Chương 1474: Kiếm tâm thông minh
Chương 1474: Kiếm tâm thông minhChương 1474: Kiếm tâm thông minh
Bóng tối.
Xung quanh là bóng tối vô biên.
Nhưng trong đó cũng tồn tại tiên khí vô cùng nồng đậm và quy tắc chi lực, giống như một tiểu thế giới hoàn chỉnh.
Xuyên qua bóng tối, không biết đã rơi xuống bao lâu rồi.
Không gian xung quanh mới dần dần sáng lên.
Diệp Thu Bạch nhìn bốn phía, sắc mặt kinh nghi bất định.
Nơi này căn bản không giống như bên trong dạ dày của một con ma thú.
Ngược lại càng giống như là một hòn đảo hoang trôi nổi trên mặt biển.
Xung quanh hòn đảo này có "bọt biển" màu xanh, hơi bốc lên khói trắng. Diệp Thu Bạch đứng trên bờ hòn đảo này, tiện tay ném một thứ gì đó vô dụng xuống, thứ đó trực tiếp bị ăn mòn.
Ừm, xem ra nơi này vẫn là trong dạ dày của Thanh Minh thú.
Lúc này, Diệp Thu Bạch nhìn sang một bên khác, Lý Triệt và Hiên Viên Tố Tiên cũng đang quan sát xung quanh, khi cảm giác được ánh mắt của Diệp Thu Bạch mới nhìn về phía hắn.
Lý Triệt cười hỏi: "Không biết các hạ là ai? Đến từ kiếm đạo thế gia nào?"
Diệp Thu Bạch suy nghĩ một chút, cũng không thể nói là hắn đến từ Thảo Đường được, nếu để cho sư tôn biết được, không đánh chết hắn thì cũng bị bắt đi quét núi... Không đúng, có lẽ hắn sẽ bị bắt quét sạch Trường Sinh giới.
Vì thế hắn là cười đáp: "Thanh Vân kiếm tông."
Thanh Vân kiếm tông?
Lý Triệt hơi sửng sốt, Hiên Viên Tố Tiên thì nhíu mày, có vẻ như đang tự hỏi thế lực này từ đâu ra.
Mặc dù đã biết tên của thế lực, nhưng trong số những thế lực đứng đầu về kiếm đạo ở Thanh Minh đại lục, chắc chắn không hề có cái tên Thanh Vân kiếm tông tồn tại.
Lý Triệt cười cười, không che giấu cảm xúc khinh thường của mình, nói: "Đã như vậy thì chúng ta cũng không phải người cùng một đường."
Không phải nói tất cả kiếm tu đều là người có tam quan chính trực, mà mỗi một kiếm tu đều sẽ hành động theo quan điểm của bản thân mà không có bất kỳ do dự nào.
Đơn giản mà nói chính là sẽ không hề nghi ngờ rằng quan điểm của mình là sai, vĩnh viễn đều đúng...
Diệp Thu Bạch cảm thấy hứng thú, hỏi ngược lại: "Ồ? Vì sao?"
Lý Triệt kiêu ngạo nói: "Vì thiên phú, huyết mạch. Mặc dù không thể phủ nhận ngươi có thể ở trong cùng một hoàn cảnh với chúng ta thì vẫn có chút tài năng hơn người bình thường."
Tuy rằng không nhắc đến bối cảnh, thân phận, nhưng từng câu từng chữ đều nói lên điều đó.
Trong suy nghĩ của hai người đó, 1% thiên phú càng thêm quan trọng hơn so với 99% thiên phú. Mà nếu như thiên phú huyết mạch được sinh ra trong một gia tộc đỉnh cấp, vậy thiên phú và huyết mạch đương nhiên cũng không kém đi đâu được.
Đặc biệt là đối với những thế lực đỉnh cấp như Lý thị và Hiên Viên gia.
Dù sao thực lực và cảnh giới của tổ tông càng cao, như vậy hậu duệ được kế thừa huyết mạch của hắn cũng sẽ kế thừa được thiên phú của hắn, chẳng qua vấn đề là nhiều ít bao nhiêu mà thôi.
Lý Triệt vỗ vai Diệp Thu Bạch, nói: "Ta không có ý khinh thường ngươi, chỉ là cuối cùng sẽ có một ngày chênh lệch giữa chúng ta càng lúc càng lớn, đến khi đó chắc chắn không còn khả năng gặp lại nữa, cho nên mới nói ngươi không phải người cùng đường."
Diệp Thu Bạch nhún vai, cũng không để ý.
Dù sao hắn cũng nghĩ như Lý Triệt.
Nhưng mà nhân vật có hơi thay đổi một chút.
Trong khi hai người nói chuyện, Hiên Viên Tố Tiên đã đi vào khu vực sâu trong đảo.
Lý Triệt và Diệp Thu Bạch cũng đuổi theo.
Hòn đảo này có vẻ như cũng không bình thường, mặt đất khi bước đi có chút mềm mại, giống như sự rung động nhẹ nhàng của cơ thể khi hô hấp.
Tựa như một vách thịt...
Đưa mắt nhìn ra xa, cũng không thấy có địa hình gập ghềnh lồi lõm, cũng không có núi non trùng điệp, chỉ thấy một "bình nguyên" mênh mông vô bờ.
Phía trước bọn họ, cũng là vị trí trung tâm nhất của hòn đảo này có cắm một thanh kiếm.
Thấy vậy, Hiên Viên Tố Tiên trừng mắt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng kia có chút rung động, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ... Đây là truyền thừa của Thanh Vân kiếm chủ?"
Hô hấp của Lý Triệt cũng dần dồn dập hơn, hắn nói: "Không ngờ được, hóa ra truyền thừa lại ở trong bụng của Thanh Minh thú, trách không được chúng ta tìm lâu như thế mà vẫn không có chút tung tích nào."
Diệp Thu Bạch cảm nhận Thanh Vân lệnh một chút.
Khí tức trên đó nối đến thanh kiếm đang cắm thẳng ở nơi trung tâm nhất.
Ừ, đúng rồi.
Diệp Thu Bạch nhớ đến những lời mà Thanh Vân kiếm chủ nói với hắn lúc trước.
Người thân mang kiếm cốt như hắn, nếu như bị người khác biết được, chỉ sợ rắc rối sẽ kéo đến.
Huống chi Hiên Viên Tố Tiên và Lý Triệt là đại diện cho hai thế lực kiếm đạo đỉnh cấp trên Thanh Minh đại lục.
E rằng bọn họ sẽ không cưỡng lại được sức hấp dẫn của kiếm cốt.
Cho nên ngay từ đầu, Diệp Thu Bạch vẫn luôn che giấu kiếm cốt của mình, chưa bao giờ để lộ ra ngoài.
Lần này cũng cần phải cẩn thận, cố gắng để cho hai người kia không phát hiện ra.
Hiên Viên Tố Tiên và Lý Triệt không chú ý đến Diệp Thu Bạch, chỉ nghe Lý Triệt cười to một tiếng, nói: "Hiên Viên Tế Tiên, để xem rốt cuộc cơ duyên lần này sẽ thuộc về ai đây!"
Nói xong, hắn không chờ đợi thêm nữa mà trực tiếp vọt vê phía thanh kiếm kial
Hiên Viên Tố Tiên hừ lạnh một tiếng, cũng rút kiếm ra đuổi theo.
Diệp Thu Bạch không nóng vội.
Truyền thừa của Thanh Vân kiếm chủ sao có thể dễ dàng có được như vậy, nhanh hay chậm cũng chẳng có ý nghĩa gì, quan trọng là có thể vượt qua được khảo nghiệm hay không.
Quả nhiên, khi chỉ còn cách thanh kiếm kia khoảng một trăm mét, Hiên Viên Tố Tiên và Lý Triệt đều trừng to mắt, đồng tử co rút lại, cơ thể đang xông lên đột nhiên phanh gấp.
May mà bọn họ kịp ổn định cơ thể, nếu không đang lao lên nhanh mà phanh gấp như vậy, chỉ sợ sẽ ngã thành kiểu chó ăn phân.
Không cảm giác thấy có áp lực xung quanh, không có kiếm ý, không có quy tắc chỉ lực, uy áp tiên khí cũng không có.
Nhưng mà chính là không tự chủ được mà ngừng lại.
Khi Diệp Thu Bạch cũng bước lên ngang bằng với vị trí của Hiên Viên Tố Tiên và Lý Triệt, hắn hơi sửng sốt.
Sắc mặt của Hiên Viên Tố Tiên và Lý Triệt rất khó coi.
Bọn họ nhận ra, không phải bởi vì thực lực, cũng không phải bởi vì kiếm ý.
Mà là tâm của bọn họ, kiếm tâm của bọn họ đang do dự.
Hình như nơi này có một loại khí tức nhìn không thấu nói không rõ, lượn lờ trong kiếm tâm của bọn họ, có lặp đi lặp lại những chuyện mà bọn họ đã trải qua, những chuyện khó giải quyết nhất, không lựa chọn nhất. Cứ lặp đi lặp lại như thế, một lần rồi lại một lần, càng thêm khắc sâu ấn tượng.
Nghe thì có vẻ chẳng có gì.
Nhưng dưới sự phóng đại vô hạn của khí tức này, lòng trở nên nặng nề, cơ thể cũng nặng tríu theo.
Bọn họ nhìn thanh kiếm đang cắm trên đất, ở ngay trước mặt thôi, trăm mét mà giống như ngàn vạn mét...
Nhưng lúc này, có một bóng người lướt qua hai người bọn họ, chậm rãi đi về phía trước.
Tiếng bước chân không nhanh không chậm, cứ một bước lại tiếp nối một bước, rất vững vàng mà không hề có sự ngập ngừng nào.
Hiên Viên Tố Tiên và Lý Triệt sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn Diệp Thu Bạch, hắn đi đã được lên phía trước hai mươi mấy bước, vẫn đang tiếp tục đi lên.
Sắc mặt hai người đều ngây dại.
Đây là... Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ hắn không bị ảnh hưởng?
Hay là kiếm tâm của hắn hoàn mỹ vô khuyết?
Ai có thể chắc chắn rằng nội tâm của mình hoàn mỹ vô khuyết, ai mà chưa từng gặp phải những sự lựa chọn khó khăn trong đời?
Diệp Thu Bạch cũng có chút không hiểu.
Nhưng mà cũng chỉ có Lục Trường Sinh biết vì sao Diệp Thu Bạch lại không bị loại công kích tâm linh như thế này ảnh hưởng đến.
Thể chất của Diệp Thu Bạch chính là thể chất mang kiếm tâm thông minh.
Cái gì gọi là thông minh? Đó là thông triệt mà lại ngời sáng.
Bước vào khảo nghiệm kiếm tâm này, Diệp Thu Bạch có ưu thế được trời chol