Dịch: Niệm Di***
Lý Ngang đang ngồi trong phòng khách của mình.
"Xin chào, hệ thống ơi? Hệ thống à? Mày có ở đó không vậy?"
Không có phản hồi.
"Là Không gian Chủ thần ư? Hay Hệ thống có chứa tinh linh? Hoặc cũng có thể là ông nội trong chiếc nhẫn hỹ? Thậm chí còn là Hắc thủ sau màn nha?"
Mặc kệ Lý Ngang kêu réo thế nào, thì giọng nói vừa giới thiệu tin tức cho hắn đều không hề vang lên lần nữa.
Lúc này, Lý Ngang đang mặc một bộ đồng phục vệ sinh màu vàng, đội mũ và đeo khẩu trang, trên tay mang hai đôi găng cao su và chân xỏ ủng đi mưa màu đen.
Bên cạnh đôi ủng đi mưa, có một xô nhựa màu vàng nhạt chứa giẻ lau nhà và nửa xô... máu hòa cùng mớ xương lông của con mèo quái dị ban nãy.
Sau khi giết chết con mèo mặt người, Lý Ngang lập tức chạy về nhà, lấy ra bộ thiết bị chuyên dùng đểhủy thi diệt tích này. Sau đó, hắn chạy xuống lầu đóng giả công nhân vệ sinh để dọn dẹp hiện trường. May mắn là khu chung cư này được xây dựng khá lâu đời rồi nên trong hành lang không có camera, và cũng không ai đi tới đi lui lúc này.
Lý Ngang suy nghĩ hồi lâu, rồi đặt một viên ngọc pha lê màu hạnh nhân to bằng ngón tay cái lên bàn.
[Tên: Nhãn cầu quái lạ]
[Phân loại: Trang bị]
[Phẩm chất: Hiếm]
[Hiệu quả đặc biệt: Nhận thức được ảo ảnh, tạo ra ảo ảnh. Cường độ hiệu quả, phạm vi hiệu quả và thời gian của ảo ảnh được xác định bởi sức mạnh tinh thần của người đeo]
[Điều kiện trang bị: Người đeo phải có kết cấu viền mắt phù hợp theo yêu cầu của bộ môn Giải phẫu học và sinh lý nhãn cầu]
[Ghi chú: Thế nào là sự biến đổi? Một người có thể thay đổi hình dạng một vật nguyên mẫu được gọi là sự biến đổi, hoặc cũng chính là tạo ra ảo ảnh.] Viên ngọc pha lên cứng cáp này chính là mắt phải của con mèo quái lạ kia. Khi Lý Ngang nhìn vào viên ngọc, từng dòng chữ chợt xuất hiện ngay trong mắt hắn, nhằm miêu tả viên ngọc này..
"Xin chào bạn, tôi là "Huy Cặn Bã". Đây là phiên bản hệ thống mới nhất mà bạn chưa từng chơi trước đây. Để gia nhập, bạn chỉ phải tốn 01 xu duy nhất. Vừa vào game, người chơi sẽ được tặng một thanh đao cấp 999, thường xuyên rớt ra những trang bị cấp huyền thoại. Trang bị đó sẽ được phục hồi trong vài giây, để người chơi thoải mái săn đồ." Lý Ngang lập tức khinh bỉ cái khẩu hiệu quảng cáo đầy vẻ hút máu của một trò chơi tên Lam Nguyệt nào đó rồi lẩm bẩm: "Thế giới này thật sự trở thành một trò chơi ư?..."
Nếu thế giới này là một game online có một máy chủ duy nhất trên toàn cầu, thì Lý Ngang chính là một người chơi miễn phí không nạp thẻ, cũng không phải dân ăn may nhai Vip code, mà bản thân chỉ là một tay chơi phổ thông bắt đầu với độ khó ở mức Địa ngục.
Hắn không có nơi nương tựa từ khi còn nhỏ, vào ở trong trại trẻ mồ côi từ năm 7 tuổi, rời trại mồ côi để hòa nhập với xã hội vào năm 16 tuổi và hiện đang tiếp tục việc học bán thời gian.
Thông thường, những đứa bé trong trại trẻ mồ côi không bị khuyết tật hoặc mắc bệnh hiểm nghèo sẽ có cơ hội được ưu tiên nhận làm con nuôi. Tuy nhiên, có hai lý do khiến Lý Ngang trở thành "sản phẩm bán chậm" trong những năm qua.
Một là, hắn đến cô nhi viện khi tuổi tác không còn quá nhỏ nữa, đã nhớ rất nhiều chuyện trong quá trình trưởng thành rồi. Hai là, Lý Ngang có nhiều sáng kiến, đầu óc linh hoạt, cực kỳ hiếu động đến mức... hơi quái dị.
Ngay từ khi còn nhỏ, Lý Ngang đã bộc lộ khả năng suy luận logic hơn hẳn những người khác.
Cô nhi viện có một phòng đọc sách do các tổ chức xã hội quyên tặng. Lý Ngang - một người thích đọc sách - sau khi đọc "Truyện cổ Grimm" xong, bèn suy luận chính xác rằng số phận đen đủi của Bạch Tuyết là do xung quanh cô có quá nhiều kẻ ác quấy phá.
Sau khi đọc câu chuyện Tư Mã Quang đập vỡ chum*, Lý Ngang - một người thông minh - nghĩ rằng ngài Tư Mã Quang ấy có thể lấy củi đặt dưới chum để đốt. Khi nước cạn, trẻ em trong bể tự nhiên sẽ thoát khỏi nguy hiểm và có thể giữ được bể nước, không cần phải đập vỡ như trong bản gốc.
(Tư Mã Quang đập vỡ chung: Một trong những câu chuyện chứng tỏ trí thông minh của ông cao đến nhường nào. Khi Tư Mã Quang cùng bạn bè nô đùa, chơi trò chơi “trốn tìm” trong vườn hoa, mỗi người chạy một ngả để tìm chỗ trốn. Lúc đó, có một cậu bé rất nhỏ tuổi, vì không muốn mọi người tìm ra mình sớm nên đã nhảy vào chum nước mà không hề biết trong chum chứa đầy nước. Cậu bé nhanh chóng bị sặc nước và kêu la thất thanh, các bé chơi cùng vô cùng hoảng sợ, lo lắng nhưng không biết làm gì để cứu, duy chỉ có Tư Mã Quang là bình tĩnh suy nghĩ và đã nảy ra hành động cứu cậu bé kia. Đơn giản là, ông lấy đá đập vỡ chum nước. Chum vỡ, cậu bé kia thoát ra an toàn.) Cô nhi viện thỉnh thoảng tổ chức xem phim chung. Sau khi xem xong bộ phim kinh điển "Hoàng đế cuối cùng - The Last Emperor", Lý Ngang hóm hỉnh suy luận dưới góc độ di truyền rằng, con trai của thái giám cũng nên làm thái giám.
Khi đài truyền hình đến cô nhi viện phỏng vấn, lúc phóng viên hỏi nguyện vọng của bọn trẻ, những đứa trẻ khác hy vọng sẽ được nhận nuôi càng sớm càng tốt hoặc nhận được những món quà như búp bê và xe đua đồ chơi.
Trong khi đó, giữa lúc đang phát sóng trực tiếp trên TV, Lý Ngang nói hắn muốn trại mồ côi thu nhận khoảng 30 - 40 cặp trẻ sinh đôi, để hắn có thể chơi trò Lianliankan do người thật đóng rồi.
Chẳng những thế, mà hắn còn đề đạt những ý tưởng khác có nội dung như "Nhìn vào quạt máy hỏng hóc, hô to: nếu không biết linh động, vậy không phải là người Trung Quốc", "Kêu gọi mọi người mặc hai chiếc quần lót để giữ ấm trong mùa đông", "Không cởi tất khi rửa chân để tiết kiệm thời gian giặt tất", "Mang theo một đống rác ra chào cô giáo ghé thăm nhà rồi giải thích, em mới dọn dẹp nhà cửa xong, cô cứ ngồi tự nhiên"...
Đó đều là ý tưởng của hắn.
Dù hắn có là một kẻ tâm thần suy nghĩ trời ơi đất hỡi, hay là một thằng nhóc kém trí nhưng lại vô cùng thông minh ở một số mặt, thì Lý Ngang cũng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng các bậc cha mẹ đến nhận con nuôi.
Vì cái gọi là thiên tài ở bên trái, kẻ điên ở bên phải, Lý Ngang, người thậm chí đánh rắm cũng phải ép mông lại để giảm tiếng ồn, vô tư đứng giữa ranh giới giữa thiên tài và kẻ điên. Ngay lúc tạm biệt hắn rời khỏi cô nhi viện, người viện trưởng đã kết luận rằng: trong tương lai, có thể Lý Ngang sẽ xuất hiện trên TV với tư cách là một danh nhân nổi tiếng, hoặc là một tên tội phạm ghê tởm xuất hiện trên các chương trình về pháp luật.
Tuy nhiên, khi những hiện tượng siêu nhiên xâm chiếm vào đời sống hiện tại, e rằng kỳ vọng của người viện trưởng có thể bị phá vỡ.
"Theo "bản hướng dẫn trò chơi" mà mình vừa nghe, con mèo giết bà Trương cũng chính là một người chơi. Kết hợp với những câu chuyện đô thị kỳ quái được lưu truyền gần đây, có lẽ trò chơi thực tế này đã bắt đầu được một thời gian mất rồi.
Trò chơi này hoạt động ra sao? Người chơi giao tiếp với hệ thống như thế nào? Mình có cần hoàn thành nhiệm vụ để nhận phần thưởng không? Nội dung nhiệm vụ là gì? Là kiểu đánh quái, nhặt đồ ư?
Và trong khoảng thời gian này, có bao nhiêu người hoặc động vật trở thành người chơi? Các tổ chức chính phủ và phi chính phủ có biết về điều này không?
Nếu là có, vậy dựa trên điều kiện
"một người may mắn có thể bộc lộ tài năng giữa bao người, có cơ hội tiếp xúc với hiện tượng siêu nhiên và biến bản thân trở thành Dị nhân" và
"Non-player có thể giành lấy tư cách chơi bằng cách giết chết một Player", thì có lẽ một số tổ chức đã bắt đầu tìm kiếm người chơi tiềm năng trong số những người bình thường..."
Hắn cảm nhận rõ những mối hiểm nguy đang rình rập, nhưng "Tinh linh Hệ thống" vẫn không chịu xuất hiện.
"Đành ngồi yên xem tình hình rồi tính tiếp vậy!"
Lý Ngang ngồi nhăn trán suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cầm viên ngọc pha lê lên.
Đây chính là chiến tích duy nhất mà hắn thu được từ con mèo quái dị kia.
"... Người đeo phải có kết cấu viền mắt phù hợp theo yêu cầu của bộ môn Giải phẫu học và sinh lý nhãn cầu..."
Ngay khi nhãn cầu màu hạnh nhân của con mèo quái lạ chạm vào lông mi của Lý Ngang, bỗng dưng có một lực hút vô hình xuất hiện. Vừa nghe một tiếng "tách", nhãn cầu pha lê từ từ "khảm" vào hốc mắt của Lý.
"Chết tiệt, sao tự nhiên lại thế?"
Lý Ngang giật mình, nhưng không hề có cảm giác khó chịu như bản thân từng tưởng tượng.
Hắn vội vàng cầm gương lên. Mọi thứ trong gương đều bình thường, chỉ khác là đồng tử trong mắt trái của hắn trở thành hình dạng quả hạnh nhân nằm dọc như mắt mèo.
Trông y hệt lũ trẻ trong trào lưu Scene Culture đang bên bờ vực tuyệt chủng.
"Có các tế bào hình que và tế bào hình nón trong võng mạc của động vật có vú. Tế bào hình que nhạy cảm với độ sáng nhưng không có khả năng nhìn màu, đảm nhận tác dụng nhìn vào ban đêm; trong khi tế bào hình nón có thể vừa cảm nhận cường độ ánh sáng, vừa phân biệt màu ánh sáng.
Tỷ lệ tế bào hình que và hình nón ở người là 4:1, trong khi của mèo là 25:1. Điều này có nghĩa là, mèo có thị lực ban đêm mạnh hơn và khả năng phân biệt màu sắc yếu hơn.
Từ góc độ thị giác màu sắc, mắt trái của mình không chỉ phân biệt được xanh lam, xanh lục, vàng, tím như một con mèo. Từ góc độ nhạy sáng, mắt trái của mình đã cải thiện thị lực rất nhiều trong môi trường thiếu sáng."
Lý Ngang bình tĩnh đánh giá hiện trạng, "Để biết thêm dữ liệu và thông tin về nhãn cầu này, cần có thiết bị tương ứng để kiểm tra. Theo mô tả vật phẩm ban nãy, nó cũng nên có chức năng tạo ảo ảnh..."
Lý Ngang nhắm mắt, tập trung, bắt đầu tưởng tượng, cố gắng tái tạo lại cấu trúc không gian của phòng khách bằng ảo ảnh. Mục tiêu mà hắn muốn chính là tạo ra hiệu ứng y hệt bị ma giấu mà bản thân từng trải nghiệm ban nãy.
Từ một nơi sâu xa, từng tia sức mạnh tinh thần chậm rãi di chuyển.
Một lúc lâu, Lý Ngang mệt mỏi, mở mắt ra. Căn phòng vẫn như cũ, dù không khí trong phòng có vẻ hơi khác thường.
"Mình vẫn chưa xây dựng ra kết cấu kiểu ma giấu ban nãy à? Do sức mạnh tinh thần không đủ ư?"
Lý Ngang hơi thất vọng. Hắn nín thở, cố hình dung lại một thứ đơn giản hơn.
Nĩa, thìa, xoong nồi, ghế dựa, sách giáo khoa, đồng hồ báo thức, TV, tủ lạnh, máy khâu...
Trong vòng mấy phút nỗ lực, phòng khách chất đầy mấy thứ lặt vặt. Trên bề mặt những thứ này, có một lớp khói nhẹ bay lên, nhìn kỹ thì hơi méo mó, nhưng tuyệt đối không có vấn đề gì khi đánh lừa người khác từ xa.
"Bắt rắn từ trong chậu rỗng, rót rượu từ một cái chén trống không. Nếu đã như thế, vậy bây giờ chắc mình trông giống một vị khí công đại sư, hoặc một cậu bé ma thuật nhỉ?"