Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế ( Dịch)

Chương 317 - Chương 1587: Tứ Đại Thú Tộc Đều Đến!

Chương 1587: Tứ đại thú tộc đều đến! Chương 1587: Tứ đại thú tộc đều đến!Chương 1587: Tứ đại thú tộc đều đến!

“Ta cũng chưa nói ngươi phải xách đầu đến gặp. Người như Mục Phù Sinh ngươi sao có thể đưa ra điều kiện đánh cược như vậy.”

Sau khi rời khỏi phủ đệ của Dương Viêm Thân Vương, Kỳ Ngộ hỏi.

Với một người có tính cách cẩn thận đến tận xương tủy như Mục Phù Sinh thì không thể đặt cược tính mạng của mình ở nơi này.

Kỳ Ngộ cũng không nghĩ rằng giao tình giữa hắn và Mục Phù Sinh đủ sâu đậm đến nỗi khiến Mục Phù Sinh đưa ra loại quyết định ngông cuồng như thế. Mục Phù Sinh cười nhạt nói: “Ta cũng không có ý định đưa tính mạnh của mình cho Dương Viêm Thân Vương” “Ổ? Nói vậy là ngươi có nắm chắc?” Kỳ Ngộ nhíu mày. Mục Phù Sinh lắc đầu: “Có năm chắc, nhưng mà...."

Dù sao với thực lực của sư tôn, chắc sẽ không có vấn đề gì khi giúp Dương Viêm Thân Vương chữa trị tổn thương căn nguyên.

Nhưng vẫn nên cân nhắc cho tình huống không thể giải quyết được. Ví dụ như...

“Ta cũng không thể”

Mục Phù Sinh nhún vai, vẻ mặt vô lại nói: “Sống trên đời này lừa dối một chút cũng đâu có sao đâu? Đâu phải phạm pháp?”

Nghe đến đó, lông mày Kỳ Ngộ giật giật.

“Không nhận ra, ngươi không chỉ cẩn thận mà còn rất vô liêm sỉ nữa đấy.”

“Có biết nói chuyện không vậy? Cái này mà gọi là vô Liêm sỉ? Cái này gọi là phòng ngừa chu đáo, gọi là lách Luật.... Không đúng, phải gọi là không dễ dàng hứa hẹn với người lạ, nói tóm lại chính là cẩn thận!”

Kỳ Ngộ trợn trắng mắt.

Có thể từ vô liêm sỉ nói thành hoa mỹ xuất trần như thế, cũng chỉ có Mục Phù Sinh làm được.

Hai ngày sau.

Kỳ Xuyên đã hành động nhanh như lôi đình, hãn bắt đầu chèn ép các thế lực bên ngoài của Kỳ Ngộ.

Hai Tử Viêm tướng đứng về phe Kỳ Ngộ, bây giờ đã bị hạn chế tại phần khu vực của bản thân, không thể hành động tự do.

Đồng thời Kỳ Xuyên cũng bố trí vô số tai mắt ở phụ cận Ngộ phong.

Ngoại giới.

Kỳ Xuyên bắt đầu nhanh chóng mở rộng việc tìm kiếm địa côn Sơn Hải Kinh, gần như rút ra tám thành thế Lực bên ngoài của mình để tiến hành tìm kiếm ráo riết.

Có thể nói Kỳ Xuyên đã không còn che giấu thủ đoạn gì với Kỳ Ngộ nữa. Mặc dù trong Kỳ Lân tộc vẫn coi như bình tĩnh, thế nhưng tất cả các tộc nhân đều có thể cảm nhận được trong bầu không khí nống nặc mùi khói lửa căng thẳng.

Sau khi nghe được những tin tức này, vẻ mặt Kỳ Ngộ cực kỳ khó coi, một tay đánh nát ngọn núi trước mặt.

Thạch Sinh nhìn Tiểu Hắc, hỏi: “Đây là ngọn núi thứ mấy bị hắn đập nát rồi?” Tiểu Hắc thản nhiên nói: “Ngọn núi thứ sáu.”

Kỳ Ngộ tức giận đùng đùng đi đến nói: “Khinh người quá đáng! Đúng là khinh người quá đáng mà!”

“Hắn mở rộng phạm vi lục soát còn chưa tính, vậy mà còn dám bế trí đầy tai mắt trong địa bàn của chúng tai Chỉ cần vừa đi ra ngoài là sẽ ngay lập tức bị phát hiện!” Tiểu Hắc bình thản nói: “Chuyện này cũng đâu có ảnh hưởng øì, dù sao hắn cũng không thể hạn chế hành động của chúng ta.” “Nói thì nói như thể, nhưng lỡ như chúng ta muốn hành động bí mật thì sao? Hơn nữa hắn làm thế như tát vào mặt chúng ta vậy!” Nhị thiếu của một bộ tộc nào mà lại được nhận loại đãi ngộ như thế?

Chưa từng nghe thấy! Chuyện này nếu xảy ra trong đại tộc khác ở ngoại giới thì chỉ sợ sẽ bị lôi ra làm trò cười trên bàn trà!

Lúc này, Tiểu Hắc nhìn Kỳ Ngộ nói: “Lúc nào thì chúng ta cần hành động bí mật? Còn nữa, nếu không vui thì cứ đánh chết mấy tên đó đi không phải được rồi sao?” “Nhưng mà....” Kỳ Ngộ do dự. Dù sao đối phương cũng là thuộc hạ của đại ca, nếu đánh chết vài tên thì chẳng phải sẽ triệt để vạch mặt sao?

“Các ngươi đã đi đến nước này rồi thì còn sợ cái gì?” Tiểu Hắc nhíu mày nói: “Sự quyết đoán thị huyết Lúc trước của ngươi đâu rồi? Sao trong chuyện tranh đấu quyền tực thì Lại lo nghĩ vớ vấn, bận tâm cái này chú ý cái kia như vậy?”

Nghe Tiểu Hắc nói thế, biểu cảm của Kỳ Ngộ hơi cứng lại. Đúng thế, rõ ràng lúc trước hắn là người không sợ trời không sợ đất, vì sao trong việc tranh chấp quyền Lực lại trở nên bó tay bó chân? Còn điều gì phải cân nhắc nữa?

Kỳ Xuyên đã thẳng thừng trải rộng tai mắt trước địa bàn của hắn, vậy mà hắn còn lo nghĩ có nên vạch mặt hay không.... Không phải đối phương đã hoàn toàn vạch mặt trước rồi sao?

Nghĩ đến đây.

Đột nhiên Kỳ Ngộ bật cười, nhìn Tiểu Hắc nói: “Đa tạ ngươi, nếu không có lời trách mắng của ngươi thì ta thật sự biến thành loại người ta ghét nhất Lúc trước rồi.”

“Đã như vậy thì ra tay thôi.” Ngay sau đó, Kỳ Ngộ bắt đầu hạ mệnh lệnh xuống.

Bất kể tai mắt gián điệp nào dám ở trên Ngộ phong, hoặc là cưỡng ép phong tỏa lãnh địa của Tử Viêm tướng thì đều bị trục xuất hết, nếu như không nghe theo thì giết chết ngay tại chỗi

Mệnh lệnh này vừa ra, toàn bộ Kỳ Lân tộc đều khiếp sợi Đồng thời khiến cho sự kiện tranh đấu nội bộ trong Kỳ Lân tộc tiến vào giai đoạn cuối cùng! Nhưng.... Cũng vào lúc này. Gần như hai phe thế lực của Kỳ Ngộ và Kỳ Xuyên đều nhận được một tin tức.

Tại Phượng Minh thành thuộc Phượng Minh tông có Phượng hồn xuất thế, cùng lúc đó, toàn bộ Phượng Minh tông bắt đầu tiến hành phong tỏa giới nghiêm tông môn.

Sau khi nghe được tin này, Kỳ Xuyên và Kỳ Ngộ đều cùng lúc liên tưởng đến Sơn Hải Kinh.

Phượng Hoàng tộc cũng đã sớm tuyệt diệt.

Phóng mắt ra khắp toàn bộ Ma Thú đại Lục, đã không còn bất kỳ một con Phượng Hoàng nào còn sống nữa. Những tộc đỉnh cao nhất chỉ có một chút huyết mạch Phượng Hoàng.

Cho nên khi Phượng hồn xuất hiện, có thể là bởi vì Sơn Hải Kinh...

Mặc dù đây chỉ là suy đoán, nhưng nếu chuyện này đã xảy ra thì nhất định phải đến kiểm tra thực hư thật giả. Đối với tất cả các thú tộc ở Ma Thú đại Lục, Sơn Hải Kinh có một lực hấp dẫn không gì sánh bằng.

Rất nhanh, Kỳ Xuyên đã dẫn theo thuộc hạ hỏa tốc tiến về Phượng Minh tông.

Mà Kỳ Ngộ cũng mang theo hai Tử Viêm tướng cùng đám người Tiểu Hắc, Thạch Sinh và Mục Phù Sinh đi về phía mục tiêu.

Không chỉ có Kỳ Lân tộc. Tam đại thú tộc khác cũng đồng thời nhận được tin tức. Dù sao.... Không chỉ mỗi Kỳ Lân tộc đang ráo riết tìm kiếm Sơn Hải Kinh.

tam đại thú tộc còn lại cũng bắt đầu phái người tiến về Phượng Minh tông.

Nhưng tứ đại thú tộc đều tọa lạc ở vị trí sâu nhất của bốn hướng Đông Tây Nam Bắc trên Ma Thú đại lục, cách Phượng Minh tông một khoảng khả xa.

Lại thêm Ma Thú đại Lục vốn cực kỳ rộng lón.

Cho dù đã thông qua sử dụng không gian truyền tống trận ở mỗi thành trì trên đường đi, nhưng cũng mất tám ngày mới đến được.

Tứ đại thú tộc lần lượt đến Phượng Minh tông. Trong lúc nhất thời, mây đen dày đặc giăng khắp Phượng Minh tông, uy áp khổng tổ tỏa rộng.

Cho dù ở Phượng Minh thành cũng có thể cảm nhận được sự áp lực mãnh Liệt này.

Những người ở Phượng Minh thành đều đưa mắt nhìn về phía Phượng Minh tông.

Từ Phượng Minh dõi mắt trông về phía xa, những người có cảnh giới hơi cường đại một chút đều có thể nhận ra được khí tức huyết mạch trên Phượng Minh sơn. “Loại khí tức huyết mạch này.... Chẳng lẽ cả tứ đại thú tộc đều tới?”

“Vì sao người của tứ đại thú tộc đều cùng nhau đi đến Phượng Minh tông? Theo lý mà nói thì đẳng cấp của Phượng Minh tông còn chưa đủ khiến cho tứ đại thú tộc chú ý mà?”

“Chỉ sợ là do Sơn Hải Kinh... Không phải hiện giờ tứ đại thú tộc đang toàn lực tìm kiếm nơi Sơn Hải Kinh rơi xuống hay sao? Có thể khiến cho bọn họ cùng nhau đến cũng chỉ có thứ đó.”

Lúc này, bên trong Phượng Minh tông.

Tất cả đệ tử trong tông đều có sắc mặt tái nhợt nhìn lên không trung.

Đối mặt với bốn loại huyết mạch đứng đầu Ma Thú đại lục này, bọn họ không thể chống cự được.

Cho dù các trưởng lão cũng là như thế.

Vào giờ phút này, tông chủ Phượng Minh tông cũng bước ra khỏi động phủ, ngẩng đầu nhìn về phía những bóng người đang lơ lửng trên bầu trời tông môn, vẻ mặt ngưng trọng. Nhờ có đan dược mà Lục Trường Sinh đưa cho, lão đã thuận lợi đột phá.

Lúc này, phía trên có người cao giọng nói: “Kỳ Lân tộc đến đây bái phỏng Phượng Minh tông, mong được cho vào!”
Bình Luận (0)
Comment