Tay Cự Phách

Chương 29

Từ ngày còn bé, Eve Blackwell đã ý thức được khả năng vận động mọi người xung quanh bằng những mánh khoé khôn ranh. Trước kia, đó là một thứ trò chơi đối với nàng, nhưng bây giờ nó là một cuộc vận động nghiêm chỉnh rất nguy hiểm. Nàng đã bị đối xử tồi tệ, đã bị tước đi tài sản đáng lẽ thuộc về nàng một cách chính đáng, bởi cô em ruột nhiều mưu mô và một bà nội già đầy thù hận. Những người này phải trả giá đắt cho những gì họ đã gây cho nàng. Ý nghĩ này tạo cho nàng một niềm vui thích đến tột độ. Mạng sồng của họ bây giờ nằm trong tay nàng.

Eve chuẩn bị kế hoạch của nàng rất tỉ mỉ và cẩn thận, phối hợp mọi động tác một cách ăn ý. Thoạt tiên, George Mellis do dự chưa muốn tham gia vào cuộc âm mưu này.

“Lạy Chúa, cái trò này nguy hiểm lắm. Tôi chẳng muốn dính líu váo một việc như thế này,” anh ta cãi lại. “Tôi cần bao nhiêu tiền thì cũng có thể có được, cần gì làm chuyện ấy.”

“Bằng cách nào kia chứ?” Eve hỏi với vẻ khinh bỉ. “Bằng cách ăn nằm với những cô gái tóc xanh béo phục phịch ấy à? Anh định sống suốt đời như vậy hay sao? Thế rồi đến lúc anh béo thêm một chút nữa, bắt đầu có những vết nhăn xung quanh mắt, thì chuyện gì sẽ xảy ra với anh? Không, George ạ, anh sẽ không bao giờ có được một cơ hội tốt như thế này đâu. Nếu anh chịu nghe tôi, anh và tôi sẽ có thể làm chủ cả một tổ hợp công ty lớn lao nhất thế giới. Anh nghe không? Hãy làm chủ cả một cơ nghiệp lớn lao như vậy.”

“Làm sao mà em biết rằng kế hoạch này sẽ thành công?”

“Bởi vì tôi là người hiểu rõ nhất về bà nội và em gái tôi. Cứ tin tôi đi, kế hoạch này sẽ thành công.”

Eve nói với vẻ tin tưởng, nhưng vẫn có chút dè dặt, và chính những sự dè dặt này khiến cho Mellis lo lắng. Eve biết rằng có thể đóng được vai trò của nàng, nhưng chưa chắc rằng Mellis có khả năng làm như vậy. Y có vẻ lưỡng lự, không ổn định, nhưng trong việc thực thi kế hoạch này, không được phép có sai lầm. Chỉ một lỗi lầm nhỏ, cả kế hoạch sẽ bị tan vỡ.

Lúc này, nàng nói với Mellis. “Quyết định đi. Anh định dấn thân vào hay rút ra?”

Mellis nhìn nàng một lúc như dò xét. “Dấn vào.” Y sáp lại gần Eve, vuốt vai nàng. “Dấn vào cho đến tận cùng.”

Eve cảm thấy cơn dục tình của nàng dâng lên khắp người. “Được rồi” nàng thì thầm, “nhưng tôi làm theo cách của tôi.”

Chỉ qua một đêm, mọi thứ đều thay đổi đối với Alexandra. Những gì đã xảy ra và xem như là hoạt động cuối cùng của nàng ở hãng Berkley và Matthews đã trở thành một sự đắc thắng của nàng. Từ một kẻ bị gạt ra ngoài lề, nàng đã trở thành một nữ anh hùng. Tin tức về hành động tinh nghịch của nàng lan rộng khắp đại lộ Madison Avenue.

“Chị đã trở thành một huyền thoại ngoài giờ làm việc.”

Bây giờ nàng đã trở thành một người trong bọn họ rồi.

Alexandra ham thích công việc của nàng, đặc biệt là những buổi họp đưa ra sáng kiến diễn ra mỗi buổi sáng. Nàng biết rằng đó không phải là công việc nàng sẽ làm suốt đời, nhưng thực sự nàng không biết chắc chắn nàng muốn làm gì. Đã có ít nhất hàng chục nơi cầu hôn và nàng cũng đã xiêu lòng trong một vài trường hợp, nhưng vẫn có cái gì đó còn thiếu. Vấn đề đơn giản là nàng chưa tìm ra được người hợp ý với nàng.

Một buổi sáng thứ sáu, Eve điện thoại cho Alexandra mời nàng cùng ăn cơm trưa. “Có một tiệm ăn Pháp vừa mới mở cửa. Chị nghe nói thức ăn ở đó ngon lắm.”

Alexandra rất vui sướng được biết tin về Eve. Nàng rất lo cho chị. Alexandra đã điện thoại hai, ba lần một tuần lễ cho Eve, nhưng lần nào Eve cũng hoặc đi vắng, hoặc quá bận rộn không gặp được nàng. Lúc này, dù Alexandra đã có một cuộc hẹn, nàng nói, “Em rất thích được ăn cơm trưa với chị.”

Tiệm ăn thật sang trọng và đắt tiền, và ở quầy hàng, có rất đông khách còn chờ đợi các bàn trống. Eve đã phải sử dụng tên bà nội nàng để đặt trước một bàn ăn. Điều này làm nàng khó chịu,nhưng nàng nghĩ, “Cứ chờ đấy, rồi một ngày kia các người sẽ phải van lạy ta đến ăn tại tiệm ăn bẩn thỉu này,” Eve đã ngồi sẵn tại đó khi Alexandra bước vào. Nàng nhìn theo Alexandra trong khi người trưởng nhóm hầu bàn dẫn Alexandra đến bàn ăn, rồi tự nhiên nàng có cảm giác kì lạ là nàng đang nhìn chính mình đi lại gần chiếc bàn.

Eve chào em bằng một nụ hôn trên má. “Em trông xinh đẹp quá, Alexandra ạ, công việc làm có vẻ thích hợp với em lắm thì phải.”

Họ gọi thức ăn và hỏi han nhau về cuộc sống của mỗi người.

“Công việc làm của em thế nào?” Eve hỏi.

Alexandra kể lại cho chị nghe tất cả những gì đã xảy ra với nàng. Eve cũng cẩn thận kể lại các hoạt động theo lối riêng của nàng. Trong lúc hai người đang trò chuyện, Eve đưa mắt nhìn lên, George Mellis đang đứng ở đấy. Anh nhìn hai người, hơi có vẻ bối rối trong chốc lát. “Lạy Chúa.” Eve nghĩ thầm “anh ta không biết mình là người nào trong hai người !”

“George!” Nàng nói.

Anh quay lại về phía nàng, mừng rỡ. “Eve !”

Eve nói, “Thật là một sự ngạc nhiên thú vị”. Nàng hất đầu về phía Alexandra. “Chắc anh chưa gặp em gái tôi. Alex, chị xin giới thiệu em anh George Mellis.”

George cầm lấy tay Alexandra và nói, “Hân hạnh.” Eve đã cho anh biết rằng nàng là em sinh đôi, nhưng anh không nghĩ rằng họ giống hệt nhau đến như vậy.

Alexandra nhìn Mellis, chằm chằm, có vẻ thán phục.

Eve nói, “Anh vui lòng ngồi ăn với chúng tôi chứ?”

“Tôi rất muốn thế nhưng tôi đang trễ một cuộc hẹn. Xin lần khác vậy.” Anh nhìn Alexandra. “Hi vọng sẽ có một dịp khác gần đây nhất.”

Hai người nhìn theo Mellis bước ra ngoài. “Trời ơi! Ai vậy, hở chị?” Alexandra hỏi.

“À, anh ấy là một người bạn của Nita Ludwig. Chị gặp anh ấy trong một bữa tiệc tai nhà Nita.”

“Không biết em có điên rồ hay không, chứ em thấy anh ấy đẹp trai quá. Có thật như vậy không, chị?”.

Eve cười to. “Anh ta không thuộc “týp” người của chị, nhưng các cô gái thì hình như cho rằng anh ta hấp dẫn lắm.”

“Em cũng nghĩ như vậy. Anh ấy có vợ chưa nhỉ?”

“Chưa, nhưng không phải là vì các cô gái không cố ve vãn anh ta hết mình, em ạ. George giàu có lắm. Có thể nói rằng anh ta có đủ mọi thứ: dáng vẻ bề ngoài, tiền của, gốc gác xã hội.” Sau đó, Eve khôn khéo nói lảng sang chuyện khác.

Khi Eve yêu cầu người chiêu đãi viên đưa phiếu tính tiền bữa ăn thì người ấy nói cho nàng biết rằng ông Mellis đã trả tiền rồi.

Alexandra không thể nào ngưng suy nghĩ về George Mellis.

Trưa thứ hai, Eve gọi điện thoại cho Alexandra và nói, “Có vẻ như em đã bắn trúng đích rồi đấy, em ạ. George Mellis vừa gọi điện thoại cho chị, hỏi số điện thoại của em. Em có cho phép chị cho anh ấy số điện thoại không?”

Alexandra ngạc nhiên thấy mình nở một nụ cười. “Nếu chị tin chắc rằng, chị không thích anh ấy thì...”.

“Chị đã nói với em rồi. Anh ấy không hợp với “týp” người của chị.”

“Vậy thì chị cho anh ta số điện thoại của em cũng không hề gì.”

Hai người nói chuyện với nhau thêm ít phút nũa, rồi Eve đặt điện thoại xuống. Nàng ngước mắt nhìn Mellis, đang nằm trần truồng bên cạnh nàng trên giường. “Cô ấy bằng lòng rồi.”

“Bao giờ?”

“Khi nào tôi bảo anh.”

Alexandra cố quên chuyện Mellis sẽ gọi điện thoại đến nàng, nhưng càng cố gạt ra khỏi đầu óc, nàng lại càng nhớ đến anh ấy. Nàng chưa hề đặc biệt chú ý đến những người đàn ông đẹp trai, vì nàng thấy đa số những người ấy thường tự cho mình là trung tâm. Nhưng George Mellis, theo nàng nghĩ, có vẻ khác họ. Anh ta có một sức mạnh thu hút kì lạ. Anh chỉ cần sờ vào bàn tay là nàng đã thấy rung động cả người. “Mình điên rồ quá.” nàng tự nhủ, “Mình chỉ mới thấy anh ta trong hai phút thôi.”

Mellis không gọi điện thoại cho nàng trong suốt tuần lễ ấy, các cảm xúc của nàng đi từ chỗ sốt ruột đến thất vọng, rồi đến giận dữ. “Kệ anh ta” Nàng nghĩ. “Chắc là anh ta đã gặp một người nào khác rồi. Như thế lại càng hay!”

Vào cuối tuần lễ, chuông điện thoại của Alexandra kêu vang. Nàng nghe tiếng trầm trầm, khàn khàn của chàng, Nỗi giận dữ tiêu tan như do một phép lạ.

“George Mellis đây,” Chàng nói. “Chúng ta gặp nhau quá ngắn ngủi, khi cô và chị cô dùng cơm trưa với nhau. Eve nói cô cho phép tôi gọi điện thoại cho cô.”

“Nhưng chị ấy không nói rằng anh sẽ gọi điện thoại cho tôi”. Alexandra nói một cách tự nhiên. “Tiện thể đây tôi xin cảm ơn anh về bữa ăn hôm đó.”

“Cô xứng đáng cả một bữa tiệc lớn, chứ như thế thì có gì.”

Alexandra cười vui thích với cái lối nói cường điệu ấy của chàng.

“Không biết cô có vui lòng đến ăn cơm với tôi một buổi tối nào đó không?”

“Về chuyện ấy thì... Vâng. Như thế cũng tốt.”

“Vậy thì tuyệt đối. Nếu cô từ chối thì có lẽ tôi đến phải tự tử mất.”

“Đừng làm thế chứ,” Alexandra nói. “Tôi cũng không thích ăn một mình.”

“Tôi cũng vậy.Tôi biết có một tiệm ăn nhỏ trên đường Mulberry, tên là Matoon's. Ở đó rất tối, nhưng thức ăn thì...”

“Matoon's à? Tôi thích nơi ấy lắm!” Alexandra kêu lên. “Đó là nơi tôi thích nhất.”

“Cô biết nơi ấy à?” Giọng anh ta có vẻ ngạc nhiên.

“Ồ, có chứ.”

George nhìn qua Eve, rồi nhoẻn miệng cười. Anh phải phục cái tài khôn ranh của cô gái này. Nàng đã nói cho Mellis biết tất cả những cái thích và không thích của Alexandra. George Mellis đã biết mọi thứ cần phải biết về cô em gái của Eve.

Khi Mellis đặt điện thoại xuống. Eve nghĩ thầm, “Thế là mọi sự đã bắt đầu.”

Thật là một buổi tối tuyệt vời nhất trong đời Alexandra. Một giờ trước khi Mellis đến, anh đã gửi đến cho nàng một tá bong bóng màu hồng, với một đoá hoa ngọc lan buộc vào trong đó. Alexandra, trước đó, đã lo sợ rằng trí tưởng tượng có thể khiến cho nàng mong đợi quá nhiều, nhưng ngay khi nàng gặp lại Mellis, tất cả mọi nghi ngờ của nàng đều tiêu tan. Một lần nữa, nàng thấy sức thu hút của anh mạnh mẽ như là nam châm.

Hai người uống rượu với nhau ở nhà, rồi sau đó cùng đi đến tiệm ăn.

“Cô có muốn xem qua thực đơn không?” George Mellis hỏi. “Hay là để tôi gọi cho cô vậy?”

Alexandra đã có sẵn những món nàng vẫn ưa thích ở nhà hàng này, nhưng để làm vui lòng Mellis nàng nói, “Sao anh không chọn đi?”

Mellis chọn toàn những món Alexandra ưa thích, khiến cho nàng có cảm giác say sưa rằng chàng đã đọc được các ý nghĩ của nàng. Họ cùng ăn món áctisô nhồi thịt bò non Matoon, một đặc sản của nhà hàng, và món “tóc tiên”, tức là một thứ mì sợi rất ngon. Họ cũng ăn một đĩa xà lách mà Mellis tự trộn lấy ở bàn ăn một cách thật là thành thạo.

“Anh quen nấu ăn lắm à?”

“À, đó là một trong các thú vui của tôi. Chính mẹ tôi đã dạy tôi. Bà ấy nấu nướng rất giỏi”.

“Anh có ở gần gia đình không, anh George?”

Anh tủm tỉm cười. Alexandra cho rằng đó là một nụ cười đẹp nhất nàng chưa từng thấy.

“Tôi là một người Hi Lạp”, Mellis nói một cách đơn giản. “Tôi là con trai trưởng với ba em trai và hai em gái, thế nhưng chúng tôi như là một”. Một vẻ buồn thoáng qua trên mặt anh. “Phải xa chúng nó thật là đau lòng hết sức. Cha tôi và các em trai tôi cứ năn nỉ tôi đừng đi. Chúng tôi có một cơ sở kinh doanh lớn nên họ rất cần có tôi ở nhà”.

“Thế sao anh không ở nhà?”

“Có lẽ cô nghĩ rằng tôi điên rồ, nhưng thật ra tôi muốn tự lập thân. Tôi lúc nào cũng không muốn nhận quà tặng của bất cứ ai, mà cơ sở kinh doanh ấy lại là một món quà được truyền lại từ ông tôi cho đến cha tôi. Không, tôi không muốn lấy chút gì của cha tôi cả. Cứ để cho các em trai lấy hết phần của tôi cũng được”.

Alexandra cảm phục Mellis quá trời!

“Hơn thế nữa “ Mellis nói thêm bằng giọng khe khẽ. Nếu tôi ở lại Hi Lạp, tôi chắc chẳng bao giờ gặp được cô.”

Alexandra cảm thấy mặt nàng đỏ bừng lên. “Anh chưa bao giờ lấy vợ hay sao?”

“Chưa. Tôi vẫn thường hứa hôn mỗi ngày một lần”, Mellis làm ra vẻ như nói đùa, “nhưng cứ đến lúc sắp thành hôn thì lần nào tôi cũng cảm thấy có cái gì đó không ổn”. Y vươn người về phía trước, nói với giọng nghiêm chỉnh, “Cô Alexandra ạ, cô có thể cho rằng tôi là một con người xưa cổ, thế nhưng một khi đã thành hôn rồi thì cuộc hôn nhân ấy là vĩnh cửu. Đối với tôi chỉ một người đàn bà là đủ, nhưng phải là một người đàn bà xứng đáng”.

“Tôi cho rằng như vậy rất tốt”, nàng nói thì thầm.

“Thế còn cô?” Mellis hỏi. “Cô có yêu bao giờ chưa?”

“Chưa.”

“Thật là không may cho một kẻ nào đó, nhưng rất may mắn cho...”

Ngay lúc ấy, người hầu bàn đem món tráng miệng đến. Alexandra đang nóng lòng muốn yêu cầu chàng nói nốt câu chàng vừa bỏ giở, nhưng nàng e ngại không dám.

Alexandra chưa hề bao giờ cảm thấy thoải mái hoàn toàn với bất cứ ai. Mellis có vẻ thực sự quan tâm đến nàng, khiến cho nàng buột miệng kể cho chàng nghe về thời niên thiếu của nàng, những kinh nghiệm nàng đã tích lũy và ấp ủ.

George tự cho mình là một tay thành thạo về đàn bà. Anh biết rằng đàn bà xinh đẹp thường cảm thấy rất bất an, vì đàn ông thường tập trung sự chú ý của họ vào sắc đẹp đó, khiến cho đàn bà có cảm tưởng họ là những đồ vật chứ không phải là những con người. Khi Mellis ở bên cạnh một người đàn bà đẹp, anh không bao giờ đề cập đến sắc đẹp của nàng. Anh làm cho người đàn bà cảm thấy rằng anh yêu thích trí óc, tâm hồn của họ, rằng anh là người bạn tinh thần cùng chia sẻ với nàng các giấc mơ. Đó là một kinh nghiệm rất lạ lùng đối với Alexandra. Nàng kể cho Mellis nghe về bà nội Kate và về Eve.

“Chị cô không ở với cô và nội sao?”

“Không. Chị ấy... Eve muốn có một căn hộ riêng”.

Alexandra không thể nào tưởng tượng được vì sao Mellis không bị thu hút bởi người chị ruột của nàng. Dù lí do thế nào chăng nữa, nàng cũng mừng thầm. Trong lúc đang ăn cơm, Alexandra để ý rằng mọi cô gái ở nơi ấy đều biết Mellis, nhưng anh ta không hề nhìn quanh quất một lần nào, cũng không bao giờ rời mắt khỏi nàng.

Vào lúc uống cà phê, Mellis nói, “Tôi không biết cô có thích nhạc jazz không, nhưng ở đường St Market's Place có một câu lạc bộ, gọi là Five Spot...”

“Đó chính là nơi Cecil Tayler vẫn thường chơi”.

Mellis trố mắt nhìn Alexandra với vẻ ngạc nhiên. “Cô đã đến nơi ấy rồi chăng?”

“Rất nhiều lần!” Alexandra cười hớn hở. “Tôi rất thích nhạc sĩ ấy! Thật lạ lùng đến độ khó tin! Không hiểu sao chúng ta có những sở thích giống nhau thế!”

Mellis lặng lẽ đáp lại. “Nó giống như là một phép lạ”.

Hai người ngồi nghe Cecil Tayler chơi dương cầm, rồi họ cùng đi đến một quán rượu trên đường Blecher, nơi đó các khách hàng uống rượu, ăn bắp ngô rang, ném phi tiêu và nghe chơi dương cầm. Alexandra ngồi nhìn trong khi Mellis đang thi ném phi tiêu với một khách hàng thường xuyên ở nơi này. Người ấy chơi rất giỏi, nhưng anh ta không thắng được một lần nào. Mellis chơi một cách hăm hở, đầy nhiệt tình, trông thật đáng sợ. Đó chỉ là một trò chơi, nhưng anh chơi như thể nó là một cuộc đấu tranh sống còn. Anh ta là một con người lúc nào cũng phải thắng, Alexandra thầm nghĩ.

Lúc hai người rời quán rượu thì đồng hồ đã chỉ hai giờ sáng. Alexandra không muốn buổi tối hôm ấy chấm dứt.

Mellis ngồi bên cạnh Alexandra trong chiếc xe Rolls Royce do tài xế lái, mà anh ta đã thuê. Anh không nói lời nào mà chỉ nhìn vào mặt nàng. Hai chị em giống nhau đến kì lạ. Anh nghĩ thầm, “Không biết thân hình của họ có giống nhau không nhỉ?” Anh tưởng tượng Alexandra đang nằm trên giường với anh, quằn quại và la thét vì đau đớn.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Alexandra hỏi.

“Tôi sợ rằng cô sẽ cười.”

“Không, tôi sẽ không cười. Tôi hứa đấy”.

“Nếu cô có cười thì tôi cũng không trách cô được. Tôi cho rằng tôi bị xem như là một kẻ ăn chơi. Cô cũng hiểu rõ cuộc đời – những cuộc đi chơi bằng du thuyền, tiệc tùng và bao nhiêu những thứ khác”.

“Vâng...”

Đôi mắt đen của anh dán chặt vào Alexandra. “Tôi nghĩ rằng cô là người đàn bà có thể thay đổi tất cả các thứ ấy. Mãi mãi”.

Alexandra cảm thấy mạch máu của nàng đập nhanh hơn. “Em... em không biết nói làm sao”,

“Xin em đừng nói một tiếng nào nũa”. Đôi môi chàng gần sát với môi nàng. Alexandra đã sẵn sàng. Nhưng Mellis không tiến thêm một bước nào nữa. “Đừng có tấn công trước”, Eve đã căn dặn chàng.

“Nhất là vào đêm đầu tiên. Nếu anh làm như vậy, anh sẽ trở thành một trong những chàng Romeo đang xếp hàng hai khao khát một cách vô hiệu quả được đặt bàn tay lên người nàng và lên tài sản của nàng. Phải để cho nàng tiến lên trước”.

Vì vậy, Mellis chỉ cầm lấy tay nàng cho đến khi chiếc xe hơi nhẹ nhàng đỗ trước toà lâu đài Blackwell. Alexandra dẫn chàng đến cánh cửa trước. Nàng quay lại nói với chàng, “Em không thể nói đêm nay em đã được vui thích đến thế nào”.

“Thật là một đêm kì diệu đối với anh”.

Nụ cười của Alexandra đủ rạng rỡ để chiếu sáng cả đường phố.

“Chào anh George Mellis”, nàng thì thầm, rồi biến mất vào trong căn nhà.

Mười lăm phút sau, điện thoại trong phòng Alexandra reo vang. “Em có biết anh vừa làm gì không? Anh gọi điện thoại cho gia đình anh. Anh kể lại cho họ nghe về người con gái tuyệt vời anh mới gặp tối nay. Em ngủ ngon nhé, Alexandra”.

Đặt điện thoại xuống, George Mellis suy nghĩ. “Sau khi nó với mình cưới nhau rồi, mình sẽ gọi điện thoại cho gia đình mình... rồi bảo cho họ biết mình sẽ cần đếch gì họ nữa”.
Bình Luận (0)
Comment