Thấy tất cả mọi người đều đang ngây người ra, Diệp Linh Lang bày ra biểu tình đặc biệt hâm mộ lại kích động: “Vì sao ta lại không phải là đệ tử Thất Tinh Tông chứ, như vậy thì ta cũng có thể được chia một ít, ta rất hâm mộ các ngươi đó!”
Lúc này Kha Tâm Lan bỗng nhiên duỗi tay vỗ vỗ bả vai Diệp Linh Lang: “Muội đúng thật không phải đệ tử Thất Tinh Tông, nhưng lại là muội muội của nàng ta mà, cha mẹ muội nuôi dưỡng nàng ta nhiều năm như vậy thì sao có thể chỉ chia cho đồng môn mà không chia cho muội chứ? Yên tâm đi, muội cũng có phần mà.”
Một đao này bổ xuống rất tốt!
Diệp Linh Lang kích động nắm tay Kha Tâm Lan: “Sử tỷ nói rất đúng, tỷ tỷ sẽ không đối với ta như vậy!”
Diệp Dung Nguyệt nhìn Diệp Linh Lang mà trong lòng tức giận không thôi, vừa xuất hiện đã không có chuyện tốt, đây chẳng phải là đem nàng đặt trên ngọn lửa mà nướng sao?
Bảo bối như quả Xích Diễm sao có thể sẽ lấy ra chia cho người khác chứ?
Nhưng nàng ta đã nói nhiều như vậy, nếu mình cự tuyệt chẳng phải là tự nhận bản thân rất hẹp hòi sao?
Lúc này nàng chỉ có thể chờ mong nhóm đồng môn tự hiểu lấy mà từ chối không nhận, như vậy thì trên mặt mũi sẽ không có chuyện gì, vốn dĩ ở Thất Tinh Tông không có quy định đệ tử đoạt được bảo vật phải cùng đồng môn chia sẻ mà.
Vì vậy nàng nhìn qua phía đồng môn bên kia, nhưng chỉ thấy nhóm người này chẳng những không thấy chia sẻ bảo vật là một chuyện rất vô lý, mà ngược lại đang chờ mong nhìn nàng!
Bọn họ điên hết rồi sao?
Vì thế nàng lại mong chờ nhìn qua Tạ Lâm Dật, đại sư huynh ngày thường luôn tìm mọi cách che chở, tuyệt đối sẽ không mơ ước bảo bối của nàng.
Ai ngờ, nàng vừa đối diện với ánh mắt của Tạ Lâm Dật, cũng nhìn thấy toàn là chờ mong?
Bọn họ rốt cuộc làm sao vậy? Ngắn ngủi mấy ngày không gặp tất cả đều điên hết rồi sao? Trước kia không phải như vậy!
Lúc này, Diệp Dung Nguyệt lâm vào tình huống vô cùng khó xử, trong lòng nàng đang bừng lên lửa giận, thật sự rất muốn trở mặt với những người này.
Quả Xích Diễm là nàng tìm được, là do nàng trăm cay ngàn đắng mới có được, tất cả đều không liên quan đến bọn họ, bọn họ dựa vào cái gì muốn chia phần chứ? Cũng quá xem trọng bản thân rồi đó?
“ Quả Xích Diễm này là do Dung Nguyệt đoạt được, vì sao phải cùng các ngươi chia nhau? Lúc nàng đang vất vả chiến đấu thì các ngươi cũng không làm được gì, các ngươi không có tư cách cùng nàng chia sẻ.”
Ngay lúc Diệp Dung Nguyệt đang khó xử thì Tư Ngự Thần đứng dậy.
Diệp Dung Nguyệt quay đầu lại, cảm kích nhìn hắn, trong lòng trong mắt tình yêu càng đậm.
Diệp Linh Lang kỳ thật đã sớm nhìn thấy Tư Ngự Thần, thân là nam chủ thì dù ở đâu cảm giác tồn tại cũng không hề tầm thường.
Tư Ngự Thần tính cách cao lãnh, thực lực mạnh mẽ lại đối với Diệp Dung Nguyệt khăng khăng một mực, bí cảnh Đại Kim Sơn này chính nơi mà bọn họ đính ước.
Đoạn cốt truyện này trong nguyên tác có miêu tả, cho nên hắn sẽ đứng ra vì Diệp Dung Nguyệt nói chuyện cũng không kỳ lạ.
Diệp Linh Lang lộ ra dáng vẻ tò mò, đang muốn dò hỏi đây là ai thì đã có người đã nhịn không được nhảy ra, đoạt lời thoại của nàng.
“Ngươi là ai? Việc riêng của Thất Tinh Tông chúng ta ngươi có tư cách gì mà xen vào?” Tạ Lâm Dật thái độ ác liệt đứng ra hỏi.
Diệp Linh Lang không khỏi kinh ngạc, đây là cảm giác bài xích bản năng của liếʍ cẩu đối với chính cung sao?
Tới, tới, vở kịch lớn của năm tới rồi, liếʍ cẩu cùng nam chủ tương ái tương sát, rốt cuộc tới!
“Đại sư huynh ngươi đừng nói như vậy, hắn là bằng hữu của ta, dọc đường đi vẫn luôn chiếu cố ta.” Diệp Dung Nguyệt nhìn thấy người yêu bị trách cứ, lập tức đứng ra vì Tư Ngự Thần giải thích.
“A! Thì ra tỷ tỷ vẫn luôn có người chiếu cố sao, vậy Tạ sư huynh không phải là lo lắng vô ích một đường rồi sao, hắn còn luôn lo lắng tỷ bị chậm trễ, tìm không thấy đồng môn mà trên đường chịu khổ nữa đó!”
Diệp Linh Lang đem lời trong lòng Tạ Lâm Dật nói ra, hắn tức khắc một trận kích động.
“Đúng vậy, ta lo lắng cho muội một đường, sợ muội chịu khổ chịu tội, bây giờ nhìn thấy muội còn tốt như vậy cuối cùng cũng yên tâm.”
“Ta đã nói mà, Tạ sư huynh không cần quá lo lắng, các đệ tử Thất Tinh Tông khác đều tụ hội rồi, chỉ mỗi tỷ tỷ vắng mặt thì có lẽ là cơ duyên mà trời cao an bài rồi.”
Tạ Lâm Dật ngẩn ra, đệ tử Thất Tinh Tông có biện pháp riêng dùng để tìm kiếm đồng môn mất tích, cho nên sau khi hắn bị bùa bảo mệnh đưa thì những đệ tử khác rất nhanh đã tìm được, đó cũng là lý do mà sau khi bọn họ bị sương mù cuốn vào lại có thể nhanh chóng tập hợp như vậy .
Nhưng vì sao Dung Nguyệt không có cùng bọn họ tụ hội lại? Nhất định là có người ép nàng, dù không phải thì cũng là dụ dỗ, nếu không thì sao có việc nàng mãi không tìm bọn họ chứ!