Chương 1584: Mất hết thể diện!
Chương 1584: Mất hết thể diện!Chương 1584: Mất hết thể diện!
Minh Vương Sát Ảnh.
Sau khi bốn đạo sát ảnh hoàn toàn chồng lên người, Tiểu Hắc tung ra một quyền như gió xoáy, đánh Lộc Phóng đã hiển hóa ra chân thân Kỳ Lân bay ra ngoài! Vốn dĩ sau khi sử dụng Minh Vương Sát Ảnh và bốn đạo sát ảnh trùng điệp lên người, thể lực của Tiểu Hắc sẽ bị tiêu hao hơn phân nửa. Nhưng bây giờ hắn giống như đã giết đỏ cả mắt, căn bản không để ý đến thể lực đang hao hụt nghiêm trọng và vết thương chồng chất trên khắp cơ thể. Thậm chí xương đùi phải và xương tay trái của Tiểu Hắc đã gãy và đâm xuyên qua làn da, lộ ra bên ngoài. Tuy nhiên Tiểu Hắc vẫn không hề dừng lại! Trong ánh mắt kinh hãi khiếp sợ của mọi người, hắn Lại lần nữa lao đến chỗ Kỳ Lân màu xanh đã bị đánh bay ra xal
Bốn đạo sát ảnh lại ngưng tụ một lần nữa, với sự kết hợp của huyết mạch quấn quanh, huyết mạch thiêu đốt và chín tầng hoa văn của Vạn Cổ Ma Thể, Tiểu Hắc lao đến chỗ Kỳ Lân màu xanh như một tia chớp, gầm lên một tiếng, lại tung ra một quyền nữa đánh vào cái đầu to lớn của Kỳ Lân màu xanh! Ẩm!
Ẩm ầm!
Lực Lượng khổng tổ đập tới khiến cho một mảnh lân giáp lớn trên đầu Kỳ Lân màu xanh vỡ vụn. Trong quá trình bị đánh bay ởi còn bị Tiểu Hắc giáng thêm một quyền từ trên xuống nữa, Kỳ Lân đập mạnh xuống mặt đất, khói bụi bốc lên mịt mù.
Toàn bộ tòa đình viện giữa hổ Lại chấn động mạnh một lần nữa, giống như có động đất. Sau một quyền này, sắc mặt của Tiểu Hắc cũng đã trắng bệch.
Nhưng hắn cũng không quan tâm, lại tiếp tục xông vào màn khói bụi, không ngừng ra quyền đánh vào Kỳ Lân màu xanh còn nằm liệt trên đất không đứng dậy nổi.
Một quyển lại tiếp một quyền, tốc độ ngày càng nhanh hơn!
Quyền ảnh dần dần không thể nhìn thấy bằng mắt thường được nữa, trút xuống trên thân thể Kỳ Lân màu xanh như mưa rào không dứt! Ẩm ầm ầm ầm...
Lân giáp trên người Kỳ Lân màu xanh bị đánh vỡ tan tành.
Sau đó là màu đỏ của máu, máu thịt trên người Kỳ Lân màu xanh văng tung tóe. Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Kỳ Lân màu xanh dần dần thu nhỏ lại. Lộc Phóng toàn thân là máu biến tại về hình người, hiện lên trong tầm mắt những người ở đây.
Lúc này, cơ thể Tiểu Hắc rơi xuống cạnh Lộc Phóng, hắn nhe răng cười, đôi mắt đỏ tươi như ác ma.
Hắn cũng không chút do dự mà lại giáng một quyền xuống đỉnh đầu của Lộc Phóng đã hôn mê bất tỉnh. Nếu một quyền này đánh xuống, chỉ sợ đầu của Lộc Phóng... Bao gồm cả thần hổn cũng sẽ bị đánh nát bét.
Thế nhưng khi nắm đấm của Tiểu Hắc cách đầu Lộc Phóng khoảng một lóng tay thì một bàn tay lớn đột nhiên xuất hiện bắt lấy.
“Đủ rồi, chỉ là Luận bàn mà thôi, không cần phải đuổi tận giết tuyệt.”
Là Xích Viêm Thân Vương! Đôi mắt đỏ rực của Tiểu Hắc quay qua nhin Xích Viêm Thân Vương, một nắm tay khác tung quyền về phía Xích Viêm Thân Vương.
Vẻ mặt của Xích Viêm Thân Vương vẫn bình tĩnh, lại dùng bàn tay còn lại bắt lấy nắm tay kia của Tiểu Hắc, chỉ dùng chút sức đã ném Tiểu Hắc về phía vị trí của Mục Phủ Sinh.
Đối phương cũng không dùng lực quá mạnh, sau khi Tiểu Hắc nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất thì còn định lao đến chỗ Xích Viêm Thân Vương, nhưng đã bị Mục Phù Sinh và Thạch Sinh ngăn lại. “Đủ rồi sư huynh, tại địa bàn của đối phương mà thẳng tay giết chết một đại tướng của người ta thì sẽ rất phiền phức.”
Mục Phù Sinh nhìn thoáng qua Kỳ Xuyên đang ngồi ở vị trí chủ tọa, mặc dù vẻ mặt của đối phương cực kỳ khó coi nhưng trong khoảnh khắc Tiểu Hắc chuẩn bị giết Lộc Phóng lại không mở miệng quát bảo hắn ngừng tay.
Ngược lại còn để im cho Tiểu Hắc ra tay. Đối với loại người có lòng dạ hiểm độc, tâm cơ nặng nề này mà nói, có thể tưởng tượng ra được, một khi Tiểu Hắc giết Lộc Phóng rồi thì đối phương sẽ có lý do để Tiểu Hắc phải vĩnh viễn ở lại nơi đây.
Nếu như là những người khác thì có Llế không ngăn được Tiểu Hắc đang trong trạng thái giết đỏ cả mắt như vậy.
Nhưng nếu là sư huynh đệ trong Thảo Đường thì Tiểu Hắc có thể kiểm soát tâm tình của mình. Sắc đỏ tươi trong đôi mắt của hắn dần dần rút đi như thủy triều.
Chỉ là Lạnh lùng nhìn về phía Kỳ Xuyên sau đó ngồi xuống vận dụng lực Lượng huyết mạch để chữa thương.
Bây giờ Tiểu Hắc đang trọng thương, khi hắn vận dụng lực lượng huyết mạch để chữa trị vết thương, khôi phục thân thể thì trong cơ thể truyền đến những tiếng sấm sét vang động.
Khí huyết và lực lượng cơ thể đang khôi phục cũng có mức tăng vọt! Thấy cảnh này, trong Lòng Xích Viêm Thân Vương đã đưa ra quyết định, còn trong mắt Kỳ Xuyên thì lộ ra sát ý. Loại Lực Lượng huyết mạch này đã hoàn toàn vượt xa huyết mạch Kỳ Lân.
Mà Kỳ Ngộ lại kết giao với loại người này, chỉ sợ sẽ đem đến mối đe dọa to lớn đối với Kỳ Xuyên trong việc tranh đoạt vị trí người thừa kế tộc trưởng sau này.
“Đại ca, thấy vậy chắc ngươi hài Lòng rồi chứ.” Lúc này Kỳ Ngộ nhìn về phía Kỳ Xuyên, nhếch miệng cười lạnh. Kỳ Xuyên không cười nổi nữa, có thể nói trong yến tiệc hôm nay, Tiểu Hắc đã khiến cho hắn mất hết thể diện!
Chỉ sợ trong Kỳ Lân tộc, những Tử Viêm tướng và Thân Vương đang giữ thái độ trung lập kia sẽ càng có suy nghĩ nghiêng về Kỳ Ngộ hơn. “Tốt lắm!” Kỳ Xuyên trầm mặt nói: “Cũng đa tạ các ngươi góp chút cảnh vui cho yến tiệc này, tiếp đến cứ thoải mái thưởng thức.”
Nói xong hắn phất tay, liền có hạ nhân đến quét dọn hài cốt ở nơi này, lại bưng lên Linh thực và linh tửu đây áp.
Nhưng mà...
Lúc này, thương thế của Tiểu Hắc đã khôi phục được bảy tám phần, vết thương trên cơ thể đã biến mất không thấy đâu nữa.
Hắn đứng dậy trước, đi ra bên ngoài đình viện.
Không hề cho Kỳ Xuyên một ánh mắt.
Mục Phù Sinh và Thạch Sinh thấy thế cũng đứng dậy đi theo.
Ngay cả người vốn có tính cẩn thận như Mục Phù Sinh, vào lúc này cũng căn bản không muốn tiếp tục đối đáp với Kỳ Xuyên nữa. Chuyện lần này coi như là đôi bên đã hoàn toàn vạch mặt, đối phương cũng đã thể hiện sát ý rõ ràng.
Còn kiêng ky tâm tình đối phương làm gi.
Kỳ Ngộ thấy vậy thì mỉm cười, hành động của đám người Tiểu Hắc cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Sau đó hắn cũng đứng dậy nhìn Kỳ Xuyên, chắp tay cười nói: “Đại ca, mọi người cứ tiếp tục thưởng thức yến tiệc đi. Chúng ta còn có việc, đi về trước đây.”
Sau khi Kỳ Ngộ đứng dậy rời đi, vẻ mặt Kỳ Xuyên vô cùng khó coi, hắn nghiễn răng phát ra tiếng vang kẽo kẹt. Mẹ nó chứ.
Thật sự không cho hắn chút mặt mỗi nào?
Lúc này, hai Tử Viêm tướng vốn đứng về phe Kỳ Ngộ cũng đứng lên chắp tay với Kỳ Xuyên rồi rời đi.
Nhưng chuyện này còn chưa Là gì.
Xích Viêm Thân Vương vốn luôn giữ thái độ không rõ ràng cũng đứng dậy rời đi thẳng mà không hề chào hỏi!
Điều này có nghĩa là gì? Đám người ai cũng có thần sắc nặng nề.
Điều này có nghĩa là Xích Viêm Thân Vương đã quyết định công khai đứng về phe Kỳ Ngộ!
Thấy cảnh này, rất nhiều người còn đang có suy nghĩ giữ thái độ trung lập cũng lần Lượt đưa ra quyết định. Nhìn biểu cảm của những người này, Kỳ Xuyên tức đến mức suýt cắn nát răng nanh của mình.
Hắn muốn đập nát chén rượu trong tay xuống đất, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Đột nhiên Kỳ Xuyên cười nhìn những người còn ở lại trong đình viện, nói: “Chắc là bọn họ đã mệt rồi, đã như vậy thì chúng ta cứ tiếp tục uống đi”
Trong quá trình rời khỏi đình việc, Mục Phù Sinh nghe được câu nói kia của Kỳ Xuyên thì không khỏi nhướng mày.
Công phu dưỡng khí thật đúng là không đơn giản. Nếu Kỳ Xuyên đập nát chén rượu rồi giận dữ rời đi, chỉ sợ sẽ càng có nhiều người quyết định đứng về phe Kỳ Ngộ.
Kỳ Xuyên cũng hiểu điều đó cho nên mới ráng nhịn xuống cơn tức giận ngút trời mà tiến hành yến tiệc cho đến cùng.
Nhưng mà lần này họ đã đạt được kết quả tốt.
Ít nhất là chắc chắn sẽ có nhiều người ủng hộ Kỳ Ngộ hơn.
Mà hành động của bọn họ sau này cũng càng thêm thuận lợi.
Chỉ là.... Tất nhiên về sau phải đối mặt với Kỳ Xuyên điên cuồng trả thù.
Nghĩ vậy, Mục Phù Sinh vừa trở về đình viện của Kỳ Ngộ, định chuẩn bị đối sách thì Xích Viêm Thân Vương đã theo sau đến.