Chương 1582: Rượu đổ đầy ra đất.
Chương 1582: Rượu đổ đầy ra đất.Chương 1582: Rượu đổ đầy ra đất.
Uông Tướng quân ngẩng đầu lên nhìn hư ảnh Ma Thần cao lớn đến tận tầng mây kia.
Hư ảnh Ma Thần cũng cúi đầu nhìn xuống, gương mặt vô cảm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chẳm vào hắn. Ánh mắt như thế này giống như chứa đựng sự miệt thị, khinh thường của cường giả đối với kẻ yếu, là ánh mắt chủ nhân nhìn tôi tớ, hoàng để nhìn thuộc hạ.
Nếu như chỉ là ánh mắt miệt thị thì còn không đến nỗi khiến cho người ta không thể chịu được. Nhưng đây là nỗi sợ hãi bắt nguồn từ sâu trong huyết mạch.
Cái này chính là sự áp đảo tuyệt đối của đẳng cấp huyết mạch.
Vào giờ phút này, mỗi một một dây mạch máu, mỗi một tế bào máu dường như hoàn toàn ngưng lại.
Không chỉ mỗi Uông Tướng quân có cảm giác này mà những người khác ở đây cũng cảm nhận giống thế! Cho dù là Kỳ Ngộ, Kỳ Xuyên hay hai vị Thân Vương cũng không ngoại lệ! Chuyện gì thế?
Bọn họ chính là Kỳ Lân tộc! Là tộc đứng đầu trong tứ đại thú tộc của Ma Thú đại Lục! Bọn họ đã từng gặp qua những người có huyết mạch cùng đẳng cấp với mình, nhưng có thể tạo ra loại cảm giác áp chế huyết mạch tuyệt đối như thế này thì đến bây giờ cũng chưa ai từng gặp qual
Nhưng mà.... Bọn họ làm sao biết được.
Huyết mạch của Tiểu Hắc chính là loại huyết mạch khiến cho Thần giới cũng phải kiêng ky - huyết mạch Thánh Ma.
Không chỉ có huyết mạch Thánh Ma, mà trong đó còn có một giọt tỉnh huyết của Lục Trường Sinh, đồng thời chứa đựng khí tức của Minh chủ Lục giới.
Bất kể cái nào trong số ba cái này đều có thể hoàn toàn áp đảo huyết mạch Kỳ Lân.
Huống chỉ là ba loại này dung hợp với nhau trong cơ thể một người?
Mục Phù Sinh thầm cười khổ.
Tiểu Hắc sư huynh của hắn vậy mà không hề nương tay một chút nào, đã hoàn toàn giải phóng hết lực lượng huyết mạch của mình ra ngoài.
Xem ra là thật sự muốn cho Kỳ Lân tộc một bài học rồi. Lúc này, Tiểu Hắc tiến lên trước một bước, nhìn thấy sự run rẩy sợ hãi sâu trong đôi mắt của Uông Tướng quân, hắn thản nhiên nói: “Thế nào? Không phải muốn so huyết mạch sao? Sao ngươi lại đứng bất động rồi?” “À không phải bất động, chỉ là đang run rẩy”
Uông Tướng quân cắn răng, vốn dĩ hắn cũng muốn cử động thế nhưng cơ thể lại không nghe theo, phải cưỡng ép dùng ưu thể cảnh giới thì mới có thể nâng chân lên, tiến trước một bước.
Hắn không thể tin được, cũng không muốn tin.
Kỳ Lân tộc cao ngạo lại có một ngày ăn thiệt thòi khi so đấu huyết mạch với người khác.
Chuyện này thật quá mất mặt. Vào lúc Uông Tướng quân muốn ra tay thì Kỳ Xuyên đột nhiên đứng dậy cười nói: “Được rồi, ván này coi như xong, xem như Uồng Tướng quân đã thua đi.”
Những người khác nghe vậy thì sững sờ.
“Còn chưa có đánh mài! Cho dù áp chế huyết mạch nhưng cảnh giới của Uông Tướng quân vẫn cao hơn tên Nhân tộc này.”
Nhưng các Tử Viêm tướng và hai vị Thân Vương không hề lên tiếng, chỉ có vẻ mặt ngưng trọng. Nếu như là bọn họ thì cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Dù sao nếu tiếp tục đánh thì cũng chỉ làm mất mặt Kỳ Lân tộc thêm mà thôi.
Áp chế huyết mạch tuyệt đối, Lại thêm lúc Uông Tướng quân hóa giải dư lực của Tiểu Hắc thì phải lui về sau hai bước.
Hơn nữa.... Đó mới chỉ là dư lực thôi đấy!
Trải qua hai loại tình huống này, Uông Tướng quân muốn thắng Tiểu Hắc.... Chỉ sợ là hy vọng xa vời. Kỳ Xuyên là người có thiên phú cao nhất trong thế lực trẻ tuổi, đồng thời cũng là người được kỳ vọng sẽ thừa kế vị trí tộc trưởng đời tiếp theo nhất của Kỳ Lân tộc. Đương nhiên mắt quan sát của hắn cũng rất sắc bén, đã nhìn thấu được hết thảy. Uông Tướng quân còn muốn dùng tý lẽ để biện minh, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng kia của Kỳ Xuyên thì chỉ có thể cắn răng cúi đầu xuống, chắp tay với Kỳ Xuyên rồi lui xuống. Thấy thế, Kỳ Xuyên nhìn Tiểu Hắc, vỗ tay cười nói: “Không hổ là một trong những học viên chủ lực giúp Phàm Nhân giới giành vị trí hạng nhất trong trận giao lưu thi đấu học viện Lục giới. Bây giờ ta đã hiểu vì sao Phàm Nhân giới có thể giành được khôi thủ rồi.”
Tiểu Hắc nhìn về phía Kỳ Xuyên, cũng không cảm thấy kỳ quái.
Với thân phận của Kỳ Xuyên, muốn điều tra tin tức này là dễ như trở bàn tay.
“Được rồi, chúng ta cũng đã được chứng kiến thực lực của các ngươi, vậy tiếp tục yến tiệc đi! Nhiều Lĩnh thực Linh tửu như vậy còn chưa ăn xong đâu.”
Kỳ Xuyên vừa định đặt chén rượu ngồi xuống, cái mông còn chưa hoàn toàn đặt lên bổ đoàn thì Lại nghe Tiểu Hắc nói: “Đổ ăn không ngon, vị rượu cũng tệ.”
Kỳ Xuyên vừa định ngồi lại đứng lên, nhìn Tiểu Hắc, hắn khẽ nhíu mày, trong mắt đã hiện lên một tia sát ý. Nhưng hắn lại nhanh chóng nở nụ cười:
“Ăn không ngon? Vậy là do ta chiêu đãi không chu đáo, gọi người đổi món khác là được.” Nhưng Tiểu Hắc lại lắc đầu cười nói: “Đã không ăn được thì không cần ăn nữa. Không phải đã nói người cao hơn ta hai tiểu cảnh giới cũng có thể lên sao?”
Lời này vừa nói ra, bầu không khí toàn trường lại trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người của Kỳ Lân tộc nhìn chằm chằm vào Tiểu Hắc muốn rách cả mí mắt, như hận không thể chém chết hắn ở ngay đây. Đột nhiên Kỳ Ngộ cất tiếng Cười to. Mục Phù Sinh và Thạch Sinh thì nhìn nhau, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Chuyện này để Tiểu Hắc sư huynh lên.... Thật là sảng khoải.
Xích Viêm Thân Vương nhìn Tiểu Hắc, sờ sờ cằm, trong lòng cười thầm nói: “Xem ra nhị thiếu không hề chỉ muốn nhờ sự trợ giúp của bọn hắn.
Có lẽ... Là muốn kết giao, đồng thời còn nhìn trúng thiên phú của bọn hắn, muốn nhờ vào đó để được hỗ trợ lấy được vị trí người thừa kế tộc trưởng.” “Chắc là.... Có thể đánh cược một lần, chỉ là cấm chế kia....”
Nghĩ đến chuyện đó, Xích Viêm Thân Vương nhíu mày. Suy cho cùng với sự trói buộc của cấm chế thần hồn, sẽ không thể lật ngược tình thế được, bọn hắn sẽ phá cục như thế nào đây?
Nụ cười trên gương mặt của Kỳ Xuyên đã dần dần biến mất, hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu Hắc, sát ý trong đôi mắt đã không thể che giấu được nữa. Tiếu lý tàng đao(), Kỳ Xuyên nói: “Ngươi thật sự muốn làm như vậy sao?”
(
) Nụ cười ẩn giấu lưỡi dao Chuyện này đối với Kỳ Xuyên mà nói thì không hể có một chỗ tốt nào cả.
Nếu như người cao hơn Tiểu Hắc hai tiểu cảnh giới ra tay vậy có thể thắng nhưng là thăng mà không vinh.
Cùng cảnh giới thì không sao, nhưng nếu cao hơn hai tiểu cảnh giới thì không còn đơn giản như thế nữa.... Thật ra mà nói thì Bán Thần cảnh đỉnh phong đối đầu với cường giả Thần Minh cảnh đã trải qua lôi kiếp tầng thứ hai, đã coi như là khiêu chiến vượt một đại cảnh giới rồi....
Lỡ như.... Lỡ như người của hắn thua, vậy quả thật chính là một cú tát thật đau vào mặt Kỳ Xuyên.
Sợ rằng như vậy sẽ khiến cho những Tử Viêm tướng và Thân Vương đang ở thế trung lập sẽ nghiêng về phe Kỳ Ngộ...
Thế nên hắn mới để Uông Tướng quân nhận thua, cũng là vì nghĩ đến chuyện này. Nhưng đối phương căn bản không hiểu ý, hoặc là không muốn hiểu, không muốn tiếp thu, trực tiếp thừa thắng xông lên, quả thật giống như tát vào mặt hắn!
Tiểu Hắc nhếch miệng cười nói: “Tại sao không chứ? Ta còn chưa đánh sảng khoái mà.”
“Trước khi đến đây, ta nghe nói gần như tất cả mọi người ở Ma Thú đại lục đều là thể tu, Kỳ Lân tộc càng nổi bật trong số đó. Cho nên muốn đánh nhau một chút để ta có thể vận sức thoải mái.” “Nhưng bây giờ.... Ta mới đánh ra một quyền, ngay cả làm nóng người cũng chưa tính, sao có thể cho qua như vậy được?”
Kỳ Xuyên cười lạnh nói: “Cao hơn nhiều cảnh giới như vậy, lỡ không thu tay lại kịp mà đánh chết ngươi thì sao?” Tiểu Hắc nhìn chằm chằm vào Kỳ Xuyên với vẻ khiêu khích, cười gằn nói: “Đánh chết thì thôi! Ta còn chưa từng cảm nhận được cận kể tử vong như thể nào, cũng không biết có ai cho ta cảm nhận được hay không.” “Được!” Kỳ Xuyên cười to rồi bưng chén rượu lên, nhìn về một Tử Viêm tướng đã trải qua hai tầng lôi kiếp.
Tên Tử Viêm tướng kia thấy thế thì nghiêm túc đi đến trước mặt Tiểu Hắc.
Chỉ thấy Kỳ Xuyên nâng chén rượu, nhìn Tiểu Hắc, cười gắn nói: “Kỳ Lân tộc ta rất thưởng thức loại tu sĩ như ngươi! Nếu như ngươi không chết, ta nguyện để cho Kỳ Lân tộc chấp nhận ngươi!” Thể nhưng vừa nói xong, Kỳ Xuyên lại nghiêng chén rượu đã giơ lên với Tiểu Hắc, rượu đổ đầy ra đất.