Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 300 - Chương 1570: Tàn Thân, Một Mình Chiến ...

Chương 1570: Tàn thân, một mình chiến ... Chương 1570: Tàn thân, một mình chiến ...Chương 1570: Tàn thân, một mình chiến ...

Khoảnh khắc Phượng Hoàng được hoàn toàn ngưng tụ thành thực thể, Lực Lượng trong người Hứa Dạ Minh cũng tiêu hao nhiều hơn gấp bội.

Nếu như lúc trước không cần phải tiêu tốn quá nhiều tinh lực để có thể duy trì được Phượng hồn, có lễ với cảnh giới Bán Thần cảnh hiện tại của Hứa Dạ Minh thì vẫn có khả năng kiên trì được.

Nhưng đáng tiếc là Lúc trước hắn đã tiêu hao quá nhiều tinh lực.

Trong tình huống chỉ có địa côn, mượn dùng một tia Phượng hồn trong Phượng Minh sơn và Đại Hoang Thú Tâm, có thể triệu hoán ra hư ảnh Phượng Hoàng hoàn chỉnh, hơn nữa có thể duy trì trong thời gian dài đã là một chuyện đáng kinh ngạc rồi.

Điều này cũng dẫn đến việc Hứa Dạ Minh hao phí quá nhiều tiên khí, hẳn vốn chỉ còn lại ba thành tiên khí, vừa muốn tạo thành cơ thể Phượng Hoàng đã là quá sức, lại còn phỉa duy trì tác dụng của đan dược che giấu khí tức.

Trong Lúc nhất thời, Hứa Dạ Minh sơ sẩy đến khí tức tiết ra ngoài, cho nên đã bị Phượng Vương nhạy bén nắm được vị trí.

Phượng Vương nhìn chằm chằm vào Hứa Dạ Minh, vẻ mặt bình thản nhưng trong đôi mặt kia cũng đã hiện lên sự khó tin, nói: “Là do ngươi làm?”

Hứa Dạ Minh ngẩng đầu nhìn Phượng Vương, đáp: “Không phải ngươi đã thấy rồi sao?” Nghe Hứa Dạ Minh thừa nhận, cho dù là Phượng Vương hay các trưởng lão đều có vẻ mặt kinh hãi.

Các trưởng lão tự giác bao vây Hứa Dạ Minh lại. Các trưởng lão không còn ra lệnh không được đến gần, những đệ tử nội môn và đệ tử thân truyền cũng bắt đầu dần dần tiếp cận, nhìn Phượng Vương và một đám trưởng lão đang bao vây Hứa Dạ Minh ở giữa.

Bầu không khí có vẻ gøiương cung bạt kiểm, rất căng thẳng.

Trong lúc nhất thời, không ai biết sẽ xảy ra chuyện øì. Động tác của Hứa Dạ Minh vẫn không dừng lại, không ngừng khắc họa trên Sơn Hải Kinh. Cơ thể của hư ảnh Phượng hổn cũng càng lúc càng thêm hoàn chỉnh!

Nhìn thấy cảnh này, Phượng Vương nhíu mày, giống như đang nghĩ đến điều gì đó. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, đồng tử hắn co rụt lại, nhìn thoáng qua Phượng hồn phía sau đang không ngừng ngưng thực thân thể, thất thanh nói: “Thì ra là thế! Là Sơn Hải Kinh!”

Sơn Hải Kinh?!

Vẻ mặt của các trưởng Lão và tất cả đệ tử đều giật mình kinh ngạc.

Hiện tại, đối với các thế lực lớn ở Ma Thú đại lục, có ai không biết đến sự tổn tại của Sơn Hải Kinh?

Đó là vật mà tứ đại thú tộc dốc toàn lực tìm kiểm. Ngay cả các thể lực khác cũng muốn phân một ly canh.

Dù sao nếu có thể lấy được Sơn Hải Kinh, thành công triệu hoán những dị thú thượng cổ bên trong đó ra, là có thể có được huyết mạch của những dị thú kia.! Tại Ma Thú đại Lục, huyết mạch cao hơn hết thảy.

Có được huyết mạch đẳng cấp cao cũng có nghĩa rằng thực lực của ngươi sau này tuyệt đối không yếu.

Đồng thời, tại Ma Thú đại lục, muốn nâng đẳng cấp thể lực lên thì huyết mạch cũng là một trong những tiêu chuẩn cực kỳ quan trọng.

Đương nhiên Phượng Minh tông cũng muốn có được. Nếu như có thể triệu hoán ra Phượng Hoàng thành công, đạt được huyết mạch Phượng Hoàng thuần khiết, vậy bọn họ sẽ có cơ hội tiến lên vị trí những thế Lực hàng đầu.

Nghĩ như vậy, trong đôi mắt của Phượng Vương tràn ngập cuồng nhiệt, nhìn Hứa Dạ Minh với vẻ tham lam, nói: “Bây giờ cho ngưới hai sự lựa chọn”

“Thứ nhất, giao Sơn Hải Kinh ra, như vậy Phượng Minh tông không chỉ dốc toàn lực bổi dưỡng ngươi, hơn nữa cũng sẽ ưu tiên cung cấp tỉnh huyết Phượng Hoàng cho ngươi. Dù sao có vẻ như thiên phú của ngươi cũng không kém”

“Thứ hai, ta giết ngươi, tự nhiên Sơn Hải Kinh cũng sẽ rơi vào tay chúng ta. Đến lúc đó ngươi chỉ còn hai bàn tay trắng.”

Nói đến đây, quanh thân Phượng Vương tỏa ra sóng nhiệt cuồn cuộn, phượng điểu trường minh, uy áp như muốn đè sập trời rơi vào người Hứa Dạ Minh.

“Ta nghĩ chắc là trong lòng ngươi đã biết nên chọn cái gì rồi chứ?”

Ở bên kia, trong bóng tối. Hoàng Thiên nhìn cảnh này thì hỏi: “Ngươi còn không định ra tay sao? Nếu không có lẽ Hứa Dạ Minh sẽ thật sự chết trong tay đổi phương đó.”

Lục Trường Sinh không nhanh không chậm nói: “Cứ quan sát đi, hơn nữa... Hắn không chết được đâu.”

Tuy nói biểu cảm thoạt nhìn rất bình tĩnh, giống như không hề Lo Lắng chút nào. Nhưng xung quanh Hứa Dạ Minh đã sớm bổ trí rất nhiều thủ đoạn phòng ngự để đề phòng vạn nhất.

Vào lúc nào, bút vẽ trong tay Hứa Dạ Minh nặng nề điểm lên Sơn Hải Kinh, hoàn thành một nét vẽ cuối cùng của bức họa Phượng Hoàng. Lệ!!!

Trong khoảnh khắc đó, hư ảnh Phượng hồn trong sơn cốc cũng hoàn toàn ngưng tụ thành thực thể!

Lông vũ đỏ rực, Niết Bàn Chỉ Hỏa lượn lờ trên mỗi một sợi lông vũ.

Phượng Hoàng giương cảnh cất tiếng kêu dài, hỏa diễm ngập trời rơi từ trên không trung xuống, hóa thành lưu tinh hỏa vũ, cảnh tượng giống như trời giáng thiên phạt!

Sóng Lửa khổng lổ trực tiếp phá hủy phong tỏa của sơn cốc.

Sơn cốc sụp đổ, Phượng Hoàng giương cánh bay cao. Sau khi nó lượn một vòng trên bầu trời thì liền đáp xuống đăng sau Hứa Dạ Minh.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của mọi người đều kinh hãi. Loại uy áp huyết mạch này. Chỉ đứng ở gần đó thôi mà cũng có thể cảm nhận được huyết mạch của bản thân đang bị trấn áp mạnh mẽ. Cho dù là đệ tử hay trưởng Lão, thậm chí cả Phượng Vương cũng sinh lòng thần phục.

Một vài đệ tử có cảnh giới hơi thấp đã quỳ hai gối trên mặt đất, run rẩy dập đầu với Phượng Hoàng.

Chỉ có trưởng lão và Phượng Vương là có thể dựa vào thực lực để cố gắng chống lại uy áp do đăng cấp huyết mạch đè lên.

Đây chính là hiệu quả cực lớn mà huyết mạch đẳng cấp cao mang đến.

Tại Ma Thú đại Lục lại càng đặc biệt rõ ràng.

Mặc dù hiện giờ khí tức của Hứa Dạ Minh đã uể oải, tiên khí trong cơ thể chỉ còn lại một thành.

Nhưng nhìn Phượng Hoàng đang lơ lửng phía sau hắn, vẻ mặt Hứa Dạ Minh vẫn lộ vẻ vui mừng.

“Mẫu thân.... Ta làm được rồi....”

Phượng Vương nhìn thấy Phượng Hoàng quả nhiên là do Hứa Dạ Minh triệu hoán ra và chỉ nghe theo lệnh của mỗi mình hắn thì lòng tham lam đối với Sơn Hải Kinh càng tăng thêm vài phần. “Nghĩ kỹ chưa? Ngươi chọn điều thứ nhất hay là điều thứ hai?” Nghe vậy, Hứa Dạ Minh nhìn Phượng Vương, nhếch miệng cười nói: “Ta tuyệt đối sẽ không giao Sơn Hải Kinh cho bất kỳ ai. Trước kia Là vậy, sau này cũng sẽ như vậy.” “Ô? Vậy ngươi chọn con đường chết?” Phượng Vương nhướng mày

“Đương nhiên sẽ không chết ở đây.”

Vừa dứt Lời, Hứa Dạ Minh nhảy lên lưng Phượng Hoàng.

Dường như tâm ý tương thông với Hứa Dạ Minh, Phượng Hoàng ngửa đầu kêu dài.

Tầng mây trên bầu trời bị tiếng kêu này đánh tan, Phượng Hoàng mang theo Hứa Dạ Minh trên lưng bay lên cao!

Thấy thế, Phượng Vương hừ lạnh một tiếng, phất tay ra lệnh: “Mặc dù đã triệu hoán ra Phượng Hoàng, nhưng rốt cuộc cảnh giới vẫn không đủ. Hơn nữa hiện giờ hắn đang suy yếu, bắt lấy hắn!” Nghe vậy, các trưởng lão đồng thời biến mất tại chỗ. Chỉ trong một tích tắc đã bao vây Phượng Hoàng lại. Vật triệu hoán, cuối cùng vần phải lệ thuộc và tiên khí và cảnh giới của người ngự thú.

Với trạng thái hiện giờ của Hứa Dạ Minh, còn có thể duy trì được Phượng Hoàng hiện thế đã là tốt lẫm rồi.

“Từ bỏ giấy giụa đi.”

“Với thực lực của ngươi, cho dù có sử dụng Sơn Hải Kinh thì cũng không thể chống lại Phượng Minh tông đâu.”

Vẻ mặt Hứa Dạ Minh ngưng trọng nhìn xung quanh. Với tình huống hiện tại mà nói.

Quả thật hắn không có bất kỳ một cơ hội trốn thoát nào, trừ khi có kỳ tích xảy ra.

Đột nhiên, trong đầu Hứa Dạ Minh hiện lên một người. Sau đó hắn nhếch miệng cười nói: “Không ngờ rằng sẽ có một ngày ta đưa vận mệnh của bản thân giao vào trong tay người xa lạ... Nhưng mà cũng đã đi vào đường cùng, vậy chỉ đành buông tay đánh cược một lần thôi. Về phần còn lại thì phải xem vị tiền bối kia.” Phượng Vương và các trưởng lão nghe được lời này thì nhíu mày.

Trong lúc bọn họ đang suy nghĩ những Lời này của hdn là có ý gì.

Hứa Dạ Minh một tay cầm Sơn Hải Kinh, một tay cầm bút vẽ, đứng trên đầu Phượng Hoàng, sống lưng thăng tấp.

“Vậy nhìn thử xem đến tột cùng thì dị thú của Sơn Hải Kinh mạnh đến mức nào.” Nói xong, hắn dùng bút vẽ vạch một phát vào hư không!

Phượng Hoàng giương cánh! Uy áp huyết mạch khổng tổ phủ xuống toàn bộ Phượng Minh sơn!

Các đệ tử phía dưới đều bị đè rạp trên mặt đất.

Trong đó, Tần Trạm quỳ rạp trên đất nhìn xung quanh, cắn răng nói: “Đường huynh và Lương huynh đâu rồi....Xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao lại không thấy bóng dáng?”
Bình Luận (0)
Comment