Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói

Chương 5



Minh Kiều kéo ghế ngồi đối diện Đường Hiểu Ngư: "Tôi dậy muộn quá, chắc cô lao công đã đến rồi đúng chứ."
Nàng nhìn sảnh chính sạch sẽ sáng tỏ: "Tối qua quên hỏi, cô ở lại đây bảo vệ tôi có ảnh hưởng đến công việc của cô không?"
Đường Hiểu Ngư đối mặt với sự tinh tế và hiền hòa lúc này của nàng mà cứ luôn có cảm giác cách biệt với quá khứ và hoang đường như đang trong mơ: "Ý cô là gì?"
"Sinh hoạt ngoài ánh sáng của cô ấy." Minh Kiều tựa lưng vào ghế, cánh tay mảnh khảnh tùy ý rủ xuống: "Tôi nghĩ những người có siêu năng lực như cô đều rất thần bí, còn có một mặt cuộc sống khác nữa.

Vậy nên nếu cha mẹ, bạn bè không biết thân phận của các người thì chắc chắn sẽ lo lắng vì các người đêm không về nhà."
"Việc này cô không cần quan tâm." Đôi mắt Đường Hiểu Ngư u trầm, cô đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, nên dù là người biết thân phận cô hay không đều sẽ không thấy lạ vì sự biến mất tạm thời của cô.
Minh Kiều lục tung kí ức của nguyên chủ cũng không có manh mối gì.

Dù nguyên chủ luôn mãi dò xét Đường Hiểu Ngư, nhưng lại không hề hiểu cô ấy.
Tất cả đều tập trung ở vấn đề có phải người nhà lại cho Đường Hiểu Ngư thêm xe, thêm châu báu hay túi hàng hiệu gì đó.

Nếu Đường Hiểu Ngư có mà nàng không có thì nàng sẽ thấy người nhà bất công, nghĩ cách cãi lộn hoặc là nói đông nói tây.
Khiến người ta vừa phiền vừa mệt mỏi.
Còn Đường Hiểu Ngư thì mấy ngày cô ấy không về nhà cũng là bình thường, vì cô là một họa sĩ nhỏ có danh tiếng.

Họa sĩ đi tìm ý tưởng ở bên ngoài không về nhà thì có gì lạ?

Mà cô càng không ở nhà thì nguyên chủ lại càng vui, đã không phải nhìn chướng mắt, lại còn có thể làm mình làm mẩy để người nhà thiên vị mình.
Cho nên Minh Kiều cũng không biết người nhà họ Minh có rõ thân phận của Đường Hiểu Ngư hay không nữa.
Nàng vẫn đang trầm tư thì nghe Đường Hiểu Ngư nói: "Giờ cô muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi."
Minh Kiều lập tức sáng mắt.

Nàng biết với độ hảo cảm bằng số âm với nàng của Đường Hiểu Ngư thì có lẽ đây là cơ hội duy nhất, một đi không trở lại.
Hệ thống vốn đang trầm mặc chờ thời cơ cũng lập tức chống lỗ tai lên nghe.
"Tôi muốn hiểu rõ về dị năng và phương diện khác của thế giới này."
Đường Hiểu Ngư trầm ngâm một lát rồi nói: "Cô hẳn đã biết thế giới chúng ta được tái thiết lại lần nữa sau tận thế."
Minh Kiều che lại sự kinh ngạc trong mắt, tự nhủ trong lòng: Tôi thật sự không biết.
Nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
Đường Hiểu Ngư nói tiếp: "Lần đại nạn kia cách giờ đã hai trăm năm, rất nhiều tư liệu đã bị ẩn đi.

Kiếp nạn đó chỉ là một trận thiên tai trong mắt người hiện đại, vì vành đai thiên thạch rơi xuống từ trên trời mang tới virus biến dị khiến cho con người, động vật và thực vật toàn bộ đều biến dị."
"Nhưng trên thực tế thì không phải virus, đại nạn thực ra vẫn chưa kết thúc hoàn toàn."
Trái tim Minh Kiều siết lại: "Chưa kết thúc hoàn toàn, vậy tình huống bây giờ thực sự đang ra sao?"
Đường Hiểu Ngư mười ngón tay giao nhau đặt trên bàn: "Ma vật ngoại vực xâm lấn, tất cả sinh vật biến dị đều bị năng lượng ô nhiễm ảnh hưởng."
"Dù là ma vật ngoại vực hay sinh vật bị ô nhiễm cũng đều có lực lượng siêu phàm, rất nhiều công kích vật lí không có mấy tác dụng với chúng."
"Nhưng nơi có kiếp nạn thì sẽ có kì ngộ tồn tại song song, có kẻ xâm lấn, có năng lượng ô nhiễm cũng thức tỉnh rất nhiều người có thể đối kháng lại chúng, đó chính là dị năng giả.

Năng lượng kích hoạt từ cơ thể của người đó được gọi là dị năng."
Minh Kiều hỏi dò: "Vậy giờ..."
Đường Hiểu Ngư nói: "Sinh vật biến dị bị tiêu diệt, ma vật xâm lấn bị giết hoặc đẩy lùi, chiến dịch ngoài mặt thì đã kết thúc.

Các vị tổ tiên thành lập trật tự và quy tắc mới, khôi phục lại thái bình khi xưa."
"Nhưng mấy năm trở lại đây, ma vật vẫn luôn chưa chịu từ bỏ, thường xuyên đến quấy nhiễu, sự quấy nhiễu đó khiến người ta phiền phức vô cùng nhưng cũng sẽ không thăng cấp lên thành chiến tranh thế giới như trước, nên các dị năng giả phải làm công việc này ở sau màn.

Rất nhiều tư liệu liên quan đến dị năng bị phong lại, dị năng giả dần trở thành truyền thuyết."
Vì yên bình chỉnh thể, cách sắp xếp nay là đương nhiên, Minh Kiều có thể hiểu được.
"Vậy tất cả dị năng giả đều tự nhiên thức tỉnh năng lực của mình sao? Có phân chia thứ bậc và chủng loại không?"
Đường Hiểu Ngư nói: "Dị năng giả có di truyền theo huyết mạch, cha mẹ và thế hệ trước thức tỉnh được dị năng thì tỉ lệ thức tỉnh của đời sau là khá cao, cũng có tình huống một người tự nhiên thức tỉnh năng lực trong khi gia tộc không có dị năng giả nào xuất hiện."
Trong lòng Minh Kiều khẽ cựa quậy, âm thầm đoán xem cô thuộc loại nào.
Đường Hiểu Ngư còn nói: "Có phân chia thứ bậc, từ thấp đến cao là D, C, B, A, S, S+.

Còn về phân loại thì dị năng giả cấp thấp hoặc tầm trung thường chỉ có năng lượng đơn thuần.


Chỉ có từ trung bình cao đến cao cấp mới có thêm năng lực đặc biệt trong năng lượng của mình, đơn cử như gió, lửa, băng, lôi, các loại nguyên tố chẳng hạn."
Minh Kiều lại không khỏi suy đoán thứ bậc dị năng của Đường Hiểu Ngư và tên đàn ông áo đen kia, xem ai mạnh ai yếu.
"Dị năng giả thường quy đều có đăng kí thân phận ở hiệp hội dị năng giả do quốc gia lập nên, có hồ sơ đi kèm.

Những dị năng giả này có người đi làm cho nhà nước, cũng có người lập đội tư nhân." Đường Hiểu Ngư bổ sung: "Đội dị năng giả tư nhân chính quy được nhà nước công nhận, cho phép tồn tại, có khi hai bên còn hợp tác với nhau."
Minh Kiều dùng một tay chống cằm: "Vậy cô thuộc loại nào?"
Đường Hiểu Ngư nhìn nàng: "Loại sau."
Minh Kiều gật đầu: "Nói vậy thì tên áo đen kia không phải dị năng giả thường quy đúng không?"
Đường Hiểu Ngư tán đồng: "Không sai, có rất nhiều dị năng giả chui lủi và tội phạm không thể đăng kí thân phận chính quy sẽ ỷ vào lực lượng siêu phàm của mình làm chuyện trái pháp luật.

Loại người này thường thường sẽ bị phát lệnh truy nã chính thức, có bảng treo thưởng trong dân gian."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Đường Hiểu Ngư đã ăn xong cơm trưa, trục tiếp đi về phía cửa sổ sát đất cách đó không xa: "Gã ta là một tên tội phạm chạy trốn, danh hiệu là Dã Quỷ, chúng tôi còn gọi gã là Thợ săn, Thợ săn anh hùng."
Minh Kiều nhíu mày, suy đoán: "Gã đi giết những người tốt hả?"
"Gã ta thích săn giết những người bình thường hay làm việc thiện và anh hùng được người ta ngợi khen." Nhiệt độ trong giọng nói của Đường Hiểu Ngư không biết tự khi nào đã biến mất: "Nhiệm vụ của tôi là bắt giữ gã ta."
Đối với loại sát thủ biến thái kiểu này, bằng sự cao ngạo vặn vẹo của gã chắc chắn không thể chấp nhận được mình thất bại dưới tay một người bình thường, chỉ cần biết nàng còn sống thì sẽ đến lần nữa, mặc cho có cạm bẫy đang chờ gã hay không.
Đường Hiểu Ngư nghiêng mặt nhìn Minh Kiều, dưới ánh mặt trời chói chang, sợi dây xích rủ ở khung kính màu bạc lóe ánh sáng lạnh lùng như cũ, nhưng thần sắc thì lại bị mơ hồ.
"Nhưng gã giết người cũng có mục tiêu đặc biệt." Minh Kiều cười, trong mắt đào hoa có vài phần hững hờ và khó lường: "Đột nhiên tới đây giết tôi thì thật quá vô lí."
Đường Hiểu Ngư thấy nàng có loại tỉnh táo đến thấu triệt trong chuyện này, con ngươi lặng sóng nhìn chăm chú vào nàng, mấy giây sau mới thong thả nói: "Khả năng có người thuê gã tới giết cô cao hơn chỉ là trùng hợp nhiều."
Tội phạm vẫn là người, vẫn phải kiếm cơm, dù là tội phạm có dị năng thì cũng tương tự, nhận ủy thác, làm vài việc để kiếm tiền thưởng cũng chẳng có gì lạ cả.
"Anh hùng chung chí hướng." Minh Kiều chớp mắt: "Nhưng diện hoài nghi lại rộng quá." Giọng nói của nàng cực kì thản nhiên: "Người tôi đắc tội có đếm cũng chẳng hết."
Đường Hiểu Ngư im lặng, sao lúc trước cô không thấy Minh Kiều có cái ưu điểm biết tự mình hiểu lấy thế này nhỉ?
Cô nói: "Có ai kết thù rất sâu không?"
"Vậy cũng chẳng thu nhỏ được nhiều lắm." Minh Kiều sửa sang lại tóc dài ở đầu vai: "Chắc là từ mò kim đáy biển thành mò sông vớt châm thôi."
Thái độ nàng thản nhiên như đang ăn cơm uống nước, Đường Hiểu Ngư lại không nói gì, nhưng mà...
Có ý nghĩ chợt lóe lên.

Người vừa có tiền vừa có quyền, thuê được cả dị năng giả, lại còn có kiến thức nhất định về giới dị năng, hai điều kiện này thiếu một cái cũng không được, cô có thể điều tra từ hai điểm này trước.
Đương nhiên nếu sát thủ tự mình đưa tới cửa thì tốt hơn, chỉ cần bắt được gã thì màn sương có phủ dày đến mấy rồi cũng sẽ xua tan được thôi.
Có lẽ vậy.
Nghĩ đến đây, Đường Hiểu Ngư lại ngoái nhìn Minh Kiều một chút.
Nàng vẫn bình tĩnh như trước, ý cười trên mặt như có tựa không, không hề sợ hãi vì mình suýt nữa bị người ta ám sát, cũng không hề phẫn nộ khi nhắc đến người thuê.
Bản thân nàng còn khiến người ta khó nắm bắt hơn cả chuyện này.
Đường Hiểu Ngư dời mắt đi chỗ khác.
Minh Kiều có phỏng đoán tương tự với Đường Hiểu Ngư về việc có người thuê sát thủ tới, nhưng nàng còn nghĩ nhiều hơn một thứ.

Khi nãy Đường Hiểu Ngư nhắc tới thợ săn, thái độ lạnh lùng đến cực độ, trừ trách nhiệm và ý thức công lí ra, giữa bọn họ có phải có ân oán gì hay không?
Nàng nghĩ một hồi rồi không nhịn được cảm thán với hệ thống: [Đường Hiểu Ngư rõ ràng là nhân vật chính quyển truyện này, nhưng trong đó lại không hề đề cập tới thân phận ẩn của cô ấy, thế giới này đúng là sâu không lường được.]
Hệ thống tràn đầy đồng cảm: [Đúng thật.]
Sâu đến mức nó thấy không thể nắm giữ.
Đường Hiểu Ngư ở lại hai ngày liền trong Tường Vi Viên (tên khu nhà) để bảo vệ cho Minh Kiều.

Nhưng bình thường cô luôn ở trong phòng cho khách dùng máy tính xử lí công việc, hoặc gọi điện thoại cho ai đó.
Liên tưởng đến lúc trước cô nói cô đang làm việc trong tổ chức tư nhân, Minh Kiều đoán cô đang giao lưu công việc với đồng đội.
[Cứ như vậy cũng không phải cách hay.] Minh Kiều nói với hệ thống.
Nghề nghiệp của Đường Hiểu Ngư mặc dù khá tự do nhưng không thể cứ mãi ở bên nàng được, mà được thì nàng cũng thấy không tiện.
Nói đến công việc, nàng lại nghĩ ra mình không hẳn là thất nghiệp, cũng là nghề tự do, hoặc nói thẳng ra là một vị lãnh đạo mặc kệ công ty.
Ngành học của nguyên chủ là thiết kế thời trang, sau khi tốt nghiệp, nhà họ Minh rót vốn mở phòng làm việc cho nàng, điều mấy nhà thiết kế ưu tú đến, còn có đầy đủ cả người các bộ phận như tài vụ, ngoại giao, nhân viên và trợ lí toàn năng.
Không cần nguyên chủ mất công quản lí, nàng có hứng thì đến dạo chơi trong phòng làm việc, làm thiết kế, không vui thì có giám đốc quản lí thay cho.
Nhung mặc cho thái độ của nguyên chủ có tản mạn cỡ nào, nàng vẫn có thực học trong lĩnh vực này.

Mà với Minh Kiều thì có hơi khó, nàng tin chắc rằng kĩ năng hội họa và cắt may vẫn còn, chỉ có linh cảm thiết kế và thiên phú là thứ muốn kế thừa cũng không được thôi.
Hệ thống cũng hiểu phiền não của nàng, thuyết phục: [Kí chủ à, cô đừng quá lo lắng, tôi có thể cung cấp tư liệu giúp cô tự học về thiết kế thời trang.

Cô vẫn được kế thừa nền tảng của nguyên chủ, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.]
[Tóm lại, đoạn thời gian này cô đừng vội đi làm lại nghề cũ.

Dù nguyên chủ đã từng học võ phòng thân, nhưng đột nhiên lại chuyển sang làm huấn luyện viên võ thuật thì không ổn cho lắm.]
Đề nghị của hệ thống rất đúng trọng tâm.

Minh Kiều không đến mức không nghe, mà trầm ngâm một hồi rồi lại đột nhiên nói: [Mi nói đúng, mà giờ chúng ta cân nhắc những chuyện này vẫn còn sớm, trước hết phải nghĩ cách giải quyết cho xong phiền toái đi đã, rồi xem xét tình hình.

Có lẽ sau này ta sẽ chuyển sang thành phố khác, đến khi đó không ai biết ta, cũng không ai chú ý đến ta, thế nên sẽ không hỏng mất hình tượng.]
Hệ thống rất bất ngờ: [Kí chủ cô muốn rời đi hả?].


Bình Luận (0)
Comment