Chương 1497: Không ngờ ngươi cũng thông minh đấy chứ...
Chương 1497: Không ngờ ngươi cũng thông minh đấy chứ...Chương 1497: Không ngờ ngươi cũng thông minh đấy chứ...
Thực ra không phải Lục Trường Sinh làm gì cũng có thể khiến người khác đột phá về chất.
Mặc dù một phần là do tưởng tượng.
Nhưng phần lớn do cảnh giới của Lục Trường Sinh đã đạt đến mức độ khiến người ta không tưởng tượng nổi.
Mỗi cử động đều có thể thúc đẩy lực lượng quy tắc ban sơ của thế giới này.
Ví dụ như khi vung kiếm, hắn luôn vô thức đưa vào một luồng kiếm đạo căn nguyên.
Căn nguyên kiếm đạo này không phải là căn nguyên kiếm đạo của Diệp Thu Bạch và những kiếm tu khác có thể so sánh được.
Khi thiên địa khai mở, ba nghìn đại đạo cũng theo đó mà xuất hiện, quy tắc căn nguyên chi lực ra đời khi thiên địa khai mở ở dạng nguyên thủy nhất, thuần túy nhất.
Nói một cách đơn giản, căn nguyên kiếm đạo mà Diệp Thu Bạch và những kiếm tu khác lĩnh ngộ, cơ bản đều là một tia được tách ra từ căn nguyên kiếm đạo nguyên thủy nhất này.
Hai bên không thể so sánh.
Trong tình huống này, mặc dù Hạo Thiên không thể nhìn ra lực lượng căn nguyên kiếm đạo nguyên thủy nhưng căn nguyên lại có thể thúc đẩy kiếm đạo của Hạo Thiên một cách âm thâm.
Tương tự như trước đó ở Tàng Đạo thư viện.
Mỗi cử động đều mang theo đạo vận.
Lúc này Tông Vân đứng phía bên cạnh Quý Thiên Dao, tức là Lục Trường Sinh lại phải vòng qua Quý Thiên Dao.
Vì vậy, trước ánh mắt vừa tủi thân vừa oán trách của Quý Thiên Dao, Lục Trường Sinh cố tình vòng qua nàng rồi đến trước mặt Tông Vân.
'A, ngươi tu luyện cái gì vậy?”
Mặc Ngọc không hiểu chuyện giữa Quý Thiên Dao và Lục Trường Sinh nhưng vẫn nhìn ra được, sửng sốt hỏi:
"Ồ, sư tôn có hiềm khích gì với vị học viên xinh đẹp kia không?"
Mục Phù Sinh lắc đầu nói: "Không có."
Mặc Ngọc nghiêng đầu, nói: "Nhưng nàng không kém Cửu Bạch Lộ bao nhiêu nha, chỉ là cảnh giới cao hơn nên mới khiến Cửu Bạch Lộ mang tiên khí hơn."
Cảnh giới lên cao, khí chất của một người cũng được nâng cao rất nhiêu.
Mục Phù Sinh không khỏi che mặt, có chút buồn cười.
Sư tôn làm vậy quá rõ ràng rồi, hai lân đi ngang qua đều không thèm nhìn, cộng thêm ánh mắt của Quý Thiên Dao, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra vấn đề!
Vì vậy, Diệp Thu Bạch cũng "tốt bụng" giải thích cho Mặc Ngọc một chút.
Sau đó Lục Trường Sinh không đợi Tông Vân mở miệng, trực tiếp dùng ánh mắt giết người nhìn về phía Diệp Thu Bạch, nói:
"Tiểu tử thối, ngươi quét núi đủ chưa? Hảẳn là muốn đi dạy Tiểu Hắc nấu cơm."
Diệp Thu Bạch lập tức ngậm miệng.
Tông Vân tu luyện chưởng pháp, điều kỳ lạ là trong chưởng pháp của Tông Vân lại ẩn chứa tổng cộng ba loại lực lượng đạo tắc khác nhau.
Kim chi đạo tắc, lôi đình đạo tắc và hỏa chi đạo tắc.
Có người có thể đồng thời tu luyện ba loại đạo tắc nhưng muốn tinh thông cả ba loại đạo tắc thì rất ít người có thể làm được.
Điều này cũng chứng tỏ thiên phú của Tông Vân cực kỳ tốt.
Lục Trường Sinh suy nghĩ một chút, kim chỉ đạo tắc đại biểu kiên cố.
Như vậy thì lôi đình đạo tắc và hỏa chi đạo tắc...
"Kim Cương Bất Hoại, động như lôi đình, xâm lược như hỏa..." Vừa nói vừa thử dung hợp cả ba loại đạo tắc trong lòng bàn tay.
Tông Vân nghe Lục Trường Sinh lẩm bẩm, nhìn lòng bàn tay Lục Trường Sinh, cảm nhận được ba loại lực lượng quy tắc dung hợp hài hòa, thân thể đột nhiên chấn động.
Sau đó tiến vào Thiên nhân chỉ cảnh.
Diệp Thu Bạch: ”...'
Ninh Trần Tâm: '..."
Mục Phù Sinh: ”...'
Mộc Uyển Nhi: "..."
Gì đó huynh đệ?!
Thế này cũng được à?
Ngay cả Lục Trường Sinh cũng muốn che mặt.
Mẹ kiếp, đứa nào đứa nấy đều là thần não bổ.
Sao vậy, thế giới tu tiên không bình thường có đúng không? Biết não bổ như vậy? Mọi người đều như vậy thì người làm sư tôn quá dễ dàng rồi...
Nhưng mà nói thật, năng lực não bổ cũng là một lợi thế lớn trong tu luyện.
Năng lực não bổ quá mạnh, cũng có nghĩa là một người có thể không ngừng mở rộng những thứ mà người khác dạy cho mình, sự hiểu biết vê những thứ này cũng sẽ đa dạng hơn hoặc có thể lĩnh ngộ nhanh hơn.
Nhưng mà phải xem não bổ ra có đúng chỗ không...
Được rồi được rồi.
Lần này Lục Trường Sinh cũng không thể trốn tránh được nữa, nhìn vê phía Quý Thiên Dao đang tràn đầy mong đợi, bất đắc dĩ nói:
"Trước tiên hãy thu ánh mắt của ngươi lại đi."
Bắn ra tơ tình rồi kìa!!! Quý Thiên Dao sửng sốt: 'A?"
Rõ ràng nàng cũng không biết ánh mắt của mình hiện tại hấp dẫn đến mức nào.
Chỉ có thể nói là không kiêm nổi đi.
Lục Trường Sinh cũng chỉ có thể từ bỏ, dù sao kiếp trước hắn cũng đã từng xem không ít trên 9... à không, trên một nền tảng video ngắn nào đó, mặc dù không người nào có thể so được với Quý Thiên Dao nhưng hắn vẫn có chút khả năng kháng cự.
Quý Thiên Dao cũng biết không thể quá đáng, vì vậy đi thẳng vào chủ đề.
Nàng đưa bàn tay mềm mại như ngọc mềm, trắng như mỡ dê ra. Một luồng tử khí bao hàm quy tắc chỉ lực tuôn trào.
Mặc dù chỉ là một luông nhỏ nhưng lực lượng huyền diệu ẩn chứa trong đó khiến tất cả mọi người xung quanh không khỏi căng thẳng.
Quý Thiên Dao nói: "Tiền bối Lục, trước đây sau khi ngài dung hợp Hồng Mông Tử Khí vào công pháp của ta, ta đã có thể sử dụng Hồng Mông Tử Khí khi sử dụng công pháp."
"Nhưng không hiểu sao, khi sử dụng Hồng Mông Tử Khí, ta luôn cảm thấy không thể phát huy được uy năng thực sự của nó."
Hồng Anh lên tiếng: "Có phải vì cảnh giới không đủ không?"
Quý Thiên Dao lắc đầu nói: "Không phải vê phương diện cảnh giới, chỉ là cảm thấy rõ ràng có thể sử dụng ba phần lực lượng nhưng lại không thể sử dụng được, chỉ có thể sử dụng một phần..."
Ừm?
Không nên như vậy chứ.
Lục Trường Sinh đưa tay ra, ngay sau đó một luông Hồng Mông Tử Khí khổng lồ bốc lên!
Mặt hắn không biểu cảm, tùy ý phất về phía dãy núi phía trước.
Hồng Mông Tử Khí khổng lồ hóa thành chưởng ấn lao tới.
Âm ầm!
Mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, trời đất không ngừng lay động như sắp sụp đổi
Những dãy núi trùng điệp phía trước sụp đổ khi va chạm với chưởng ấn do Hồng Mông Tử Khí hóa thành, trực tiếp hóa thành tro bụi!
Phù Sinh Đồ cũng không ngừng run rẩy, phát ra tiếng răng rắc như sắp không chịu nổi.
Thủ hộ linh Phù Sinh Đồ lập tức nhảy ra kinh hoảng nói:
"Tiền bối, xin dừng lại! Nếu không Phù Sinh Đồ sẽ hư mất!"
Lúc này Lục Trường Sinh mới dừng lại.
Chỉ là...
Đã san bằng hàng chục dãy núi, phía trước dãy núi trùng điệp vốn không thấy được ánh mặt trời giờ đây bằng phẳng.
Người trong Phúc Miếu thôn cũng lần lượt đi ra, thấy cảnh tượng trước mắt đều ngây người. Lục Trường Sinh bu môi nói:
"Sao lại không kiên cố thế này, lúc sau ta sẽ cường hóa, nếu không có tên một cường giả nào đó trực tiếp đánh vỡ Phù Sinh Đồ, chẳng phải chúng ta đều bị vây ở nơi này sao."
Thủ hộ linh: "..."
Đây là lời của con người sao?
"Nhưng sư tôn đột nhiên đánh ra một chưởng để làm gì?" Thạch Sinh bên cạnh gãi đầu.
Lúc này, hai mắt Quý Thiên Dao lại sáng mắt lên, nói:
"Ta hiểu rồi, vừa rồi khi Lục tiền bối đánh ra một chưởng mang Hồng Mông Tử Khí, bên trong còn ẩn chứa nhiều loại quy tắc chi lực! Hồng Mông Tử Khí vốn là vật từ thiên địa sơ khai, bao hàm ba nghìn đại đạo!"
"Ngài nhất định là muốn dạy ta điều này phải không?”
Nhìn ánh mắt kích động của Quý Thiên Dao.
Lục Trường Sinh sửng sốt, sau đó nhìn ánh mắt nghi hoặc của các đệ tử bên cạnh, hắn gãi đầu cười gượng:
"Ha... ha ha, không sai, không ngờ ngươi có ngộ tính tốt thế này."