Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 246 - Chương 1516: Ảnh Đế Mục Phù Sinh

Chương 1516: Ảnh đế Mục Phù Sinh Chương 1516: Ảnh đế Mục Phù SinhChương 1516: Ảnh đế Mục Phù Sinh

Trước mắt là một vùng đất hoang tàn, đổ nát.

Cửu Bạch Lộ ở phía sau nhìn Mục Phù Sinh đang thả thần thức ra đến mức tận cùng, vừa kinh ngạc trước lực lượng thần hồn đã tăng cường của Mục Phù Sinh, vừa hỏi:

"Hắn là không tìm được manh mối gì? Đã hoang tàn đến mức này rồi."

Không biết là cố tình hay vô ý mà Mục Phù Sinh ở phía trước không ngoảnh lại nói:

"Tất cả mọi người đều biết rất ít về Đăng Thần di tích, có thể những học viện hàng đầu sẽ hiểu biết nhiều hơn một chút, chúng ta chỉ biết được chút lông gà vỏ tỏi, tiến lên mạo hiểm cũng không tốt lắm, cho nên vẫn phải nắm được một số manh mối. Nếu không ở đây cứ chạy lung tung như ruồi không đầu cũng chỉ phí công vô ích."

Cửu Bạch Lộ khẽ nói: "Nhưng một nơi như thế này, thật sự sẽ có manh mối sao?"

"Đã xảy ra chiến loạn ở đây thì chắc chắn phải có gì đó liên quan."

Đầu óc Mục Phù Sinh rất minh mẫn, giải thích:

"Chỉ cân xảy ra chiến loạn thì sẽ có dấu vết."

Cửu Bạch Lộ gật đầu.

Nói như vậy cũng đúng, đây cũng là chỗ mà nàng đã bỏ qua.

Phải nói rằng, cũng nhờ tính cách cẩn thận của Mục Phù Sinh mới có thể phát hiện ra điểm đột phá ở những nơi thế này.

Quả nhiên, sau khi tìm kiếm gần nửa ngày.

Mục Phù Sinh không bỏ qua bất kỳ một chỗ nhỏ bé nào, cuối cùng cũng tìm được một số manh mối.

Nơi này dường như là trung tâm của thành trì, chất liệu của những bức tường đổ nát xung quanh tốt hơn nhiều so với tài liệu của những phòng ốc khác trong thành trì.

Xem ra là nơi giống như phủ thành chủ.

Ở đây có rất nhiều sách chỉ còn lại vài trang bị cháy xém.

Mục Phù Sinh ngồi xổm xuống lật hết tất cả.

Đâu tiên là tìm ra một manh mối.

Đây là một nơi tên là Đăng Thần thành, cũng là thành trì gần nhất với Đăng Thần hẻm núi.

Đồng thời, Đăng Thần đài cũng nằm trong Đăng Thần hẻm núi này.

Mục Phù Sinh hơi nhíu mày nói: "Xem ra, truyên tống đến Thần giới bản khối là gân Đăng Thần đài nhất."

Cửu Bạch Lộ hỏi: "Vậy những người truyền tống đến Minh phủ và Phàm giới làm cách nào để đến được nơi này?"

Mục Phù Sinh lắc đầu: "Không biết nhưng vì quy tắc đã được thiết lập như vậy, cho dù truyền tống đến bất cứ nơi nào thì cuối cùng cũng sẽ thông đến Đăng Thần hẻm núi." Xem xong những cuốn sách tàn tạ nằm rải rác dưới những tảng đá vỡ, Mục Phù Sinh tiếp tục đi về phía trước.

Có một tấm bia đá.

Tấm bia đá, vẫn tỏa ra bạch quang thần thánh nhàn nhạt.

Xung quanh đã vỡ nát hết nhưng chỉ có tấm bia đá này vẫn được bảo tồn nguyên vẹn.

Giống như sự vĩnh hằng bật lên từ trong sự đổ nát vậy.

Mục Phù Sinh vừa định tiến lên, bỗng hắn và Cửu Bạch Lộ cùng dừng lại, nhìn về phía bên trái.

"Ồ? Khả năng cảm nhận khá mạnh, vậy mà còn có thể phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta."

Theo tiếng nói truyền ra, có ba bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Mục Phù Sinh và Cửu Bạch Lộ.

Trong số đó, có một người chính là Giang Hữu Thanh đã chế nhạo bọn họ lúc ở Thương Huyền học viện.

Hai người còn lại mặc dù hơi kém hơn Giang Hữu Thanh nhưng cũng có thực lực cũng ở Tổ cảnh đỉnh phong.

Mục Phù Sinh hơi nhướng mày, sau đó lập tức chuyển thành vẻ mặt hơi căng thẳng, lùi lại nửa bước, nói: "Thần Tích học viện..."

Cửu Bạch Lộ ở bên cạnh hơi bất lực.

Động tác lùi nửa bước của ngươi là nghiêm túc sao?

Giang Hữu Thanh và hai người kia chú ý đến động tác của Mục Phù Sinh, nhìn vẻ mặt của hắn ta cười nói: "Sao thế? Không phải trước đó Thanh Tiêu học viện các ngươi rất tự tin sao? Sao bây giờ biết sợ rồi?"

Mục Phù Sinh nói: "Các ngươi muốn làm gì?"

Đồng thời, chuẩn bị sử dụng Thiên Lôi độn phù bất cứ lúc nào.

Trước đó, theo lời nhắc nhở của Lâm phó viện trưởng, mặc dù không thể sử dụng độn phù để rời khỏi Đăng Thần di tích, chỉ có thể thông qua Đăng Thần đài nhưng nếu chỉ truyền tống trong di tích thì vẫn có thể.

Tất nhiên, khoảng cách sẽ bị ảnh hưởng một chút.

Nếu như giai đoạn đầu không nắm chắc có thể giết chết đối phương thì phải tạm thời tránh giao chiến.

Nếu không sau khi kẻ dịch liên lạc được với nhau, thực lực sẽ bại lộ, như vậy có thể sẽ phiên phức hơn một chút.

Theo hướng suy nghĩ của Mục Phù Sinh.

Nếu không thể giết chết đối phương ngay từ lần đầu, đợi đến khi đối phương truyền tin tức rồi khôi phục thương thế chỉ có thể khó giải quyết hơn thôi, điều này cũng có thể gọi là sát thương vô hiệu khi để lộ tung tích.

Giang Hữu Thanh xòe tay nói: "Tất nhiên là đến tìm tấm bia đá này, dù sao chúng ta cũng không có bản đồ để vào Đăng Thần hẻm núi nhưng tấm bia đá này lại có."

Nữ tử bên cạnh hắn cau mày nói: "Giang Hữu Thanh, đừng tiết lộ tin tức."

Nhưng Giang Hữu Thanh lại cười khẩy một tiếng, nói:

"Thuấn sư tỷ, không sao đâu, chỉ là người Phàm nhân giới thôi, giết bọn họ chẳng phải dễ như giết gà giết cẩu sao? Huống hồ, đây cũng là một trong những nhiệm vụ của chúng ta..."

Nhìn thấy cảnh này.

Mục Phù Sinh có chút suy tư.

Giang Hữu Thanh trông bối phận thấp nhất nhưng thực lực ở lại mạnh nhất.

Hơn nữa kết hợp với giọng điệu này...

Mục Phù Sinh không khỏi cười thầm trong lòng.

Trẻ tuổi và có thiên phú hơn người, những người như vậy thường rất kiêu ngạo.

Giang Hữu Thanh đúng là như vậy.

Vì vậy, Mục Phù Sinh nói:

"Bản đồ gì? Vậy các ngươi cứ lấy đi, chúng ta sẽ rời đi ngay bây giờ."

Nhìn biểu cảm của Mục Phù Sinh, sao Cửu Bạch Lộ không hiểu ý định của hắn, nàng truyên âm xác nhận: "Muốn lừa bọn họ sao?"

Mục Phù Sinh kinh ngạc nói: "Ngươi nhìn ra rồi sao?"

Cửu Bạch Lộ: "..."

Đây là trọng điểm sao?

"Không được, ngay cả ngươi cũng nhìn ra, xem ra ta vẫn diễn chưa đủ tốt."

Vì vậy, trán Mục Phù Sinh liền toát một giọt "mồ hôi".

Cửu Bạch Lộ: "..."

Được, ngươi hài lòng là được.

Nhưng Mục Phù Sinh không biết, Cửu Bạch Lộ vẫn luôn chú ý đến Mục Phù Sinh cho nên mới hiểu rõ một số biểu cảm nhỏ của hắn.

Nếu không phải hiểu rõ một người thì làm sao có thể nhìn ra được Mục Phù Sinh đang giả vờ hay đang làm thật?

"Rời đi?"

Giang Hữu Thanh cười lắc đầu, cười toe toét nói:

"Không vội không vội, các ngươi vẫn có chút tác dụng, nhìn thấy bạch quang xung quanh tấm bia đá kia không? Thứ đó có thể ngăn cản người Thần giới nhúng tay vào, cho nên chúng ta không thể mở tấm bia đá, chỉ có thể dựa vào các ngươi."

"Cho nên, vẫn xin các ngươi mở tấm bia đá trước, giao bản đồ cho chúng ta, ta vui thì có thể tha cho các ngươi."

Mục Phù Sinh do dự một chút, sau đó gật đầu, đi một bước dừng một bước, đến trước tấm bia đá, rồi lại quay đầu nhìn Giang Hữu Thanh không chắc chắn, hỏi: "Thật sao?" Giang Hữu Thanh cau mày quát: "Bây giờ ngươi đã khiến ta hơi không vui rồi!"

Mục Phù Sinh "run" một cái, sau đó vội vàng bắt đầu mở tấm bia đá.

Bạch quang do tấm bia đá phát ra không có bài xích với Mục Phù Sinh.

Sau một hồi thao tác, giữa tấm bia đá có thêm một khe nứt, bên trong có một cuộn giấy.

Mục Phù Sinh lấy nó ra.

Ba người Giang Hữu Thanh vui mừng, sau đó tiến lên đưa tay ra, nói: "Đưa đây."

Hai tay Mục Phù Sinh nâng cuộn giấy, giống như đang nắm lấy sợi cỏ cứu mạng cuối cùng, từng bước từng bước tiến lên.

Đến trước mặt Giang Hữu Thanh, khi cuộn giấy sắp được đưa ra.

Giang Hữu Thanh cười gẳn: "Ha ha nhưng mà vẫn không thể giữ ngươi lại được... Phụt!"

Chát!

Một cái tát đột nhiên giáng thẳng vào mặt Giang Hữu Thanh.

Ngay sau đó có tia chớp lóe lên.

Mục Phù Sinh kéo Cửu Bạch Lộ trực tiếp độn điI

Giang Hữu Thanh ngoảnh đầu lại, rơi vào trạng thái đờ đẫn...
Bình Luận (0)
Comment