Chương 1578: Tam thân cửu tướng, Hồng...
Chương 1578: Tam thân cửu tướng, Hồng...Chương 1578: Tam thân cửu tướng, Hồng...
("Hồng Môn yến" nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm vô cùng.)
Chân trước Kỳ Ngộ vừa bước vào tiểu viện, mới vừa chạm mặt với bọn Tiểu Hắc thì bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến từ không trung. “Buổi trưa ngày mau, Xuyên phong chúng ta tổ chức yến tiệc để chiêu đãi các vị huynh đệ đã bận rộn mấy ngày nay và khách nhân ghé thăm”
Nói xong, khí tức trên không trung cũng tan biến. Xuyên phong chính là sơn phong của Kỳ Xuyên.
“Đó là thuộc hạ đắc lực của Kỳ Xuyên - Lạc Chu.” Kỳ Ngộ giải thích rồi nhìn về phía ba người Tiểu Hắc, bất đắc dĩ nói: “Chuyện là vậy đó, không muốn ởi cũng phải đi.”
Nếu như không đi, vậy những người khác trong Kỳ Lân tộc sẽ nghĩ rằng ba tên Nhân tộc mà Kỳ Ngộ dẫn về có âm mưu gì đó.
Đến lúc đó sẽ bị trông chừng khắp nơi.
Hơn nữa còn làm cho những người không đứng về phe của Kỳ Ngộ cảm thấy khó chịu mà tìm lý do gây sự. Dù sao Thú tộc vốn cũng không thích Nhân tộc, huống chỉ Kỳ Lân tộc là một chủng tộc rất kiêu ngạo.
Kỳ Ngộ cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Thân là nhi tử của tộc trưởng, thân là dòng chính của Kỳ Lân tộc kiêu ngạo vậy mà lại mời người ngoại tộc đến đối phó với người trong tộc?
Nếu như để cho ngươi trở thành tộc trưởng thì còn đến mức nào nữa? Cho nên Kỳ Ngộ mới nói yến tiệc này không muốn đi cũng phải đi.
Đây là dương mưu.
Tiểu Hắc không để tâm, nói: “Đi thì đi thôi, vừa lúc nhìn thử xem có bao nhiêu người trong Kỳ Lân tộc đánh đấm được.”
Thạch Sinh không có ý kiến, dù sao nếu sư huynh đệ đã đi thì hắn cũng đi.
Muốn đánh thì đánh, không đánh thì không đánh.
Thạch Sinh luôn là tính tình này.
Mục Phù Sinh lại thở dài nói: “Đã nhận nhiệm vụ này thì phải chuẩn bị cho tốt đi” Thật ra mà nói thì Mục Phù Sinh không muốn đi.
Thể nhưng đại sư huynh phải bồi tẩu tử, sau này còn muốn đi ra ngoài tiếp để tìm kiếm truyền thừa của Thanh Vân kiếm chủ.
Nhị sư tỷ và Ninh sư huynh thì càng không cần phải nói. Mộc Uyển Nhi và Mặc Ngọc đang khổ tu tại Thảo Đường, so ra mà nói thì luyện đan và khống chế khôi Lỗi không cần kinh nghiệm thực chiến. Bây giờ Phương Khung lại có cảm ngộ về trận pháp, lại bắt đầu bế quan.
Tiểu Thạch Đầu thì.... Ai, chắc lại đi hái hoa ngắt cỏ rồi.
Nếu như chỉ có Tiểu Hắc và Thạch Sinh đi thì không đủ nhân lực, cho nên Mục Phù Sinh đành phải đi theo.
Nói tóm lại chính là không yên tâm.
Trong đầu Tiểu Hắc sư huynh chỉ luôn nghĩ đến đánh nhau, nếu như Tiểu Hắc sư huynh đánh nhau với người khác thì chắc chắn Thạch Sinh sư huynh cũng sẽ xông lên trợ giúp.
Khi nào thì sư tôn mới có thể tìm thêm một đồ đệ có đầu óc suy nghĩ cẩn thận một chút đây!
Ai đến chia sẻ với hắn đi! Mục Phù Sinh khóc không ra nước mắt.
Thấy thế, Kỳ Ngộ cũng đành chịu, cười nói: “Không còn cách nào khác, chuyện đã xây ra rồi.”
“Nhưng mà.” Nói đến đây, vẻ mặt Kỳ Ngộ trở nên nghiêm túc, nghiêm mặt nói: “Thủ đoạn của đại ca ta có đôi khi sẽ vô cùng âm độc tàn nhẫn.
Nhưng nếu đã bày dương mưu công khai thì sẽ dùng thủ đoạn rất cứng rắn. Yến tiệc lần này có lẽ chính là Hồng Môn yến”
“Nếu như không xử lý tốt thì chuyện sau đó sẽ không thể nào tiến hành đơn giản được, chỉ sợ các ngươi cũng sẽ không được sống yên ổn ở nơi này.... Bao gồm cả ta” Nghe xong, Mục Phù Sinh quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Mục Phù Sinh, Kỳ Ngộ trợn mắt nói: “Hắn đi đâu đó? Dẹp đường hổi phủ à?”
Tiểu Hắc cười nói: “Không đâu, mặc dù Mục sư đệ rất cẩn thận, không thích tham gia vào mấy loại chuyện này. Nhưng mà một khi đã xảy ra chuyện liên quan tới hắn.... Không, phải nói là Liên quan đến chúng ta thì hắn sẽ không bỏ mặc.”
Thạch Sinh cũng đồng tình gật đầu: “Chắc là đi khắc phù triện để chuẩn bị rồi.” Nghe vậy, lúc này Kỳ Ngộ mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng biết về thực lực cũng Mục Phù Sinh. Nếu như không có Mục Phù Sinh, có lẽ yến tiệc Lần này sẽ không suôn sẻ.
Đương nhiên nói vậy cũng không phải là chê Tiểu Hắc và Thạch Sinh không có thực lực.
Nhưng mà so với Mục Phù Sinh có tính tình cẩn thận mà nói, bọn họ hơi bốc đồng một chút.
Tổ chức yến tiệc.
Không bao lâu sau, chuyện này đã truyền đến mỗi một ngọn núi của Kỳ Lân tộc.
Kỳ Xuyên và Kỳ Ngộ tranh đoạt vị trí tộc trưởng, ngoại trừ hai người thì bên dưới còn có ba Thân Vương và chín vị tướng được ban cho Tử Viêm Lân Giáp.
Chín vị tướng có Tử Viêm Lân Giáp này, người có cảnh giới thấp nhất cũng đã đạt đến Thần Minh cảnh lôi kiếp tầng thứ hai, cao nhất thì là Quân Thần cảnh sơ kỳ.
Còn ba Thân Vương thì đều là cường giả Quân Thần cảnh đỉnh cao, đều đã trải qua lôi kiếp tầng thứ năm.
Ngoại trừ một Thân Vương và bốn Tử Viêm tướng còn đang ở thế trung lập.
Thì sau lưng Kỳ Xuyên có một Thân Vương và ba Tử Viêm tướng.
Kỳ Ngộ thì chỉ có hai Tử Viêm tướng, còn một Thân Vương còn lại dường như có thái độ mập mờ với Kỳ Ngộ. Mặc dù không công khai đứng về phe Kỳ Ngộ nhưng đôi lúc lại ra tay giúp đỡ hắn.
Đây chính là sự chênh lệch lớn giữa Kỳ Ngộ và Kỳ Xuyên. Đến lúc đó trong yến tiệc, có thể tưởng tượng ra rằng những người ủng hộ Kỳ Xuyên sẽ cùng nhau tấn công đám Kỳ Ngộ.
Nhưng mà...
Lần này còn tệ hơn trước, bởi vì Kỳ Ngộ dẫn về ba tên Nhân tộc.
Điều này sẽ khiến cho những người đang ở thế trung lập khó chịu không hài lòng. Thiện cảm đối với Kỳ Ngộ cũng sẽ giảm đi.
“Không tranh nổi với người trong tộc cho nên tìm Nhân tộc đến giúp đð sao?”
“Đây là cách hành xử của Kỳ Lân tộc nhân chúng ta sao? Chẳng lẽ lúc đi tham gia cái gì mà giao lưu học viện kia thì đã cấu kết với với đám Nhân tộc?”
“Chuyện này không thể nói lung tung.... Nhưng mà nếu như thật sự là thế thì hắn không xứng ngồi lên vị trí tộc trưởng.”
“Đến yến tiệc thì thử một chút là biết”
“Cũng không biết ba tên Nhân tộc kia có thực lực đì..."
Những tin tức này cũng truyền đến tai Kỳ Ngộ.
Kỳ Ngộ không làm ra động thái gì để đáp lại, lúc hắn quyết định nhờ đám người Tiểu Hắc giúp thì cũng đã lường được chuyện này sẽ xảy ra.
Vốn dĩ không có nhiều hy vọng đấu thắng Kỳ Xuyên, bây giờ coi như mở một con đường mới.
Lúc này, tại Ngộ phong, cũng chính là sơn phong của Kỳ Ngộ.
Một luồng hỏa diễm bay tới, Kỳ Ngộ thấy thể thì vươn tay ra nắm, cầm lấy xem thì đó là một tấm lệnh bài.
Nhìn tấm lệnh bài này, Kỳ Ngộ nhìn Tiểu Hắc nói: “Ta còn có chút việc, ngày mai ta sẽ đến đón các ngươi.” Nói xong, hắn nhanh chóng quay người rời đi.
Nhìn thấy vậy, Thạch Sinh nói: “Đúng là phiền phức, loại chuyện tranh đoạt hoàng vị này liên quan đến đủ loại người, phải đi lôi kéo người này, giải thích với người kia, mệt muốn chết” Tiểu Hắc chỉ vào gian phòng của Mục Phù Sinh, cười nói: “Vậy ngươi có thể đi thỉnh giáo Mục sư đệ. Hắn rất có kinh nghiệm trong chuyện này đấy”
Trong phòng, Mục Phù Sinh xụ mặt.
Nhưng đúng là hắn chỉ muốn che giấu thực lực, hơn nữa cũng không muốn bản thân bị kéo vào vực sâu không đáy này.
Ai mà ngờ được... Mẹ nó vẫn bị kéo vào.
Chỉ có thể nói... Cái nhân quả chó má này, tránh được vài lần chứ không tránh được cả đời!
Lúc này, tại ngọn núi của Xích Viêm Thân Vương.
Nơi này là nơi cư ngụ của một trong tam đại Thân Vương - Xích Viêm Thân Vương.
Kỳ Ngộ đi vào trong cung điện lộng lẫy xa hoa thì thấy một lão giả mang Xích Viêm Lân Giáp trên thân đưa lưng về phía hắn, giếng như đang xử lý sự vụ trên quyển trục. Kỳ Ngộ cũng không quấy rầy. Một lúc sau.
Xích Viêm Thân Vương khép quyển trục lại, đôi mắt sắc bén kia nhìn Kỳ Ngộ, hỏi: “Ngươi cấu kết với thế Lực Nhân tộc?”
Kỳ Ngộ thản nhiên đáp: “Coi như là cấu kết, nhưng mà là đôi bên cùng có lợi, không làm hại đến Kỳ Lân tộc” “Thực lực bọn họ thế nào?” “Rất mạnh, nếu không ta đã không lựa chọn bọn họ. Hơn nữa bọn họ đều là người có đại cơ duyên...”
Xích Viêm Thân Vương khoát tay nói: “Ta không cần biết những điều đó, tự ngươi xử lý chuyện này ởi.”
“Đương nhiên trong yến tiệc ngày mai ta cũng sẽ không ra tay trợ øiúp. Chờ sau khi ngươi xử lý tốt chuyện ba Nhân tộc đó rồi tính sau” “Ta cũng cho ngươi một lời nhắc nhở, nếu như không xử lý chuyện này cho tốt, bất cẩn một chút là ngươi sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.”