Chương 1544: Rừng rậm dày sương, tượng thần khôi lỗi.
Chương 1544: Rừng rậm dày sương, tượng thần khôi lỗi.Chương 1544: Rừng rậm dày sương, tượng thần khôi lỗi.
Hiển nhiên cái chết của Chiêm Thanh nằm ngoài dự kiến của đám người Thần giới.
Phải biết rằng, Chiêm Thanh chính là nhân vật xếp thứ hai trong số các học viên tham gia lần này.
Cũng chỉ có học viên của Thương Huyền học viện hoặc là học viên đứng đầu của Ma Thú học viện mới có năng lực chống lại, hoặc có chút khả năng giết chết hắn.
Nghĩ đến đây, trưởng lão dẫn đầu của Thần Tích học viện nhìn về phía Thương Huyền học viện và Ma Thú học viện, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Người của Thương Huyền học viện và Ma Thú học viện thì lại không thèm quan tâm.
Có lẽ các học viện khác sẽ e sợ Thần giới, nhưng bọn họ thì không sợ.
Mặc dù nói về thế lực thì đúng là không bằng Thần giới, nhưng Thần giới cũng không dám làm khó dễ quá mức đối với Hỗn Độn giới.
Nhưng mà trong lòng bọn họ cũng có chút nghi ngờ.
Nói như vậy, trên cơ bản các học viên đứng đầu đều chờ đến thời khắc cuối cùng mới có thể bùng nổ chiến đấu, nếu không thì chính là chờ đến lúc quan trọng như tranh đoạt bí bảo mới bộc lộ thực lực chân chính.
Chẳng lẽ đã đạt đến trình độ này rồi?
Tiến độ lần này nhanh như vậy?
Mới qua thời gian mười ngày thôi mà.
Nhưng mọi chuyện còn chưa thể xác định được gì, kết quả cuối cùng như thế nào thì phải chờ sau khi các học viên đi ra ngoài mới có thể biết được. Người ngoại giới không cách nào biết được tin tức bên trong ra sao.
Đương nhiên hồn bài là một ngoại lệ. ...
Vào lúc này.
Trong một khu rừng rậm thuộc Thân giới.
Phía trên khu rừng là bầu trời trong xanh vạn dặm, mặt trời chói chang chiếu xuống những tia nắng ấm áp.
Nhưng trong rừng lại có từng tâng sương mù dày đặc đang lượn lờ, sương mù này dày đến mức như cô đọng lại thành thực thể, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể chiếu xuyên qua được.
Khiến cho khu rừng này trông vừa u ám lại vừa có vẻ mông lung mờ miit.
Thậm chí còn mang đến cho người ta cảm giác như duỗi tay ra không thấy được năm ngón.
Hơn nữa sương mù dày đặc trong khu rừng này dường như còn có thể ngăn cách cảm giác của thần hồn. Dù năng lực cảm giác của thần hồn có mạnh cỡ nào thì ở nơi đây cũng chỉ có thể kéo dài được hai ba mét.
Lúc này, Mục Phù Sinh và Cửu Bạch Lộ đang đi trong rừng được một lúc thì dừng lại, vẻ mặt ngưng trọng nhìn một sợi dây đỏ được buộc trên cây.
"Lại vòng về chỗ cũ...' Mục Phù Sinh trâm giọng nói.
Đã đi trong khu rừng này mấy ngày, Mục Phù Sinh và Cửu Bạch Lộ nhận ra rằng hình như bọn họ vẫn luôn quanh quẩn ở một nơi, căn bản không có dấu hiệu đi ra ngoài được, vì thế đã cột một sợi dây đỏ lên cái cây này để đánh dấu.
Sau khi họ cột dây, đây là lần thứ bảy họ quay lại nơi này.
Bọn họ đã thử đi về những hướng khác nhau, nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi khu vực này.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, mỗi lần bọn họ chọn một phương hướng khác để đi, thì đều sẽ gặp một tượng thần khôi lỗi. Nếu như đến gần thì tượng thần sẽ tấn công hai người Mục Phù Sinh, nhưng nếu đi vòng qua thì không kích hoạt bất kỳ cơ quan nào.
Lần trước Mục Phù Sinh nghĩ không nên ra tay khi chưa biết gì về tình huống ở đây.
"Nhưng mà... Bây giờ xem ra muốn đi ra khỏi nơi này thì cân phải đánh bại tượng thần khôi lỗi kia, chắc là manh mối được giấu bên trong đó." Cửu Bạch Lộ khẽ cười nói.
Mục Phù Sinh cũng bất đắc dĩ thở dài: "Không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể làm như thế."
Hai người tùy tiện đi về một hướng, dù sao đi vê hướng nào cũng sẽ gặp được tượng thần khôi lỗi kia.
Quả nhiên, đi dọc theo con đường mòn u ám, sau thời gian một chén trà nhỏ, bọn họ lại gặp được tượng thần khôi lỗi lần nữa.
Qua thời gian dài như vậy, Cửu Bạch Lộ đã hoàn toàn hiểu rõ cách hành động và suy nghĩ của Mục Phù Sinh.
Đồ lót đều nhìn thấu.
Nàng cười hỏi: "Ngươi có định trước tiên chuẩn bị một chút không, ví dụ như bố trí sẵn phù triện xung quanh đây?”
Mục Phù Sinh vừa mới lấy phù triện ra, nghe Cửu Bạch Lộ nói vậy thì cứng người lại một chút, sau đó nhìn Cửu Bạch Lộ với ánh mắt u oán, nói: "Nếu ngươi là kẻ địch của ta thì ta sẽ rất đau đầu đó."
Cửu Bạch Lộ thản nhiên nói: "Ngươi cũng biết điều này có khả năng rất thấp."
Mục Phù Sinh thấp giọng than thở: "Lỡ như vì yêu sinh hận thì sao?”
Cửu Bạch Lộ giả vờ như không nghe rõ, hỏi lại Mục Phù Sinh: "Ngươi vừa nói gì?"
"Hỏi ngươi ăn cơm chưa."
Cửu Bạch Lộ: "..."
Không nói chuyện phiếm nữa, Mục Phù Sinh câm từng tấm phù triện bắt đầu bố trí ngoài phạm vi giới hạn hoạt động của tượng thần khôi lỗi.
Sau khi dán xong hết một vòng.
Cửu Bạch Lộ hỏi: "Có thể ra tay chưa?" Mục Phù Sinh suy nghĩ một chút rồi lại lắc đầu, tiếp tục lấy ra hơn trăm tấm phù triện nữa, bố trí xung quanh.
Cho đến khi lại vây quanh một vòng nữa.
"Chắc là đủ rồi đó, ngươi đã dán đầy phù triện xung quanh đây rồi, không lột hết được."
Vẻ mặt Mục Phù Sinh đầy dấu chấm hỏi.
Mặc dù không rõ lắm, nhưng hắn cứ có cảm giác Cửu Bạch Lộ đang nói những từ ngữ không phù hợp với tiểu hài.
"Không được, vẫn phải cẩn thận một chút, lỡ như vòng phù triện này không thể tiêu diệt tượng thần khôi lỗi này thì sao. Lỡ như hắn còn có át chủ bài khác mà chúng ta không biết thì sẽ rắc rối."
Vì thế lấy một vòng này làm trung tâm, hắn lại dán phù triện hướng ra phía ngoài mở rộng thêm hai vòng nữa.
Mục Phù Sinh nhìn kiệt tác của mình, vừa định hài lòng gật đầu thì như sực nhớ ra gì đó, lại dán từng tấm phù triện phòng ngự lên trên dưới toàn thân, sau đó ở tâng ngoài cùng còn dán một tấm Tạo Hóa Thần Phù, sẵn sàng kích hoạt bất cứ lúc nào.
Sau đó hắn nhìn về phía Cửu Bạch Lộ, hảo tâm hỏi: "Có muốn ta giúp ngươi dán vài tấm không... À không, ngươi tự dán đi."
Cửu Bạch Lộ cạn lời nhìn Mục Phù Sinh trước mặt, hắn vốn có thân hình hơi gây gò nhưng rắn chắc, sau khi bị tâng tâng phù triện bao bọc thì nhìn giống như đeo thêm mấy cái mai rùa, trông có vẻ mập mạp nặng nề.
Vì thế Cửu Bạch Lộ ôm trán, bất đắc dĩ nói: "Chắc chắn không cần."
Tuy rằng bình thường Cửu Bạch Lộ không cố ý quá mức quan tâm đến hình tượng dung mạo của bản thân, nhưng chung quy lại nàng vẫn là nữ nhân, những gì cần chú ý vẫn phải chú ý.
Rồi lại nhìn từng vòng phù triện bao quanh tượng thần khôi lỗi.
Trên mỗi một cành cây, mỗi một phiến lá, cả thân cây, mặt đất, thậm chí giữa những khe đá cũng đều dán đầy phù triện.
Có thể nói, chỉ cần nơi nào có thể dán phù triện lên được thì Mục Phù Sinh sẽ nhét đầy hất.
Bất cứ ai khác mà thấy được cảnh này, có lẽ sẽ cảm giác như hai mắt tối sâm, đầu óc choáng váng.
Ngay cả Cửu Bạch Lộ tự nhận mình đã hiểu được phần nào tính cách của Mục Phù Sinh cũng không khỏi cảm thấy đau đầu.
Sau đó nàng nhận ra có lẽ mình vẫn chưa đủ hiểu rõ về Mục Phù Sinh.
Thái độ cẩn thận như thế này... Chắc không tìm ra người nào thứ hai trong toàn bộ Lục giới.
Nếu để cho Lục Trường Sinh nghe thấy thì chắc chắn hắn sẽ là người đầu tiên không phục.
"Được rồi, trông cũng ổn rồi."
Sau khi Mục Phù Sinh cẩn thận kiểm tra lại hai lân nữa, xác nhận chắc chắn rằng những phù triện này sẽ đồng thời bộc phát uy lực, cũng sẽ không xung đột lẫn nhau, không xuất hiện trường hợp ngoài ý muốn thì lúc này mới yên tâm.
Sau đó hắn kéo Cửu Bạch Lộ lui lại trăm mét, mới lấy ra khôi lỗi khống chế đi vê hướng tượng thần khôi lỗi.
Nhưng điều này đã làm cho Mục Phù Sinh có một phát hiện mới.
Lúc khống chế khôi lỗi, tầm nhìn của khôi lỗi cũng cộng hưởng với hắn, không bị ảnh hưởng bởi sự hạn chế cảm giác trong màn sương mù dày đặc này.
Đấn lúc đó có thể dùng phương pháp này dò đường.
Lúc này, khôi lỗi cũng đã đi vào trong phạm vi tượng thần kích hoạt.
Hai mắt tượng thần khôi lỗi lóe lên tia sáng đỏ, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm và một tấm khiên.
Nhanh chóng chém về phía khôi lỗi!
Tốc độ của tượng thần không hề giống như tốc độ của một khôi lỗi, ngược lại giống như một người tu đạo có thực lực cao cường!
Chỉ thấy một luông hồng quang xeẹt qua, khôi lỗi bị chém thành hai nửa.
Nhưng... Cũng vì thế mà tượng thần khôi lỗi đã đi vào trung tâm kích nổ của phù triện.