Chương 1573: Thu đồ đệ, Hứa Dạ Minh.
Chương 1573: Thu đồ đệ, Hứa Dạ Minh.Chương 1573: Thu đồ đệ, Hứa Dạ Minh.
“Phượng Minh tông còn chưa gð bỏ lệnh giới nghiêm sao?” “Cũng không biết sau khi có tiếng phượng minh kia thì sau đó đã xảy ra chuyện gì.” “Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta, uống rượu đi.”
Từ khi Phượng Minh tông xuất hiện tiếng phượng minh, sau đó toàn bộ tông môn bắt đầu giới nghiêm thì chuyện này đã trở thành đề tài bàn tán thảo luận sôi nổi ở Ma Thú đại lục.
Vài gia tộc và tông môn xung quanh cũng chú ý đến động thái của Phượng Minh tông. Nhưng tông môn để phòng vô cùng nghiêm ngặt, căn bản không thể nào điều tra được tin tức gì hữu dụng. Đương nhiên... Nếu như đã sắp xếp người trà trộn vào từ trước thì Lại là chuyện khác.
Bên trong Phượng Minh tông.
Sự việc đã kết thúc, trưởng lão sắp xếp các đệ tử của tông môn lần lượt tiến vào trong đại điện để hạ cấm chế. Mặc dù trên mặt của mỗi người đều hiện vẻ không cam lòng, nhưng có Hoàng Thiên với huyết mạch Phượng Hoàng chính thống ở đây, bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận.
Sau khi mọi chuyện đã xong. Hoàng Thiên và một đám trưởng lão đi ra khỏi đại điện.
“Kia.... Hoàng đại nhân, trước hết chúng ta nên bàn việc chung khác”
Hoàng Thiên khẽ gật đầu. Sau khi các trưởng lão rời đi, Hoàng Thiên nhìn về một góc khác trong đại điện, Tần Trạm đang đứng đó, vẻ mặt do dự cúi đầu, thỉnh thoảng Lại Lén Lliếc nhìn Hoàng Thiên.
“Chuyện gì?” Hoàng Thiên hỏi.
Tần Trạm do dự một chút rồi mới nói ra: “Cái đó... Rốt cuộc thì Lương huynh đầu rồi?”
Nghe vậy, Hoàng Thiên không khỏi buồn cười, nàng đáp: “Yên tâm, bọn hắn không sao cả, đang ở ngay trong tiểu viện. Có vẻ cũng sắp tỉnh rồi”
Tần Trạm thở phào nhẹ nhốm, sau đó cung kính khom lưng cúi chào Hoàng Thiên rồi nhanh chóng rời đi. Đối với Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên mới nói, Tần Trạm chỉ là một nhân tổ nhỏ nhoi xen vào mà thôi, mọi chuyện đã xong thì không cần quan tâm nữa.
Trong nháy mắt, Hoàng Thiên đi đến động phủ của Hứa Dạ Minh.
Lúc này, trong động phủ, Lục Trường Sinh và Hứa Dạ Minh đang ngồi đối diện nhau. Đương nhiên Lục Trường Sinh đã khôi phục lại hình dáng thật.
Hứa Dạ Minh nhìn Lục Trường Sinh, đứng dậy chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối” “Đa tạ ta vì chuyện gì?” Lục Trường Sinh cười hỏi. “Trước đó tông chủ truyền âm và Thần Hoàng tiền bối trợ giúp, chắc hẳn đều nhờ có tiền bối âm thầm thúc đẩy” Đầu óc của Hứa Dạ Minh rất thông minh, chỉ từ một manh mối mà có thể suy ra được hết nhân quả trước sau. Nói xong, Hứa Dạ Minh đem Sơn Hải Kinh ra, gð thiên côn từ quyển trục xuống và đưa nó cho Lục Trường Sinh. Lục Trường Sinh nhìn hắn làm vậy cũng không nhận lấy thiên côn trước, mà cười nói: “Sao vậy, đưa thiên côn cho ta rồi thì ngươi sẽ không sử dụng Sơn Hải Kinh được nữa.”
“Dù sao cái này cũng là đổ của tiền bối.” Trên mặt Hứa Dạ Minh không có một tia nuối tiếc, nói: “Ta không có ơn với tiền bối, cũng không có bất kỳ một sự trợ giúp nào. Ngược lại tiền bối có ơn cứu mạng đối với ta, ta không có lý do gì để tiếp tục sử dụng thứ này.”
Nghe vật, Hoàng Thiên đứng sau lưng Lục Trường Sinh cũng khẽ gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.
Đối mặt với loại thần vật này mà cũng duy trì được sự điểm tĩnh, quả thật khó thấy.
Lục Trường Sinh vẫn không nhận lấy mà nói: “Tạm thời ngươi cứ sử dụng thứ này đi”
Hứa Dạ Minh sững sờ. “Nhưng mà ta cũng có một điều kiện.”
Lục Trường Sinh nói: “Giống như ta đã nói trước đó, ta muốn thu ngươi làm đồ đệ. Trước đó không ép ngươi, bây giờ cũng như vậy, chính ngươi có đồng ý bái sư hay không.”
Nghe vậy, Hứa Dạ Minh cúi đầu xuống, dường như đang chìm trong suy nghĩ.
Trong lúc này, Lục Trường Sinh không mở miệng quấy rầy hắn.
Sau một chén trà.
Hứa Dạ Minh ngẩng đầu lên nói: “Nếu như ta không bái sư thì sao?”
Lục Trường Sinh cười nói: “Rất đơn giản, ta sẽ đoạt Sơn Hải Kinh trong tay ngươi, dù sao vật này cũng hữu dụng đối với ta”
Hoàng Thiên ở bên cạnh liếc nhìn Lục Trường Sinh với ánh mắt bất đắc dĩ.
Ngươi nói như vậy chẳng phải đang tỏ vẻ mình đã tận lực thu đồ đệ rồi sao?
Hứa Dạ Minh không nhịn được mà cười khổ nói: “Với thực lực của tiền bối, ngay cả toàn bộ Phượng Minh tông cũng phải nghe theo lệnh ngươi, muốn lấy Sơn Hải Kinh thì căn bản không cần vòng vo mất thời gian như thế, cứ trực tiếp giết ta là được mà”
Lục Trường Sinh nhún vai nói: “Lúc đầu ta cũng cảm thấy trực tiếp cướp đi là được, ta cũng không muốn thu đồ đệ, quá phiền phức” Ai bảo cái hệ thống chó má kia đã nói Hứa Dạ Minh và Sơn Hải Kinh có liên quan đến nhau chứ.
Hứa Dạ Minh ngẩn người, mạch suy nghĩ thông suốt lúc đầu bây giờ như bị rỉ sét. Câu nói của Lục Trường Sinh vừa dứt là nó cũng báo hỏng luôn.
Hoàng Thiên quay mặt đi. Làm như không thấy gì. Nhưng nàng có thể khẳng định là Lời nói của Lục Trường Sinh chắc chăn là tiếng lòng sự thật của hẳn! Thế nhưng....
“Quan sát trong những ngày này, ta thấy tiểu tử ngươi cũng có chút thông minh, tư chất cũng không tệ. Thu ngươi làm đồ đệ cũng không phải là không được.”
Ừm. Suy cho cùng vẫn là bởi vì câu nói kia của hệ thống. Nghe vậy, tâm tình Hứa Dạ Minh lên lên xuống xuống như tàu lượn siêu tốc, cười khổ nói: “Sao lại có cảm giác tiền bối ngươi nói như vậy trông đặc biệt không đáng tin cậy nhỉ?”
“Ta không đáng tin cậy?” Lục Trường Sinh trợn mắt nói: “Mấy ngày nay ta không chỉ bảo vệ tính mạng cho ngươi, giúp ngươi chùi mông, ta chạy qua chạy lại mệt gần chết còn muốn thể nào nữa? Những ngày này ta không có được một giấc ngủ trưa nào! Cơm cũng ăn không ngon đâu!”
Ăn cơm?
Vẻ mặt Hứa Dạ Minh lộ sự khó hiểu.
Hoàng Thiên kịp thời bổ sung: “Ngươi nghĩ kỹ chưa, nếu ngươi bái nhập môn hạ của hẳn thì việc đầu tiên phải học là nấu cơm đó.” Hứa Dạ Minh: “...”
Lục Trường Sinh: “...”
Không phải chứ đại tỷ? Ngươi thuộc phe nào vậy? Lời đã nói đến mức này, sau khi Hứa Dạ Minh trầm ngâm một lúc thì quỳ hai gối xuống, nói với Lục Trường Sinh: “Đệ tử Hứa Dạ Minh, bái kiến sư tôn”
Thấy thế, Lục Trường Sinh khẽ gật đầu, sau đó nói: “Sau này ít hành đại lễ kiểu này đi, chỗ của ta không có nhiều lễ nghĩa rắc rối như vậy.”
Cùng lúc đó, trong đầu Lục Trường Sinh cũng truyền đến âm thanh thông báo hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
Phần thưởng được thuận lợi được phát cho. [Thiên Hoang Ngự Linh Bút, Đại Hoang Công.]
Mà phần thưởng của hắn thì nghe rất đơn giản [Ngự Thú Thiên Khu Thể.]
Nói ngắn gọn chính là nâng cao năng lực ngự thú.
Sau đó Lục Trường Sinh đưa Thiên Hoang Ngự Linh Bút cho Hứa Dạ Minh, nói: “Cái này cho ngươi.”
Hứa Dạ Minh ngẩn ngơ, lập tức nhận lấy bút.
Đây là một cây bút vẽ.
Bên trên cán bút khắc họa rất nhiều những chỉ tiết, nhìn kỹ lại thì có cảm giác như thấy được vô số những con dị thú đang lao nhanh bên trong đói!
Hứa Dạ Minh chỉ nhìn kỹ một chút mà đã nhận thấy lực lượng thần hồn của mình đang xói mòn nhanh chóng. Nhận thức được chuyện này, hắn vội vàng thu hồi ánh mắt.
Hứa Dạ Minh kinh hãi nói: “Cây bút vẽ này...”
Không đợi Hứa Dạ Minh nói xong, Lục Trường Sinh đã lên tiếng: “Đừng có nói mấy câu như vật quá quý giá ta không thể nhận, cho ngươi thì ngươi nhận đi”
Sau đó Lục Trường Sinh vươn tay chỉ vào mi tâm của Hứa Dạ Minh.
Thông tin về Đại Hoang Công hóa thành một dòng nước lũ ập vào trong thức hải của Hứa Dạ Minh.
Đại Hoang Công không giống như Thái Sơ Kiếm Kinh, Cửu Cửu Hồng Mông Công hay Thần Lôi Thuật.
Tác dụng chủ yếu vẫn là khai phá Đại Hoang Thú Tâm, cũng không có năng lực bổ sung đặc biệt nào. Càng giống như là một loại tâm pháp.
Phải mất ba ngày thì Hứa Dạ Minh mới hoàn toàn tiếp thu được lượng tin tức khổng tổ này.
Sau đó hắn mở mắt ra, quỳ xuống về phía Lục Trường Sinh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đa tạ sư tôn”
Mới vừa vào sư môn mà đã đưa cho hẳn vật quý giá đến như vậy.
Cho dù là công pháp hay là bút vẽ thì đều là những vật có đăng cấp mà Hứa Dạ Minh chưa từng gặp qua. Thử hỏi có sư môn nào có thể làm được loại trình độ này?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Hứa Dạ Minh thấy vô cùng cảm động, cảm giác như mình rất được tin tưởng.
Mấy suy nghĩ như nhất định phải làm gì đó để báo đáp công ơn của sư tôn, trợ gøiúp sư tôn lập tức nảy sinh trong đầu hắn.
Ở một bên, Hoàng Thiên truyền âm hỏi: “Có vẻ như cây bút này có đẳng cấp không thấp đúng không? Cứ như thế mà cho hắn sao?” “Đẳng cấp gì? Còn không phải chỉ là một cây bút vẽ thôi sao?”
Lục Trường Sinh ngoáy tai nói: “Dù sao ta cũng không cần đến”
Sau đó Lục Trường Sinh nhìn Hứa Dạ Minh đang vô cùng cảm động, khoanh chân hỏi: “Được rồi, để phòng ngừa vạn nhất, trước tiên ta hỏi ngươi. Vì sao ngươi lại chấp nhận mạo hiểm lớn như thế để đi vào Phượng Minh tông? Cũng không thể chỉ là để triệu hoán ra Phượng hồn chứ?”