Diệp Linh Lang quyết định đi thành Già Vân cũng không phải do nhất thời xúc động.
Rốt cuộc tuy rằng nàng thích tìm việc để làm nhưng cũng không thích tự tặng đầu người.
Nàng nhớ rõ trong nguyên tác có viết, sau khi Diệp Dung Nguyệt rời khỏi bí cảnh Đại Kim Sơn thì mục tiêu tiếp theo chính là thành Già Vân.
Nếu Diệp Dung Nguyệt đi cũng chưa đưa đồ ăn, vậy có nghĩa nếu nàng đi không chừng còn có thể gọi món ăn.
Chẳng qua trong nguyên tác không có đề cập đến Tục Hỏa Châu, bởi vì thu hoạch của Diệp Dung Nguyệt ở thành Già Vân chính là Thần Hỏa Kiếm, một thanh kiếm do thành chủ để lại, là một thanh tuyệt thế bảo kiếm, khi rơi vào tay nữ chủ mới bắt đầu sinh ra kiếm linh.
Diệp Linh Lang bỗng nhiên cảm thấy, dường như là vận mệnh đã chú định, nàng không đi theo nguyên tác bướng bỉnh đi theo Diệp Dung Nguyệt gia nhập cùng tông môn, nhưng quỹ đạo lại luôn là trùng hợp.
Bất quá vấn đề không lớn, có nữ chủ đi ở phía trước, bẫy rập toàn bộ dẫm một lần.
Lúc rời đi còn có thể giống như lần trước, cọ đoàn người của nữ chủ, không cần tự mình cực cực khổ khổ đi tìm lối ra, còn có thể tiết kiệm được không ít thời gian đi bốn phía vơ vét kiếm tiền, à không, là nắm chặt thời gian phát triển, ổn định không hoảng hốt.
Còn nữa, nàng tin tưởng trực giác của Ngũ sư tỷ, kỳ thật nàng không cần xem xét hết quá trình nhưng vẫn có chút căn cứ.
Trong nguyên tác tuy rằng không có nói đến Hạ Tại Đình rốt cuộc có thích Lục Bạch Vi hay không, nhưng mà có nhắc tới trong tám đại thế gia, Lục gia là toàn môn bị diệt.
Lục gia diệt môn là bởi vì nhà bọn họ có một người đọa ma, ma đầu kia tàn sát toàn bộ Lục gia, đem Lục gia hết thảy đốt cháy thành tro tàn sau đó đoạt hết bảo vật thoát đi.
Cuối cùng ma đầu kia chết dưới kiếm của Diệp Dung Nguyệt, Diệp Dung Nguyệt từ trên người kẻ đó có được một chí bảo được Lục gia ẩn tàng nhiều năm, chưa bao giờ hiện thế------ Nguyệt Thực Bảo Trục.
Cách sử dụng Nguyệt Thực Bảo Trục nữ chủ tạm thời chưa biết, nhưng sau khi nó tới tay nữ chủ đã gặp không ít lần đuổi gϊếŧ, tuy rằng đa số kẻ đuổi gϊếŧ đều không hề ngoài ý muốn đi tặng đầu người, nhưng cũng đủ chứng minh sớm đã có người theo dõi Nguyệt Thực Bảo Trục.
Trong lúc này, bảy đại thế gia khác không có một người tương trợ, không hề có người vì Lục gia báo thù, càng không có người bởi vì Lục gia diệt môn mà đau lòng.
Nhưng thật ra khi đọa ma kia xuất hiện, bảy đại thế gia khác đều là “Đạo nghĩa không thể chối từ” ra tới thảo phạt.
Chỉ tiếc bọn họ trăm cay ngàn đắng tranh giành, cuối cùng là Diệp Dung Nguyệt bằng vào vai chính quang hoàn cường đại mà đắc thủ.
Bởi vậy có thể thấy được, một người có phải thật sự yêu mình hay không, có lẽ có vài người luyến ái não sẽ phân không rõ, nhưng nếu một người thật sự không yêu mình, thường sẽ dưới tình huống như vậy mà bại lộ rõ ràng.
Thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, Ngũ sư tỷ vẫn không cảm thấy Hạ Tại Đình thật lòng thích nàng, vậy có lẽ khả năng rất lớn là không thích.
Đương nhiên không bài trừ một khả năng rất nhỏ, đó là Ngũ sư tỷ là thần kinh thô cảm nhận không được tình yêu của người khác.
Nhưng vậy thì thế nào?
Không thích chính là không thích, không thể bởi vì hắn ưu tú, không thể vì hắn làm nhiều chuyện cho mình mà phải gả cho hắn.
Đều thời đại nào rồi, còn thờ phụng cha mẹ ép duyên, quả thật quá đáng.
Nên dẹp trừ quan niệm cũ xưa, cái mới phải từ bản thân làm nên, làm thanh niên ưu tú của thời đại mới, vì xây dựng tông môn vĩ đại mà phấn đấu! Tình ái chỉ làm chậm bước đi của nàng!
Diệp Linh Lang xé xuống một tấm bùa spa đã hết công hiệu, một lần nữa dán lên tấm mới.
Càng hiểu biết về đồng môn trong Thanh Huyền Tông nàng càng phát hiện, thật sự không có một người có thể chết già, vì cái gì chứ?
Nguyên tác đề cập đến Lục Bạch Vi chỉ dùng thân phận Lục gia đại tiểu thư, chưa đề cập đến việc cũng là đệ tử Thanh Huyền Tông, đến khi tới thành Lục An nàng mới biết được Lục gia bị diệt môn chính là Ngũ sư tỷ nhà mình.
Sớm biết sẽ xuyên thư, lúc ấy nàng nên kiên nhẫn xem xong Diệp Dung Nguyệt làm sao lên sân khấu làm sao bay cao, bây giờ cũng không đến mức trên đầu nhiều dấu chấm hỏi như vậy.
Thôi, về sau sự tình về sau nói, phải đi trước ngủ.
Lúc Diệp Linh Lang trở mình chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, bỗng nhiên có thứ gì lành lạnh vèo một cái chui vào trong ổ chăn.
Nàng duỗi tay đem Béo Đầu lôi ra, nó khẩn trương ôm tay nàng không cho vứt bỏ.
“Diệp Linh Lang, ngươi nói xem ta tự cắn mình một ngụm có được không?”
??
“Tai Dài sau khi thăng cấp ta đánh không lại nó, nó hiện tại mỗi ngày đuổi theo ta muốn gặm, cuộc sống này ta thật sự một ngày cũng qua không nổi nữa!”
“Nếu không, ngươi thử xem?”
Béo Đầu sửng sốt một chút, nó nâng tay của mình lên nhưng gặm không xuống, nghĩ nghĩ lại nâng lên một chân, nhìn chằm chằm nửa ngày vẫn là gặm không xuống.
“Ngươi không thể đem nó trả lại sao? Ngươi đã có một quả tuyết linh như ta sao lại muốn nuôi con thỏ nữa?”
“Cho nên ta phải vì ngươi, một quả chỉ có thể xem chứ không thể ăn mà từ bỏ cả cánh rừng sao? Ngươi có phải quá để mắt bản thân rồi không?”
Béo Đầu trừng lớn hai mắt, đầy mặt bị thương.
“Lão Tất à!”
“Câm miệng.”
“Vậy ngươi phải để ta ngủ bên cạnh.”
Béo Đầu nói xong cũng không đợi Diệp Linh Lang đồng ý mà trực tiếp chui vào trong ổ chăn, lộ ra một cái đầu nhỏ.
“Dịch sang bên kia một chút, không cần chiếm giường.”
Béo Đầu vừa thấy nàng không muốn đuổi thì vui vẻ, vì thế nghe lời dịch ra bên ngoài một chút.
Diệp Linh Lang liếc nó một cái rồi nhắm mắt lại.
Người còn chưa ngủ, cảm giác lạnh lẽo của Béo Đầu đã từ cánh tay truyền đến.
Qua hai giây, nó lại từ cánh tay dịch tới trong lòng nàng, sau đó còn xoay qua xoay lại rất nhiều lần, tìm một tư thế thoải mái, cuối cùng dán sát cơ thể ấm áp của nàng mới chịu nằm yên.