“Lão tiền bối, chúng ta tùy tiện xông vào đây đã quấy rầy sự thanh tịnh của ngài rồi, rất là xin lỗi, mong ngài chớ trách.”
Diệp Linh Lang nói xong thì lão nhân gia trước mắt cũng không có chút phản ứng nào.
“Ta đã nói mà, ông ta sẽ không để ý các ngươi đâu, ai cũng không để ý hết, các ngươi không cần uổng phí sức lực.”
Béo Đầu nhảy lên ngồi ở trên đầu gối của lão nhân, dáng vẻ kia giống hệt như một người ông đang ôm cháu của mình, hình ảnh rất là hài hòa.
“Vậy kế tiếp chúng ta nên làm sao nữa?” Quý Tử Trạc hỏi.
“Không biết nữa, chúng ta đi dạo xung quanh thử xem có thu hoạch gì thêm hay không, nếu như không có vậy chúng ta rời khỏi chỗ này đi nơi khác kiếm tiền, à không, đi nơi khác rèn luyện.”
Diệp Linh Lang nói xong thì đem Béo Đầu xách lên.
“Này, một quả có hai hàng cây trên đầu, nơi này của các ngươi còn có thứ tốt gì hay không?”
“Thứ tốt nhất ở đây chính là thánh quang đó, các ngươi đều đã tắm gội xong rồi, còn lại cũng không có gì tốt.”
“Ta thấy điều kiện nơi này tốt như vậy, không có bần cùng giống như ngươi nói đâu.”
“Chúng ta nếu không nghèo túng thì ta còn có thể chỉ vì ngươi hái một cây linh quả, mà khó chịu đến mức muốn chạy tới cùng ngươi đánh lộn chắc?” Béo Đầu nói tới thì lại tức giận: “Ngươi có thể trả cho ta một chút hay không? Sau này ta còn phải tiếp tục làm việc đó.”
Diệp Linh Lang bị bộ dạng chính đáng tự nhiên này của nó làm cho tức cười, còn không phải là ra ngoài kiếm khách sao, nó lại nói giống như là một công việc đứng đắn vậy.
“Không thể, linh quả đã tới tay tuyệt đối không trả lại.”
Lúc Diệp Linh Lang đang cãi nhau với Béo Đầu, Hoa Thi Tình bỗng nhiên phát ra một tiếng rất kinh ngạc.
“Lão tiền bối này không còn tồn tại nữa, ngài ấy đã chết, hơn nữa đã chết rất nhiều năm rồi.”
Nghe được lời này tất cả mọi người đều đến bên cạnh Hoa Thi Tình, xem nàng phát hiện được gì khác.
Chỉ thấy nàng chỉ chỉ vào cây trâm bằng gỗ đang cắm trên tóc của lão nhân kia.
“Cây trâm này ta đã từng thấy trong sách, nó tên là Thanh Mộc Trâm, được chế tạo từ một nhánh cây Thanh Ô Thần Mộc đã vạn năm tuổi. Đó là một cây Thanh Ô Thần Mộc duy nhất còn sót lại ở thế gian, khi nó được phát hiện thì đã chết rồi, chỉ còn lại duy nhất một đoạn cành nhỏ ở phía trên là còn sống.”
“Người phát hiện đã đem nó lấy xuống làm thành một cây Thanh Mộc Trâm, cây trâm này cũng trở thành Linh Khí duy nhất có được thần lực ở hạ Tu Tiên giới. Chủ nhân của nó chính là đại năng Tất Thanh Bách hệ mộc vô cùng nổi tiếng!”
“Tất Thanh Bách tiền bối là một thiên tài đơn linh căn hệ mộc, vốn dĩ ở Tu Tiên giới, tu sĩ hệ mộc luôn bị mọi người công nhận là không hề mạnh, nhưng ngài ấy lại dựa vào thiên phú tu luyện của mình cùng với lực lượng sinh mệnh cường đại để thay đổi cái nhìn của cả Tu Tiên giới đối với tu sĩ hệ mộc, lúc đó mọi người thế mới biết nếu có thể tu luyện đến mức tối cao, thì hệ mộc cũng có thể cường đại đến mức làm chúng sinh ngẩng đầu mà nhìn.”
Nghe được lời này, những người khác đều kinh ngạc không thôi.
Đại danh của Tất Thanh Bách tiền bối ở Tu Tiên giới không người không biết, không người không nghe qua, một cây Thanh Mộc Trâm càng là chí bảo vô song.
“Nghe đồn lực lượng sinh mệnh của Tất Thanh Bách tiền bối có thể làm người mọc lại xương thịt, cũng có thể nuôi dưỡng sinh linh của cả một vùng, ngài ấy đi đến đâu đều để lại một mảnh sinh cơ dạt dào đến đó. Đó chính là vị tiền bối người người kính ngưỡng, cũng là đỉnh núi cao nhất trong lòng tu sĩ hệ mộc chúng ta.”
“Trong khi mọi người dựa vào tu vi để bảo trì thanh xuân, kéo dài thọ mệnh, ngài ấy lại đi ngược lại mà mặc kệ dáng vẻ của mình thuận theo tự nhiên già đi, cho nên ngài ấy trước nay luôn lấy hình tượng một ông lão hiền hòa xuất hiện ở trước mặt mọi người, ta nghĩ người trước mắt hẳn là tiền bối Tất Thanh Bách không sai đâu.”
Nghe xong lời của Hoa Thi Tình, những người khác không khỏi đối với lão nhân trước mắt rất là kính nể.
Chỉ bằng một việc, khi bọn họ đi vào nơi này liền cảm nhận được sinh cơ phong phú cùng sự bình yên, cũng đủ để biết lòng dạ người này có bao nhiêu rộng lớn, nội tâm có bao nhiêu thiện lương, thật không hổ danh là người mạnh nhất của hệ mộc.
“Tất Thanh Bách tiền bối lúc mười mấy năm trước đột nhiên không biết tung tích, từ đó về sau không còn ai gặp qua, nghe đồn ngài ấy đã không còn ở nhan gian nữa.”
“Tứ sư tỷ, vậy sao tỷ lại đoán ông ấy đã chết chứ?”
Hoa Thi Tình nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Tiểu sư muội, nếu ta nói đây là trực giác của ta thì muội tin sao? Ngài tuy rằng còn hô hấp, nhưng mà hơi thở cũng không bình thường, chậm rãi đến mức không giống đang hô hấp, ngược lại là một mảnh rừng sinh cơ bừng bừng này đang hô hấp. Có cảm giác giống như là… như là…”
“Như là ông ấy đem sinh mệnh của mình tặng cho mảnh đất này, cung cấp sinh lực nuôi dưỡng hết thảy sinh linh ở đây.”
“Đúng! Tiểu sư muội nói rất giống ý tưởng của ta!”
“Nhưng mà, tại sao lại làm như vậy chứ?” Diệp Linh Lang cảm thấy khó hiểu không thôi.
Trong nguyên tác không có đề cập đến vấn đề này, bởi vì Diệp Dung Nguyệt căn bản chưa từng tới nơi đây, nàng lúc này hẳn là gặp lại Tư Ngự Thần, hai người chắc đang bận ngọt ngọt ngào ngào yêu đương rồi.
Sau đó chính là bọn họ cùng nhau phát hiện lối ra của bí cảnh, mọi người lại cùng nhau đi ra ngoài.
“Không biết, chắc hẳn ngài ấy làm vậy là có nguyên nhân bất đắc dĩ, Tất Thanh Bách tiền bối là một người cực kỳ mạnh mẽ mà.” Hoa Thi Tình nói.
“Thôi, chúng ta nếu đã không biết nội tình vậy cũng không cần phá hư tâm huyết của lão nhân gia, cũng đừng quấy rầy thanh tĩnh. Chúng ta đi nơi khác xem thử đi, nếu không có thu hoạch khác thì đi ra ngoài.”