Chương 1482: Tâm tính của Mục Phù Sinh chuyển biến
Chương 1482: Tâm tính của Mục Phù Sinh chuyển biếnChương 1482: Tâm tính của Mục Phù Sinh chuyển biến
Nhìn mười cái không gian giới chỉ chứa đây Hỗn Nguyên Thạch trước mắt, và một ít công pháp vũ kỹ thích hợp làm nền tảng, Mục Phù Sinh trầm mặc.
Trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, nhưng cũng có một chút áy náy.
Dựa theo tính cách của hắn, trong thời kỳ mà nguy hiểm ẩn giấu khắp nơi này, ngay cả sư tôn cũng không thể không cẩn thận khi hành động, hắn không nên dính dáng trêu chọc vào nữ nhân.
Cảm giác áy náy hiện lên trong lòng, chính là vì không thể đáp lại Cửu Bạch Lộ.
Mục Phù Sinh đành phải cố ý nói đùa: "Ngươi đưa những thứ này cho ta, chẳng phải sẽ khiến cho Thái tử điện hạ và Thiên tử của Cửu Long thần triều tức chết sao?"
Nói đùa nhưng thật ra cũng không sai, Cửu Huyền đau lòng muốn chết, thiên tử của Cửu Long thần triều thì lại càng cảm thấy Cửu Bạch Lộ làm thế là không đáng.
Nhưng Cửu Bạch Lộ lại không tiếp nhận câu nói đùa này, nàng chỉ lẳng lặng mà nhìn chằm chằm vào Mục Phù Sinh.
Trong đôi mắt thấu triệt kia đã sớm nhìn thấu tất cả, cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng Mục Phù Sinh.
Mục Phù Sinh hiểu được điều đó, nhưng hắn không thể nói, chỉ biết cười khổ trong lòng.
Khoảng một phút trôi qua, đột nhiên Cửu Bạch Lộ nở nụ cười, nói: "Không sao, cái này cũng có điều kiện. Đến khi đó các ngươi cho ta một danh ngạch của Thanh Tiêu học viện, để ta cũng đến được nơi kia thì tốt rồi."
Nghe vậy, Mục Phù Sinh không khỏi thở dài một tiếng.
Danh ngạch này tuy rằng quý giá, nhưng hắn biết Cửu Bạch Lộ không cần phải vì một thứ không thuộc về mình mà làm đến vậy.
Nói ra những lời như thế, chỉ vì muốn định ra một điều kiện cho tình nghĩa này. Nếu có lợi ích và điều kiện thì không thể gọi là tình nghĩa nữa.
Cửu Bạch Lộ cố ý nói thế là do không muốn Mục Phù Sinh vì những chuyện này mà đau đầu, lợi ích hóa tấm lòng mà nàng dành cho hắn.
Nhưng Mục Phù Sinh là một người thông minh tuyệt đỉnh, liếc mắt một cái đã biết hết ý của Cửu Bạch Lộ.
Và cũng chính như thế nên Mục Phù Sinh chỉ biết càng lún càng sâu...
Cho nên hắn mới thở dài.
Lúc đầu, Mục Phù Sinh cho rằng hắn sẽ không để cho bản thân phải rơi vào bất kỳ một vũng bùn nào, cho dù không cẩn thận giãm một chân vào đi nữa, thì cũng có thể rút ra ngay được.
Nhưng hóa ra, căn bản không thể kiểm soát những chuyện liên quan đến trái tim.
Đây là lần đầu tiên Mục Phù Sinh cảm nhận được cảm giác mọi chuyện đã hoàn toàn vượt khỏi tâm kiểm soát của mình. Cửu Bạch Lộ nhìn dáng vẻ rối rắm sầu não trên mặt Mục Phù Sinh, khóe miệng hơi cong lên, khẽ cười nói: "Ta biết khi một người đã nhận định con đường mình đi rồi thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Nhưng... có lẽ nên thuận theo tự nhiên đúng không?”
"Giống như một cây cỏ dại cứng đầu, kiên cường sống sót trong tự nhiên khắc nghiệt. Nhưng khi bị nuôi trông vào môi trường mà ngươi cho là thoải mái đối với nó thì cỏ dại lại không thể sống sót."
Trong lòng Mục Phù Sinh cười khổ.
Người trên thế gian đều biết đạo lý này, nhưng có mấy ai thật sự làm được?
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy."
Cửu Bạch Lộ mỉm cười, nói: 'Có muốn đi dạo một chút không?"
Mục Phù Sinh hơi suy nghĩ, nghĩ đến những lời mà Cửu Bạch Lộ nói, hắn vẫn gật đầu.
Kết quả, sau khi đi dạo xong.
Liên phát hiện xung quanh không gian tiết điểm bên cạnh Hỗn Linh học viện, đám người Tiểu Hắc, Thạch Sinh và Phương Khung đang nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ mặt u ám.
Mục Phù Sinh thấy thế chỉ biết xấu hổ gãi đầu, cười ha ha nói: "Cái này... Thật sự là nàng ấy cho nhiều lắm, cho nên mới ở lại lâu một chút."
Tiểu Hắc đến gần, mặt không chút thay đổi nói: "Nếu ngươi không bắt được nàng thì đến lúc đó ngươi cũng xong đời."
Thạch Sinh và Phương Khung ở phía sau gật đầu đồng tình. ...
Trở lại Trường Sinh giới.
Lúc này Diệp Thu Bạch đang luyện kiếm ở đây.
Hồng Anh và Ninh Trân Tâm cũng ở chỗ này.
Đám người Mục Phù Sinh thấy thì thì không khỏi hơi kinh ngạc, hỏi: "Sư tỷ? Không phải các ngươi đang lo liệu công việc ở Thanh Tiêu học viện sao? Vì sao lại trở vê?"
Hồng Anh cười nói: "Chỉ là tới chờ các ngươi. Nghe nói đại sư huynh và các ngươi sắp trở về nên chúng ta về xem một chút, cũng nhân tiện thăm sư tôn."
Nhân tiện...
Lục Trường Sinh đang ăn cơm uống canh ở một bên, nghe vậy thì trợn trắng mắt. Nhưng mà thấy nha đầu Hồng Anh này trở về nấu một bữa cho hắn ăn nên không tính toán gì.
"Chờ chúng ta?" Tiểu Hắc hỏi: "Thanh Tiêu học viện xảy ra vấn đề gì sao?"
Hồng Anh cười nói: "Chỉ là gần đây tâm trạng của các học viên trong học viện đều rất phấn khích. Bọn họ đều muốn tham gia trận giao lưu học viện lục giới, đi ra thế giới bên ngoài để mở mang tâm mắt, trải nghiệm sự đời."
Không có nhiều cơ hội để vừa được đi ra khỏi Phàm Nhân giới, vừa có thể mở rộng tâm mắt, lại còn nhân tiện rèn luyện thực lực bản thân như thế này.
Cho nên cho dù phải trải qua tuyển chọn, vẫn có nhiều học viên muốn tham dự.
Càng miễn bàn đến hiện nay lại có một nhóm học viên gia nhập vào Thanh Tiêu học viện. Mục Phù Sinh nói: "Đơn giản, trực tiếp định ra một quy tắc. Học viên nào muốn tham gia trận giao lưu học viện lục giới thì cứ bảy ngày phải khiêu chiến một lần để lấy được danh ngạch tham dự. Như vậy thì vừa có thể nâng cao chiến ý của bọn họ, đồng thời cũng có thể đảm bảo những người đã lấy được danh ngạch sẽ cố gắng nâng cao thực lực để bảo vệ vị trí của mình."
Ninh Trần Tâm ở bên cạnh nói: "Chúng ta cũng có ý định như vậy. Cho nên muốn để cho các sư huynh sư đệ giúp đỡ chọn lựa ra một vài người, đồng thời cũng có thể mang một vùng bọn họ."
Thạch Sinh chất phác nói: "Mời sư tôn đi không phải là tốt rồi sao."
Không đợi Lục Trường Sinh nói chuyện, Diệp Thu Bạch ở bên cạnh đã cười nói: "Để sư tôn làm loại chuyện này không phải có hơi đại tài tiểu dụng chứ?"
Quả thật giống như lấy đại pháo bắn muỗi.
Nghe vậy, Lục Trường Sinh cũng gật đầu: "Ừ, quét núi xong cũng trở nên thông minh lên nhiều, không tệ không tệ."
Diệp Thu Bạch: ”...'
"Được rồi, không còn nhiều thời gian nữa, cùng đi đến Thanh Tiêu học viện đi." Hông Anh cười nói.
Tất cả mọi người gật đầu.
Sau đó bọn họ từ biệt với sư tôn, đi tới Thanh Tiêu học viện. ...
Hiện tại Thanh Tiêu học viện có thay đổi rất lớn.
Cả khu vực chiến trường cổ đã trở thành lãnh địa của Thanh tiêu học viện.
Ngoại viện đã thiết lập bảy tòa đường khẩu.
Phân biệt lần lượt là Kiếm Đường, Phù Triện Đường, Trận Pháp Đường, Luyện Thể Đường, Đan Đường, Nho Đường và Hỗn Nguyên Đường.
Trong đó Hỗn Nguyên Đường là thu nhận học viện không liên quan đến các lĩnh vực bình thường.
Đây cũng là thứ đại diện cho việc tu luyện của đám người Diệp Thu Bạch.
Ví dụ như Tinh Thần Đạo Tắc của Thạch Sinh, Không Gian Đạo Tắc của Tiểu Thạch Đầu, cùng với Đế Vương Khí và Luân Hồi Đạo Tắc của Hồng Anh... Đây đều là phương thức tu luyện cực kỳ đặc thù.
Sau khi trở thành đệ tử thân truyền, gia nhập vào Hám Thiên viện hoặc Hoàng Thiên viện mới có cơ hội tiếp xúc được.
Đúng vậy, Hám Thiên viện và Hoàng Thiên viện đều được gọi chung là nội viện.
Khu vực cổ chiến trường đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Từng tòa phủ đệ, tháp cao, tiểu viện mọc lên san sát, tọa lạc ở nơi đây.
Đồng thời, lợi dụng truyền thừa vốn có ở chiến trường cổ để thiết lập một bí cảnh truyền thừa. Hồng Anh dẫn theo đám người Diệp Thu Bạch đi ngang qua ngoại viện.
Đi đến trung tâm của Thanh Tiêu học viện, cũng chính là nơi đặt phủ viện trưởng dành cho Hồng Anh và Ninh Trân Tâm.
Lúc này, trong đại điện.
Có mười hai học viện đứng nghiêm chỉnh thẳng lưng ở đây.
Nhìn thấy Hồng Anh và Ninh Trân Tâm đi đến, bọn họ lập tức cung kính nói: "Tham kiến hai vị viện trưởng!"
Khi nhìn thấy đám người Diệp Thu Bạch ở bên cạnh thì càng kích động đến mức thân thể hơi run nhẹ.
Phải biết rằng những người này chính là các nhân vật truyên kỳ của Phàm Nhân giới đó!
Hồng Anh cười nói: "Những người này chính là học viện được chọn ra tạm thời. Hữu nghị nhắc nhở đại sư huynh, tẩu tử và vị đệ tử ký danh kia của ngươi cũng đã gia nhập vào Thanh Tiêu học viện, đồng thời cũng muốn có danh ngạch lần này."