Lối vào này vô cùng khó nhận ra, chỉ có một chùm ánh sáng bằng cỡ ngón tay chiếu sáng.
Tia sáng này tuy nhỏ nhưng rất mạnh, ở xung quanh nơi nó chiếu xuống không có một quỷ hồn nào, ngay cả Chiêu Tài nhà nàng khi tới gần cũng có một chút kháng cự.
Vì bảo hộ Chiêu Tài yêu quý nhà mình không bị thương, nàng đem Chiêu Tài thu vào trong hộp, nhân tiện đem đoạn phim giáo dục do Nhị sư tỷ làm xong cũng bỏ vào để Chiêu Tài đỡ buồn.
“Tiểu sư muội, đầu bên kia hình như có một trận pháp che lại.” Quý Tử Trạc đi lên xem xét tình huống rồi bay xuống nói với Diệp Linh Lang.
“Vậy để muội đi xem thử.”
Diệp Linh Lang đạp lên Huyền Ảnh bay lên, sau khi xem xét một hồi thì xác định nơi này đúng là có một trận pháp che kín, mà trận pháp này có vẻ cũng không phải độc lập, nó kết nối không gian này với một trận pháp khác.
Diệp Linh Lang cẩn thận nghiên cứu một lúc, trong lúc nhìn từ trên xuống thì bỗng nhiên phát hiện trận pháp này liên kết với trận pháp ở bên trong, chính là cái bắt Béo Đầu làm mắt trận áp chế quỷ hồn, mà vị trí từ đây đi qua bên kia chính là ngay dưới trận pháp!
Làm bọn họ mất công tìm lối ra lâu như vậy, kết quả nó đã nằm sẵn ở phía trên của trận pháp kia rồi!
Như vậy thì bọn họ chắc là từ nơi này rơi vào trong, ngoại trừ Béo Đầu bị hút vào trận pháp thì những người khác đều rớt ở gần đó.
“Tiểu sư muội, tình huống như thế nào? Nơi này đúng là lối ra chứ?”
“Đúng vậy, mọi người chờ một chút, muội cần tốn chút thời gian phá giải.”
Ngay khi bọn họ đã chuẩn bị tâm lý phải chờ cả ngày thì bất quá chỉ hơn mười lăm phút, bóng dáng của Diệp Linh Lang đã biến mất trong không gian u ám, hơn nữa từ đỉnh đầu còn truyền đến một tiếng rống to.
“Thế giới hãy run rẩy đi, Diệp Linh Lang ta đã trở lại!”
“……”
Tuy rằng nghe qua lời này có chút không bình thường, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại cũng không phải hoàn toàn vô lý, tiểu sự muội thật đúng là có tài khiến người run sợ.
Những người khác nhanh chóng đi theo ra ngoài, khoảnh khắc được ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, bọn họ có một cảm giác được sống lại lần nữa, thật sự quá hạnh phúc.
Béo Đầu thậm chí trực tiếp ngã trên mặt đất lười biếng lăn vài vòng, thoải mái dễ chịu nằm phơi nắng.
Giờ khắc này khó được cảm giác yên tĩnh cùng thoải mái, những người khác cũng ngồi ở trên cỏ nghỉ ngơi chỉnh đốn.
“Hả?”
Diệp Linh Lang kêu lên một tiếng làm những người khác nhanh chóng chú ý.
“Mọi người xem, Tất Thanh Bách lão tiền bối đang cười kìa!”
Mọi người lập tức nhìn qua, lão nhân gia vẫn luôn duy trì tư thế kia không thay đổi lúc này lại hơi cong khóe miệng, gợi lên độ cong nho nhỏ, thật sự đang cười!
“Ngài ấy không phải là còn sống chứ? Phán đoán trước đó của chúng ta có phải sai rồi không?”
“Sẽ không, ông ấy đã chết. Muội đoán có lẽ là tâm nguyện đã xong, không còn vướng bận.”
“Tâm nguyện gì?”
Diệp Linh Lang giơ ngón tay lên, chỉ qua Béo Đầu đang mơ mơ màng màng phơi nắng.
“Béo Đầu là lão tiền bối lúc còn sống một tay nuôi lớn, lão tiền bối sao có thể đành lòng lấy nó đi làm mắt trận chứ? Cho nên, ông ấy mới dạy cho Béo Đầu rất rất nhiều thứ có liên quan đến nhân loại, hy vọng trước khi nó trở thành mắt trận có thể tìm được một kẻ xui xẻo nguyện ý thu nhận quả ngốc này, hơn nữa ra mặt giúp nó giải quyết hết thảy.”
Diệp Linh Lang thở dài một hơi thật mạnh, nhìn Béo Đầu nằm trên mặt đất giống hệt con cá mặn, một chút tác dụng cũng không có còn thích ồn ào gây chuyện, nàng liền tức giận.
“Hiện tại, kẻ xui xẻo này tìm được rồi, ông ấy mặc dù chết cũng có thể nhắm mắt, có thể không cười được sao? Đổi lại là muội thậm chí còn cười ra tiếng cho mọi người nghe đó!”
Những người khác nghe vậy thì sửng sốt, tuy rằng như vậy, nhưng cũng không cần đã chết còn cười ra tiếng đâu, nếu gặp được thì so với thấy quỷ hồn còn kinh khủng hơn.
“Năng lực đối phó với quỷ hồn bay lên được một chút, kẻ xui xẻo lại là bản thân. Cho nên nói làm người thật sự không thể tham lam những thứ quá dễ lấy, vì một linh quả ngốc nghếch này lại để bản thân bị kéo vào, chuyến làm ăn này thật sự bị thiếu máu mà!”
Những người khác cũng nhịn không được thở dài theo, cẩn thận nghĩ lại đúng thật là thiếu máu.
Diệp Linh Lang rất là không vui, nhưng vẫn đi lấy cây Thanh Mộc Trâm của lão tiền bối xuống, sau đó dặn dò mọi người ở chỗ này chờ nàng, nàng phải về bên dưới một chuyến.
“Tiểu sư muội, muội còn trở về làm gì?”
“Lực lượng của lão tiền bối đã tiêu hao không còn bao nhiêu, sau này phía dưới không có Béo Đầu làm mắt trận, những quỷ hồn còn lại cũng sẽ không bị trấn áp nữa. Muội thấy Thanh Mộc Trâm này có lẽ cùng Béo Đầu có chung nguồn gốc, cho nên lấy nó đi làm mắt trận tạm thời thử xem.”
“Muội muốn một mình đi xuống sao?”
“Đúng vậy, mọi người không cần lo lắng, đừng ai đi theo, để muội một người yên lặng đi!”
Lúc này một cái tay nhỏ mập mạp lại kéo kéo váy của Diệp Linh Lang.
“Nè, đừng nói ta không đủ nghĩa khí, ta cùng ngươi đi xuống.”
“Khi nào ngươi hữu dụng mà đi cùng ta mới gọi là đủ nghĩa khí, ngươi vô dụng còn muốn đi theo thì gọi là kéo chân sau đó, nhường đường một chút, ngươi còn không bằng Chiêu Tài nhà ta đâu.”
Béo Đầu lập tức tức giận, nó trực tiếp nhảy lên ngồi lên vai của Diệp Linh Lang, gắt gao nắm chặt áo của nàng.
“Ta chính là kéo chân sau cũng muốn cùng ngươi đi xuống!”
“Được thôi, ngươi đừng hối hận.”
Diệp Linh Lang nói xong liền mang theo Béo Đầu nhảy xuống lối vào, chớp mắt đã không thấy bóng người.
“Nếu tiểu sư muội đã đi làm việc, thừa dịp lúc này hay là chúng ta nghỉ…”
Quý Tử Trạc còn chưa có nói xong, Đông Phương Tẫn đã nhanh nhẹn ngồi xếp bằng xuống.