Diệp Linh Lang đem da dê đưa ra trước mặt Tạ Lâm Dật, lộ ra một nụ cười đáng yêu lại thân thiện.
“Đến đây đi, chỉ cần ấn dấu tay thì chúng ta hôm nay có thể đường ai nấy đi rồi.”
Tạ Lâm Dật lập tức đem hai tay giấu ra sau lưng, toàn thân viết to hai chữ cự tuyệt.
Trong nháy mắt kia, Diệp Linh Lang bỗng nhiên không cười nữa, gương mặt còn trẻ con non nớt lại lộ ra vẻ lạnh lẽo rất dọa người, Tạ Lâm Dật vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng hung hăng xen lẫn đáng yêu này, nói thật trong lòng hắn có chút nhút nhát.
“Tạ Lâm Dật, ta tuổi còn nhỏ không biết kiên nhẫn lắm, cũng không phải người tốt gì đâu, nếu ngươi không chịu phối hợp ta liền động thủ đánh ngươi đó.”
Trái tim Tạ Lâm Dật cũng kinh hoảng theo, thịch thịch thịch giống như muốn nhảy lên tới cổ họng.
Hắn cũng coi như là người gặp qua việc đời, nhưng rõ ràng trên người Diệp Linh Lang không có một chút uy áp nào, chỉ dựa vào khí thế của mình làm cho người ta áp lực như vậy, hắn vẫn là lần đầu nhìn thấy.
Hắn theo bản năng giơ tay về phía tấm da dê, mắt thấy ngón tay sắp ấn lên thì Diệp Dung Nguyệt kêu to một tiếng, dọa hắn rụt trở về.
“Các ngươi đang nói gì? Cái gì giấy nợ? Linh Lang ngươi tại bức bách đại sư huynh ta làm gì?”
Diệp Dung Nguyệt nhìn thấy Diệp Linh Lang không ngừng chèn ép Tạ Lâm Dật, nàng nhanh chóng chạy qua muốn đi ngăn cản Diệp Linh Lang, nhưng mà người mới vừa chạy được một nửa thì đã có một thanh kiếm cản trước đường đi.
Diệp Dung Nguyệt vừa ngẩng đầu thì thấy được gương mặt lanh băng của Quý Tử Trạc, nàng đang muốn nói chuyện thì lúc này, nhóm người Thanh Huyền Tông bao gồm góp đủ số Đông Phương Tẫn cũng đi lên trước ngăn cản, thậm chí đã rút kiếm ra sẵn.
Tình hình như vậy Diệp Dung Nguyệt chưa bao giờ nghĩ tới, nàng bất quá chỉ muốn đi cản Diệp Linh Lang một chút mà thôi, bọn họ có cần dùng võ lực uy hϊếp ngăn nàng như vậy không?
Diệp Linh Lang là muội muội của nàng, nàng tới gần muội muội thì làm sao chứ? Những người này có cần để ý như vậy, khẩn trương như vậy không?
“Các ngươi đây là có ý gì?”
“Tiểu sư muội ta đang làm chuyện riêng, người không liên quan không được quấy rầy.” Quý Tử Trạc không hề khách sáo chút nào, hắn cũng nhận ra tới lúc thu nợ rồi.
“Ngươi nói ta là người không liên quan sao? Linh Lang là muội muội của ta, người đang bị chèn ép là đại sư huynh của ta, ngươi nói ta là người không liên quan sao?”
Diệp Dung Nguyệt tức giận đến đầu muốn bốc khói, nàng đi vào Tu Tiên giới cũng đã lâu, nhưng chưa từng có người đối xử với nàng không chút khách khí như vậy, ngay cả Tư Ngự Thần là băng sơn cao lãnh số một đều chưa từng đối xử với nàng như vậy đâu.
“Tiểu sư muội không để ngươi đi qua thì ngươi chính là người không liên quan, nếu muội ấy gọi ngươi đi qua, ta tự nhiên sẽ cho đi.”
“Linh Lang, ngươi không quản sư huynh của mình sao? Ngươi lại để hắn đối với ta như vậy?”
Diệp Linh Lang quay đầu lại, cười khẽ với Diệp Dung Nguyệt.
“Tỷ tỷ, ngươi không quản sư huynh của mình sao? Mau khuyên hắn ký tên lên giấy nợ đi, bằng không ta thật sự sẽ đánh hắn đó, đến lúc đó thì không phải là đơn giản hộc máu như vừa rồi đâu. Xương sườn ít nhất phải gãy mấy cây, chân cũng muốn phế một cái, đôi mắt tốt nhất cũng thiếu đi một bên, tay sao, giữ lại một bên là được.”
Diệp Dung Nguyệt trừng lớn hai mắt, nàng trăm triệu lần không nghĩ tới lời tàn nhẫn như vậy sẽ do Diệp Linh Lang nói ra, hơn nữa vẫn là vừa cười vừa nói.
Diệp Dung Nguyệt hít sâu một hơi, nàng phát hiện chính mình đối với người muội muội không huyết thống này, chưa bao giờ chú ý, cũng không hề hiểu biết, nàng ta hình như cũng không phế vật như mình nghĩ.
“Linh Lang, muốn đại sư huynh ta ký giấy nợ gì? Muội dù sao cũng phải nói ta biết, ta mới có thể khuyên bảo hắn chứ?”
“Đơn giản mà nói chính là đệ tử Thất Tinh Tông các ngươi suýt chút nữa hại chết đồng môn Thanh Huyền Tông chúng ta, ta thiện lương lại rộng lượng không có lấy mạng bọn họ, chỉ cần một vạn linh thạch trung phẩm làm phí bồi thường mà thôi. Bọn họ lấy không ra, ta cũng không bắt buộc, viết giấy nợ sau này ta từ từ thu.”
Một vạn linh thạch trung phẩm!
Diệp Dung Nguyệt trừng lớn hai mắt, nhiều linh thạch như vậy, mặc dù là nàng cũng không hề có đủ!
Diệp Linh Lang cũng quá công phu sư tử ngoạm rồi, đây đã không phải muốn bồi thường mà là đang xảo trá, cái này làm sao ký được?
Cái này nếu ký vào, mỗi lần thấy đệ tử Thất Tinh Tông nàng ta lại lấy giấy nợ ra thúc giục, vậy thể diện Thất Tinh Tông biết để nơi nào?
Không thể, tuyệt đối không thể!
“Linh Lang, ngươi cũng đòi hỏi quá nhiều rồi, lòng người không đủ rắn nuốt voi, ngươi đừng tham lam đến cuối cùng cái gì cũng không có. Nghe ta khuyên một câu, một trăm linh thạch trung phẩm, chuyện này liền bỏ qua đi, dù sao các ngươi cũng không ai chết mà.”
Diệp Linh Lang hơi hơi mỉm cười.
“Tỷ tỷ, chúng ta ra cửa cho ăn mày cũng đã nhiều hơn một trăm linh thạch trung phẩm rồi, chẳng lẽ các ngươi còn thua cả ăn mày? Đệ tử Thanh Huyền Tông có nhiều tiền, mạng cũng rất quý. Ta đã nể mặt mũi của ngươi rồi mới không bắt các đệ tử Thất Tinh Tông trực tiếp đền mạng. Ngươi nói phải không, Tạ sư huynh?”
Diệp Linh Lang vừa dứt lời, đại thụ mà Tạ Lâm Dật đang dựa lưng bỗng nhiên sột soạt một chút, mọc ra một nhánh cây vừa dài vừa nhọn, nhánh cây xẹt qua cổ của Tạ Lâm Dật khiến máu tươi từng giọt từng giọt rơi xuống.
Tạ Lâm Dật bị dọa đến cả người căng thẳng, mấy ngày nay hắn bị Diệp Linh Lang tra tấn đến tinh thần đều sắp hỏng mất, thấy nàng liền sợ.