La Vạn Xuân!
Mấy người Ngụy Bằng nói, là thực tập sinh của tổ trọng án, đúng là thành công chưa tới, bại sự có thừa! Tư Đồ giận tới muốn đánh người.
Nhìn sắc mặt Tư Đồ càng lúc càng lo lắng.

Ngụy Bằng có chút lắp bắp.
“À ờ, tôi, tôi chính là…”
“Có chuyện gì thì cứ nói.”
“Mấy người kia trước khi đi có nói cho tôi biết, La Vạn Xuân cũng là kẻ tình nghi, kêu tôi giám sát chặt chẽ.

Tư Đồ, mấy hôm nay bận muốn chết, sao tự dưng xung quanh tôi xuất hiện hai kẻ tình nghi vậy? Tuy rằng tôi quen biết La Vạn Xuân đã nhiều năm, nhưng tri nhận tri diện bất tri tâm, tôi không dám ở cạnh hắn lòng vòng.

Bây giờ tôi chỉ tin cậu, muốn tìm cậu thương lượng vài chuyện, tôi nên làm gì bây giờ? Bọn họ khi thì kêu tôi để ý cậu, khi thì kêu để ý Vạn Xuân, tôi rốt cuộc phải…”
“Không cần quan tâm mấy người đó, anh muốn làm gì thì cứ làm.

Chờ chút, anh nói bọn họ lục soát phòng của La Vạn Xuân, bọn họ có tìm ra gì không?”
Ngụy Bằng khụ một tiếng, “Hình như tìm được gì đó dưới sàng, tôi không thấy rõ, bọn họ thần bí mang đi rồi.”
“Đậu má! Tôi đi gọi điện thoại.” Nói xong, Tư Đồ liền đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
“Mấy người mới trong tổ em có phải không được dạy dỗ phải không vậy?” Cơn tức của Tư Đồ muốn sôi trào.
“Anh bị sao vậy?” Lâm Diêu kinh ngạc, từ đó tới giờ Tư Đồ chưa bao giờ như vậy.
“Chân trước anh mới gặp lão Ngụy, chân sau bọn họ đã theo dõi hắn, nói một đống thứ.

Chiều nay còn cầm lệnh lục soát chạy lên phòng La Vạn Xuân làm tùm lum ở trển! Ngay cả máy nghe lén của anh cũng bị tịch thu.

Lệnh lục soát đó là ai phê? Đông Minh sẽ không làm mấy chuyện ruồi bu này chứ?”
Lâm Diêu im lặng nửa ngày mới nói.
“Chúng tôi không có xin lệnh lục soát.

Có thể mấy đứa đó tự dựa vào quan hệ nên lấy được, chuyện đặt máy nghe lén tôi đã nói với đội trưởng từ sớm rồi, anh còn lo lắng cái gì?”
“Lòng anh đau cmn luôn nè, cái máy đó anh tốn không ít tiền đó!”
Lâm Diêu lại cười, “Anh tức vì chuyện này?”
“Từ lúc anh gặp vụ án này liền xui xẻo, từ chiếc xe, giờ tới bị mấy đứa nhóc lấy mất máy nghe lén.”
“Rồi rồi, máy nghe lén tôi sẽ tìm cơ hội lấy lại cho anh.

Về phần chiếc xe, chẳng phải Ngụy Bằng nói sẽ bồi thường chiếc mới sao, anh bớt nóng đi.” Lúc này Lâm Diêu chẳng những không tức giận, trái lại còn có chút hài lòng.

Hình như đây là lần đầu tiên nói lời ngon ngọt dụ dỗ thằng bé bướng bỉnh lớn cỡ này.
“Không được, anh phải tìm cơ hội dạy dỗ tụi nó! Không cần tới chuyện này, nội chuyện Dương Sảnh đó để ý em, nghĩ tới đã làm anh phát tức rồi! Thử coi nhìn thấy mặt u ám của anh rồi, còn dám có ý với em…”
“Thôi thôi, anh còn chưa xong nữa hả? Chẳng phải chỉ là một con bé thôi sao, đâu có động tới anh?” Giọng của Lâm Diêu nghe có vẻ nhịn không được, nhưng khuôn mặt đã sớm cười tươi như hoa rồi.
“Em không giận? Hành động của chúng ta đều làm trong bóng tối, bọn họ làm lần này chẳng khác nào phơi bày trước ánh sáng, không cần anh nói, em cũng biết sau này sẽ phiền phức thế nào.”
“Bây giờ tôi không có sức để tức giận, cục trưởng vừa mới quy định ngày phá án.”

“Quy định? Thời gian bao lâu?”
“Một tuần.”
“Một tuần? Ổng tưởng mấy em là thần thám chắc?”
“Tôi cũng muốn hỏi câu đó.

Cho nên bây giờ những chuyện khác tôi không để ý tới, tan họp tôi phải đi điều tra sáng hôm Lạc Lâm chết, La Vạn Xuân đang ở đâu.”
“Em để ý thân thể, nhớ uống thuốc đúng giờ.

Cho dù trễ cũng phải tìm chỗ ngủ một lúc.

Cần gì thì gọi anh, anh mang qua cho.”
“Không cần, bên anh cũng bận rộn.

Bây giờ mấy đứa nhóc đã dính vào, sợ hung thủ sẽ có hành động.”
“Có chuyện gì thì gọi cho anh.”
Sau khi cúp máy, Tư Đồ quay lại chỗ ngồi.
Diệp Từ vì ngại có Ngụy Bằng ở đây, nên không hỏi Tư Đồ.

Nhìn đồng hồ, đã 21:50.

Ánh mắt của Diệp Từ luôn tập trung đánh giá những vị khách ở đây, nếu vị khách bí ẩn kia xuất hiện, nhất định không thoát khỏi mắt hắn.

Đối với điểm này, Diệp Từ rất tự tin.
Ngụy Bằng có vẻ bị mấy thực tập sinh dọa, nghĩ chỉ có ở bên cạnh Tư Đồ là an toàn nhất.

Chỉ có một điều là nhìn vẻ mặt hắn là biết, Tư Đồ có chút nhịn không được, mà cũng không tiện đuổi người.
Ngụy Bằng là một người biết điều, “Được rồi, tôi biết cậu là người bận rộn, tôi vẫn nên quay lại câu lạc bộ.”
Tư Đồ và Diệp Từ ở quán bar chờ đến đêm cũng không thấy ai khiến bọn họ chú ý, mặc dù Tư Đồ biết kết quả là như vậy, nhưng vẫn không khỏi thấy có chút thất vọng.
Diệp Từ không nói gì, kêu phục vụ tính tiền, rồi nói muốn về nhà Đường Sóc lấy vài thứ, hai người rời khỏi quán bar.
Nguyệt hắc phong cao sát nhân dạ! Sao cũng thưa thớt nữa… Trong một tòa nhà nào đó, có hai bóng người lướt đi, với tốc độ sét đánh không tới vọt khỏi thang máy, chỉ nghe thấy trong hành lang…
“Cậu tới hay tôi?”
“Thỉnh Diệp Từ đại hiệp ra tay.” Tư Đồ cười ha hả.
Diệp Từ liếc một cái, dùng dụng cụ đơn giản mang theo người, xoay xoay vài cái cửa liền mở.
Vào nhà, Tư Đồ mở đèn lên, Diệp Từ nghĩ người này từ khi nào thì ung dung như vậy, theo lý thuyết bọn họ phi pháp xông vào nhà dân, chưa từng thấy ai táo bạo như hắn.

Đúng là quạ đen rơi trúng con heo, thấy người ta đen nhưng không thấy mình đen, Diệp Từ cũng không như hắn, thoái mái đi tới đi lui ở đây!
Tìm được máy tính của Triệu Thiên Minh, Diệp Từ mở ra sau đó liền nhanh nhẹn làm việc, dù sao chuyện hắn làm Tư Đồ cũng không hiểu, người này dám vào bếp lấy hai ly cà phê đem ra, Diệp Từ rất muốn hỏi hắn, “Cậu tới làm trộm hay làm khách?”
Tư Đồ nhàm chán ngồi cạnh Diệp Từ, hắn bắt đầu nói chuyện ba láp ba xàm.

Diệp Từ cũng không đáp lại hắn.
“Hỏi anh đó, anh định chừng nào xuống đó nữa?” Tư Đồ không mấy hợp với vị cà phê ở đây.
“Cậu thật sự muốn xuống với tôi? Không sợ Lâm Diêu?”
“Không cho cậu ấy biết là được.”
 “Coi chừng chết.”
“Nhắc tới, vẫn là Tiểu Đường tốt.

Anh nói gì nó cũng nghe, còn cái vị nhà tôi, haiz…” Tư Đồ thở dài.
“Hừ, sao cậu không suy nghĩ bản thân đi.

Mặc dù tôi không phải người tốt gì, nhưng tôi chắc chắn sẽ không lừa em ấy.”
“Đây không phải vấn đề mấu chốt.

Kiểu người chúng ta thích không giống nhau, động vật nhỏ nhà anh rất đơn giản, có cho không tôi, tôi cũng không thích.

Anh trừng tôi làm gì? Tôi biết, bây giờ có ai dám chú ý Tiểu Đường nhà anh, anh nhất định sẽ ngũ mã phanh thây hắn.”
“Biết là tốt rồi.”
Nhìn tia lạnh trong mắt Diệp Từ biến mất, Tư Đồ nhịn không được thấy mắc cười.

Chỉ số tình cảm của người này sao thấp quá vậy? Trừ hắn ra, còn ai có thể quản thằng nhóc ngựa thần lướt gió tung mây chứ? Nghĩ tới đây, Tư Đồ lại lên cơn trêu chọc.
“Diệp Từ, dạo này Tiểu Đường bận rộn, không ở với anh, có nghẹn không?”
“Đem so với cậu thì tôi rất an ủi.”
“Anh muốn so với tôi cái gì, đây là đi chậm mà chắc.

Nhìn hai người, đảm bảo mới vô là lăn lên giường rồi.

Tên ác thú của anh là ai đặt vậy, rất chính xác, tôi nghe nói Tiểu Đường mấy ngày không đi thẳng lưng được.”
Diệp Từ ngừng lại việc đang làm, nhìn cái người đang cười rất đáng đánh, thật sự rất muốn đấm đá dạy dỗ Tư Đồ.
“Sao vậy?” Tư Đồ giả vờ ngây thơ.
Diệp Từ không đáp lại thằng nhãi này, bắt đầu bận rộn làm việc.

Nhưng dư quang vẫn có thể thấy khuôn mặt phách lối của Tư Đồ.
“Tư Đồ, nếu cậu và Lâm Diêu chừng nào có một ngày như vậy, thì nói tôi, tôi gửi cho cậu ít đồ.”
“Đừng chọc tôi, khi dễ tôi là súng bằng đèn cầy?”
“Tôi sợ cậu quá kích động, chưa làm gì đã hôn mê.”

Tư Đồ cười ha ha nằm xuống bàn, Diệp Từ cũng khó khi nào mỉm cười.
Hai người cười nói cũng qua chừng hai mươi mấy phút, Diệp Từ sáng mắt!
“Tìm được rồi.”
Diệp Từ vừa dứt lời, Tư Đồ cũng bỏ đi dáng vẻ ầm ĩ vui đùa, vội vàng chạy qua xem.
Trên màn hình là một đống mã, Tư Đồ tất nhiên nhìn không hiểu.

Diệp Từ nói, “Nhìn qua thì giống như ký tự không nghĩa, nhưng nếu cậu nhìn kỹ, sẽ phát hiện có một quy luật.

Dựa theo quy luật này là có thể giải nội dung thật sự.”
“Vậy anh cần bao lâu?”
“Xem chừng, ít nhất cũng vài ngày.”
“Rốt cuộc là mấy ngày?”
“Nhanh thì ba ngày, chậm thì năm ngày.”
“Vậy bây giờ anh về đi, những chuyện khác không cần để ý.”
“Cậu không nói với Lâm Diêu sao?”
“Có thể không nói sao.

Tôi bây giờ chỉ sợ, nếu cậu ấy biết, tôi thật sự sẽ bị…!” Nói xong, Tư Đồ làm động tác chặt cổ, nói xong, liền tắt máy.

Lúc Tư Đồ đứng dậy định đi, tay đặt trên máy tính, biểu tình trên mặt ngưng đọng.
Diệp Từ thu dọn đồ, đón lời hắn nói, “Cậu gieo gió ắt gặt bão!”
Tư Đồ cười bất đắc dĩ, có vẻ không có ý định rời khỏi nhà Triệu Thiên Minh.

Diệp Từ hỏi hắn sao còn chưa đi, Tư Đồ cũng không trả lời, ngược lại còn bắt đầu thảnh thơi tìm đồ.
Gần một tiếng qua đi, Tư Đồ toát một lớp mồ hôi mỏng.
“Bỏ đi, hôm nay nhiêu đây thôi.”
Chuyến này có chút thu hoạch, hai người vừa ra khỏi nhà Triệu Thiên Minh, Tư Đồ đã nhận được điện thoại của Lâm Diêu.
“Tư Đồ, tìm được xe của Triệu Thiên Minh rồi.”
Tìm được rồi? Nghe được tin từ Lâm Diêu, Tư Đồ như uống ba chai nước tăng lực, sôi trào sùng sục!
“Tìm thấy ở đâu?”
“Anh em bên tổ chống buôn lậu tìm ra, bây giờ đang ở trong cục, anh có tới không?”
“Tới, anh tới ngay!” Sau khi nói xong, Tư Đồ để Diệp Từ đưa hắn tới cảnh cục.
Vừa tới cửa chính cảnh cục đã thấy Lâm Diêu đứng chờ.
Diệp Từ vốn định thả Tư Đồ xuống liền đi, nhưng hắn thấy Đường Sóc và Cát Đông Minh theo sát Lâm Diêu phía sau.
Đường Sóc cố ý đi sau Cát Đông Minh, vẫy tay mỉm cười với Diệp Từ.

Diệp Từ ngọt ngào trong lòng, lái xe đi trong ánh mắt thâm tình của Đường Sóc.
Lúc mấy người đi vào cảnh cục, Lâm Diêu nói, “Phát hiện mấy loại vân tay trong xe, đang làm đối chiếu, trong xe còn phát hiện vài vết máu.”
“Kết quả xét nghiệm chừng nào có?”
“Nhanh thôi.”
“Tiểu Diêu, anh có chuyện muốn nói với em.”
Nghe Tư Đồ nói, Cát Đông Minh cũng đến gần hắn.
“Tối nay vị khách kia không xuất hiện, đồng nghĩa tụi anh không phát hiện được gì.

Nhưng tụi anh phát hiện một thứ trong nhà Triệu Thiên Minh.”
“Thứ gì?” Lâm Diêu hỏi.
“Hồ Dĩnh từng nói, Triệu Thiên Minh cất chiếc đ ĩa trong hộc bàn, anh chỉ muốn xem thử máy tính của hắn có gì không nên chạy tới nhà hắn.”
“Tìm được rồi?” Trong lòng Lâm Diêu hiểu rõ, làm việc này chắc chắn là Diệp Từ, Tư Đồ là tên ngu công nghệ, đánh chết hắn cũng không tin là do Tư Đồ làm.
“Tìm được một văn kiện.

Bên trong là một đống ký tự, phải cần mấy ngày mới giải được.”
“Văn kiện ở trong tay cậu?” Cát Đông Minh có vẻ cũng nhìn thấy ánh sáng.
“A, ở trong xe.

Tôi tìm bạn làm giúp.”
Cát Đông Minh mỉm cười thâm thúy nói, “Ngày mai back up cho tôi đi, cứ làm phiền bạn cậu hoài ngại ghê.” Cát Đông Minh đa mưu túc trí.
Tư Đồ á khẩu không trả lời được, hắn có thể nói gì, chuyện này vốn là bọn họ tự ý hành động, không back up cho cảnh sát văn kiện, sợ là không làm gì được.
Thấy Tư Đồ thua thiệt, Lâm Diêu cũng không phải bao che, mà là xuất phát từ nội tâm, nói, “Đội trưởng, anh càng ngày càng giống cáo già.”
“Tiểu Lâm! Sao cậu lại mắng tôi?”
Tư Đồ cười ha ha, trước mặt mọi người bận rộn ôm vai Lâm Diêu, rất đắc chí vì lấy lại được công đạo.
Lâm Diêu có chút đỏ mặt, thụi cho Tư Đồ một cái, Cát Đông Minh đã sớm tập thành quen với chuyện này, tự nhiên không để ý.
“Xe tìm thấy ở đâu?” Thoáng một cái, trên mặt Tư Đồ đã xuất hiện vẻ nghi ngờ.
“Tối hôm nay chặn được một nhóm buôn lậu xe, chiếc này là một trong số đó.

Mấy người kia chúng tôi đang thẩm vấn, cũng không biết có giúp gì cho vụ án không.” Nói xong, Cát Đông Minh đưa bao tao cho Tư Đồ.
“Tìm hiểu nguồn gốc tất sẽ ra, nếu như…”
Tư Đồ còn chưa nói xong, chợt nghe tiếng Đường Sóc hoan hô trong hành lang.
Đường Sóc thở hổn hển chạy tới trước mặt ba người, hít sâu một hơi nói, “Vân tay, vân tay là của La Vạn Xuân và Ngụy Bằng!”
Hết chương 15.
Ying Ying: Tui hông biết chuyện này dui hay buồn, bà Yêu bả đào tiếp hố này rồi =)) Hôm qua lên weibo thấy bả viết vụ mới, tui tưởng 3 cuốn là xong rồi, ai dè hố lấp rồi móc ra đào tiếp =)) Nhưng giờ thì chưa biết là phiên ngoại, hay thiên mới hay sao, nên phải chờ :v
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment