. . . . . . . . . . . . . .
Hãn Hải tông đã triệu tập tất cả trưởng lão và đệ tử bên ngoài trở về, hướng tới Lạc Nhạn tông.
Sát ý dạt dào tràn ngập khắp không trung!
Bên kia, cao tầng Lạc Nhạn tông lại không có bất kỳ động tác gì.
Chỉ tuyên bố một thông cáo.
“Hãn Hải tông sẽ buông xuống trong thời gian một nén nhang.”
Điều này cũng khiến mọi người kinh hãi đồng thời cảm thấy có chút khó hiểu.
Không phải thực lực của Hãn Hải tông mạnh hơn Lạc Nhạn tông chúng ta nhiều?
Vì sao trông tông chủ năm phong đều có vẻ không nóng nảy?
Chẳng lẽ đã từ bỏ chống cự sao?
Hay là nói có kế sách ứng phó?
. . . . . .
Các thế lực bên ngoài nghị luận sôi nổi.
Các thế lực nhất lưu ở Hãn Hải tinh vực cũng ôm thái độ xem kịch vui, ánh mắt đầu hướng về phía Lạc Nhạn tông.
Rốt cuộc hai thế lực đứng đầu chiến tranh, kết quả thế nào thì cũng một chết một bị thương.
Đến lúc đó chính là cơ hội ra tay của đám hoàng tước.
“Nhưng mà sao lần này Lạc Nhạn tông xúc động như thế? Tùy ý để một tên đệ tử làm bậy?”
“Ừ, có chút qua loa tuy rằng thiên phú của Diệp Thu cực kỳ yêu nghiệt, trong thời gian ngắn như vậy không chỉ có ngộ ra Thông Nguyên Thánh Thuật, cảnh giới còn liên tiếp đột phá.”
“Thiên phú tốt lại có ích lợi gì?”
“Thiên tài chết non giữa đường không có bất kỳ tác dụng.”
“Ngược lại cũng đúng.”
“Nếu ta nói tiễn Diệp Thu đi, chỉ cần cho hắn thời gian thì ngày sau tất nhiên hắn có thể trở thành họa lớn trong lòng Hãn Hải tông, còn có thể cho Lạc Nhạn tông cơ hội bùng cháy trở lại.”
Nói tóm lại, tất cả các thế lực ở Hãn Hải tinh vực đều không xem trọng Lạc Nhạn tông.
Dù sao thực lực hai bên chênh lệch có chút lớn.
Đang lúc các thế lực đàm luận thì khu vực Lạc Nhạn tông có từng đạo hơi thở buông xuống.
Đạo hơi thở cuối cùng giống như thiên không sụp xuống.
Từng luồng tiên đạo chi ý bao phủ toàn bộ Lạc Nhạn tông, vì phòng ngừa bất kỳ một con cá sa lưới nào thoát đi!
Nếu muốn khai chiến, tự nhiên không thể lưu lại bất kỳ hậu hoạn gì.
Luồng hơi thở này tự nhiên do tông chủ Hãn Hải tông Tế Nguyên phát ra.
Bên trong Lạc Nhạn tông, lòng người hoảng sợ.
Các đệ tử cảm nhận được cỗ hơi thở Địa Tiên cảnh cường đại này mà sắc mặt ngưng trọng.
Tới!
Lúc này trên không Lạc Nhạn tông có tiếng nói vang vọng khắp toàn bộ tông môn.
“Nhạn Duy Sinh, để ta nhìn xem mấy năm nay ngươi tiến bộ thế nào.”
Vừa dứt lời, bóng dáng Nhạn Duy Sinh liền xuất hiện trên không trung tông môn.
“Thử thì có thể, nhưng mà nếu là chiến tranh, tự nhiên không cần để ý đến chuyện công bằng hay không công bằng.”
Tế Nguyên nghe xong khẽ nhíu mày.
Công bằng?
Tới cấp độ của bọn họ, ở Hãn Hải tinh vực này còn có ai dám nói hai chữ công bằng?
Nhưng ngay sau đó sắc mặt Tế Nguyên lại thay đổi.
Ánh mắt kinh hãi đánh một chưởng về phía sau.
Nháy mắt, gió nổi mây phun!
Giống như thiên địa chi thế đều dung nhập vào trong một chưởng này.
Đây là uy thế Địa Tiên cảnh, giơ tay nhấc chân đều có thể sử dụng thiên địa chi thế.
Một chưởng cùng một nắm tay va chạm vào nhau!
Trước ánh mắt kinh hãi của người Hãn Hải tông.
Sắc mặt Tế Nguyên trở nên trắng bệch kêu lên một tiếng, trực tiếp bay ngược ra ngoài!
Chỉ thấy một nam tử áo đen thu hồi nắm tay, khẽ gật đầu nói:
“Phản ứng không tồi.”
Người này là ai?
Thế mà có thể dùng một quyền đánh bay Tế Nguyên?
Dù cho vội vàng chống đỡ không kịp vận dụng nhiều lực thì cũng vẫn là cường giả Địa Tiên cảnh nha!
Chỉ có thể thuyết minh là nam tử ra quyền này cũng có tu vi Địa Tiên cảnh!
Tế Nguyên mạnh mẽ dừng thế lui, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Lúc này hắn đã hiểu rõ vì sao Nhạn Duy Sinh lại nói như vậy.
“Các hạ là người phương nào? Ở Hãn Hải tinh vực không có cường giả Địa Tiên cảnh thứ ba.”
Viên Thọ cười khẽ một tiếng, nói:
“Ta là ai không quan trọng, người chết cũng không cần biết nhiều.”
Nghe đến đây, sắc mặt Tế Nguyên càng khó coi hơn quay đầu nhìn về phía Nhạn Duy Sinh:
“Nhạn tông chủ thật là khí phách, thế mà có thể khiến một cường giả Địa Tiên ra tay tương trợ.”
“Hôm nay xem như Hãn Hải tông nhận thua.”
Nói xong lời này hắn liền muốn mang theo đệ tử và trưởng lão Hãn Hải tông lui lại.
Nhưng lại thấy Viên Thọ bước ra một bước ngăn cản đường lui của Tế Nguyên.
Đồng thời phía sau Hãn Hải tông còn có năm tên cường giả Trọc Tiên cảnh ngăn chặn đường lui!
Rõ ràng là năm vị phong chủ Lạc Nhạn tông.
Chỉ nghe Nhạn Duy Sinh cười nói: “Tế Nguyên, người ban đầu nói phát động chiến tranh chính là ngươi, hiện giờ chiến tranh đã mở ra, sao có thể thả hổ về rừng đâu?”
Mặt Tế Nguyên trầm như nước, nói:
“Dù hai tên Địa Tiên cảnh muốn giết ta cũng cần trả giá lớn.”
“Huống hồ, cường giả Địa Tiên đối chiến sẽ khiến tông môn của các ngươi không thể tồn tại nữa?”
Lời Tế Nguyên nói không phải không có đạo lý.
Tới cấp độ Địa Tiên cảnh, ở cùng cảnh giới, cho dù hai người vây công cũng rất khó chém giết.
Bởi vì đã là tiên nhân chi thể.
Nếu muốn sinh tử chiến thì cần phải trả giá cực lớn.
Huống hồ ba tên cường giả Địa Tiên cảnh quyết chiến sinh tử, người tu đạo không có đạt tới cảnh giới tiên nhân sẽ không thể thừa nhận ảnh hưởng!
Nhưng Viên Thọ lại cười.
“Giữa Địa Tiên cũng có sự chênh lệch, e là ngươi xem trọng chính mình rồi.”
Nói xong chỉ thấy hai tay Viên Thọ bỗng tạo thành chữ thập!
Tức khắc chung quanh ba người có một cỗ thiên sụp chi thế dâng lên!
Sau đó rơi vào thân thể Tế Nguyên khiến thân hình hắn bị cứng rắn ép cong xuống!
Trọng lực từ trường!
Tế Nguyên cảm giác được bản thân muốn di chuyển cũng khó khăn.
Người trước mặt thế mà là Địa Tiên đỉnh?
Vừa định nói gì thì Viên Thọ đã nhanh chóng vọt tới gần, ngay sau đó tung ra một quyền.
Không gian tức khắc vỡ vụn!
Thiên địa chi thế hội tụ vào nắm tay của Viên Thọ.
Lực lượng thân thể làm không gian phải nổ nát!
Trong khoảnh khắc Viên Thọ ra tay thì Nhạn Duy Sinh cũng động.
Chỉ thấy trong tay hắn có thêm một thanh trường thương.
Trên trường thương là cuồng phong uốn lượn quấn quanh!
Ngay sau đó giữa hai chân mày hắn có cổ tự Thông Nguyên Thánh Thuật sáng lóng lánh!
Một thương đâm tới!
Cuồng phong hóa thành một vòi rồng bắn nhanh về phía Tế Nguyên.
Cảm nhận được công kích, sắc mặt Tế Nguyên cực kỳ khó coi.
Công kích của Nhạn Duy Sinh thì hắn còn thấy bình thường nhưng một quyền trước mắt lại khiến tim hắn đập nhanh hơn.
Hắn nhanh chóng triển khai Thông Nguyên Thánh Thuật, trong tay có thêm một thanh thủy nguyệt loan đao, ngay sau đó chém ra một đao!
“Thủy nguyệt hám thiên!”
Không thể không nói Tế Nguyên dùng Thông Nguyên Thánh Thuật hoàn chỉnh thi triển ra Thiên Linh Thuật.
Linh thuật đã cực kỳ tiếp cận Tiên thuật.
Nhưng mà tính sao chứ?
Trước ánh mắt kinh hãi của mọi người.
Một quyền củaViên Thọ lại trực tiếp đánh nát thủy nguyệt loan đao!
Ngay sau đó nện thẳng vào ngực Tế Nguyên.
Theo sau là vòi rồng trực tiếp cuốn lấy Tế Nguyên!
Ầm!
Hai cường giả Địa Tiên ra tay, tiếng vang rung trời!
Người Hãn Hải tông xem mà vô cùng khẩn trương.
Sau khi vòi rồng tiêu tán thì trong mắt bọn họ lại tràn ngập tuyệt vọng. . . . . .
Chương 522 - Tin tức về Tà vực. . . . . . . . . . . . .
Thực lực càng mạnh càng khó bị đánh chết.
Liền giống như Địa Tiên sơ kỳ cùng với Địa Tiên trung kỳ kém nhau một tiểu cảnh giới nhưng lại có sự chênh lệch to lớn.
Nhưng vẫn rất khó mà chém giết đối phương.
Dù sao tu luyện tới Địa Tiên rồi, ai mà không có mấy chiêu áp đáy hòm?
Nhưng Viên Thọ lại là Địa Tiên cảnh đỉnh.
Hắn Tiên thuật của Viên Ma tộc, Trọng Lập Từ Trường và một kích toàn lực của Nhạn Duy Sinh khiến cho Tế Nguyên không có cơ hội phản kháng, lập tức bị oanh sát.
Người Hãn Hải tông nhìn Tế Nguyên đã hoàn toàn tiêu tán trong thiên địa mà tràn ngập tuyệt vọng.
Sao bọn họ có thể tưởng được tông chủ lại bị đối phương đánh chết dễ dàng như vậy?
Đám đệ tử Lạc Nhạn tông thì trợn mắt há hốc mồm.
Kịch bản này không đúng nha?
Thực lực của Hãn Hải tông mạnh hơn Lạc Nhạn tông một bậc.
Tông chủ Hãn Hải tông, cường giả Địa Tiên cảnh, chính là tồn tại mạnh nhất Hãn Hải tinh vực.
Mới vừa ra sân nói hai ba câu đã bị oanh sát thành tro bụi rồi?
Chẳng lẽ kịch bản hai bên đổi chỗ?
Có vài đệ tử từng nhìn thấy Viên Thọ luôn đi theo sau lưng Tiểu Hắc làm hộ vệ.
Nghe nói Tiểu Hắc là sự đệ của Diệp Thu?
Mọi người nhìn về phía hai sư huynh đệ vừa xem vừa nói cười mà có chút kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ.
Rốt cuộc hai người này đến từ thế lực nào?
Vì sao còn muốn gia nhập Lạc Nhạn tông?
Diễn biến tiếp theo tự nhiên là các đệ tử và trưởng lão Hãn Hải tông bị năm vị phong chủ cùng với Nhạn Duy Sinh cưỡng chế trấn áp và chém giết hết!
Trong lúc nhất thời, ở khu vực Lạc Nhạn tông có thi thể chất đầy.
Máu chảy thành sông!
Non xanh nước biếc đều bị nhuộm thành màu máu!
Huyết tinh chi khí như tản khắp toàn bộ Hãn Hải tinh vực.
Khi tin tức này truyền ra, cả Hãn Hải tinh vực đều chấn động.
Không ai ngờ tới.
Trong thời gian không đến nửa ngày mà Hãn Hải tông đã bị huỷ diệt!
Còn Lạc Nhạn tông thì không có một người thương vong!
Điều này khiến những hoàng tước chờ đợi hai tông lưỡng bại câu thương đều choáng váng.
Hiện giờ ngôi vị bá chủ Hãn Hải tinh vực đã trở lại trong tay Lạc Nhạn tông.
Từ đây, Lạc Nhạn tông tiếp quản nột tình của Hãn Hải tông, toàn bộ Hãn Hải tinh vực sẽ không có một thế lực nào có thể cùng chống lại.
. . . . . .
Cùng lúc đó ở giới vực trung vĩ độ, một tinh vực tràn ngập tà khí.
Nơi này đêm cũng như ngày, tà khí lan tràn khắp mọi ngóc ngách.
Bên trong một đại điện, có một nam tử trắng nõn đang tu luyện.
Quanh thân hắn có vô tận quỷ hồn vờn quanh rít gào!
Lúc này.
Một sinh vật tà dị lưng có hai cánh màu xanh lơ xuất hiện trước mặt nam tử, quỳ xuống xuống và cung kính nói:
“Tà Nam đại nhân, đã tra được nơi hạ lạc của mấy nhân tộc kia.”
Nơi này đúng là Tà vực!
Tà Nam cũng mở mắt ra.
Đôi mắt giống như một tòa nhà giam trấn áp vô số quỷ hồn!
Tên Tà Vương này đối diện với ánh mắt Tà Nam liền cảm giác được như có vô số quỷ hồn đang bao vây lấy hắn.
Khi phản ứng lại thì mồ hôi lạnh đã thấm đẫm toàn thân!
“Ở nơi nào?”
“Bẩm. . . . . Bẩm đại nhân, Diệp Thu Bạch và tên thể tu thì ở Hãn Hải tinh vực.”
“Hoàng tử Vô Biên hoàng triều hiện giờ đang ở Thần Phù tông.”
“Còn tên tu luyện tinh thần chi lực vẫn chưa có tung tích.”
Tà Nam khẽ gật đầu, nói:
“Người còn lại không cần tập trung tìm nữa.”
“Phân phó bên dưới, truyền bá tình huống của mấy con kiến giới vực vĩ độ thấp ra ngoài.”
“Đến lúc đó không cần chúng ta đi tìm thì bọn chúng sẽ tự tìm tới cửa.”
Tà Vương gật gật đầu.
Lúc hắn muốn rời khỏi thì lại bị Tà Nam gọi.
“Đúng rồi, tra lệnh tăng mạnh giám thị kẻ ra vào Tà vực khi giám thị, phòng ngừa đối phương che giấu tung tích lẻn vào.”
Dù sao tâm cơ của đối phương cũng cực kỳ sâu.
Tà Nam đã cảm nhận rõ. . . . . .
. . . . . .
Giờ phút này.
Trong đại điện tông chủ ở Lạc Nhạn tông.
Năm vị phong chủ tề tụ.
Diệp Thu Bạch, Mộ Tử Tình cùng với Tiểu Hắc đều ở chỗ này.
“Hiện giờ phải rời đi sao?”
Nhạn Duy Sinh nhìn về phía Diệp Thu Bạch, cười hỏi.
Diệp Thu Bạch gật gật đầu, nói:
“Hiện giờ, Hãn Hải tông đã diệt, ta đã đạt được mục đích, đa tạ tông chủ cùng với năm vị phong chủ chiếu cố chúng ta.”
Lăng Tiêu phong chủ cảm khái nói:
“Loại người có thiên phú như ngươi sẽ không bị vây ở một Hãn Hải tinh vực nho nhỏ.”
“Đi ra bên ngoài cũng tốt, như vậy mới có thể hoàn toàn kích phát thiên phú yêu nghiệt của ngươi.”
Nhạn Duy Sinh cũng gật đầu nói:
“Không sai, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, Lạc Nhạn tông vĩnh viễn là hậu thuẫn của ngươi, nếu gặp phiền toái có thể trở về bất kỳ lúc nào.”
Nghe vậy, Diệp Thu Bạch cùng với Mộ Tử Tình đều cảm động gật gật đầu.
Tuy rằng thời gian gia nhập Lạc Nhạn tông không dài.
Nhưng đối phương lại không lưu lực mà trợ giúp bọn họ, cũng đáng để mấy người Diệp Thu Bạch khắc ghi phần ân tình này.
Lạc Nhạn tông cũng vì quyết định đúng đắn mà trở thành bá chủ giới vực trung vĩ độ vào nhiều năm sau. . . . . .
Cáo biệt nhóm người tông chủ xong.
Diệp Thu Bạch cáo biệt Chiêm Chỉ.
Ngay sau đó đi tới trước mặt Thôi lão.
Hiện giờ Thôi lão vẫn nằm trên một khối đá to trơn nhẵn, cầm hồ lô ngửa đầu không ngừng rót rượu.
Chẳng qua bây giờ uống nhiều hơn so lúc trước. . . . . .
“Hiện tại rời đi sao?”
Diệp Thu Bạch gật đầu:
“Hiện tại liền đi.”
“Đi thôi, thế giới bên ngoài rất lớn, chú ý an toàn.”
Diệp Thu Bạch cười cười:
“Chờ chuyện kết thúc, ta sẽ trở về bồi Thôi lão uống một chén.”
Thôi lão không kiên nhẫn phất phất tay.
Diệp Thu Bạch chắp tay xoay người rời đi.
Chỉ để lại bênn cạnh Thôi lão ba bầu rượu.
Thôi lão tò mò lấy tới nếm thử.
Vừa nếm một ngụm thì hai mắt mở to.
“Hắc hắc! Tên tiểu tử thúi này có đồ tốt mà không sớm lấy ra?”
. . . . . .
Mấy người Diệp Thu Bạch rời khỏi Hãn Hải tinh vực.
Mấy người sử dụng thuyền không gian để di chuyển.
Giờ phút này sắc mặt mọi người đều cực khó coi.
Bởi vì bọn họ đã nhận được tin tức truyền đến từ Tà vực.
Mấy người Mục Chính Đình bị tra tấn đến hơi thở thoi thóp!
Mộ Tử Tình nôn nóng!
“Sư huynh, hiện tại nên làm gì bây giờ?”
Tiểu Hắc lên tiếng hỏi:
“Xem bộ dáng là bọn họ đã không kiên trì được bao lâu nữa rồi.”
Diệp Thu Bạch trầm mặt, ngay sau đó nói:
“Hiện tại sốt ruột cũng không có tác dụng.”
“Nếu đối phương truyền tin tức ra tự nhiên là muốn dụ dỗ chúng ta tiến đến.”
“Tất nhiên trước đó sẽ không để bá phụ bọn họ chết.”
“Bọn họ chết thì chúng ta sẽ không lộ diện, âm thầm tích tụ thực lực, đây là tình huống mà Tà Nam bọn họ không muốn nhìn đến.”
Tiểu Hắc gật gật đầu.
Diệp Thu Bạch ôm Mộ Tử Tình, trấn an cảm xúc của nàng, ngay sau đó tiếp tục nói:
“Phía trước đã có được tinh đồ từ chỗ tông chủ.”
“Nơi gần Tà vực nhất chính là Phúc Thiên vực, chúng ta tới nơi đó trước.”
“Sau khi tu họp với Thạch Sinh cùng Mục Phù Sinh lại tính toán.”
Nhận được tin tức này, Mục Phù Sinh và Thạch Sinh sẽ nghĩ cách đến đó!
Hiện giờ chắc chắn Tà vực sẽ đề phòng nghiêm ngặt.
Nên biện pháp tốt nhất là lựa chọn vực gần Tà vực nhất.
Chương 523 - Thần Phù tông. . . . . . . . . .
Mục Chính Đình bị bắt đồng thời hiện tại Tà vực còn truyền ra tin tức về Mục Chính Đình cùng với mấy người Mộ Lập Bi, tình huống không quá lạc quan.
Biết được tình huống, Mục Phù Sinh cũng không có vì phẫn nộ mà mất đi lý trí.
Hiện giờ dù có đến Tà vực cũng chỉ là xếp hàng tặng người đầu, hồ lô oa cứu gia gia mà thôi.
Huống hồ đối phương cũng không có khả năng sẽ xử quyết mấy người Mục Chính Đình.
Bởi vì mấy người là con tin để dụ dỗ sư huynh đệ Thảo Đường vào lưới.
Một khi chết mất thì mấy người Diệp Thu Bạch sẽ lập tức tránh né tai mắt của Tà vực, âm thầm tu luyện.
Với thiên phú của bọn họ, chuyện tiêu diệt Tà vực chỉ là vấn đề thời gian.
Minh Quang vực cùng Thương Khung vực liền nhau.
Ở Minh Quang vực có một thế lực siêu cấp.
Đó là Thần Phù tông.
Ở toàn bộ giới vực trung vĩ độ bên trong.
Thần Phù tông cũng có thể được xưng là thế lực nhị lưu đứng đầu.
Không chỉ là bởi vì nội tình tông môn cường đại.
Mà bởi Thần Phù tông chính là chi nhánh của Thánh Phù tông.
Nhắc tới Thánh Phù tông, toàn bộ giới vực trung vĩ độ đều kính sợ.
Thánh Phù tông chính là một trong mấy thế lực bá chủ.
Phù đạo trong thiên hạ đều xuất phát từ Thánh phù.
Những lời này cũng không phải tin đồn vô căn cứ.
Mấy tháng tới nay.
Mục Phù Sinh ở Thần Phù tông không ngừng hoàn thành nhiệm vụ, đổi điểm cống hiến.
Ngay sau đó đổi không ít tài liệu phù triện từ tông môn, nhốt chính chính mình bên trong động phủ điên cuồng khắc dấu phù lục, tăng cường thực lực.
Sự điên cuồng của Mục Phù Sinh nhanh chóng khiến cho các đệ tử cùng với cao tầng Thần Phù tông chú ý.
“Mục Phù Sinh, thời gian sử dụng Thiên phủ đã hết rồi.”
Lúc này, một vị trưởng lão ở bên ngoài nhắc nhở.
Thần Phù tông lấy phù triện chi đạo vang danh hậu thế.
Tự nhiên tạo nghệ trên phương diện phù triện không tầm thường.
Trong bốn loại động phủ Thiên Địa Huyền Hoàng đều có trận pháp phù triện khác nhau.
Giúp cho tâm cảnh người tu đạo lúc khắc phù triện có thể bình tĩnh hơn, mức độ cảm ứng đối với thiên địa chi thế được tăng phúc thêm một mức độ nhất định.
Đồng thời cũng có sự gia tăng không nhỏ đối với thần hồn chi lực.
Thiên hạ cũng không có cơm trưa miễn phí.
Muốn tiến vào bên trong cần thiết giao nộp điểm cống hiến.
Thiên phủ mà Mục Phù Sinh tu luyện chỉ có chín phủ.
Yêu cầu nộp số điểm cống hiến cực kỳ kinh người.
Một ngày cần một ngàn điểm cống hiến.
Lúc này Mục Phù Sinh đi ra từ bên trong, hai tròng mắt tràn ngập tơ máu.
Hiển nhiên cho dù có phù triện phụ trợ, Mục Phù Sinh chế tác phù triện cường độ cao có tốc độ tiêu hao nhanh hơn khôi phục nhiều.
Trưởng lão nhìn Mục Phù Sinh, nhíu mày nói:
“Mục Phù Sinh, nỗ lực là một chuyện tốt nhưng có đôi khi cũng cần nghỉ ngơi, ngươi cứ tiếp tục như vậy, đối với phù triện chi đạo mà nói cũng không phải là chuyện gì tốt.”
Mục Phù Sinh chắp tay nói:
“Đa tạ trưởng lão nhắc nhở.”
Những lời này Tạ Ngôn đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Hắn duy trì trật tự Thiên phủ, vẫn luôn canh chừng ở nơi này.
Hắn đã nhắc nhở Mục Phù Sinh nhiều đến mức hắn không nhớ nữa.
Nhưng mà đều không có lần nào lọt tai.
Sau khi nói xong, Mục Phù Sinh liền đi hướng về Nhiệm vụ điện.
Đó là nơi mà Thần Phù tông tuyên bố nhiệm vụ.
Có nhiệm vụ khắc dấu chế định phù triện.
Cũng có nhiệm vụ sưu tầm thiên tài địa bảo, ma thú ma hạch linh tinh. . .
Thông thường Mục Phù Sinh đều sẽ lựa chọn khắc dấu phù triện.
Vừa thu hoạch điểm cống hiến vừa tăng cường phù triện chi đạo của mình.
Lúc này.
Tạ Ngôn nhìn bóng dáng Mục Phù Sinh rời đi, cười nói:
“Mục Phù Sinh, ngươi nếu ngươi cần điểm cống hiến, thật ra có thể đi Phù Tháp.”
Mục Phù Sinh quay đầu lại.
Mấy tháng trôi qua.
Với tính cách cẩn thận của Mục Phù Sinh, tự nhiên hắn đã dùng hết khả năng thăm dò rõ tình huống nơi này.
Phù Tháp lại là thế lực trung lập mà Thánh Phù tông kiến tạo.
Phù triện sư trong thiên hạ đều có thể tiến vào đó, thông qua khảo nghiệm mà thu hoạch cấp bậc phù triện sư tương ứng.
Một ít tài liệu phù triện khan hiếm hoặc là phù ấn thành phẩm đều được bán ra.
“Chỉ cần ngươi có thể đạt được cấp bậc phù triện sư thì tông môn sẽ cho ngươi tương ứng điểm cống hiến tương ứng, dù sao chuyện này đối với Thần Phù tông cũng là một cách gia tăng danh vọng tông môn.”
Nghe đến đây.
Mục Phù Sinh gật gật đầu cảm tạ lần nữa rồi nhanh chóng tiến về Phù Tháp.
Nhìn bóng Mục Phù Sinh rời đi, Tạ Ngôn khe khẽ thở dài.
“Người này có thiên phú trên phù triện chi đạo rất khủng bố. . . . . . Nhưng mà lại thắt bản thân quá chặt, như vậy cũng không phải chuyện tốt nha. . . . . .”
Nói xong, lắc lắc đầu cầm lấy cái chổi tiếp tục dọn dẹp lá rụng quanh động phủ.
. . . . . .
Phù Tháp ở Quang Minh vực tọa lạc trong Phù thành.
Nơi này, ngoại trừ Phù Tháp thì không còn thế lực nào khác.
Có thể nói là một chỗ trung lập.
Tất cả thế lực ở Minh Quang vực đều sẽ tiến đến vào nơi này thu hoạch phù triện.
Dù sao phù triện cùng trận pháp có cách dùng khác nhau nhưng thời điểm đối chiến hoặc tu luyện đều có tác dụng không nhỏ đối với người tu đạo.
Sau khi Mục Phù Sinh tiến vào Phù thành liền che giấu hơi thở của mình, đồng thời cũng dịch dung.
Thứ nhất là phòng ngừa tai mắt của Tà vực tìm được vị trí của mình.
Thứ hai là sau khi đạt được cấp bậc phù triện sư từ Phù Tháp sẽ bại lộ thiên phú quá cao mà dẫn đến nhiều người chú ý, từ đó gây ra những phiền toái không cần thiết. . . . . .
Dù trong tình huống này, Mục Phù Sinh vẫn không quên sơ tâm. . . . . .
Nếu Lục Trường Sinh biết chắc chắc chắn sẽ hô to người trong nghề, đồng thời vui mừng không thôi.
Đi được một lúc thì Mục Phù Sinh dừng bước.
Trước mắt hắn có một tòa tháp cao hình trụ!
Thân tháp trông bình thường, không có điểm nào đặc biệt do đá kết thành.
Nhưng mà Mục Phù Sinh lại có thể cảm nhận được vô số luồng phù triện chi lực cường đại.
Hiển nhiên bên trong tháp cao có dán có vô số phù triện cao giai không biết tên.
Ở cửa Phù Tháp có người đến người đi.
Mục Phù Sinh tiến vào trong đám người liền nghe tiếng người chung quanh thảo luận.
“Nghe nói hôm nay đại tiểu thư Lăng gia đã tới nơi này, chuẩn bị đánh sâu vào Địa phù sư?”
“A, thiên phú của Lăng đại tiểu thư thật sự yêu nghiệt, mới mấy năm mà đã đạt tới trình độ này rồi.”
“Không chỉ là Lăng gia đại tiểu thư, nghe nói Thần Phù tông Đinh Thiếu Khánh cũng muốn tham gia khảo hạch Thiên Phù Sư!”
“Thiên kiêu Thần Phù tông nha. . . . . . Không có việc gì.”
Ở giới vực vĩ độ thấp không có phân chia cấp bậc phù triện sư.
Dù sao ở giới vực vĩ độ thấp thì phù triện chi đạo cũng không phát triển.
Một ít tông môn thượng vàng hạ cám cũng khám phá sơ sơ phù triện chi đạo.
Sau khi tới rồi Thần Phù tông Mục Phù Sinh liền biết cấp bậc phù triện sư.
Lúc đầu phân thành bốn cấp bậc Thiên Địa Huyền Hoàng.
Ở trên Thiên Phù Sư chính là Linh Phù Sư, trên nữa là Tiên Phù Sư!
Mục Phù Sinh suy nghĩ.
Dựa theo tạo nghệ phù triện của hắn thì hẳn là hắn có thể đạt tới Linh Phù Sư đi?
Chương 524 - Khảo hạch Thiên Phù Sư. . . . . . . . . . . .
Có thể tham gia khảo hạch cấp bậc Phù triện sư bất kỳ lúc nào.
Chẳng qua dù như thế thì số người mỗi ngày tới tham gia vẫn rất ít.
Dù sao Phù triện sư thưa thớt.
Mục Phù Sinh kéo tay một người hỏi:
“Đạo hữu, tham gia khảo hạch Phù triện sư cần đáp ứng yêu cầu gì?”
Chu Dịch nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày nói:
“Chuyện này ngươi cũng không biết mà còn tới tham gia khảo hạch?”
Giọng điệu không kiên nhẫn nhưng vẫn nói:
“Tiến vào Phù Tháp, tầng một có trưởng lão phụ trách, tìm hắn nó rõ tình huống rồi giao mười khối Nguyên tinh là có thể tham gia.”
Mục Phù Sinh cười, gật gật đầu:
“Đa tạ đạo hữu.”
Nói xong, liền chuẩn bị đi vào.
Chu Dịch tò mò hỏi:
“Ngươi muốn tham gia khảo hạch phù sư cấp bậc gì?”
Mục Phù Sinh nghe xong suy nghĩ.
Dựa theo lời Tạ trưởng lão nói.
Phù sư Hoàng cấp và Huyền cấp không có khen thưởng điểm cống hiến.
Dù sao trong Thần Phù tông có một đống phù sư cấp bậc này.
Tới rồi Địa phù sư được khen thưởng một ngàn điểm cống hiến.
Thiên Phù Sư liền được khen thưởng năm ngàn điểm cống hiến.
Còn Linh Phù Sư thì càng nhiều hơn, khoảng chừng một vạn điểm cống hiến.
Nhưng mà nghiên cứu phù triện cũng đã tới giai đoạn cuối cùng, hẳn là năm ngàn điểm cống hiến cũng đủ dùng. . . . . .
Nếu thông qua khảo hạch cấp bậc Linh Phù Sư.
Không phải sẽ quá khiến người ta chú ý sao?
Đến lúc đó không chừng có chuyện gì phát sinh nữa.
Dù sao Linh Phù Sư đã có thể so sánh với trưởng lão ngoại môn của Thần Phù tông.
Mục Chính Đình bị bắt rồi, Mục Phù Sinh nghĩ tới chuyện có nên triển lộ thiên phú để được Thần Phù tông chú ý hay không.
Để Thần Phù tông hỗ trợ hắn đối phó Tà vực.
Nhưng mà làm vậy thì quá rêu rao, chắc chắn sẽ khiến cho bên Tà vực có động tác lớn.
Cho nên dù bại lộ cũng chỉ có thể để cho cao tầng Thần Phù tông biết, không thể rêu rao ở nơi này.
Nghĩ đến đây, Mục Phù Sinh lên tiếng nói:
“Thiên Phù Sư đi.”
Nghe Mục Phù Sinh trả lời.
Sắc mặt Chu Dịch cứng đờ.
Một người ngay cả khảo hạch Phù triện sư cũng không biết mà muốn tiến hành khảo hạch Thiên Phù Sư?
“Ngươi. . . . . . Ngươi không nói giỡn chứ?”
Thiên Phù Sư là tồn tại được toàn bộ các thế lực ở Minh Quang vực tôn sùng.
Chưa nói tới trông Mục Phù Sinh trẻ tuổi như thế này.
Thiên Phù Sư trẻ tuổi như vậy?
Dù là Thần Phù tông cũng chỉ có nhân vật thiên kiêu như Đinh Thiếu Khánh mới có thể đạt tới đi?
Mục Phù Sinh cười cười:
“Đương nhiên không giỡn rồi.”
Thiên Phù Sư đã có thể khiến cho Thần Phù tông chú ý nhưng lại không quá mức rêu rao.
Đây là kết quả mà Mục Phù Sinh đã điều tra.
Ngay sau đó hắn liền tiến vào trong Phù Tháp.
Nhìn bóng dáng Mục Phù Sinh, Chu Dịch tỏ vẻ hoài nghi.
Rốt cuộc là cố làm ra vẻ hay thật sự có thực lực?
. . . . . .
Bên trong Phù Tháp cũng không có nhiều người như trong tưởng tượng của Mục Phù Sinh.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, dù sao cũng là một thế lực trung lập.
Phù triện sư trong Phù Tháp có thể gia nhập các tông môn thế gia khác.
Tình hình chung thì phù triện sư sẽ không lưu Phù Tháp phù triện sư là sẽ không ở Phù Tháp bên trong lưu lại.
Ở trung tâm tầng thứ nhất có một cái bàn gỗ, bên cạnh bàn có một lão giả đang ngồi trước một cuốn da dê viết vẽ.
Trước mặt hắn có một nữ tử thướt tha cùng với một nam tử trang phục đẹp đẽ quý giá, tay cầm quạt giấy.
Nam tử cười nói: “Lăng Dao, lần này nắm chắc sao?”
Lăng Dao lạnh nhạt gật đầu nói:
“Ta đã chuẩn bị cho khảo hạch phù sư ba năm, hẳn là không có vấn đề.”
“Không có việc gì, nếu mà không được thì ta chỉ đạo ngươi.”
Nam tử tự tin nói.
Chỉ là lời này khiến Mục Phù Sinh nghe mà muốn bật cười.
Đại ca, có tên nào tán tỉnh như ngươi sao?
Có biết nói chuyện hay không?
Chẳng phải là ngươi đang trù nàng không vượt được khảo hạch sao?
Quả nhiên, sắc mặt Lăng Dao càng thêm lãnh đạm, “Đinh Thiếu Khánh, thay vì quan tâm ta thì ngươi nên ngẫm lại mình làm sao thông qua khảo hạch Thiên Phù Sư đi.”
“Dù sao thì khảo hạch Thiên Phù Sư có độ khó cực kỳ cao.”
Đinh Thiếu Khánh lại tự tin nói:
“Không có việc gì, ta đã chuẩn bị thật sự đầy đủ, vấn đề không phải rất lớn.”
Vừa nghe lời này, trưởng lão đang ngồi trước bàn cười nhạo một tiếng:
“Tiểu tử Thần Phù tông, khảo hạch Thiên Phù Sư cũng không có dễ dàng như ngươi nghĩ.”
“Đây chỉ là đối với những người khác thôi.”
Đinh Thiếu Khánh vẫn tự phụ đáp lời.
Lúc này.
Mục Phù Sinh đã đi tới nói:
“Tiền bối, ta muốn tham gia khảo hạch phù sư.”
Trưởng lão không ngẩng đầu, tiện tay lấy ra một quyển da dê, “Điền vào đi.”
Mục Phù Sinh tiếp nhận rồi điền thông tin sau đó đưa lại cho trưởng lão.
Lăng Dao không có quay đầu, chỉ liếc mắt nhìn Mục Phù Sinh một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Đinh Thiếu Khánh thấy Mục Phù Sinh thì vẻ mặt có chút sửng sốt.
“Mục Phù Sinh?”
Lăng Dao nói: “Ngươi nhận biết hắn?”
Chỉ thấy sắc mặt Đinh Thiếu Khánh có chút vi diệu.
“Người này gia nhập Thần Phù tông không lâu nhưng lại là một kẻ tu luyện điên cuồng.”
“Vẫn luôn làm nhiệm vụ kiếm lấy điểm cống hiến, sau đó vào động phủ Thiên cấp khắc dấu phù triện.”
Động phủ Thiên cấp sao?
Lăng Dao hỏi: “Xem ra tạo nghệ phù triện của người này không yếu?”
Đinh Thiếu Khánh lại lắc đầu nói:
“Chưa ai thấy được uy lực phù triện của hắn.”
Nghe người ta nói tới mình.
Mục Phù Sinh âm thầm thở dài.
Quả nhiên hay là quá rêu rao.
Bị phụ thân sự tình làm cho có chút sốt ruột, về sau nhất định phải lấy làm cảnh giới. . . . . .
Tưởng xong, Mục Phù Sinh đem điền tốt da dê cuốn đưa cho trưởng lão.
Trưởng lão tiện tay tiếp nhận.
Chợt ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn thoáng qua Mục Phù Sinh, nói: “Thiên Phù Sư khảo hạch? Kia đợi lát nữa ngươi cùng Đinh Thiếu Khánh cùng đi.”
Mục Phù Sinh gật gật đầu.
Mà một bên Đinh Thiếu Khánh hai người nghe được.
Đều là vẻ giật mình.
Cùng hắn giống nhau?
Thiên Phù Sư?
Trong mắt Lăng Dao cũng có chút kinh nghi.
Tuy rằng Đinh Thiếu Khánh làm người quá mức trương dương.
Nhưng thực lực và thiên phú đúng là đứng đầu.
Cũng là thiên kiêu được chú ý trong Thần Phù tông.
Còn Mục Phù Sinh lại giống như Đinh Thiếu Khánh, muốn tham gia khảo hạch Thiên Phù Sư?
“Ngươi. . . . . . Có nắm chắc sao?”
Lăng Dao hỏi.
Mục Phù Sinh cười nói:
“Ta cũng lần đầu tiên tham gia khảo hạch, không có nắm chắc, coi như thử đi.”
Đinh Thiếu Khánh nghe xong cũng cười nói:
“Ngươi cũng là đệ tử Thần Phù tông, xem như đồng môn.”
“Là đồng môn sư huynh, ta còn phải nhắc nhở ngươi một chút, Thiên Phù Sư khảo hạch rất khó, đến lúc đó thất bại, cũng không cần nhụt chí.”
Mục Phù Sinh nghe xong cũng không nói gì, chỉ cười cười gật đầu.
. . . . . .
Một nén nhang trôi qua.
Trưởng lão đứng lên, nói:
“Được, Đinh Thiếu Khánh và Mục Phù Sinh theo ta đi, Lăng Dao, ngươi khảo hạch phía sau bọn họ đi.”
Dứt lời, Mục Phù Sinh cùng Đinh Thiếu Khánh đều đuổi theo trưởng lão.
Đi vào một căn phòng bên cạnh.
Trước mắt Mục Phù Sinh có mấy cái bàn gỗ.
Trên bàn gỗ có bày lá bùa.
“Khảo hạch Thiên Phù Sư, chỉ có một cửa.”
Trưởng lão vừa nói vừa lấy ra một tấm phù triện.
“Chỉ cần có thể phục khắc tấm phù triện Thiên giai Minh Hỏa phù liền có thể qua cửa.”
Sắc mặt Đinh Thiếu Khánh hơi đổi.
Tuy rằng Minh Hỏa phù cũng không phải phù triện hi hữu trong phù triện Thiên giai nhưng lại cực kỳ phức tạp.
Vô ý một chút sẽ bị hỏng, kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
Không thể bảo đảm có thể hoàn thành.
Còn Mục Phù Sinh thì liếc mắt nhìn một cái liền bắt đầu khắc dấu. . . . . .
Chương 525 - Giấu dốt. . . . . . . . . . . . .
Minh Hỏa phù là phù triện tương đối thấp trong nhóm phù triện Thiên giai.
Nhưng mà nó có rất nhiều chi tiết, phức tạp đến cực điểm!
Cực kỳ có tính khảo nghiệm tâm cảnh đối với phù triện sư khống chế phù triện.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Phù Tháp sẽ dùng Minh Hỏa phù làm tiêu chuẩn khảo hạch Thiên Phù Sư.
Chỉ nhìn thoáng qua một cái, Mục Phù Sinh liền bắt đầu khắc dấu, trưởng lão cũng không khỏi nhìn hắn thêm một chút.
Bình thường có rất ít người khắc dấu đạo phù triện này.
Bởi vì quá mức phức tạp, tiêu hao tinh thần, thay vì như vậy còn không bằng khắc dấu phù ấn sát phạt đẳng cấp khác.
Cho nên đã nắm giữ phương pháp khắc dấu Minh Hỏa phù trước hẳn là có khả năng không cao.
Đinh Thiếu Khánh cũng hơi sửng sốt.
Hắn nhìn qua Minh Hỏa phù cũng không có nhớ rõ vài chi tiết.
Còn Mục Phù Sinh chỉ liếc mắt một cái?
Sao có thể?
Nhưng trưởng lão và Đinh Thiếu Khánh nào có thể nghĩ đến chuyện trong Phù Ấn Chi Thư có nhiều phù triện phức tạp tinh tế hơn nhiều.
Như Thiên lôi độn phù cùng với Cửu trọng lôi thuẫn.
Chi tiết và độ phức tạp đã vượt xa xa Minh Hỏa phù.
Cho nên phù triện này đối với Mục Phù Sinh mà nói không có vấn đề gì.
Trong lúc nhất thời, phù bút trong tay Mục Phù Sinh như du long uốn lượn, thậm chí còn xuất hiện tàn ảnh.
Hắn phân ra một ít tâm chú ý những nơi đã khắc dấu xem xem có bị lỗi hay không.
Tới giai đoạn cuối cùng, Mục Phù Sinh cố tình thả chậm tốc độ.
Giả bộ suy tư này kia.
Bằng không thì trong thời gian chưa đến một nén nhang hắn đã hoàn thành một phù triện Thiên giai, nghe mà rợn cả người.
Theo hắn biết thì chỉ có Linh Phù Sư cực kỳ tinh thông cơ sở mới có thể làm được loại chuyện này.
Cho nên để tránh quá mức rêu rao thì Mục Phù Sinh vẫn quyết định giấu đi một ít.
Dù sao chỉ cần nhận thân phận Thiên Phù Sư là được.
Đinh Thiếu Khánh nhàn rỗi nhìn thấy Mục Phù Sinh dừng bút và đau khổ suy tư, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Còn tưởng rằng kẻ điên này biến thái quá mức chứ. . . . . .
“Mục sư đệ nha, phù sư cũng không thể quá nóng vội nha!”
“Ngươi xem, trước đó ngươi khắc hoạ nhanh như vậy, xuất hiện sai lầm phải không?”
Mục Phù Sinh nghe xong làm bộ cười khổ nói:
“Đa tạ sư huynh nhắc nhở.”
Chỉ có trưởng lão khẽ nhíu mày, cảm thấy khó hiểu nhìn Mục Phù Sinh.
Hắn kinh ngạc chính là bởi vì những đường nét mà Mục Phù Sinh đã khắc họa đều không có nửa điểm sai lầm.
Làm giám khảo, hắn tự nhiên có kiến thức rộng rãi.
Xem một người khắc dấu phù triện, quan sát động tác tay có thể đoán ra một vài điều.
Nhưng vì sao Mục Phù Sinh muốn làm bộ?
Hay hắn quên mất bước cuối cùng phải làm như thế nào rồi?
Thời gian hai nén hương trôi qua.
Đinh Thiếu Khánh xoa xoa mồ hôi trên trán, buông xuống phù bút trong tay mà thở phào một hơi, nói: “Trưởng lão, ta đã xong.”
Trưởng lão gật gật đầu tiếp nhận Minh Hỏa phù.
Vừa nhìn thoáng qua hắn liền nhíu mày nói:
“Tuy rằng có chút thô ráp dẫn tới uy lực giảm đi, nhưng vẫn có thể sử dụng, miễn cưỡng thông qua.”
Nghe vậy, Đinh Thiếu Khánh hài lòng gật gật đầu.
Dù sao cũng không phải phù triện mà mình am hiểu, có thể làm đến một bước này đã tốt lắm rồi.
Nghĩ đến đây, Đinh Thiếu Khánh nhìn về phía Mục Phù Sinh cười nói:
“Mục sư đệ, thật sự không nghĩ ra được thì thôi, trở về tôi luyện thêm.”
Mục Phù Sinh nghe xong, cười cười.
Rốt cuộc cũng bắt đầu khắc dấu bước cuối cùng!
Chỉ chốc lát sau, liền đưa cho trưởng lão Minh Hỏa phù mà hắn khắc ra.
Trưởng lão nghi ngờ nhìn thoáng qua Mục Phù Sinh.
Đây là cố ý chờ Đinh Thiếu Khánh khắc dấu ra xong mới hoàn thành?
Vì sao chứ?
Ôm sự khó hiểu, trưởng lão liếc mắt nhìn Minh Hỏa phù, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc sau đó hài lòng gật đầu nói:
“Không tồi, tuy rằng chi tiết khắc dấu xuất hiện một ít sai lầm nhưng mà chỉnh thể hoàn thiện tốt, thông qua.”
Nghe vậy.
Đinh Thiếu Khánh có chút kinh hãi.
Sao có thể?
Hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Mục Phù Sinh.
“Ngươi làm như thế nào? Không phải quên khắc dấu phần sau sao?”
Mục Phù Sinh cười cười:
“May mắn nghĩ ra.”
Nhưng mà chi tiết sai lầm cũng là do Mục Phù Sinh cố ý tạo ra. . . . . .
Trưởng lão cười nói:
“Được rồi, hai các ngươi đều thông qua, cùng ta ra ngoài làm đăng ký, sau đó có thể nhận huân chương Thiên Phù Sư.”
Hai người gật gật đầu theo trưởng lão đi ra ngoài.
Trong đại sảnh tầng thứ nhất.
Khi nhìn thấy hai người ra tới, Lăng Dao tò mò hỏi:
“Kết quả như thế nào?”
Trưởng lão cười nói: “Hai người đều thông qua.”
Đinh Thiếu Khánh thông qua.
Lăng Dao cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao cũng là thiên kiêu Thần Phù tông, đệ tử đắc ý của trưởng lão nội môn.
Còn Mục Phù Sinh thì nàng chưa biết tới tê tuổi, thế mà cũng thông qua?
Xem ra, thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong. . . . . .
Ngay sau đó, trưởng lão lấy ra hai huân chương màu vàng kim hình đám mây.
“Đây là huân chương Thiên Phù Sư, cất kỹ.”
Hai người tiếp nhận rồi gật đầu.
Sau khi nhận được huân chương thì Mục Phù Sinh chuẩn bị rời đi.
Trưởng lão bỗng mở miệng nói: “Ngươi, cố ý sao?”
Đinh Thiếu Khánh và Lăng Dao nghe thấy mà không hiểu chuyện gì.
Không biết trưởng lão đang nói gì cả.
Chỉ có khóe miệng Mục Phù Sinh hơi nhếch lên, nói:
“Cố ý gì, trưởng lão đang nói gì đó?”
Trưởng lão khẽ nhíu mày, “Không có gì, ngươi đi đi.”
Mục Phù Sinh chắp tay chào, sau đó liền rời khỏi Phù Tháp.
Mục đích đã đạt tới.
Hắn làm như vậy tự nhiên chắc chắn trưởng lão sẽ nhìn ra manh mối.
Đây cũng là Mục Phù Sinh cố ý, nếu không thì ban đầu không có khả năng khắc dấu nhanh như vậy.
Hắn là vậy để cho cao tầng Phù Tháp chú ý.
Đồng thời không đến mức khiến cho Đinh Thiếu Khánh cùng Lăng Dao nhìn ra rồi lan truyền khắp nơi dẫn tới Tà vực chú ý tới sự tồn tại của hắn.
Chỉ cần khiến cho cao tầng Phù Tháp và Thần Phù tông coi trọng.
Lúc hắn tới Tà vực bọn họ cũng sẽ không ngồi xem mặc kệ.
. . . . . .
Sau khi Mục Phù Sinh rời khỏi.
Trưởng lão liền cầm lấy Minh Hỏa phù đi tới tầng thứ tám. . . . . .
Phù Tháp có tổng cộng chín tầng.
Ba tầng trên cùng chính là nơi ở của cao tầng Phù Tháp.
Tầng thứ chín. . . . . . Chính là chỗ ở của Tháp chủ.
Ngay cả đám trưởng lão cũng không biết Tháp chủ Phù Tháp là ai, vô cùng thần bí. . . . . .
“Lão Diêu, sao ngươi lên đây? Khảo hạch phía dưới kết thúc?”
Diêu trưởng lão lấy Minh Hỏa phù ra đưa cho lão giả trước mặt, ngưng trọng nói:
“Đại trưởng lão, ngươi nhìn cái này xem.”
Đại trưởng lão thấy khó hiểu:
“Còn không phải là Minh Hỏa phù sao? Có gì kỳ quái chứ?”
Ngay sau đó, Diêu trưởng lão trình bày chuyện đã xảy ra.
Đại trưởng lão nghe xong sắc mặt cũng trở nên kỳ diệu.
“Xem ra tiểu bối kia cố ý làm như vậy.”
“Hơn nữa. . . . . . Chi tiết sai lầm đều là một ít sai lầm nhỏ, sao Thiên Phù Sư có thể phạm phải . . . . .”
“Nói như vậy đây cũng là do hắn cố ý.”
Đại trưởng lão cười cười:
“Thú vị. . . . . . Xem ra Thần Phù tông xuất hiện một đệ tử không tệ.”
Diêu trưởng lão hỏi:
“Đã như vậy có muốn ta đến Thần Phù tông hay không?”
Nghe vậy, đại trưởng lão lắc đầu nói:
“Không cần, hắn làm như vậy tự nhiên là không muốn cho những người khác biết, e là không bao lâu nữa hắn sẽ tìm tới cửa. . . . . .”
Chương 526 - Tử tiêu diệt thế lôi trận phù. . . . . . . . . . . . . . . .
Sau khi Mục Phù Sinh trở lại Thần Phù tông liền đi tới động phủ Thiên cấp.
Tạ Ngôn vẫn cầm cái chổi dọn dẹp động phủ.
Mục Phù Sinh tò mò hỏi:
“Tạ trưởng lão, không phải nơi đây sạch sẽ rồi sao, còn quét cái gì?”
Tạ Ngôn cũng không quay đầu, nói:
“Quét không phải tro bụi mà là tâm cảnh.”
“Đối với phù triện sư mà nói, thứ quan trọng nhất chính là tâm cảnh.”
Nghe vậy, Mục Phù Sinh cười nói:
“Tạ trưởng lão nói đúng.”
“Đừng nói ta.”
Tạ Ngôn buông cái chổi, nhìn về phía Mục Phù Sinh hỏi:
“Khảo hạch thế nào?”
Mục Phù Sinh lấy ra huân chương màu vàng kim, cười nói:
“May mắn cầm được Thiên Phù Sư.”
Chỉ là Thiên Phù Sư sao?
Tạ Ngôn khẽ nhíu mày.
Mấy tháng qua hơi thở phù triện mà Mục Phù Sinh khắc dấu bên trong động phủ tiết ra đã không nằm ở phạm trù Thiên Phù Sư.
Dù là Linh Phù Sư cũng dư dả.
“Mục Phù Sinh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Mục Phù Sinh cười nói:
“Tạ trưởng lão có ý gì đây?”
Tạ Ngôn nhắc nhở:
“Tuy rằng không biết ngươi có mục đích gì, nhưng là. . . . . . Quá mức giấu dốt sẽ ảnh hưởng tới tâm cảnh bản thân.”
“Tuổi trẻ không khinh cuồng làm sao đi xa trên con đường này chứ?”
Nghe vậy, mắt Mục Phù Sinh lóe sáng, ngay sau đó cảm thấy khó hiểu nói:
“Giấu dốt? Ta cũng không biết Tạ trưởng lão đang nói cái gì.”
“Trước không nói chuyện này, Tạ trưởng lão, điểm cống hiến của ta đủ để tu luyện trong Thiên phủ năm ngày.”
Nói xong liền giao Cống hiến bài cho Tạ trưởng lão sau đó đi vào động phủ.
Nhìn bóng dáng Mục Phù Sinh.
Tạ Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu.
Đây chính là một hạt giống tốt, nếu bởi vì tính cách mà ảnh hưởng tâm cảnh, mất nhiều hơn được.
Nghĩ đến đây, Tạ Ngôn liền biến mất tại chỗ.
. . . . . .
Bên trong động phủ có linh khí nồng đậm.
Trận pháp chi lực bao vây lấy Mục Phù Sinh, đồng thời có phù triện chi lực ẩn hiện, người tu đạo ở chỗ này khắc dấu phù triện được tăng phúc rất nhiều.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao tiến vào Thiên phủ cần nhiều điểm cống hiến, cũng có không ít đệ tử không ngừng kiếm điểm cống hiến để tiến vào.
Mục Phù Sinh lấy ra chín lá bùa.
Trên chín lá bùa đều có khắc hoa văn lôi đình hoàn toàn bất đồng!
Trên những hoa văn lôi đình có lôi đình màu tím không ngừng lưu chuyển, trong nháy mắt liền tràn ngập toàn bộ động phủ!
Chỉ mới bày biện trên bàn gỗ mà lôi đình màu tím đã như muốn khiến cho thiên địa bạo động.
Đây là thành quả trong những ngày qua của Mục Phù Sinh.
Một đạo phù triên sơ giai cuối cùng trong Phù Ấn Chi Thư.
Tử tiêu diệt thế lôi trận phù.
Khi Mục Phù Sinh nhìn thấy đạo phù triện này hắn cảm thấy kinh hãi.
Chín phù triện làm mắt trận hội tụ Tử tiêu thần lôi!
Dung hợp trận pháp chi lực cùng với phù triện chi lực một cách hoàn mỹ.
Uy lực mà thần lôi bộc phát có thể giết chết cường giả Trọc Tiên cảnh.
Chỉ có thể nói không hổ là sư tôn nha. . . . . .
Sơ giai phù đạo trong Phù Ấn Chi Thư, thế mà đều khủng bố như thế. . . . . .
Mà hiện giờ Mục Phù Sinh đã tiến hành đến bước cuối cùng.
Chỉ cần hoàn mỹ dung hợp thần lôi trong chín trận phù, xem như đại công cáo thành.
Nhưng mà bước cuối cùng lại phải dùng phương pháp cấu trúc trận pháp để dung hợp chín trận phù này.
Hắn đã từng tu luyện trận pháp một đoạn thời gian nhưng cũng không quá tinh thông.
Mục Phù Sinh sờ sờ cằm, mặt lộ vẻ trầm tư.
Chẳng lẽ muốn đến ngoại giới tìm một trận pháp sư tới hỗ trợ?
Nhưng ý tưởng này mới vừa xuất hiện trong đầu liền bị Mục Phù Sinh lập tức phủ định.
Tử tiêu diệt thế lôi trận phù là một trong những tuyệt chiêu của hắn.
Không thể để những người khác biết.
Đồng thời nếu người ngoài thấy được lôi trận phù cũng có thể đủ phán định năng lực phù triện sư của hắn.
Như thế sẽ bại lộ thực lực.
Biện pháp này không thể thực hiện được.
Như vậy cũng chỉ có bản thân động thủ.
Mục Phù Sinh vuốt cằm, cẩn thận nhìn chín tấm lôi trận phù.
Thầm nghĩ, nếu nói phù triện dẫn thiên địa chi thế vào trong lá bùa để sử dụng.
Như vậy trận pháp lấy tài liệu làm trận cơ, lấy bản thân vì mắt trận, mượn thiên địa chi thế bộc phát ra uy năng cường đại!
Nếu lợi dụng thiên địa đại thế.
Nói vậy chỉ cần ngưng tụ thiên địa chi thế kết nối chín tấm lôi trận phù, không phải tốt rồi sao?
Nghĩ đến đây.
Mục Phù Sinh vung phù bút trong tay.
Thần hồn chi lực bùng nổ từ giữa chân mày.
Tức khắc thiên địa chi thế chung quanh hội tụ về phía phù bút.
Ngay sau đó Mục Phù Sinh vung phù bút nhẹ nhàng quét qua không gian.
Thiên địa chi thế liền ngưng tụ giữa chín lá bùa.
Nhưng mà khi Mục Phù Sinh muốn lợi dụng thiên địa chi thế liên kết chín tấm lôi trận phù thì thiên địa chi thế lại bị Tử tiêu thần lôi phóng ra từ các lá bùa xua tan!
Hình như chúng bài xích thiên địa đại thế. . . . . .
Mục Phù Sinh hơi sửng sốt.
Ngay sau đó lặp lại vài lần, thử hội tụ càng nhiều thiên địa chi thế, vậy mà vẫn chấm dứt bằng sự thất bại.
Mục Phù Sinh không khỏi suy tư.
Chẳng lẽ ý nghĩ của mình sai rồi?
Tách tách. . . . . .
Lúc này có từng tia lôi điện nhỏ khiến cho Mục Phù Sinh chú ý.
Lôi điện. . . . . .
Chẳng lẽ là?
Hình như nghĩ tới chuyện gì đó.
Sắc mặt Mục Phù Sinh trở nên nghiêm túc.
Bay lơ lửng lên, phù bút trong tay vẽ vời!
Cửu Cửu Hồng Mông Thần Lôi từ trong cơ thể Mục Phù Sinh trào ra!
Hóa thành một con lôi long rít gào nhảy vào trong tầng mây.
Trong lúc nhất thời.
Mây đen giăng đầy, sấm sét ầm ầm!
Từng con lôi long màu tím uốn lượn trong tầng mây.
Các trưởng lão và đệ tử Thần Phù tông đều chăm chú quan sát.
“Có chuyện gì? Sao lại có thần lôi cường đại thế này xuất hiện?”
“Đây là đang dẫn lôi, mượn lôi đình thiên địa chi thế sao?”
“Dẫn lôi đình cường đại thế này là muốn khắc dấu phù triện cấp bậc nào. . . . . .”
“Hướng kia là động phủ Thiên cấp, vị trưởng lão nào đó đang nghiên cứu phù triện sao. . . . . .”
Tạ Ngôn thấy cảnh này mà kinh ngạc.
Xem ra chính mình xem nhẹ tiểu tử điên. . . . . .
Giờ phút này, bên trong động phủ.
Mục Phù Sinh vung phù bút quát một tiếng!
“Lôi tới!”
Nháy mắt, vô số lôi long trong mây không ngừng rít gào hóa thành từng cột sáng chiếu thẳng xuống chỗ Mục Phù Sinh!
Tới!
Sắc mặt Mục Phù Sinh trở nên ngưng trọng, phù bút chuyển động chỉ về phía chín tấm lôi trận phù.
Trong lúc nhất thời, linh khí trong cơ thể Mục Phù Sinh nhanh chóng suy giảm.
Tay còn lập tức lấy ra một viên đan dược mà cho Lục Trường Sinh cho từ trong nạp giới ra rồi bỏ vào trong miệng.
Dẫn lôi, lôi kéo nhiều lôi đình thiên địa đại thế tự nhiên cực kỳ hao phí lực lượng thần hồn và linh lực.
Ầm!
Mấy cột sáng màu tím điên cuồng trút vào trong chín lá bùa.
Giờ khắc này.
Bàn ghế đồ vật chung quanh đều hóa thành tro bụi. . . . . .
Nếu như không trận pháp phù triện bảo hộ thì động phủ đã bị lôi đình hủy diệt. . . . . .
Chương 527 - Nhiệm vụ của Phù Tháp. . . . . . . . . . . . . .
Năm ngày trôi qua.
Bên trong động phủ Thiên cấp.
Mục Phù Sinh nhìn chín tấm Tử tiêu diệt thế lôi trận phù trước mắt, rốt cuộc cũng hài lòng gật gật đầu.
Không uổng công hắn tốn nhiều tâm tư như vậy.
Chỉ một tấm lôi trận phù mà đã có hơi thở cường đại như thế, khi chín tấm kết hợp hình thành lôi trận sẽ bộc phát ra uy thế cường đại tới mức nào?
Mục Phù Sinh thu lôi trận phù lại sau đó đi ra bên ngoài.
Năm ngày trôi qua, điểm cống hiến cũng đã hết.
Giờ phút này bên ngoài động phủ có Tạ Ngôn đang ngồi trên một cái ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Mục Phù Sinh đi qua, cúi người vớ Tạ Ngôn rồi cười nói:
“Đa tạ trưởng lão.”
Tạ Ngôn cũng không có mở mắt, chỉ hỏi lại:
“Cảm tạ ta làm chi?”
Tâm Mục Phù Sinh như gương sáng, trả lời:
“Mấy ngày qua ta ở chỗ này gây ra động tĩnh lớn, nếu như không phải trưởng lão trợ giúp, e là đã sớm bị người vây đầy, không ẩn giấu được.”
Lúc này Tạ Ngôn mới mở hai mắt.
Đôi mắt nhìn thẳng Mục Phù Sinh, ánh mắt như kiếm muốn nhìn thấu Mục Phù Sinh.
“Ngươi thật sự rất thông minh, nhưng ta ở nơi này ngươi liền không ẩn giấu sao?”
Mục Phù Sinh buông tay cười nói: “Không phải Tạ trưởng lão đã sớm phát hiện chút gì đó sao?”
Nhìn thấy nụ cười của Mục Phù Sinh, Tạ Ngôn đột nhiên nói:
“E là để lão phu biết cũng do ngươi cố ý đi?”
Mục Phù Sinh vẫn tươi cười nhưng lại không nói gì.
Hết thảy đều rõ ràng.
Tạ Ngôn gật gật đầu:
“Tuy rằng không biết ngươi muốn làm gì, tạm thời lão phu cũng không hỏi.”
Nghe vậy, Mục Phù Sinh cười ngâm ngâm chắp tay:
“Đa tạ trưởng lão.”
“Nhưng mà ta cũng có điều kiện.”
Tạ Ngôn đứng dậy đi tới gần Mục Phù Sinh ném ra một lệnh bài gỗ.
Trên lênh bài có khắc có một chữ Nhiếp!
“Đây là lệnh bài Nhiếp chính vương của Thiên Minh hoàng thất.”
“Hoàng triều ở Minh Quang vực đều dùng phù triện làm cơ sở kiến quốc.”
“Nhưng Thiên Minh hoàng triều đang dần thiếu thốn nhân tài, phạm vi thế lực dần dần bị các hoàng triều khác âm thầm chiếm lấy.”
Mục Phù Sinh hơi sửng sốt.
Gia hỏa này được lắm.
Chờ mỗi lúc này . . . . .
Quả nhiên trên đời này không có cơm trưa miễn phí.
Nhưng cũng không có vấn đề quá lớn.
Nếu như tiếp thu rồi hoàn thành nhiệm vụ thì tự nhiên có thể nhận được cao tầng coi trọng.
Mình chỉ cần không quá trương dương trong quá trình hành động là được.
Nghĩ đến đây, Mục Phù Sinh gật đầu tiếp nhận tấm lệnh bài này.
“Ta cần làm cái gì.”
Tạ Ngôn thấy thế, khóe miệng treo lên một nụ cười.
“Lão phu vừa mới nói, phù triện là căn cơ kiến quốc của đông đảo thế lực ở Minh Quang vực.”
“Ngươi cần làm chính là đoạt lại gì mà Thiên Minh hoàng triều đã mất.”
“Còn nên làm như thế nào thì phải xem chính ngươi.”
Mục Phù Sinh gật đầu:
“Ta hiểu được, nhưng hẳn là có khen thưởng đi?”
Tạ Ngôn hừ lạnh một tiếng:
“Tự nhiên có, sau khi hoàn thành thì sẽ có người từ Phù Tháp tới điều tra, chỉ cần vượt qua thì Phù Tháp sẽ phát thưởng, phần thưởng sẽ khiến ngươi vừa lòng.”
Phù Tháp?
Xem ra. . . . . .
Tạ trưởng lão này có quan hệ với Phù Tháp.
Trưởng lão Thần Phù tông cũng không đơn giản chút nào. . . . . .
“Đã như vậy thì ta liền xuất phát.”
“Đi thôi.”
. . . . . .
Lấy bản đồ xong, Mục Phù Sinh liền khởi hành tiến đến Hạo Nhiên đại lục.
Minh Quang vực chia thành mấy khối đại lục.
Thần Phù tông và Phù Tháp ở chỗ, đó là Minh Quang đại lục.
Chính là trung tâm của Minh Quang vực.
Còn Hạo Nhiên đại lục chỉ có thể được xem là một địa phương xa xôi.
Nói thô một chút chính là nông thôn. . . . . .
Xem tin tức bên trên bản đồ.
Hạo Nhiên đại lục có ba hoàng triều.
Thiên Minh hoàng triều, Sí Hỏa hoàng triều và Long Vân hoàng triều.
Hiện giờ Thiên Minh hoàng triều bị hai hoàng triều còn lại đồng thời áp bách.
Dẫn tới sinh ý phù triện trong rất nhiều thành trì đều bị cướp đi.
Những cung phụng của Thiên Minh hoàng triều cũng liên tiếp bị đào đi.
Dẫn tới Thiên Minh hoàng triều rơi vào tình cảnh sắp sụp đổ . . . . .
Mục Phù Sinh nhíu mày.
Tình huống này cũng không hiếm thấy.
Vô luận là chiến tranh chém giết hay chiến tranh kinh tế đều gây tổn hại to lớn đối với một hoàng triều.
Nhưng chỉ dựa vào bản thân hắn mà muốn hoàn thành nhiệm vụ này thì thực sự có tính khiêu chiến.
Không suy nghĩ quá nhiều, sau mấy ngày qua đi.
Mục Phù Sinh tới Thiên Minh hoàng triều.
Hắn đi ngang qua đám đại thần trong hoàng cung, mặt mũi ai nấy đều tràn ngập u sầu.
Đây là cảnh tượng đầu tiên lọt vào trong mắt Mục Phù Sinh.
Xem ra quả thực là quá cấp bách rồi.
Khi Mục Phù Sinh muốn tiến vào hoàng cung thì có hai tên cấm vệ cầm trường thương ngăn Mục Phù Sinh lại.
“Đứng lại! Cấm địa hoàng cung!”
Mục Phù Sinh dừng bước đưa lệnh bài kia ra.
Hai tên cấm vệ quân thấy thế, lập tức quỳ xuống.
“Tham kiến Nhiếp chính vương!”
Mục Phù Sinh gật đầu nói:
“Ta muốn gặp hoàng chủ.”
Cấm vệ quân vội vàng nói:
“Được! Ta đây liền thông báo.”
Nói xong lập tức chạy nhanh vào trong hoàng cung.
Chỉ chốc lát sau đã trở về dẫn Mục Phù Sinh đi vào.
Đi lên từng bậc thang tiến vào hoàng cung.
Giờ phút này.
Trong đại điện có một nam tử trung niên mặc long bào ngồi trên tòa cao.
Chính là hoàng chủ.
Bên dưới thì có một nam một nữ.
Nam tử nhìn thấy Mục Phù Sinh liền khó hiểu hỏi:
“Ngươi là người tới từ Phù Tháp sao?”
“Làm sao trẻ tuổi thế này?”
Mục Phù Sinh lấy lệnh bài ra, lạnh nhạt nói:
“Cũng không thể làm giả lệnh bài này đi?”
Hoàng chủ gật gật đầu nói:
“Đúng là lệnh bài của hoàng triều.”
Đại hoàng tử Thiên Tề Hà nhíu nhíu mày, nói:
“Phụ hoàng, nếu thế này thì có phải Phù Tháp quá coi nhẹ thỉnh cầu của chúng ta hay không?”
“Chỉ phái một tên phù sư trẻ tuổi tới? E là cả Địa phù sư cũng không có đạt tới đi, làm sao cạnh tranh hai hoàng triều khác?”
Nữ tử bên cạnh là hoàng nữ Thiên Minh hoàng triều, Thiên Trì Dao.
Nàng cũng không có nói mà chỉ là âm thầm đánh giá Mục Phù Sinh.
Hoàng chủ nghe xong sau cũng khẽ nhíu mày.
Đúng là Mục Phù Sinh quá trẻ.
Phù sư vốn chính là một chức nghiệp thưa thớt.
Bởi vì yêu cầu thiên phú quá hà khắc.
“Vị tiểu hữu này, cấp bậc phù sư của ngươi thế nào?”
Mục Phù Sinh lấy huân chương Thiên Phù Sư ra.
Thiên Tề Hà cùng với Thiên Trì Dao đều giật mình.
“Huân chương màu vàng kim? Thiên Phù Sư?”
Hoàng chủ cũng đứng dậy:
“Thiên Phù Sư trẻ tuổi thế này?”
Xem ra người tới là một nhân vật yêu nghiệt!
Lúc này Mục Phù Sinh cũng nói:
“Nếu đã chứng minh được năng lực rồi.”
“Ta đây cũng nói yêu cầu của ta.”
Thiên Tề Hà khẽ nhíu mày.
“Đây chính là Thiên Minh hoàng triều, ngươi. . . . . .”
Mục Phù Sinh nhìn về phía Thiên Tề Hà, lạnh lùng nói:
“Vậy ngươi liền chờ hoàng triều các ngươi tự sinh tự diệt đi.”
Sắc mặt Thiên Tề Hà trở nên khó coi nhưng lại không nói gì.
Thiên Trì Dao thì cười nói:
“Nhiếp Chính Vương có thể nói.”
Mục Phù Sinh gật đầu nói:
“Điều kiện thứ nhất, tài liệu gì đó yêu cầu các ngươi tìm cho ta.”
“Điều kiện thứ hai, cung cấp tin tức của đối phương cho ta.”
“Điều kiện thứ ba, cũng là điều kiện quan trọng nhất.”
“Thời điểm ta làm việc không thể có người phản đối, can thiệp.”
Nói tới đây.
Mục Phù Sinh quay đầu nhìn về phía Thiên Tề Hà, nhàn nhạt cười nói:
“Bao gồm vị hoàng tử điện hạ này, ngươi thấy thế nào?”
Thiên Minh hoàng chủ do dự: “Chuyện này. . . . . .”
Thiên Trì Dao lại lập tức đáp: “Chúng ta đồng ý!”
Chương 528 - Chỉ có thế này?. . . . . . . . . . . . . . .
Sau khi nghe được ba điều kiện của Mục Phù Sinh.
Thiên Trì Dao đồng ý, hoàng chủ yên lặng.
Còn đại hoàng tử Thiên Tề Hà thì lớn tiếng phản đối!
“Chuyện này không có khả năng!”
Chỉ thấy Thiên Tề Hà đi đến trước mặt hoàng chủ, quỳ xuống nói:
“Phụ hoàng, không thể đáp ứng!”
“Không nói đến huân chương Thiên Phù Sư này thật hay không.”
“Dù là thật thì chỉ có một vị Thiên Phù Sư làm sao chống lại hai hoàng triều kia chứ?”
“Đối phương cũng tốn một cái giá lớn mời Thiên Phù Sư tới tọa trấn!”
Thiên Trì Dao thì khẽ nhíu mày.
Nàng đã hết chỗ nói rồi.
Cứ thế này thì làm sao để hắn kế thừa ngôi vị hoàng chủ chứ?
Hoàng chủ nghe xong không có trực tiếp trả lời mà quay đầu nhìn về phía Thiên Trì Dao:
“Trì Dao, ngươi có ý kiến gì không?”
Thiên Trì Dao chắp tay, nói:
“Phụ hoàng, hiện giờ chúng ta đã không còn lựa chọn tốt hơn.”
“Đa số phù triện sư ở Thiên Minh hoàng triều đều đã đầu phục hai đại hoàng triều khác.”
“Đồng thời, nhóm phù sư bên ngoài cũng coi chúng ta như ôn dịch, không đáp ứng điều kiện của vị phù sư này thì chỉó còn đường diệt vong.”
“Thay vì như vậy ta cho rằng nên buông tay đánh cược.”
Hoàng chủ gật gật đầu, nói:
“Lời này có lý.”
Thấy thế, sắc mặt Thiên Tề Hà trở nên âm trầm.
“Đã như vậy thì bổn hoàng liền đáp ứng điều kiện của ngươi, chúng ta sẽ không can thiệp.”
Mục Phù Sinh gật đầu nói:
“Như thế liền tốt.”
“Hiện tại ta cần tin tức về hai hoàng triều còn lại.”
Hoàng chủ gật đầu nói:
“Đợi lát nữa sẽ có người đưa đến phủ Nhiếp chính vương.”
“Ta đây liền cáo lui trước.”
“Người tới, tiễn Nhiếp chính vương!”
Đợi Mục Phù Sinh đi rồi Thiên Trì Dao mới nhẹ giọng nói:
“Hoàng huynh, hy vọng ngươi không cần làm việc ngốc, người này chính là hy vọng cuối cùng của Thiên Minh hoàng triều chúng ta.”
Nghe vậy, Thiên Tề Hà hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
. . . . . .
Sau khi Mục Phù Sinh về phủ đệ không lâu.
Thiên Trì Dao liền mang theo một quyển trục đến.
“Phù sư đại nhân, bên trong ghi chép tin tức về hai hoàng triều.”
Mục Phù Sinh mỉm cười nhận lấy:
“Gọi ta Mục Phù Sinh là được.”
Thiên Trì Dao nhoẻn miệng cười:
“Vậy ta đây gọi Mục đại ca đi.”
Dứt lời.
Mục Phù Sinh liền mở quyển trục ra đọc.
Nhưng càn đọc sắc mặt Mục Phù Sinh càng thêm ngưng trọng.
Thiên Trì Dao nhìn sắc mặt Mục Phù Sinh mà cẩn thận hỏi:
“Làm sao vậy Mục đại ca? Tình huống không quá lạc quan sao?”
“Không phải không quá lạc quan.”
Mục Phù Sinh cười khổ nói:
“Mà gần như không có khả năng nghịch chuyển.”
Tin tức ghi chép đã hoàn toàn tới giai đoạn kết thúc.
Có thể nói với thế cục hiện tại, chỉ cần hai hoàng triều bảo trì tình trạng này thì không quá một tháng nữa Thiên Minh hoàng triều sẽ hoàn toàn mất hết sinh ý!
Diệt vong chỉ là chuyện sớm muộn.
Nghe Mục Phù Sinh nói.
Mặt Thiên Trì Dao trắng bệch:
“Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao?”
Mục Phù Sinh không có trả lời mà tiếp tục xem tin tức, suy nghĩ phương pháp phá cục.
Trước mắt thì Long Vân hoàng triều cùng với Sí Hỏa hoàng triều đều có một tên Thiên Phù Sư tọa trấn.
Trong đó, Long Vân hoàng triều chủ yếu bán ra Mộc Linh phù để chữa thương.
Còn Sí Hỏa hoàng triều lại bán U Hỏa phù, có lực sát thương rất lớn.
Hai đạo phù triện đều là phù triện Địa giai.
Chiếm cứ gần như tất cả thị trường trên đại lục.
Phù triện do Thiên Minh hoàng triều khắc dấu ra, dù là phù triện chữa thương hay sát thương đều không bằng bên đối phương!
Điều này dẫn tới Thiên Minh hoàng triều tan tác.
Tuy rằng Mục Phù Sinh có thể khắc ra phù triện cấp bậc cao hơn nhưng làm vậy sẽ bại lộ thực lực của mình.
Đồng thời phù triện càng cao cấp thì giá cả cũng sẽ tăng thêm không ít.
Ở Hạo Nhiên đại lục không quá giàu có này, dù khắc ra được cũng không chắc sẽ có người mua.
Giống như ngươi nghiên cứu chế tạo sản phẩm nhưng bởi vì giá cả cao nên không bán được bao nhiêu.
Một khi đã như vậy. . . . . .
Mục Phù Sinh ngẩng đầu, nói:
“Cũng không phải không có cách nào.”
Thiên Trì Dao nghe vậy mừng rỡ.
“Mời Mục đại ca nói!”
“Ngươi mang hai loại phù triện kia tới đây cho ta xem, có lẽ ta có thể phục khắc một chút sau đó tiến hành cải tạo, có thể bán với giá cả bán đi.”
Thiên Trì Dao cúi đầu trầm ngâm:
“Cuộc chiến giá cả sao?
Biện pháp này được không. . . . . .”
Nói tới đây, Thiên Trì Dao nhìn thoáng qua Mục Phù Sinh:
“Hai loại phù triện đều do Thiên Phù Sư sáng chế, Mục đại ca ngươi. . . . . .”
“Đừng lo lắng, hẳn là vấn đề không lớn.”
Nghe lời này.
Lúc này Thiên Trì Dao mới gật đầu, lấy ra hai tấm phù triện từ trong nạp giới đưa cho Mục Phù Sinh.
Sau khi Mục Phù Sinh tiếp nhận, liền dùng thần hồn chi lực tham nhập vào trong.
Thấy thế, Thiên Trì Dao cũng không quấy rầy, nhẹ nhàng rời đi.
. . . . . .
Bên kia, Thiên Tề Hà đi vào trong phủ đệ.
Một nam tử trung niên đã chờ lâu.
“Điện hạ, như thế nào?”
Thiên Tề Hà âm trầm, tức giận nói:
“Phụ hoàng và Thiên Trì Dao rất tín nhiệm người trong Phù Tháp.”
“Quản đại sư, nếu như chúng ta muốn tiếp tục hợp tác thì cần phải để hắn mất đi tín nhiệm của phụ hoàng.”
Quản Tông Ngôn gật gật đầu nói:
“Đây là tự nhiên, một tên Thiên Phù Sư trẽ tuổi mà thôi, dù thiên phú yêu nghiệt cũng vẫn còn trẻ.”
Nghe Quản Tông Ngôn nói, sắc mặt Thiên Tề Hà mới hòa hoãn.
Quản Tông Ngôn là Thiên Phù Sư mà hắn dùng một cái giá cao mời tới.
Nhưng còn chưa kịp giới thiệu cho phụ hoàng liền bị Thiên Trì Dao nhanh chân đến trước!
Nếu như thật sự để cho Mục Phù Sinh kia tạo ra thành tích gì.
Đến lúc đó ngôi vị hoàng đế có khả năng khó giữ. . . . . .
“Nhớ rõ hứa hẹn của điện hạ, ta trợ giúp ngươi đăng cơ, như vậy vị trí quốc sư chỉ có thể thuộc về ta.”
Thiên Tề Hà gật đầu nói:
“Chỉ cần ngươi có thể thành công trợ giúp ta bước lên ngôi vị hoàng đế, tất nhiên ta sẽ tuân thủ hứa hẹn.”
Quản Tông Ngôn gật gật đầu.
“Như vậy ngày mai lúc lâm triều, ở trước mặt hoàng chủ chứng minh sự chênh lệch giữa hắn và ta. . . . . .”
. . . . . .
Giờ phút này.
Bên trong phủ đệ Nhiếp chính vương.
Mục Phù Sinh câm nín nhìn hai đạo phù triện.
Chỉ thế này?
Chỉ có thế này thôi sao?
Mộc Linh phù cùng Sí Hỏa phù là phù triện Địa giai nhưng cũng chỉ là tồn tại cấp thấp nhất.
Hơn nữa kết cấu cực kỳ đơn giản.
Mục Phù Sinh liếc mắt liền nhìn thấu.
Trong đó còn có mấy chỗ được cải tiến!
Vốn cho rằng sẽ rất khó khăn nhưng giờ xem ra đoạt lại thị trường hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Nghĩ đến đây.
Mục Phù Sinh liền lấy phù bút bắt đầu ra tay cải tiến.
Gần nửa ngày trôi qua đã hoàn toàn cải tiến xong.
Hai đạo phù triện có hiệu quả càng tốt hơn, hơn nữa giá cả càng thấp!
Đến lúc đó chỉ cần bán hai đạo phù triện với giá cả càng thấp hơn.
Nhưng để đảm bảo. . . . . .
Mục Phù Sinh lại bắt đầu ra tay khắc dấu một đạo phù triện khác.
Thiên giai đỉnh, Lôi bạo phù. . . . . .
Chương 529 - Tranh đấu trên triều. . . . . . . . . . . . . .
Ngày hôm sau.
Mặt trời lên dần.
Trong hoàng cung Thiên Minh hoàng triều, các đại thần sớm đã thượng triều.
Nhưng giờ phút này sắc mặt các đại thần trong triều đều âm trầm, trong mắt toàn là sự tuyệt vọng.
Hiển nhiên mấy ngày nay, hai hoàng triều còn lại đã ép Thiên Minh hoàng triều tới tuyệt cảnh!
Lúc này.
Hoàng chủ đột nhiên nhìn về phía Mục Phù Sinh, nói:
“Nhiếp chính vương, nghe Trì Dao nói ngươi đã nghĩ ra biện pháp?”
Ánh mắt các đại thần đều dừng trên người Mục Phù Sinh.
Chỉ là trẻ tuổi như thế này lại khiến bọn họ không nhấc nổi hy vọng.
Giống như diệt vong đã là chuyện được chú định, không cách nào xoay chuyển!
Thiên Trì Dao còn thì nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt sáng rực nhìn Mục Phù Sinh.
Mục Phù Sinh gật gật đầu, vừa định nói chuyện thì nghe đại hoàng tử Thiên Tề Hà nói bên tai:
“Phụ hoàng, trước đừng vội nghe biện pháp của Nhiếp chính vương, nhi thần cũng tìm tới một vị viện thủ.”
Hoàng chủ nhìn qua đi, nói: “A? Là ai?”
Thiên Tề Hà cười cười đẩy Quản Tông Ngôn ra.
Khi mọi người nhìn thấy Quản Tông Ngôn đều hơi sửng sốt.
“Người này có phải là thiên phù sư có thiên phú cực kỳ yêu nghiệt ở Hạo Nhiên đại lục ngày xưa, trổ hết tài năng tiến về Minh Quang đại lục, Quản Tông Ngôn?”
“Không sai, chính là hắn!”
“Nếu là hắn. . . . . . Có lẽ thực sự có hy vọng!”
Thấy các đại thần thổi phồng, Thiên Tề Hà cười cười, ngay sau đó thêm lửa, nói:
“Hơn nữa, Quản đại sư đã sớm đạt tới Thiên Phù Sư.”
Nghe tin tức này.
Các đại thần như được thêm một liều thuốc trợ tim!
Sắc mặt Thiên Trì Dao cũng hơi ngưng trọng.
Một Thiên Phù Sư lâu năm so với một Thiên Phù Sư mới tấn cấp tự nhiên khác nhau như trời với đất.
Hiển nhiên.
Mọi người đều xem Mục Phù Sinh là một tên Thiên Phù Sư mới tấn cấp.
Mục Phù Sinh nghe được lời này thì tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ là trong mắt không hề có chút dao động.
Quản Tông Ngôn cười nói:
“Nếu ta đã đáp ứng thỉnh cầu của đại hoàng tử, tự nhiên sẽ dốc hết toàn lực, trợ giúp Thiên Minh hoàng triều thoát khỏi tuyệt cảnh.”
“Nhưng ta có một yêu cầu, đó chính là do ta làm chủ.”
“Đương nhiên, có thể mời vị Nhiếp chính vương trẻ tuổi này rời đi là tốt nhất.”
Thời điểm nói, Quản Tông Ngôn còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “trẻ tuổi”.
Nghe đến đây, Mục Phù Sinh nhẹ nhàng cười.
Xem ra là nhắm vào hắn.
Sắc mặt Thiên Trì Dao trở nên khó coi.
“Quản đại sư, nếu đã là trợ giúp Thiên Minh hoàng triều thoát khỏi tuyệt cảnh, như vậy hai các ngươi hai liên thủ chẳng phải càng tốt hơn sao?”
Quản Tông Ngôn lại cười lắc lắc đầu:
“Hoàng nữ điện hạ có điều không biết, lúc phù sư khắc dấu phù triện, nếu hai bên bất đồng ý kiến sẽ làm chậm tiến độ.”
“Hiển nhiên, chuyện này đối với Thiên Minh hoàng triều không còn nhiều thời gian là đả kích trí mạng.”
“Đương nhiên, quyền quyết định cuối cùng ở trong tay hoàng chủ, nếu như lựa chọn ta thì không có hắn.”
“Nếu như lựa chọn vị Nhiếp chính vương trẻ tuổi này thì Quản mỗ cũng sẽ tự rời đi.”
Câu cuối cùng là đang uy hiếp.
Sắc mặt hoàng chủ cũng cực kỳ khó coi.
Nhưng tình huống hiện giờ không cho phép hắn tức giận.
Chỉ đành nhìn về phía Mục Phù Sinh, nói:
“Nhiếp chính vương, ngươi thấy thế nào?”
Nghe vậy, Mục Phù Sinh cười cười:
“Nếu hợp tác với vị Quản đại sư này thì ta đây cũng đồng ý, dù sao thêm một người thêm một phần lực.”
“Nhưng đối phương đã nói như vậy thì có hợp tác cũng sẽ không quá mức vui sướng, chỉ có thể do hoàng chủ quyết định lưu lại một người.”
Hoàng chủ do dự.
Lúc này Thiên Tề Hà chủ động nói:
“Phụ hoàng, nếu khó có thể lựa chọn, vậy để Nhiếp chính vương cùng Quản đại sư nói ra biện pháp của mình? Ai tốt hơn thì chọn người đó.”
Thiên Trì Dao nhìn thật kỹ hoàng huynh, hẳn là đã sớm chuẩn bị rồi.
Hoàng chủ gật đầu nói:
“Vậy đi, Quản đại sư, nói ra biện pháp của ngươi.”
Ánh mắt các đại thần đặt hết lên người Quản Tông Ngôn.
Muốn nhìn xem Quản đại sư được xưng là thiên kiêu ngày xưa rốt cuộc có biện pháp gì.
Quản Tông Ngôn nhìn thoáng qua Mục Phù Sinh, nở nụ cười tự tin.
Hắn lấy ra một tờ phù triện từ trong nạp giới.
Ánh mắt chúng đại thần đều bị hấp dẫn!
Chỉ thấy trên phù triện tản ra ánh sáng xanh lục nồng đậm.
Trong ánh sáng là vô số điểm sáng trắng nhỏ du đãng.
“Đây là phù triện Thiên giai, Linh Mộc Sinh Cốt phù.”
Phù triện Thiên giai!
Các đại thần đều kinh ngạc.
Dù là Thiên Phù Sư, muốn luyện chế ra phù triện Thiên giai cũng có xác suất thành công không tính quá cao.
Huống hồ Linh Mộc Sinh Cốt phù quá nổi tiếng, dù bọn họ không phải phù sư cũng đã sớm nghe nói tới.
Nhưng mà Linh Mộc Sinh Cốt phù chính là phù triện trị liệu đỉnh cấp nhất trong hàng ngũ Thiên giai.
Xác suất luyện chế thành công cùng với tài liệu đều không dễ làm dễ kiếm.
Một vài đại thần tỏ vẻ suy tư.
Ngay cả hoàng chủ cũng không có nở nụ cười vui sướng.
Trong mắt có chút chần chờ.
Quản Tông Ngôn tiếp tục nói:
“Nếu dùng Mộc Linh phù thì Thiên Minh hoàng triều chúng ta đây chỉ cần ra phù triện cao cấp hơn bọn hắn là được.”
“Còn U Hỏa phù, chung quy là phù triện Địa giai, ta cũng có thể lấy ra phù triện Thiên giai tương ứng để ứng đối.”
Nói xong.
Thiên Tề Hà nở nụ cười thắng lợi nhìn sang thiên Trì Dao.
Nhưng trên mặt Thiên Trì Dao cũng không có vẻ khó coi, ngược lại như đang nhịn cười?
Hoàng chủ cũng không có lập tức khen ngợi, ngược lại nhìn sang Mục Phù Sinh.
“Nhiếp chính vương, biện pháp của ngươi đâu?”
Một màn này khiến Thiên Tề Hà cùng Quản Tông Ngôn nhìn nhau.
Tình huống hình như. . . . . . Có chỗ nào đó không đúng?
Mục Phù Sinh cười nói:
“Đúng là có thể khắc dấu ra Linh Mộc Sinh Cốt phù, có thể thấy được tạo nghệ của Quản đại sư cao thâm.”
Quản Tông Ngôn nghe mà không cao hứng nổi.
Sao cảm giác như không phải đang khen hắn đâu?
“Nhưng. . . . . .”
Quả nhiên, Mục Phù Sinh lại cười nói tiếp:
“Đừng quên đây không phải thi đấu giữa phù sư, phù sư so cao so thấp, so ai khắc dấu phù triện có cấp bậc cao hơn là giành thắng lợi.”
“Đây là chiến tranh kinh tế giữa hoàng triều.”
Vốn là hoàng tử Vô Biên hoàng triều nên Mục Phù Sinh quá quen thuộc với mấy tình huống này.
Ánh mắt hoàng chủ hơi sáng lên.
Thiên Trì Dao cũng tươi cười.
“Không biết Quản đại sư có từng suy xét hay không, Hạo Nhiên đại lục có bao nhiêu người có thể mua nổi hoặc là dùng nổi Linh Mộc Sinh Cốt phù?”
Nghe tới đây, rốt cuộc sắc mặt Quản Tông Ngôn cũng thay đổi.
Hắn đã biết vì sao hoàng chủ cùng với các đại thần không có tỏ vẻ kinh ngạc.
Chỗ không đúng chính là ở nơi đây!
“Một hoàng triều muốn đoạt lại thị trường thì phải suy xét đồ vật mà một ít tán tu cùng với đại đa số thế lực có thể dùng được!”
“Trùng hợp ta đã khắc dấu ra hai đạo phù triện.”
“Đó là Mộc Linh phù cùng với U Hỏa phù. . . . . .”
Chương 530 - Cuộc chiến giá cả. . . . . . . . . . . .
Mộc Linh phù cùng U Hỏa phù?
Nghe được Mục Phù Sinh nói.
Các đại thần đều có vẻ ngạc nhiên.
Ngay cả Thiên Trì Dao cùng hoàng chủ cũng không phản ứng kịp.
Thiên Tề Hà thì cười nhạo:
“Hai đạo phù triện này đều là thứ mà hai hoàng triều kia đang buôn bán, lúc này ngươi làm ra hai đạo phù triện này? Có tác dụng gì chứ?”
Quản Tông Ngôn thì khẽ nhíu mày.
Mục Phù Sinh không có khả năng không biết tin tức về hai hoàng triều còn lại.
Đã như vậy vì sao vẫn muốn khắc dấu hai đạo phù triện?
Có thể nói mấy lời vừa rồi tuyệt đối không phải kẻ ngốc!
Chỉ là hai đạo phù triện sẽ có điểm nào khác đây.
Quản Tông Ngôn nhìn một lúc cũng không nhìn ra. . . . . .
Lúc này, hoàng chủ nhíu mày nhìn về phía Thiên Trì Dao, chất vấn:
“Trì Dao, ngươi không có giao tin tức cho Nhiếp chính vương xem sao?”
Thiên Trì Dao cười khổ nói: “Phụ hoàng, hôm qua đưa rồi.”
Vậy vì sao?
Hoàng chủ nhìn về phía Mục Phù Sinh, đang chờ đợi hắn trả lời.
Sắc mặt của mọi người được Mục Phù Sinh thu hết vào trong mắt.
Hắn cũng đoán trước sẽ là tình huống thế này.
Hắn nhanh chóng giải thích:
“Tuy rằng phù triện có tên giống nhau nhưng bên trong khác nhau.”
“Ta vừa mới nói rồi, phù triện đẳng cấp cao quyết định hạn mức cao nhất của một tiểu thương.”
“Nhưng một phù triện cấp thấp có thể bán giá thấp mà hiệu quả càng tốt hơn thì quyết định hạn cuối của tiểu thương, cũng là cơ sở để tiểu thương tồn tại!”
Nghe lời Mục Phù Sinh nói.
Hoàng chủ cùng với Quản Tông Ngôn đã phản ứng lại.
Thiên Trì Dao kinh ngạc nói:
“Mục đại ca, ngươi nói là ngươi hạ thấp phí tổn khi chế tác hai đạo phù triện này sao?”
Sắc mặt Quản Tông Ngôn trở nên ngưng trọng:
“Chuyện này không có khả năng, Mộc Linh phù cùng U Hỏa phù đều trải qua các đại phù sư nghiên cứu, đã giảm tới mức thấp nhất!”
“Dù là ta cũng đã không cách nào giảm bớt phí tổn, trừ phi không bảo toàn hiệu quả.”
Nghe lời này, Mục Phù Sinh lại cười nhạo một tiếng.
“Đúng là hạ thấp phí tổn, hơn nữa hiệu quả tuyệt đối tốt hơn phù triện hai hoàng triều buôn bán.”
Mọi người đều chấn động!
Nếu đúng như lời Mục Phù Sinh nói.
Như vậy không chỉ có thể đoạt lại thị trường mà còn có thể dùng tốc độ nhanh nhất xâm chiếm thị trường của hai hoàng triều!
Mục Phù Sinh ném hai tờ phù triện cho Quản Tông Ngôn, hài hước nói:
“Không tin thì có thể kiểm nghiệm nha Quản đại sư?”
Quản Tông Ngôn tiếp nhận lấy.
Thân là Thiên Phù Sư, hắn dùng thần hồn cảm ứng tự nhiên có thể phát hiện sự biến hóa bên trong phù triện.
Dù hiệu quả chữa trị của Mộc Linh phù hay lực sát thương của U Hỏa phù đều được gia tăng!
“Ngươi làm như thế nào để giảm bớt phí tổn?”
Mục Phù Sinh cười nói:
“Chuyện này không thể báo cáo.”
Nói xong, hắn nhìn về phía hoàng chủ, chắp tay nói:
“Hoàng chủ, nếu hai hoàng triều khác bán là 800 Nguyên tinh.”
“Như vậy chúng ta bán với giá là 600 Nguyên tinh.”
Nghe được nơi này.
Thiên Trì Dao cười.
Thiên Tề Hà tái mặt. . . . . .
Sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm.
Hoàng chủ sẽ lựa chọn biện pháp nào đã quá rõ.
Chỉ thấy hoàng chủ cười to.
“Tốt! Tốt! Tốt lắm! Nhiếp chính vương, không hổ là đệ tử Thần Phù tông! Liền làm theo như lời ngươi!”
Các đại thần cũng vui vẻ.
Nếu như là thế này, vậy thì Thiên Minh hoàng triều không chỉ được cứu mà còn áp chế hai hoàng triều còn lại!
“Đi, lập tức phái người đưa tài liệu mà Nhiếp chính vương yêu cầu vào trong phủ!”
Quản Tông Ngôn thấy cảnh này phất tay áo rời đi.
Thiên Tề Hà cũng âm trầm cáo lui.
. . . . . .
Trở lại phủ đệ.
Mục Phù Sinh nói với Thiên Trì Dao nói:
“Hàng tốt không có tuyên truyền cũng vô dụng.”
“Hoàng nữ điện hạ có thể phái một ít thủ hạ đến các thành trì truyền bá tin tức.”
Thiên Trì Dao cười cười:
“Ta đã phái người đi làm.”
“Điện hạ thông minh.”
Thiên Trì Dao che miệng cười khẽ:
“Mục đại ca cũng không cần cứ hoàng nữ hoàng nữ, trực tiếp gọi ta Trì Dao là được.”
Nghe rồi nhìn vẻ mặt của Thiên Trì Dao, Mục Phù Sinh lập tức cảnh giác!
Sao thế?
Vẻ mặt và giọng điệu của ngươi rất nguy hiểm nha!
Hồng nhan họa thủy, không được không được!
Nếu không phiền toái sẽ kéo tới.
Nếu mà Lục Trường Sinh biết được suy nghĩ của Mục Phù Sinh nhất định rất vui.
Chỉ có tiểu tử Mục Phù Sinh khiến người ta bớt lo!
. . . . . .
Chỉ trong ba ngày.
Mộc Linh phù cùng với U Hỏa phù mà Mục Phù Sinh khắc dấu đã được buôn bán bên trong thành trì.
Đông đảo tán tu cùng với thế lực đều phát hiện sự khác biệt của hai đạo phù triện mà Thiên Minh hoàng triều bán ra!
“Nghe nói hay không, Thiên Minh hoàng triều bán ra Mộc Linh phù cùng U Hỏa phù có hệu quả tốt hơn!”
“Giá cả cũng sẽ cao hơn đi? 800 Nguyên tinh đã cao rồi đó!”
“Không nha! Thiên Minh hoàng triều chỉ định giá bán là 600 Nguyên tinh!”
“Sao có thể?”
Trải qua đã nhiều ngày lên men.
Tán tu cùng với rất nhiều thế lực sôi nổi tiến đến mua sắm.
Các tiểu thương thấy thế cũng bắt đầu mua một lượng lớn phù triện, dần dần chậm rãi thay thế phù triện từ hai hoàng triều còn lại!
Giá cả cao hơn cũng không có hiệu quả như phù triện của Thiên Minh hoàng triều.
Ai mà thèm nữa?
Dù hoàng gia thì đám tiểu thương cũng sẽ không cho mặt mũi.
Ở trong mắt bọn họ, kiếm tiền mới là chuyện hàng đầu.
Tin tức này nhanh chóng Long Vân hoàng triều cùng với Sí Hỏa hoàng triều tức giận!
Trong hoàng cung Long Vân hoàng triều.
Hoàng chủ hai bên gặp gỡ!
Thiên Phù Sư của hai hoàng triều đều ở đây.
Chỉ thấy sắc mặt Long Vân hoàng chủ âm trầm nhìn hai tên Thiên Phù Sư bên dưới rồi nói:
“Hai vị thấy chuyện này như thế nào?”
Một tên Thiên Phù Sư ngưng trọng nói:
“Dựa theo lẽ thường thì đây là chuyện không có khả năng làm được!”
“Không sai.”
Một tên Thiên Phù Sư khác tiếp lời:
“Hai đạo phù triện trải qua mấy ngàn năm khắc dấu, đã sớm đã khai phá tới cực hạn!”
Sí Hỏa hoàng chủ hừ lạnh một tiếng, vứt hai đạo phù triện ra.
Hai tên Thiên Phù Sư tiếp nhận xem.
Vừa xem thì sắc mặt liền kinh hãi liếc nhìn nhau.
Thật sự có hiệu quả tốt hơn sao?
Hơn nữa bọn họ không thể nhìn rõ kết cấu!
Hiển nhiên người khắc dấu cố tình dùng thần hồn che giấu!
“Hiện giờ lại nói gì cũng vô dụng, hai vị phù sư có biện pháp nào sao?”
Nghe hoàng chủ hỏi chuyện.
Hai tên Thiên Phù Sư đều yên lặng.
Đúng lúc này.
Có một tiếng nói từ bên ngoài truyền vào.
“Có lẽ ta có biện pháp. . . . . .”
A?
Mọi người đều nhìn về phía cổng lớn, một nam tử chậm rãi đi tới.
“Quản Tông Ngôn!”
Hiển nhiên hai vị hoàng chủ đều quen thuộc với vị thiên kiêu ngày xưa này.
. . . . . .
Mấy ngày sau.
Hai đại hoàng triều đồng thời phát ra tiếng.
U Hỏa phù và Mộc Linh phù giảm giá xuống 400 Nguyên tinh.
Đồng thời phù triện Thiên giai Linh Mộc Sinh Cốt phù được bán ra với giá 2000 Nguyên tinh!
Khi Thiên Trì Dao nôn nóng mang tin tức tới cho Mục Phù Sinh thì Mục Phù Sinh lại cười.
Còn may mà ta đây có chuẩn bị một tay. . . . . .
Chương 531 - Nhiệm vụ hoàn thành, tông chủ triệu kiến. . . . . . . . . . . .
Linh Mộc Sinh Cốt phù.
Là phù triện Thiên giai có hiệu quả chữa trị tốt nhất, một trong những phù triện khó khắc dấu nhất.
Quản Tông Ngôn tự tin Thiên Phù Sư mới tấn cấp như Mục Phù Sinh không cách nào khắc dấu.
Cho nên sau khi lấy ra lập tức được Sí Hỏa hoàng chủ cùng với Long Vân hoàng chủ thưởng thức.
Sau khi tin tức truyền ra.
Quả nhiên giá của Mộc Linh phù cùng với U Hỏa phù hạ thấp, vô số tán tu cùng thế lực đều điên cuồng mua sắm.
Phù triện Địa giai giá 300 Nguyên tinh sao?
Nghĩ cũng không dám nghĩ!
Ngay cả tiểu thương cũng lập tức ngửi được mùi chiến tranh, ánh mắt đầu hướng về phía phù triện của hai hoàng triều.
Tuy rằng hiệu quả không tốt như bên Thiên Minh hoàng triều nhưng giá cả tiện nghi nha!
Đồng thời Linh Mộc Sinh Cốt phù cũng khiến mấy thế lực hàng đầu Hạo Nhiên đại lục sinh hứng thú.
Đối với bọn họ mà nói, phù triện Thiên giai mới có ý nghĩa.
Giờ phút này.
Ở Thiên Minh hoàng triều, bên trong phủ đệ Nhiếp chính vương.
Khi Thiên Trì Dao nôn nóng báo tin cho Mục Phù Sinh thì Mục Phù Sinh không lo lắng mà còn tươi cười.
Điều này khiến Thiên Trì Dao cảm thấy khó hiểu.
“Mục đại ca, vì sao ngươi còn cười được? Đây là chuyện xấu nha!”
Mục Phù Sinh lại cười nói:
“Không cần sốt ruột, với phương pháp khắc dấu của bọn họ mà dùng 300 Nguyên tinh bán U Hỏa phù cùng Mộc Linh phù tự nhiên sẽ chịu tổn thất.”
“Muốn trả giá lớn kéo chết chúng ta.”
Thiên Trì Dao ngẩn người nói:
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Chúng ta cũng có hàng.”
Mục Phù Sinh nhẹ nhàng nói:
“Sau khi ta cải tiến phù triện, phí khắc dấu chỉ 250 Nguyên tinh, bán 280 là được.”
“Để xem xem quốc khố của bọn họ có chịu đựng nổi hao tổn không. . . . . .”
“Còn Linh Mộc Sinh Cốt phù sao. . . . . .”
Mục Phù Sinh lấy ra một phù triện lập loè lôi quang màu tím đưa cho Thiên Trì Dao.
Thấy thế, sắc mặt Thiên Trì Dao ngưng trọng tiếp nhận.
Chỉ là lôi quang màu tím tràn ra từ trong phù triện cũng đã khiến nàng đập nhanh.
Phải biết rằng nàng là một cường giả Hợp Đạo cảnh nha!
“Mục đại ca? Đây là phù triện Thiên giai?”
Mục Phù Sinh gật đầu nói:
“Không sai, nó tên là Lôi Bạo phù, cầm đi bán chắc chắn nổi tiếng hơn Linh Mộc Sinh Cốt phù.”
Phòng ngự tốt nhất chính là tiến công.
Đây là đạo lý muôn đời không đổi.
Thay vì thân chịu trọng thương dùng phù triện chữa khỏi, không bằng dùng thủ đoạn sát phạt chém giết đối phương, chẳng phải càng tốt hơn sao?
Thiên Trì Dao mừng rỡ gật gật đầu.
Sau đó lập tức xoay người rời đi.
Đợi sau khi Thiên Trì Dao rời khỏi Mục Phù Sinh liền bắt đầu khắc dấu.
A. . . . .
Hơi thiếu sát chiêu rồi.
Để ngừa sự cố, hắn lại khắc dấu thêm vài phù triện, miễn cho đối phương sử dụng thủ đoạn khác.
Vì thế, Mục Phù Sinh lại khắc dấu ra ba đạo phù triện Địa giai cùng với hai phù triện Thiên giai. . . . . .
. . . . . .
Mà giờ phút này.
Trong hoàng cung Thiên Minh hoàng triều.
Thiên Tề Hà lớn tiếng nói:
“Phụ hoàng, ngài xem, ngài đuổi Quản Tông Ngôn đi rồi, hiện giờ tình huống càng chuyển biến xấu?”
“Mục Phù Sinh là Thiên Phù Sư trẻ tuổi, sao có thể lấy ra phù triện Thiên giai bằng được Linh Mộc Sinh Cốt phù chứ?”
Sắc mặt hoàng chủ hơi trầm xuống.
Nói thật, giờ phút này hắn đã có chút hối hận.
Nhưng không phải hối hận vì không lựa chọn Quản Tông Ngôn.
Dù sao trước đó phương pháp Mục Phù Sinh đưa ra chính xác hợp lý hơn nhiều.
Nếu khi đó cho Quản Tông Ngôn thêm chỗ tốt thì chuyện cũng sẽ không phát triển tới bây giờ.
“Phụ hoàng, hiện giờ hết sức gấp rút, phải nhanh chóng mời Quản đại sư về!”
Thiên Tề Hà bày mưu tính kế nói:
“Đuổi Mục Phù Sinh kia, hơn nữa hứa hẹn cho Quản đại sư nhiều chỗ tốt!”
Hoàng chủ vừa định nói gì nhưng lại nghe có một giọng nó từ bên ngoài truyền vào.
“Ta vốn không có hứng thú với ngôi vị hoàng chủ.”
“Nhưng mà hiện giờ đầu óc hoàng huynh không dùng tốt, truyền ngôi vị cho ngươi đối với Thiên Minh hoàng triều mà nói là tai họa ngập đầu!”
Thiên Trì Dao vừa nói vừa đi vào, mặt như sương lạnh, tiếp tục nói:
“Kế hoạch không dùng đầu óc như thế mà ngươi cũng dám nói ra?”
Thiên Trì Dao trực tiếp xé rách da mặt khiến sắc mặt Thiên Tề Hà khó coi:
“Hiện tại ngươi có biện pháp tốt hơn sao?”
“Chẳng lẽ vẫn dựa vào tên Mục Phù Sinh kia?”
Khi lời này này vừa ra.
Trong tay Thiên Trì Dao liền xuất hiện một phù triện lập lòe lôi quang màu tím.
“Phù triện Thiên giai Lôi Bạo phù, dù cường giả Hợp Đạo cảnh đỉnh như ta cũng không chắc mình ngăn cản nổi.”
Thiên Tề Hà hơi sửng sốt.
Phù triện Thiên giai mà Hợp Đạo cảnh đỉnh không cách nào chống đỡ.
Đó là phù triện Thiên giai đỉnh.
Là một phù triện có cấp bậc không thua gì Linh Mộc Sinh Cốt!
Nhưng giá cả lại cao hơn Linh Mộc Sinh Cốt phù!
“Từ đâu ra?”
“Mục đại ca khắc dấu, hắn đã sớm đoán được sẽ có tình huống này.”
Ngay sau đó nàng dời mắt nhìn về phía Thiên Tề Hà, cười nhạo:
“Hoàng huynh, hiện tại ngươi còn cảm thấy Mục đại ca không bằng Quản Tông Ngôn sao?”
Sắc mặt Thiên Tề Hà càng khó coi hơn.
Hắn há miệng thở dốc nhưng lại không thể phản bác gì cả.
Sự thật thắng hùng biện.
Hiện giờ nói gì cũng vô dụng.
Hoàng chủ cười to nói:
“Tốt nha! Vậy cứ làm theo cách của Nhiếp chính vương!”
“Phụ hoàng, đã phái người đi làm.”
. . . . . .
Tin tức vừa truyền ra.
Trông sắc mặt Quản Tông Ngôn khó coi đến cực điểm!
“Hắn thế mà có thể khắc dấu Lôi Bạo phù?”
Phải biết rằng ngay cả Quản Tông Ngôn hắn cũng có khả năng khắc dấu thành công cực kỳ chi thấp!
Huống hồ, số lượng Lôi Bạo phù đưa ra trong mấy ngày ngắn ngủn rất nhiều!
Điều này đại biểu cho xác xuất khắc dấu thành công của Mục Phù Sinh cao lắm!
Trận chiến tranh không có đao kiếm đi tới giai đoạn cuối cùng sau mười ngày.
Tuy rằng Lôi Bạo phù không có hoàn toàn ngăn chặn Linh Mộc Sinh Cốt phù nhưng ở phù triện Địa giai.
Dù hai hoàng triều đã hạ giá xuống 300 Nguyên tinh vẫn không cách nào chống lại phù triện của Mục Phù Sinh.
Dù sao thì hạ xuống chút nữa sẽ tổn hại nền tảng của hoàng triều.
Trong trận chiến giá cả này, hai hoàng triều hoàn toàn bại trận!
Chờ đợi bọn họ là thị trường bị chiếm hết.
Đương thiên, hai đại hoàng triều đều phái ra sứ giả hòa đàm.
Kết quả như thế nào Mục Phù Sinh cũng không biết.
Bởi vì khi Thiên Trì Dao muốn báo kết quả báo cho Mục Phù Sinh thì phủ Nhiếp chính vương đã người đi nhà trống. . . . . .. . . . . .
Mục Phù Sinh không muốn dính dáng đến một ít hồng nhan họa thủy.
Dính vào thì một chuyện phiền toái sẽ tìm đến. . . . . .
Nhanh thu thập đồ vật rồi chuồn thôi.
. . . . . .
Ba ngày trôi qua.
Mục Phù Sinh về tới Thần Phù tông.
Khi Tạ trưởng lão nhìn thấy Mục Phù Sinh trở về liền nói:
“Ta đã biết kết quả, nhiệm vụ hoàn thành vượt quá tưởng tượng của ta.”
Mục Phù Sinh cười nói: “Vận khí tốt mà thôi.”
Vận khí tốt?
Tạ trưởng lão tức giận hừ nói:
“Được rồi, đừng giả vờ, đi đến chỗ tông chủ đi, hắn muốn gặp ngươi.”
“Sau đó theo ta đến Phù Tháp nhận thưởng.”
Nghe đến đây.
Tinh thần Mục Phù Sinh rung lên.
Rốt cuộc cũng đến một bước này sao. . . . . .
Kế tiếp chỉ cần lấy ưu thế tương ứng khiến Thần Phù tông có thể trợ giúp chính mình đối kháng với Tà vực là được!
Chương 532 - Thánh Phù đại điển. . . . . . .
Thần Phù tông là thế lực phù sư đệ nhất giới vực trung vĩ độ, chi nhanh của Thánh Phù tông.
Tự nhiên thực lực không yếu, là một trong các thế lực nhị lưu ở giới vực.
Tông chủ Thần Phù tông Đổng Ngâm là một vị Tiên Phù Sư.
Giờ phút này, trong đại điện trên chủ phong Thần Phù tông.
Mục Phù Sinh tiến vào địa điện liền cảm nhận được tòa đại điện này bị đủ loại phù triện phủ kín!
Hơi thở của những phù triện đó cũng không có tràn ngập bên trong đại điện, ngược lại khuếch tán ra bên ngoài, bao bọc cả Thần Phù tông!
Có tác dụng hộ tông và hội tụ càng nhiều linh khí cùng với ý cảnh.
Nhưng mà dùng nhiều phù triện như thế rất là phô trương. . . . . .
Dựa theo suy nghĩ của Mục Phù Sinh là làm màu.
Xét theo một phương diện nào đó thì đây là nội tình của Thần Phù tông.
Giờ phút này trong điện có bốn người đang đứng.
Một nam tử trung niên thì ngồi trên vị trí thủ vị có hơi thở nội liễm, thần hồn chi lực giống như một đại dương mênh mông!
Vô cùng vô tận!
Hiển nhiên, người này chính là tông chủ Thần Phù tông Đổng Ngâm.
Ba người còn lại, Mục Phù Sinh nhận thức một người.
Chính là Đinh Thiếu Khánh trước đó tiến vào Phù Tháp tham gia khảo hạch Thiên Phù Sư.
Tự nhiên Đinh Thiếu Khánh cũng nhìn thấy Mục Phù Sinh, sắc mặt không khỏi trở nên kỳ quái:
“Gia hỏa này cũng muốn tham gia Thánh Phù đại điển?”
Thánh Phù đại điển?
Nghe bốn chữ này, Mục Phù Sinh liền hiểu rõ, vì sao lần này tông chủ lại kêu hắn tới.
Nếu gia nhập Thần Phù tông.
Với tính cách của Mục Phù Sinh tự nhiên sẽ điều tra tông môn tận gốc tận ngọn.
Thánh Phù đại điển là thi đấu giữa các phù sư do chủ mạch Thánh Phù tông triệu tập các chi nhánh, phái thiên kiêu yêu nghiệt tham gia.
Người thắng lợi có thể nhận được phần thưởng xa xỉ.
Thậm chí còn có khả năng được trưởng lão Thánh Phù tông thu làm đệ tử thân truyền.
Hai người còn lại không để ý đến Mục Phù Sinh.
Có thể nói Thánh Phù đại điển là thi đấu có cân lượng nhất của phù sư ở toàn bộ giới vực trung vĩ độ.
Khi Mục Phù Sinh tiến đến gần.
Đổng Ngâm cười nói:
“Ngươi chính là Mục Phù Sinh đi, Tạ lão nói bản lĩnh của ngươi không tồi, hơn nữa đã bắt được huân chương Thiên Phù Sư.”
Mục Phù Sinh gật đầu.
“Đã như vậy thì ngươi liền đại biểu cho Thần Phù tông làm người thay thế bổ sung tham gia Thánh Phù đại điển.”
Mỗi tông đều có năm danh ngạch tham gia Thánh Phù đại điển.
Bốn người chính tuyển, một người thay thế bổ sung.
Nghe được lời này, Mục Phù Sinh nhướng mày.
Thay thế bổ sung?
Khó mà làm được.
Làm người thay thế bổ sung sẽ có ảnh hưởng lớn đối với kế hoạch của hắn.
Dựa theo tính cách của Mục Phù Sinh, đừng nói làm người thay thế bổ sung, dù thực lực đã bại lộ hắn cũng sẽ không tham gia.
Nhưng tình huống hiện tại không giống.
Vì khiến Thần Phù tông, thậm chí còn khiến cho Thánh Phù tông coi trọng.
Hắn cần biểu lộ thực lực trước mặt cao tầng tông môn!
Trước mắt đại chúng thì điệu thấp, trước mắt cao tầng thì phải cao điệu hết nấc.
Nghe đến đây, Mục Phù Sinh chắp tay cười nói:
“Tông chủ, ta nghĩ ta có thể lấy một vị trí chính tuyển đi.”
Chính tuyển?
Đổng Ngâm cười.
Đinh Thiếu Khánh không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
Trải qua khảo hạch Thiên Phù Sư hắn đã biết rõ.
Kẻ điên nhốt mình cả ngày trong động phủ Thiên cấp này có thực lực cao hơn hắn nhiều.
Ba người còn lại đều còn lại là quay đầu nhìn về phía Mục Phù Sinh.
“Chính tuyển?”
Nam tử áo trắng nhàn nhạt nói:
“Ngươi tiến vào Thần Phù tông mới bao lâu, chính tuyển không phải ngươi có thể đảm nhiệm.”
Mục Phù Sinh nhìn sang, căn cứ tướng mạo cùng tính cách, nháy mắt liền có thể xác nhận.
Người này là thiên kiêu nội môn Thần Phù tông, Thiên Phù Sư đỉnh Dương Tổ Chính.
Một nam tử mày kiếm khác cũng gật đầu nói:
“Mấy tháng đã có thể đại biểu tông môn tham gia Thánh Phù đại điển, ngươi là người thứ nhất, đã là kỳ tích, không cần quá tham lam.”
Thiên Phù Sư đỉnh, Khương Ân Sĩ.
Nam tử ở giữa không có quay đầu, sắc mặt nghiêm túc, ôm ngực nói:
“Thiên phú không tồi, tiếp tục nỗ lực, có lẽ lần tiếp theo thể vào vị trí chính tuyển.”
Linh Phù Sư, Yến Lí Băng!
Đinh Thiếu Khánh ngượng ngùng không nói gì.
Thực lực của hắn không bằng Mục Phù Sinh lại là chính tuyển.
Đổng Ngâm nhìn thấy cảnh này cũng không có mở miệng khuyên bảo.
Hiển nhiên hắn cũng muốn nhìn một chút xem Mục Phù Sinh sẽ xử lý như thế nào
Từ khi Tạ lão gia nhập Thần Phù tông tới nay chưa từng đề cử tiểu bối nào.
Rốt cuộc Mục Phù Sinh này có năng lực ra sao mà có thể khiến Tạ lão xem trọng?
Mục Phù Sinh lại cười nói:
“Xem thời gian gia nhập tông môn thì quá mức qua loa chút, loại chuyện này tự nhiên phải dùng thực lực nói chuyện.”
Ai nha má ơi.
Lần đầu làm chuyện cao điệu, không quá quen nha.
Nhưng mà thật sự có chút sảng khoái.
Cảm giác sẽ nghiện. . . . . .
Trách không được đại sư huynh hay gây chuyện như vậy.
“Tự nhiên là phải dùng thực lực nói chuyện.”
Dương Tổ Chính nhàn nhạt nói:
“Nhưng Thần Phù tông chính là chính thống phù sư, gia nhập thời gian càng dài tiếp xúc càng nhiều tài nguyên, tự nhiên cường đại hơn phù sư thiên kiêu bên ngoài.”
“Vậy tới thử xem?”
“Thử xem? Ngươi không xứng, so với Đinh Thiếu Khánh đi.”
Nghe vậy, Mục Phù Sinh lại cười nói:
“Đinh Thiếu Khánh không bằng ta.”
Nói xong, sắc mặt Đinh Thiếu Khánh lập tức biến thành màu gan heo!
Muốn mở miệng phản bác nhưng lại nói không ra lời!
Mẹ nó, tuy rằng ngươi nói là sự thật nhưng mà có thể đừng nói trắng ra vầy không?
Ta cũng cần mặt mũi!
Ba người nhìn sắc mặt Đinh Thiếu Khánh, tự nhiên đã biết hắn suy nghĩ gì.
Dương Tổ Chính cũng không khỏi kinh ngạc nói:
“Đã như vậy ta sẽ cho ngươi biết người hàng năm tu hành ở Thần Phù tông có chỗ nào khác với rễ cỏ như ngươi.”
Rễ cỏ sao?
Nhớ tới Lục Trường Sinh, Mục Phù Sinh lại cười cười.
“Cảnh giới phù sư của ta cao hơn ngươi, cũng không khi dễ ngươi, ngươi có thể tự lựa chọn phù triện muốn khắc dấu.”
Mục Phù Sinh gật gật đầu:
“Cửu Dương Sí Hỏa phù đi.”
Mọi người vừa nghe đều biến sắc.
Ngay Linh Phù Sư duy nhất trong bốn người là Yến Lí Băng cũng kinh ngạc nhìn Mục Phù Sinh.
Cửu Dương Sí Hỏa phù dù là Thiên Phù Sư đỉnh khắc dấu thì xác suất thành công cũng cực kỳ chi thấp.
Có thể nói phù triện này là loại khó khắc dấu nhất trong phù triện Thiên giai.
Dương Tổ Chính nói:
“Ngươi có thể khắc dấu Cửu Dương Sí Hỏa phù?”
Mục Phù Sinh cười cười: “Như thế nào, sư huynh không thể sao?”
Nghe Mục Phù Sinh trào phúng.
Dương Tổ Chính hừ lạnh một tiếng, lắc lắc ống tay áo, một cây phù bút liền xuất hiện giữa ngón tay.
“Nếu ngươi yêu cầu thì để ta kiến thức chút.”
Một tên vừa mới thông qua vừa mới thông qua khảo hạch Thiên Phù Sư đưa ra phù triện có độ khó cao thế này.
Đến tột cùng là cố làm ra vẻ hay là giả heo ăn hổ!
Mục Phù Sinh cười cười cũng lấy phù bút ra.
“Bắt đầu chưa?”
Chương 533 - Cho ngươi thêm chút gánh nặng. . . . . . . . . . . . .
Cửu Dương Sí Hỏa phù đứng hàng thứ ba trong nhóm phù triện Thiên giai có lực sát thương cao.
Đồng thời cũng là phù triện khó khắc dấu nhất trong nhóm phù triện Thiên giai.
Khó khăn không ở chi tiết mà là ở chỗ lấy phù bút cô đọng Cửu Dương Sí Hỏa theo cường độ.
Quá cao thì bút tích sẽ bị hỏng.
Bút tích phù triện giống như mắt trận trong trận pháp, một khi hỏng liền thất bại.
Đồng thời nếu cường độ quá thấp thì lực sát thương sẽ không đủ, cũng không cách nào thành công khắc dấu ra Cửu Dương Sí Hỏa phù.
Cho nên giữa hai bên phải có một điểm cân bằng, đối với phù sư mà nói cần có lực lượng thần hồn cường đại cùng với lực xuyên thấu.
Đối với một vị Linh Phù Sư có lẽ còn không tính là chuyện khó khăn nhưng đối với Thiên Phù Sư.
Có thể nói là sự khiêu chiến.
Ngay cả Dương Tổ Chính cũng không ngoại lệ.
Hắn cũng từng thử khắc dấu Cửu Dương Sí Hỏa phù.
Sau mười lần khắc dấu thì chỉ có một lần thành công thôi.
Dương Tổ Chính là Thiên Phù Sư đỉnh, có thể thấy được khó khăn đến thế nào.
Lúc Mục Phù Sinh đưa ra phù triện này, những người khác đều khịt mũi coi thường.
Dù sao Mục Phù Sinh chỉ mới vừa mới thông qua khảo hạch Thiên Phù Sư mà thôi. . . . . .
Giờ phút này Dương Tổ Chính đã bắt đầu khắc dấu rồi.
Sắc mặt nghiêm túc nhấc phù bút lên, phù bút như du long uốn lượn trên lá bùa!
Khương Ân Sĩ cười hỏi:
“Yến sư huynh, ngươi cảm thấy khả năng thành công của Dương Tổ Chính là bao nhiêu phần?”
Yến Lí Băng không cảm xúc, nhàn nhạt nói:
“Lần trước Dương Tổ Chính khắc dấu Cửu Dương Sí Hỏa phù ta cũng có xem, đã qua một năm rồi.”
“Hiện giờ hẳn là xác suất thành công tăng lên không ít.”
Lúc hai người thảo luận không hề nhắc tới Mục Phù Sinh!
Hiển nhiên bọn họ căn bản không cho rằng Mục Phù Sinh có thể khắc dấu thành công.
Lựa chọn sử dụng loại phù triện này có lẽ chỉ vì mặt mũi.
Dù cho thất bại cũng không có người nào cảm thấy ngoài ý muốn.
Còn Đổng Ngâm lại không nghĩ thế.
Giờ phút này tuy rằng hắn đang nở nụ cười nho nhã nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc.
Nhìn mỗi lần Mục Phù Sinh vung bút, mỗi một đường nét kết thúc.
Người Tạ lão đề cử không có khả năng là kẻ lỗ mãng.
Nếu đưa ra Cửu Dương Sí Hỏa phù để khiêu chiến, tự nhiên đã nắm chắc!
Chỉ là nắm chắc điểm nào?
Hiện giờ Đổng Ngâm cũng không biết.
Chỉ là thấy Mục Phù Sinh vung bút cực kỳ ổn định, chưa xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
Giờ phút này trên phù bút của Mục Phù Sinh lại có ngọn lửa hừng hực lượn lờ!
Khương Ân Sĩ thấy thế, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
“Cái gì? Lạc điểm chưa hoàn chỉnh mà đã bắt đầu ngưng tụ Cửu Dương Sí Hỏa?”
Yến Lí Băng cũng khẽ nhíu mày:
“Quá mức nóng vội, làm như vậy chỉ cần cường độ có chút sai lầm sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Dương Tổ Chính đang khắc dấu cũngn âng mi nhìn.
Thấy một màn này hắn không khỏi âm thầm cười lạnh.
Quả nhiên chỉ là Thiên Phù Sư vừa mới thông qua khảo nghiệm thôi sao?
Cho rằng trở thành Thiên Phù Sư là có thể cuồng vọng tự đại?
Tâm cảnh này làm sai đi xa trên phù triện chi đạo?
Nhưng mà Mục Phù Sinh lại không hề có chút hoảng loạn, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Với lực lượng thần hồn hiện giờ của Mục Phù Sinh cùng với lý giải về phù triện thì chuyện này quá bình thường.
Lúc khắc dấu Tử tiêu diệt thế lôi trận phù hắn đã từng làm.
Khắc dấu phù triện Thiên giai càng nhẹ nhàng hơn.
. . . . . .
Thời gian dần dần trôi qua.
Giờ khắc này, Dương Tổ Chính đã hoàn thành tất cả lạc điểm, bắt đầu ngưng tụ Cửu Dương Sí Hỏa!
Có ngọn lửa vờn quanh phù bút.
Nhưng mà Dương Tổ Chính cũng không có trực tiếp đặt bút, sắc mặt hắn ngưng trọng cẩn thận cảm ứng cường độ Cửu Dương Sí Hỏa.
Bởi vì đây là một bước quan trọng nhất.
Không thể xuất hiện chút sai lầm nào!
Sau thời gian một nén nhang Dương Tổ Chính mới nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị đặt bút!
Giờ khắc này hắn lại nghe thấy bên cạnh có tiếng bước chân.
Dương Tổ Chính theo bản năng nhìn sang thì thấy Mục Phù Sinh đã cầm một phù triện có Cửu Dương Sí Hỏa hừng hực vây quanh đi tới trước mặt Đổng Ngâm.
Trước ánh mắt kinh hãi của mấy người mà đưa tới.
“Tông chủ, ta đã hoàn thành.”
Hoàn. . . . . . Hoàn thành?
Dương Tổ Chính kinh hãi!
Lúc này mới có bao lâu?
Hơn nữa hắn mới vừa ngưng tụ Cửu Dương Sí Hỏa không lâu!
Trên mặt Khương Ân Sĩ tràn ngập sự khó tin.
Hắn làm như thế nào chứ?
“Nhanh như vậy, hơn nữa phù triện còn không bị thiêu hủy? Nói như vậy thì cường độ của Cửu Dương Sí Hỏa không đủ, cũng không cách nào gọi là Cửu Dương Sí Hỏa phù!”
Yến Lí Băng không có nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm phù triện kia.
Cửu Dương Sí Hỏa vờn quanh không quá mạnh cũng không quá yếu!
Hết thảy đều đạt tới một điểm cân bằng cực kỳ hoàn mỹ!
Đinh Thiếu Khánh thì che trán, lắc đầu cười khổ.
Một màn này thật là quen thuộc.
Đổng Ngâm cười tiếp nhận, ánh mắt có thêm sự thưởng thức.
“Rất hoàn mỹ, dù năm đó ta khắc dấu cũng không cách nào làm đến trình độ này.”
Huống hồ trong tình huống Mục Phù Sinh đang phân tâm khắc dấu.
Vừa lạc điểm vừa khống chế cường độ Cửu Dương Sí Hỏa.
Trong tình huống này mà còn đạt tới mức hoàn mỹ.
Có thể nói tạo nghệ trên phương diện phù triện của Mục Phù Sinh cực kỳ cao!
Hơn nữa cơ sở cực kỳ vững chắc.
Nghĩ đến đây, Đổng Ngâm không thể kìm lòng mà gật gật đầu.
Trách không được Tạ lão chưa bao giờ đề cử ai lại phá lệ đề cử.
Phải sắp xếp thời gian đến cảm tạ Tạ lão thôi.
Nếu không nhờ lão thì thật sự không phát hiện ra yêu nghiệt này!
Mà Đổng Ngâm nói, mọi người càng kinh hãi hơn!
Ngay cả tông chủ đều nói mình không bằng Mục Phù Sinh?
Nếu lời này truyền ra bên ngoài sẽ có vô số thế lực tranh nhau nịnh bợ Mục Phù Sinh!
Có lời của Đổng Ngâm thì đã có thể xác định thành tựu của Mục Phù Sinh sẽ không thấp hơn tông chủ Thần Phù tông!
Sắc mặt Dương Tổ Chính cực kỳ khó coi.
Thiên Phù Sư mới nhập môn thế mà lại có tạo nghệ thế này?
Trách không được hắn tự tin lựa chọn loại phù triện khó khắc dấu như Cửu Dương Sí Hỏa phù.
Nghĩ tới đây, Dương Tổ Chính cắn chặt răng.
Ít nhất phải hoàn thành Cửu Dương Sí Hỏa phù trong tay!
Nếu không hoàn thành thì hoàn toàn mất hết mặt mũi.
Nhưng mà hắn đã phân tâm dẫn tới Cửu Dương Sí Hỏa vừa cô đọng không ổn định.
Lần vung bút kế tiếp đã làm hỏng lạc điểm!
Khắc dấu thất bại!
Mục Phù Sinh cười nói:
“Hẳn không còn ai hoài nghi thực lực của ta nữa đi?”
Ba người Yến Lí Băng không có nói gì.
Đổng Ngâm gật gật đầu:
“Tự nhiên là không thành vấn đề.”
“Nhưng mà ta muốn cho ngươi thêm chút gánh nặng.”
Mục Phù Sinh nhìn sang.
Ba người Yến Lí Băng cũng hơi sửng sốt.
Chỉ thấy Đổng Ngâm nhàn nhạt cười nói:
“Lần Thánh Phù đại điển này, ngươi không chỉ phải làm chính tuyển, còn phải làm người dẫn đầu Thần Phù tông.”
Nghe lời này, sắc mặt Dương Tổ Chính thay đổi!
“Tông chủ không thể! Yến sư huynh là Linh Phù Sư mà!”
“Đúng vậy!” Khương Ân Sĩ cũng phản đối:
“Dù Mục Phù Sinh hoàn thành khắc dấu nhưng chung quy chỉ là Thiên Phù Sư!”
Mục Phù Sinh thì ngẩn ra.
Hình như. . . . . . Trang bức hơi lố rồi????
Nhưng. . . . . . Cảm giác thật sảng khoái nha. . . .