Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 9


 
Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
 
Sau khi Lưu Văn Đình nói xong, liền nhìn phản ứng của Lâm Diêu, Tư Đồ ngồi bên cạnh đổ mồ hôi như mưa.
“Bác gái, con sẽ tham gia lần so tài này.” Lâm Diêu kiên định nói.
“Tốt!”
“Nhưng mà con cũng có một điều kiện.”
“Cứ nói.”
“Trong lúc phá án, bác không được tham gia bất kì phe nào, nói chính xác là, bác chỉ được đứng xem.”
“Bác không có chuyện lén giúp Tư Đồ đâu.” Lưu Văn Đình cười nói.
“Con đương nhiên biết chuyện này.

Điều kiện của con là nhắm vào cảnh sát quốc tế, giống như chuyện vừa nãy, bác cũng không nói toàn bộ cho tụi con nghe.”
Lưu Văn Đình sửng sốt, “Sao con lại nghĩ vậy?”
“Đầu tiên, nếu không có liên quan đến cảnh sát quốc tế, tối qua tổ trưởng của con cũng sẽ không có khả năng cho bác nghe khẩu cung của Phó Kỳ Kỳ.

Thứ hai, nếu cuộc thi thật sự có cảnh sát quốc tế tham dự, bọn họ không thể nào không nói thân phận của mình cho bác biết.

Nếu như bọn họ giả làm thí sinh, lỡ trùng hợp bị loại thì sao? Làm nhân viên thì càng không thể, con đã xem tài liệu của tất cả nhân viên, ngoại trừ thí sinh ra, tất cả nhân viên đều thuộc công ty của bác, bác gái, ai là nhân viên của mình, ai không phải, chẳng lẽ bác không biết? Chỉ hai điểm này thôi cũng nói lên bác giấu diếm tụi con cái gì, và cũng nói lên quan hệ mật thiết giữa bác và cảnh sát quốc tế.”
Tư Đồ nãy giờ im re không dám hó hé cuối cùng cũng mở miệng, hắn nói với mẹ, “Con nói em ấy tinh hơn con rồi mẹ không tin, giờ thấy chưa.”
Biểu tình của Lưu Văn Đình càng ngày càng nghiêm túc, ánh mắt bà nhìn chằm chằm Lâm Diêu, “Bác đã đánh giá thấp con.

Được, từ hôm nay trở đi bác sẽ rời khỏi cuộc thi, tổng giám đốc sẽ đến thay thế, bác cũng rời khỏi khách sạn này, hài lòng chưa?”
“Như thế vẫn chưa đủ, bác phải nói cả chuyện của bên cảnh sát quốc tế nữa.” Lâm Diêu chèn ép.
“Cái này nói cũng được.

Sau khi nhận được điện thoại của cảnh sát quốc tế ở Nhật Bản, bọn họ liền phái hai người đến nằm vùng, bác không biết tên thật của họ, chỉ biết một giả làm nhân viên, tên Ngô Hoa, là nam, một người khác giả làm thí sinh, tên tiếng Anh là Tiffany.”
“Tiffany?”

“Có chuyện gì, Tiểu Diêu, em biết người này?” Tư Đồ xen vào hỏi.
“Tôi biết người này, là bạn thân nhất của Lộ Tiểu Yến trong cuộc thi.”
“Trong cuộc thi chỉ có mình bác biết thân phận của họ, bác cũng đồng ý bảo mật cho họ.

Những gì bác nói là tất cả những cái bác biết.”
Lâm Diêu tuy rằng đã nhận lời Lưu Văn Đình, nhưng nhìn qua không hề có một chút nóng nảy, hắn vô cùng nhàn nhã ăn hết dĩa của mình, dùng khăn tay lau miệng, lộ ra nụ cười chói chang khiến Tư Đồ hoa mắt, nói với Lưu Văn Đình, “Cám ơn bác gái đã mời, nếu bác còn gì muốn nói với Tư Đồ thì con về trước.”
“Không cần, cho dù bác muốn giữ nó, nó cũng chưa chắc chịu ở lại.

Xong rồi, cùng về đi.”
Tư Đồ gật đầu với Lâm Diêu, chỉ nói một câu với Lưu Văn Đình, “Tụi con về.” Sau đó đứng dậy.
Lâm Diêu là người đầu tiên rời khỏi phòng, bước chân rất nhanh, hắn để lại không gian cho hai mẹ con phía sau.

Quả nhiên, Tư Đồ vừa ra tới cửa, liền quay đầu nói với Lưu Văn Đình, “Mẹ, con…”
“Không cần nói, mẹ hiểu.” Không ai hiểu con bằng mẹ, Lưu Văn Đình biết Tư Đồ muốn nói gì.
Tư Đồ cười tự giễu, cúi đầu nói một câu, “Em ấy cũng hiểu.” sau đó xoay người đuổi theo Lâm Diêu.

Đi vào thang máy, bọn họ không ai nói gì, đi ra khỏi khách sạn cũng không ai lên tiếng, đến bãi đậu xe vẫn im lặng.

Chờ đến lúc Tư Đồ mở cửa xe, Lâm Diêu có chút chần chờ.
Nhìn Lâm Diêu như có điều suy nghĩ, Tư Đồ mới nói, “Tiểu Diêu, anh chỉ muốn nói với em một chuyện, cho dù chúng ta ai thắng ai thua, kết quả cũng giống nhau, chỉ cần em không thay lòng, đời này hai ta không có khả năng xa nhau.

Anh cũng không muốn nói quá nhiều lời bảo em vui lên hay an ủi em, với sự thông minh của em cũng rõ tại sao mẹ anh đưa ra yêu cầu đó.

Anh không biết có nên cám ơn em không, dù sao một người sợ phiền phức như em lại chịu hồ đồ với mẹ anh chỉ vì quan hệ của chúng ta, nếu là mẹ của người khác, em chắc chẳng thèm nhìn tới rồi.

Cho nên, anh cảm thấy, giữa chúng ta nói cám ơn thật sự có hơi dư thừa.”
Lâm Diêu phụt một tiếng bật cười, lắc đầu nói, “Ngay từ đầu tôi đã thấy hai mẹ con anh rất giống nhau, nhưng giờ nhận ra cũng có điểm không giống.

Tư Đồ, tính cách của anh giống ba hơn nhỉ?”

“Ừ.

Anh và ông ấy rất giống nhau.” Đổ mồ hôi lạnh, Tiểu Diêu nhà hắn sắp thành tinh rồi.
“Tư Đồ, chúng ta nói rõ ràng với nhau trước đi, coi như mẹ anh thật lòng giày vò tôi, tôi cũng phải cho bà ấy mặt mũi, dù sao cũng là mẹ anh.

Còn nữa, nếu chúng ta đồng ý so tài, vậy thì phải nghiêm túc một chút.” Nói tới đây, Lâm Diêu nghiêng đầu nhìn Tư Đồ cười.
“Nói thật Tiểu Diêu, anh cũng muốn so tài với em, tự lấy kiếm của mình đâm vào khiên của mình thì sẽ có kết quả thế nào?”
Trên gương mặt anh tuấn của Lâm Diêu lộ ra nét hưng phấn và yêu thích, nhìn Tư Đồ nói, “Vậy thử xem đi.

Nhưng mà tôi phải thêm điều kiện.”
“Anh biết em suy nghĩ cái gì, hoàn toàn không thành vấn đề.

Chỉ cần em thắng, anh sẽ cho em ở trên bất cứ lúc nào.”
Bọn họ đứng giữa đường, không tiếp xúc thân thể, không thề non hẹn biển, lại có tia lửa ham thích bắn tứ tung, hai người không chỉ là người bầu bạn cả đời, mà còn là đối thủ cạnh tranh!
Cứ như vậy, đề xuất của cuộc đánh đố này bị lãng quên triệt để, chỉ còn lại suy nghĩ muốn chiến thắng người mạnh nhất trong lòng mình!
Tư Đồ lên xe, thấy Lâm Diêu đứng đó không nhúc nhích, liền nói, “Lên xe đi.”
“Tư Đồ, anh về đi, đưa mẹ về nhà ở nữa.”
“Hả?” Tư Đồ kinh ngạc!
“Mẹ anh nói sẽ đổi khách sạn, nói thế nào nhỉ, từ xa tới đây, rõ ràng con trai có nhà mà mình lại phải ở khách sạn, có chút kì cục.”
Tư Đồ bước xuống xe, đi tới trước mặt Lâm Diêu chân thành nói, “Em cứ việc nói thẳng mình có ý định gì.”
Không hổ là con sâu trong bụng hắn, Lâm Diêu không vòng vo, nói thẳng với Tư Đồ, “Tôi tạm thời về nhà mình ở, chờ xong vụ này rồi về.”
“Em đang giỡn với anh hả?”
“Nếu phải cạnh tranh, thì phải phân rõ giới hạn.

Tư Đồ tiên sinh, chuyện này liên quan đến vấn đề trên dưới, là tôn nghiêm của đàn ông, tôi không qua loa được.”
Mặt của Tư Đồ bắt đầu méo xệch, rốt cuộc cũng bị hắn cắn một cái, nhưng vẫn không từ bỏ ý định, “Cùng lắm chúng ta ở nhà không nói chuyện công việc là được rồi.”
Người này nghĩ gì trong lòng hắn biết rất rõ, Lâm Diêu cười, vỗ má Tư Đồ, “Nếu không rời xa anh một chút, tôi sợ mình sẽ thua.”
Mẹ! Vợ nhà mình thiệt là con mẹ nó tiêu sái, ngay cả bước chân muốn đuổi theo của Tư Đồ cũng phải chần chờ, cả buổi bị hắn cho ăn thủ đoạn mềm dẻo làm đau lòng cũng không thể mở miệng.


Nghĩ lại cũng đúng, với tính cách của Lâm Diêu, cho dù là nể mặt Tư Đồ cùng Lưu Văn Đình chơi trò chơi hoang đường, thì trong bụng vẫn tức.

Hậu quả xấu do ai gánh chịu? Tất nhiên là Tư Đồ Thiên Dạ rồi.
Tư Đồ khổ không nói nên lời, nhìn bóng lưng dần xa của Lâm Diêu, cũng không quan tâm đây là chỗ công cộng, lớn tiếng hỏi, “Tiểu Diêu, sinh hoạt ban đêm giải quyết làm sao?”
Xa xa truyền lại một câu: Cấm túc.
Tư Đồ kêu gào trong lòng: Mẹ, con không để yên cho mẹ đâu!
Lâm Diêu ôm nỗi lòng hưng phấn về nhà thu dọn quần áo và đồ dùng cá nhân, hắn không vội vã tìm manh mối, đầu tiên là về nhà của mình dọn sơ sơ, sau đó đi tắm rồi ngủ một giấc.

Chờ hắn tỉnh lại, đã tám giờ tối.
Cũng vừa rồi, Lâm Diêu thay quần áo, cầm chìa khóa xe, lúc đóng cửa phòng, trận so tài giữa hắn và Tư Đồ — Chính thức bắt đầu!
Lâm Diêu không giống như trước đây vô tổ chức vô kỷ luật, cũng hiểu được cái gì là tâm trạng tốt nhất của thợ săn.

Đầu tiên hắn gọi điện cho Cát Đông Minh nói rõ vấn đề, cuối cùng nói, “Bây giờ tôi tới khách sạn tìm Tiffany hỏi tình hình của Lộ Tiểu Yến.

Nếu có tin tức gì của Vương Vĩ, anh lập tức nói cho tôi biết.”
Cát Đông Minh từ đầu tới cuối ngoại trừ phát ra một từ: Hả? kinh ngạc ra thì không nói gì, nghe Lâm Diêu muốn bắt đầu hành động, mới nói, “Chậm nhất là sáng mai có kết quả, bên cậu có tin tức gì thì lập tức liên lạc về tổ.”
“Đã biết.”
Cát Đông Minh ngồi trong phòng làm việc nghi ngờ để điện thoại xuống, cố gắng dùng từ ngắn gọn nhất nói với Đàm Ninh tò mò, có chút không hiểu đợt đánh đố này, lại thêm vào: Lâm Diêu rất hưng phấn.

Chờ Đàm Ninh nghe xong, liền nói, “Tổ trưởng, anh không phải định xài miễn phí Tư Đồ sao, gọi điện cho hắn trước đi, chúng ta ngồi làm ngư ông đắc lợi.”
Có lý, không hổ là cấp dưới theo mình bao năm nay, Cát Đônh Minh gọi điện cho Tư Đồ.

Điện thoại vừa kết nối, Đàm Ninh đứng bên cạnh chỉ thấy Cát Đông Minh nói hai ba câu, toàn bộ đều nghe đối phương nói, tới cuối cùng cũng không nói gì cúp điện thoại, Đàm Ninh vô cùng tò mò hỏi, “Thế nào?”
“Hai thằng điên.” Tư Đồ trong điện thoại còn hưng phấn hơn cả Lâm Diêu.
Lúc Lâm Diêu nhìn thấy Tiffany, hắn đã không còn kinh ngạc, cuộc thi người mẫu toàn châu Á mà, chắc chắn đều là người đẹp, kể cả người đẹp trước mặt là con lai, còn là cảnh sát quốc tế cũng không khiến hắn sợ hãi, ai quy định cảnh sát quốc tế thì không được đẹp hả?
Nhưng mà, Tiffany thấy Lâm Diêu thì lại có chút kinh ngạc, cô đã sớm nghe đến cái tên này, lại không nghĩ Lâm Diêu có nét đẹp như tạc tượng, trong lúc nhất thời không thể dời mắt.
Lâm Diêu cũng không vạch trần thân phận của cô, chỉ lấy danh nghĩa cô là bạn thân của người chết, nhờ cô hỗ trợ điều tra.

Lâm Diêu chọn quán cà phê ở trong khách sạn, thấy người xung quanh không nhiều, liền hỏi, “Lần cuối cô nhìn thấy Lộ Tiểu Yến là khi nào?”
“Ngày 15 tháng này, sau khi vòng đấu bán kết kết thúc, chúng tôi liền tách ra.”
“Sau đó có liên lạc không?”
“Có, cứ ba bốn ngày sẽ gọi điện thoại.


Lần nói chuyện cuối là ngày 25.”
“Lúc mấy giờ, hai cô nói về chuyện gì?”
“Khoảng năm giờ chiều, cũng không có gì.

Cổ nói đã tới khách sạn, hỏi tôi chừng nào tới, có muốn ở chung phòng với cổ không.”
“Cô ta nói ở phòng nào không?”
“Có, ở phòng 503.”
Thời gian tử vong của Lộ Tiểu Yến là ngày 26, trong khoảng 7:00 tới 7:30 sáng, buổi chiều ngày 25 từng nhắn tin cho Trịnh Phi, nội dung cũng nói mình đã tới, ở phòng 503.

Nghĩ tới đây, Lâm Diêu đã hiểu, cô gái này không phải đang nói dối, mà là đang che giấu hắn một việc.

Lâm Diêu cười cười, lòng nói: Không vội, chờ cô đào hố, tôi sẽ nhìn cô nhảy xuống.
Đối với Lâm Diêu đột nhiên kết thúc cuộc trò chuyện, Tiffany có chút giật mình.

Cô cho rằng Lâm Diêu sẽ hỏi rất nhiều, nói ví dụ như quan hệ giữa Lộ Tiểu Yến và người khác phái, nói ví dụ chuyện lúc trước của Lộ Tiểu Yến.

Nhưng bọn họ nói chuyện chưa tới mười phút, ly cà phê còn chưa uống xong đã kết thúc, điều này không khỏi khiến cô thấy thất vọng với Lâm Diêu.
Mà Lâm Diêu lại nghiêng đầu nhìn đôi mắt xinh đẹp trừng lớn của cô, cười hỏi, “Còn chuyện gì sao?”
“A, không, không có.”Tiffany ý thức mình thất thố, lập tức thay đổi vẻ mặt dịu dàng mang ý cười như bình thường.
Lâm Diêu cũng không phải cố gắng lơ là cô gái này, mà là hắn thật sự không có kinh nghiệm làm sứ giả bảo vệ, cũng không biết kéo ghế cho người đẹp, cũng không biết nhường cho con gái đi trước, càng không biết hành động thân sĩ ngăn các ánh mắt nhìn cô.

Lâm Diêu bước một đường rất nhanh về phía trước, để Tiffany một mỹ nhân hiếm thấy ở phía sau, không thèm để ý.
Bọn họ tạm biệt trước quán cà phê, Lâm Diêu mới xoay người đi được vài bước, đã quay lại hỏi, “Xin hỏi, Trịnh Phi ở phòng số mấy?”
“Phòng 621.

Lâm cảnh quan muốn tìm hắn?”
Lâm Diêu mỉm cười, “Không, hắn có hẹn với người khác.”
Trong một quán bar gần khách sạn, Tư Đồ đổ bia vào cốc cho Trịnh Phi, cười vô cùng thân thiện.
Hết chương 9.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment