Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 99


 
Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.
 
Đàm Ninh đẩy cửa phòng họp, gật đầu nhẹ với Tiểu Lưu rồi mới đi tới ngồi xuống, hỏi, “Xin hỏi xưng hô thế nào?”
“Tôi là Hứa Thận, 29 tuổi, là một nhà soạn kịch.

Địa chỉ là lô 1C 56 đường Thành Đại.

Tôi ở một mình, số điện thoại là 137000XXXXX, số bàn là 762422XX, hộ chiếu số 0GD54XXXX, số thẻ bảo hiểm là 12473XXXX, thẻ căn cước là…”
“Anh Hứa xin bình tĩnh một chút.” Nói xong bảo Tiểu Lưu mở cửa sổ, để gió lạnh thổi vào, khiến tinh thần phấn chấn hơn.
Đàm Ninh cố gắng sử dụng giọng nói ôn hòa, “Anh và cô Tống có quan hệ gì?”
“Tôi, tôi là bạn trai của cổ.”
“Có thể phiền anh lặp lại lần nữa đã xảy ra chuyện gì không.”
“Chúng, chúng tôi quen biết nhau cỡ một năm trước, tôi viết kịch bản, cổ là diễn viên, chúng tôi…”
Đàm Ninh cười cười, rất nhã nhặn nói, “Chúng tôi muốn biết anh làm sao phát hiện cô Tống bị hại?”
Vấn đề khó khăn này khiến Hứa Thận trợn tròn mắt hoảng sợ, hắn cố gắng kiềm chế bản thân, chí ít là không làm hàm răng cạ vào nhau phát ra tiếng cành cạch.
Bên ngoài Lâm Diêu đẩy cửa phòng họp, nhưng không quấy rầy bọn họ, đứng bên ngoài lẳng lặng nghe.
Hứa Thận nói, “Thật ra giữa chúng tôi có chút mâu thuẫn, tôi muốn đi tìm cổ để giải thích rõ ràng.

Chín giờ sáng tôi đến nhà cô ấy bấm chuông nhưng không có ai lên tiếng, tôi bèn mở cửa bằng chìa khóa dự phòng.

Nhưng cửa ngoài lẫn cửa trong đều không có khóa, tôi thấy lạ, Tiểu Nguyệt sao lại sơ ý như vậy được.
Tôi biết lúc đó cô ấy đang ở phòng tập gym nên đi thẳng xuống tầng hầm.

Tôi, tôi chỉ nhìn sơ một cái, tôi không thể miêu tả tình huống lúc đó được, cũng rất khó nói lại cảm giác của mình.

Thật ra tôi vẫn đang nhớ lại, nhưng trong đầu tôi ngoại trừ cảnh đó ra thì chẳng có gì khác.

Tôi thậm chí chẳng nhớ mình đã gọi cảnh sát như thế nào, cũng không nhớ lúc bị các anh đưa đi thì có cảm giác gì.

Ấn tượng duy nhất là trên đường đi nghe tiếng còi cảnh sát hú inh ỏi.”
“Chỉ nhìn một cái, anh làm sao biết được người chết là Tống Nguyệt?” Lâm Diêu đi vào, đột nhiên mở miệng hỏi.
Mọi người đều tập trung vào Lâm Diêu, Hứa Thận vốn đã xanh xao mặt mày, trong nháy mắt gương mặt càng trở nên trắng bệch.

Hắn nhìn chằm chằm Lâm Diêu, cái ly cầm trong tay rơi xuống, phát ra tiếng động nặng nề.
Phản ứng của Hứa Thận cũng quá bất bình thường, Đàm Ninh đặt mọi sự chú ý lên người hắn, xem xem hắn làm sao trả lời câu hỏi của Lâm Diêu.


Không nghĩ tới, hắn lại nhìn Lâm Diêu, lắp bắp, “Em là… Diêu!”
Diêu? Xưng hô này cũng quá mập mờ rồi.
Đàm Ninh bọn họ há to miệng, giận mình không thể giây kế tiếp biết được mối quan hệ của hai người.

Thân là một trong hai diễn viên chính được chú ý, Lâm Diêu híp mắt quan sát kỹ Hứa Thận từ trên xuống dưới, ký ức dần dần nổi lên từ sâu trong trí nhớ.
“Anh nè, Từ Hạo Vũ.

Em, em quên anh rồi sao?” Hứa Thận vội vàng đứng dậy nói với Lâm Diêu.

Biểu cảm vô cùng hưng phấn, gương mặt còn hơi đỏ lên, trông rất — khả nghi!
Lâm Diêu đột nhiên nhớ lại một người mình đã sớm quên đi, nhưng mà, hắn không thể đem người trong ký ức và người trước mặt ghép lại làm một.

Từ Hạo Vũ ngày trước có tính cách giống như Đường Sóc, cho dù là lúc nào, trên mặt cũng mang nụ cười vô ưu vô lo.

Còn Từ Hạo Vũ này, trông như biến thành một người khác.

Cho dù là tính cách hay gương mặt.
Lâm Diêu hơi nhíu mày, “Hạo Vũ… Anh thay đổi nhiều quá.”
“Tốt quá, em nhớ ra anh rồi.

Đúng vậy, anh, anh thay đổi rất nhiều.

Cao hơn hồi xưa cũng mập hơn.

Còn đổi tên nữa.” Lúc nói chuyện, Hứa Thận cất đi ánh mắt hưng phấn khi nãy, nhìn Lâm Diêu khá ngại ngùng.

Tuy rằng miệng cười miễn cưỡng, nhưng tay trái để trên bàn lại nắm thành quyền, chứng tỏ hắn đang rất căng thẳng và bất an.
Hứa Thận nói nhiều câu không đầu không đuôi, Lâm Diêu cũng không ngăn cản.

Lúc này Tiểu Lưu nhịn không được, xen vào hỏi, “Tiểu Lâm, cậu quen Hứa tiên sinh hả?”
Lâm Diêu thở dài, nhìn Hứa Thận đỏ mặt, hắn rất lạnh lùng nói, “Ừ, quen biết khá lâu rồi.”
Lâm Diêu bị kéo ra ngoài.

Đàm Ninh hỏi nhỏ, “Quan hệ thân thiết lắm hả?”
Người bị chất vấn nhún vai, ra vẻ chẳng để ý đáp, “Hắn là mối tình đầu.”
Sau khi nghe xong, Đàm Ninh nín thở, không dám phản ứng.


Lâm Diêu chỉ cười nhạt, thấy Đàm Ninh vài lần há miệng định nói nhưng lại thôi, Lâm Diêu bật cười.
“Cậu còn có tâm trạng để cười nữa! Quan hệ kiểu này cũng đủ khiến cậu phải tránh vụ này rồi.

Xảy ra chuyện gì, chuyện này là sao? Từ lúc quen cậu tới giờ có nghe người yêu người đồ gì đâu.”
“Chuyện hồi năm 18 tuổi rồi.

Hắn là học sinh của ba tôi, bình thường hay qua nhà học thêm.

Quan hệ của chúng tôi cũng không tệ.

Năm tôi chuẩn bị thi vào trường cảnh sát, gia đình không đồng ý, tôi dọn qua nhà hắn ở.

Ở chắc cũng được đâu một tháng, hai chúng tôi rất tốt.”
“Sau đó thì sao?” Đôi mắt của Đàm Ninh phát sáng, truy hỏi sự việc.
“Lúc bị người nhà hắn phát hiện thì tôi đi, hết.”
Đàm Ninh toét miệng cười, “Vụ án này để Tư Đồ đứng qua một bên đi.”
“Sao, cậu sợ Tư Đồ sẽ giết hắn à?”
Đàm Ninh rơi vào trầm mặc không thể chống lại cảm giác sợ hãi đến từ sự phán đoán.

Phải chính lý lại.
Chuyện này đến quá đột ngột, ngay cả Đàm Ninh cũng rối.

Nhưng hắn nhìn Lâm Diêu, trông như chẳng có chuyện gì xảy ra, không khỏi cảm thấy kì lạ.

Thật ra trong lòng Lâm Diêu ít nhiều cũng có chút dao động, dù sao cũng là mối tình đầu, nói không thèm để ý thì không thể.

Bản thân thấy một chút chuyện tình yêu cũng không đáng để nhớ tới, hắn chỉ đơn giản thấy Hứa Thận bị cuốn vào vụ mưu sát mà nghi hoặc, về phần tình cảm, Lâm Diêu không cảm thấy mối tình này đậm sâu suốt đời không quên.

Nhưng nghĩ tới Tư Đồ, nếu không giải thích thì sẽ thấy hơi chột dạ.
Tìm được lão Trịnh vừa trở về cục, hỏi thăm về vấn đề tình nghi của Hứa Thận, lão Trịnh để ly trà trong tay xuống, nói, “Hắn nói trong lúc vụ án xảy ra thì đang ở nhà sáng tác, có bảo mẫu làm chứng.

Nhưng mà hôm nay tới gặp bảo mẫu lấy khẩu cung, bảo mẫu nói nửa đêm nghe thấy gara có tiếng động.

Thời gian thì không thể xác định, cho nên tụi tôi đi kiểm tra xe Hứa Thận, phát hiện trên lốp xe có dính mấy viên đá nhỏ ở gần khu nhà nạn nhân.

Kiểu đá này rất đặc biệt, không phải chỗ nào cũng có.”

“Nhưng mà chín giờ sáng Hứa Thận cũng tới nhà nạn nhân, có lẽ là dính vào lúc đó.”
“Trên cơ bản không có khả năng.

Bởi vì khu đó là đường chạy riêng của người dân, xe của khách không được lái vào đó, chỉ có nhân viên mới được vào.

Lối đi đó bị cấm vào từ 5:00 tới 9:00 sáng, nếu buổi tối Hứa Thận lái xe vào con đường đó, nhất định sẽ bị ghi hình lại.

Chúng tôi cũng kiểm tra camera rồi, không thấy Hứa Thận.”
Cho nên mới bị xem là kẻ tình nghi.
Lâm Diêu rất rõ, chỗ này trông rất mơ hồ nhưng lại là manh mối quan trọng, nếu Hứa Thận không thể chứng minh mình trong sạch, tình cảnh của hắn sẽ rất nguy hiểm.
“Có điều tra khu của Hứa Thận chưa, có ghi lại thời gian hắn rời khỏi nhà trước và sau vụ án không?”
“Có điều tra, không ai thấy hắn rời khỏi nhà cả.

Chỗ hắn ở có nhiều cửa lắm, không phải cửa nào cũng có người trông vào đêm khuya.”
Trong máy tính của Tống Nguyệt có email gửi từ hiệp hội, Hứa Thận có tình nghi nhẹ, mối quan hệ giữa mình và Hứa Thận.

Nghĩ thế nào cũng thấy là có âm mưu sắp đặt.

Nghĩ tới đây, Lâm Diêu vội vàng chạy tới bãi đậu xe, lấy máy nghe lén và tai nghe của Tư Đồ trong xe ra, sau đó đưa cho Đàm Ninh, căn dặn, “Tôi không thể trực tiếp thẩm vấn, hắn thấy tôi e là tâm trạng sẽ chấn động lớn.

Cậu đeo cái tai nghe này vào, rồi để máy nghe lén trong người, có gì cần hỏi, tôi sẽ nói với cậu qua tai nghe.”
Đàm Ninh gật đầu, rất nghiêm túc nói, “Sắp thành đội đặc công rồi.”
Đàm Ninh lần thứ hai trở về phòng họp, Hứa Thận ngồi trước mặt có chút bối rối nhìn ra phía sau hắn, ngại ngùng hỏi, “Xin, xin hỏi Lâm Diêu đâu rồi?”
“Cậu ấy đi họp.” Đàm Ninh thuận miệng nói, y như thật.
Hứa Thận gật đầu, không hỏi về Lâm Diêu thêm bất kì câu hỏi nào.

Hắn nhìn Đàm Ninh ngồi vững vàng trước mặt, trên mặt mang nụ cười “tôi là người nhà”, nói với mình, “Tiểu Lâm cố tình dặn tôi chăm sóc cho anh, đừng căng thẳng, coi như nói chuyện phiếm thôi.”
“Ừ, tôi, tôi ổn.”
Đàm Ninh quan sát trạng thái của Hứa Thận, có vẻ tốt hơn khi nãy rất nhiều.

Vì vậy liền hỏi, “1:00 tới 4:00 sáng ngày 20, anh ở nhà sáng tác đúng không? Viết cả buổi tối?”
“Đúng vậy.

Buổi tối suy nghĩ thông thoáng, tôi bình thường đều sáng tác vào chiều tối.”
“Viết tới mấy giờ anh mới đi nghỉ ngơi?”
“Hôm đó viết tới 6:00 sáng, tắm xong trở về phòng ngủ, tôi có nhìn đồng hồ, là 6:25.”
Đàm Ninh ghi lại lời khai, chợt nghe giọng của Lâm Diêu truyền qua tai nghe, “Hỏi hắn từ nhà hắn tới nhà nạn nhân mất bao lâu?”
“Anh Hứa, thường anh đến nhà Tống Nguyệt, mất bao nhiêu thời gian?”
“Khoảng một tiếng.”
Lâm Diêu hỏi tiếp, “Hỏi hắn sau khi rời khỏi thư phòng thì đi đâu? Rồi tùy tiện tìm đại đề tài tâm sự đi.”
Đàm Ninh lặp lại câu hỏi của Lâm Diêu, Hứa Thận đáp, “Đi vài lần vào nhà vệ sinh, một lần tới nhà bếp.

À còn ra ngoài mua cà phê ở cửa hàng tiện lợi.”

“Đi mua cà phê lúc mấy giờ?”
“Khoảng nửa đêm gần sáng, thời gian thì tôi không nhớ rõ.

Bởi vì quá muộn, cho nên không nhờ bảo mẫu đi mua, tự tôi đi.”
“Làm phiền anh ghi địa chỉ cửa hàng đó cho tôi biết, được không?”
Hứa Thận gật đầu, cầm giấy bút Đàm Ninh đưa qua viết xuống.

Nhìn hắn cầm bút bằng tay trái, Đàm Ninh có hơi bất ngờ, “Anh thuận tay trái?”
“Cũng không phải.

Tay phải tôi cũng viết được, nhưng vì tay phải có vết thương, không có sức.”
Đàm Ninh chớp chớp mắt, cười hỏi, “Lúc đánh chữ thì sao? Không bị ảnh hưởng gì chứ?”
“Tay phải chỉ không có sức nhiều để nắm, đánh chữ không cần nắm, cho nên không sao.”
Sau khi nghe Hứa Thận nói xong, Đàm Ninh bỗng nhiên nói, “Làm phiền anh dùng tay phải viết vài chữ, viết cái gì cũng được.”
Hứa Thận có hơi mơ hồ nhưng vẫn làm theo.

Hắn cầm bút lên bằng tay phải viết vài từ, nhưng Đàm Ninh phát hiện viết tới từ thứ mười thì tay hắn bắt đầu run.
Hứa Thận ngại ngùng cười cười, “Là vậy đó, tay phải của tôi từ năm 19 tuổi đã thế.

Cho nên trong cuộc sống bình thường tôi cố sửa lại thói quen, chuyển sang dùng tay trái.”
Lúc này trong tai nghe lại vang lên giọng nói của Lâm Diêu, “Hỏi hắn có mâu thuẫn gì với Tống Nguyệt?”
Hứa Thận nói mâu thuẫn giữa mình và Tống Nguyệt cũng không có gì lớn.

Tống Nguyệt bình thường thích đi chơi, gần đây hắn lại bận rộn nhiều việc, không có thời gian đi chơi với cô, sau đó thì cãi nhau vài lần.

Xế chiều ngày 18, hắn không chịu đi cùng cô tới bữa tiệc từ thiện, hai người gây rất hăng.

Cho nên Hứa Thận mới bỏ ra chút thời gian đi xin lỗi.
Đàm Ninh nghe xong, bên tai lại vang lên giọng của Lâm Diêu, “Hỏi hắn, sáng ngày 20 có ăn sáng không.”
Hứa Thận trả lời có ăn.
Đàm Ninh ít nhiều hiểu được mục đích câu hỏi của Lâm Diêu, nhưng vẫn có chút mơ hồ.

Không đợi Đàm Ninh hiểu ra lại nghe Lâm Diêu nói, “Hứa Thận có vấn đề, nói Tiểu Lưu giữ hắn lại.

Cậu đi ra đi, chúng ta đi điều tra.”
Lâm Diêu tháo tai nghe xuống, nhìn cửa phòng họp, nặng nề thở dài.
Xe của Lâm Diêu dừng trước khu nhà của Tống Nguyệt, nói với Đàm Ninh bắt đầu tính thời gian.

Sau đó, hắn giữ tốc độ bình thường lái xe tới nhà Hứa Thận.
Hết chương 10.
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment