Tay Cự Phách

Chương 35

Lúc mười giờ tối, Alexandra đi đến ngôi nhà ở Dark Harbor. Nàng cố gọi điện thoại cho Mellis nhiều lần, nhưng không có ai trả lời. Nàng hi vọng rằng y sẽ không giận nàng vì đã đến chậm. Thật là một rắc rối ngu xuẩn. Trưa hôm ấy, khi Alexandra sắp sữa đi đến Dark Harbor thì có tiếng điện thoại reo vang. Lúc ấy nàng nghĩ, mình trễ rồi, cứ để cho nó reo, rồi đi thẳng ra xe. Người hầu gái chạy đuổi theo nàng và nói, “Bà Mellis, chị bà vừa gọi điện thoại đến, bảo rằng có việc gấp lắm”.

Khi Alexandra nhấc điện thoại lên, Eve nói, “Em ạ, chị đang ở Washington D.C đây.Chị đang gặp một vấn đề kinh khủng lắm. Chị cần gặp em”.

Alexandra liền đáp ngay, “Dĩ nhiên rồi. Em sắp đi đến Dark Harbor gặp Mellis, nhưng em sẽ trở về vào sáng thứ hai và...”

“Chuyện này không thể trì hoãn được”. Giọng Eve có vẻ tuyệt vọng. “Em có thể gặp chị ở phi trường La Guardia được không? Chị sẽ đi trên chuyến máy bay lúc năm giờ”.

“Em cũng muốn vậy, chị Eve ạ, nhưng em đã nói với George Mellis...”

“Việc này khẩn cấp lắm Alex ạ, nhưng nếu em quá..”

“Thôi được, em sẽ đi đến đó!”

“Cảm ơn em. Chị biết rằng chị có thể trông cậy ở em”.

Ít khi Eve nhờ Alexandra việc gì, vì vậy nàng không thể từ chối chị được. Nàng sẽ đi máy bay đến hòn đảo ấy. Nàng điện thoại đến văn phòng cho biết rằng nàng sẽ đến trễ, nhưng Mellis không có mặt ở đấy.

Nàng nhờ người thư kí của y ghi lại lời nhắn nhủ. Một giờ sau, nàng thuê taxi đi đến phi trường La Guardia cho kịp chuyến bay từ Washington. Nhưng Eve không có mặt trên chuyến bay ấy. Alexandra chờ đợi thêm hai giờ nữa, nhưng vẫn không thấy Eve. Alexandra không biết tìm gặp Eve ở nơi nào trong thành phố Washington D.C. Cuối cùng, vì không còn cách nào khác nữa nàng lên máy bay đi đến hòn đảo. Lúc này, nàng đã đến gần ngôi nhà Cedar Hill, và thấy nó tối bưng. Chắc chắn Mellis đã đến đây trước nàng rồi. Nàng đi từ phòng này qua phòng khác, và bật đèn lên cho sáng.

“George?”

Không thấy bóng dáng anh ta đâu cả. Nàng điện thoại về nhà nàng ở Manhattan. Người hầu gái trả lời.

“Có ông Mellis ở nhà không?” Alexandra hỏi.

“Thưa không ạ. Ông ấy bảo bà và ông sẽ nghỉ cuối tuần”.

“Cảm ơn Marie. Chắc ông ấy bị mắc kẹt ở nơi nào đó”

Chắc hẳn phải có lí do chính đáng nào đó cho sự chậm trễ này. Rõ ràng đã có công việc nào đó xảy đến vào phút chót, và như mọi lần các ông chủ đã phải nhờ Mellis giải quyết hộ. Chắc anh ấy sẽ đến ngay thôi. Nàng quay số điện thoại của Eve.

“Eve!” Alexandra kêu lên. “Có chuyện gì xảy ra với chị vậy?”

“Xảy ra với chị à? chị chờ em ở phi trường Kennedy, thế mà không thấy em đến”

“Kennedy à? Chị bảo em đến phi trường La Guardia chứ!”

“Không em ạ. Chị nói phi trường Kennedy”

“Nhưng...” Vấn đề không còn quan trọng nữa.

“Em xin lỗi. Có lẽ em nghe lầm. Chị có được bình thường không? “

“Bây giờ thì khá rồi. Chị vừa trải qua một thời gian kinh khủng quá. Chị có dính líu với một nhà chính khách lớn ở Washington. Ông ta ghen tuông điên cuồng nên...” nàng cười to lên “Thôi, chị không thể nói chi tiết trên điện thoại được. Công ty điện thoại sẽ gỡ máy điện thoại của chúng ta đi mất. Chị sẽ nói với em về chuyện này vào ngày thứ hai”.

“Được rồi”, Alexandra nói. Nàng cảm thấy rất yên tâm.

“Chúc em một ngày cuối tuần hết sức vui vẻ”. Eve nói. “George bây giờ thế nào?”

“Anh ấy không có ở đây”. Alexandra cố không bộc lộ nỗi lo âu của nàng qua giọng nói. “Em chắc anh ấy bị vướng bận công việc nên không có thời giờ gọi đến cho em được”

“Chắc em sẽ được tin tức của anh ta ngay thôi. Chúc em ngủ ngon”.

Alexandra đặt máy xuống, suy nghĩ. Mong sao chị Eve gặp được một người chồng thật tốt, cũng tốt và hiền lành như George Mellis. Nàng nhìn vào đồng hồ đeo tay. Đã gần mười một giờ khuya rồi. Chắc là anh ấy sẽ có cơ hội gọi cho mình vào lúc này. Nàng nhấc ống nghe lên. Quay số điện thoại của hãng môi giới. Không có tiếng trả lời. Nàng gọi đến câu lạc bộ của Mellis. Không, họ không thấy Mellis đâu cả. Đến nữa đêm, nàng đâm ra lo sợ, và đến một giờ sáng thì nàng hoảng hốt thực sự. Nàng không biết nên làm thế nào. Có thể rằng Mellis đi đâu đó với một khách hàng nên không điện thoại được cho nàng, hoặc có lẽ anh ấy đã lên máy bay đi đâu đó mà không có cách nào liên lạc được với nàng trước khi đi. Có một lối giải thích đơn giản nào đó. Nếu nàng gọi điện thoại cho cảnh sát, rồi sau đó George Mellis bước vào nhà thì nàng sẽ cảm thấy lố bịch vô cùng.

Đến hai giờ sáng, nàng điện thoại cho cảnh sát. Không có trạm cảnh sát nào ở đảo Isleboro. Trạm cảnh sát gần nhất là ở quận Waldo.

Một giọng nói ngái ngủ trả lời, “Sở cảnh sát quận Waldo. Đây là trung sĩ Lambert”

“Đây là bà George Mellis ở ngôi nhà Cedar Hill”

“Vâng, thưa bà Mellis”. Giọng nói ấy tỉnh lại ngay lập tức. “Bà cần gì ạ?”

Alexandra ngập ngừng nói, “Thật ra, tôi cũng không biết chắc chắn phải nhờ ông chuyện gì. Nhà tôi lẽ ra trở về nhà gặp tôi vào bữa chiều, thế nhưng đến bây giờ anh ấy vẫn chưa về nhà”

“À ra thế”. Có rất nhiều ngụ ý trong câu nói ngắn ngủi ấy. Viên trung sĩ ấy biết ít nhất có ba lí do khiến một ông chồng vắng nhà vào lúc hai giờ sáng: các cô gái tóc hoe, tóc nâu và tóc đỏ.

Anh nói một cách lịch sự, “Có thể nào ông ấy bận việc ở nơi nào đó chăng?”

“Anh ấy... anh ấy thường gọi điện thoại về”.

“Chắc bà cũng hiểu rõ vì sao rồi chứ, thưa bà Mellis. Có khi người ta ở trong một hoàn cảnh không thể gọi điện thoại được. Chắc bà sẽ nghe tin ông ấy ngay thôi”

Quả thật nàng cảm thấy mình lố bịch. Dĩ nhiên cảnh sát không thể làm gì được trong trường hợp này. Nàng đã đọc thấy ở đâu đó rằng có người đã mất tích hai mươi bốn giờ rồi, lúc ấy cảnh sát mới bắt đầu tìm kiếm. Mellis không bị mất tích, anh ấy chỉ về trễ thôi.

“Chắc là ông nói đúng”. Alexandra nói trong máy. “Tôi xin lỗi đã quấy rầy ông”

“Không có gì đâu, bà Mellis ạ. Tôi cuộc với bà rằng ông nhà sẽ trở về trên chuyến tàu phà lúc bảy giờ sáng mai”

Mellis không có mặt trên chuyến tàu phà lúc bảy giờ sáng và cả chuyến tàu kế tiếp đó. Alexandra lại điện thoại về ngôi nhà của nàng ở Manhattan. George Mellis cũng không có ở đó.

Alexandra bắt đầu có cảm giác rằng một tai hoạ nào đó đã xảy ra. Mellis đã gặp một tai nạn; anh ấy đang ở bệnh viện, ốm đau, hay chết. Giá như nàng không có chuyện lộn xộn với Eve ở phi trường thì đâu đến nỗi! Có lẽ Mellis đã trở về nhà, và khi không thấy có nàng ở đó, anh ấy đã bỏ đi. Nhưng còn có nhiều điều không được giải thích. Anh ấy có thể để lại một mảnh giấy. Cũng có thể anh đã bị bọn trộm cướp tấn công hay bắt cóc. Alexandra tìm tòi, lục lọi khắp các phòng, may ra tìm được một manh mối nào đó, nhưng tất cả đều nguyên vẹn. Nàng đi xuống bến tàu. Chiếc du thuyền Corsair vẫn còn bỏ neo ở đó, không có gì suy suyển.

Nàng điện thoại cho trạm cảnh sát ở Waldo một lần nữa. Trung uý Philip Ingram, một tay lão luyện trong lực lượng cảnh sát với hai mươi năm kinh nghiệm, đang trực vào buổi sáng ấy. Ông ta đã biết Mellis đã không trở về nhà suốt đêm. Vấn đề này đã trở thành một đề tài thảo luận ở trạm cảnh sát này suốt cả buổi sáng, phần lớn là những câu chuyện tục tĩu.

Lúc này ông trung uý nói với Alexandra. “Không có vết tích gì của ông ấy cả hay sao, thưa bà Mellis? Được rồi, tôi sẽ đích thân đến đó”. Ông biết rằng đây chỉ là một chuyện làm phí thì giờ. Anh chồng bà này có lẽ đã đi mò gái ở các ngõ ngách nào đó. Nhưng khi một người trong gia đình Blackwell đã gọi thì những kẻ thấp kém phải chạy đến ngay, ông suy nghĩ một cách gượng gạo. Dẫu sao, cô gái này cũng là con người dễ thương. Ông từng gặp cô ta ít lần qua nhiều năm nay.

“Tôi sẽ trở về trong khoảng một giờ”, ông nói với viên trung sĩ ngồi bàn giấy.

Trung uý Ingram lắng nghe câu chuyện của Alexandra; ông kiểm soát trong nhà, trên bến tàu, và đi đến kết luận rằng quả Alexandra đang gặp vấn đề rắc rối. Lẽ ra George Mellis phải gặp vợ vào buổi tối hôm trước ở Dark Harbor, nhưng anh ta không đến. Mặc dầu đó không phải là vấn đề của Ingram, ông biết rằng nếu ông giúp đỡ cho một người trong gia đình Blackwell thì cũng chẳng có hại gì. Ingram điện thoại cho phi trường trên đảo và cho trạm tàu phà ở Lincolnville. George Mellis đã không sử dụng các phương tiện này trong vòng hai mươi bốn giờ qua. “Ông ấy không đến Dark Harbor”, viên trung uý nói với Alexandra. Như thế là thế nào? Tại sao anh chàng ấy đột nhiên biến mất? Theo lối suy nghĩ có cân nhắc của viên trung uý, không một người đàn ông nào biết suy nghĩ lại cố tình bỏ rơi một người đàn bà như Alexandra.

“Chúng tôi sẽ lục soát các bệnh viện và nhà...” Ông vội ngưng bặt lại. “...và các nơi khác nữa, rồi sẽ ra thông cáo đi khắp mọi nơi để tìm ra ông ấy”

Alexandra cố nén các cảm xúc, nhưng viên trung uý có thể nhận ra rằng nàng đã cố hết sức để làm như vậy. “Cảm ơn trung uý, chắc ông cũng hiểu cho tôi sẽ chịu ơn ông lớn lao đến như thế nào về những gì ông có thể làm hộ cho tôi”

“Đó là nhiệm vụ của tôi”, trung uý Ingram nói.

Khi trung uý Ingram trở về trạm, ông bắt đầu gọi điện thoại đến các bệnh viện và nhà xác. Không có tin tức gì. Không có báo cáo tai nạn nào về George Mellis. Công việc kế tiếp của Ingram là điện thoại cho một người bạn làm phóng viên cho tờ Main Courier. Sau đó, ông ra một bản thông cáo gửi đi khắp nơi về vụ mất tích.

Các tờ báo buổi trưa hôm ấy đăng tin này bằng hàng tít lớn : CHỒNG BÀ THỪA KẾ BLACKWELL BỊ MẤT TÍCH.

Peter Templeton thoạt tiên nghe tin này qua viên thám tử Nick Pappas.

“Peter, chắc anh còn nhớ cách đây ít lâu anh có nhờ tôi điều tra về George Mellis chứ?”

“Phải...”

“Hắn ta vừa diễn trò mất tích”

“Hắn sao?”

“ Hắn biến mất, bỏ trốn hay chết rồi”. Anh chờ một lúc cho Peter kịp “tiêu hoá” tin này.

“Hắn có đem theo cái gì không? Tiền bạc, quần áo, giấy thông hành?”

“Không. Theo báo cáo nhận được từ Maine, Mellis chợt tan đi trong không khí. Anh là bác sĩ của hắn, chắc anh cũng có thể biết phần nào tại sao hắn ta lại làm một chuyện như vậy?”

Peter nói thành thật. “Chính tôi cũng chẳng thể hiểu vì sao, Nick ạ”

“Nếu anh có ý kiến gì, cho tôi biết nhé. Chuyện này rồi sẽ sôi nổi lắm đây”

“Phải”, Peter hứa. “Tôi sẽ cho anh biết”

Ba mươi phút sau, Alexandra gọi điện thoại cho Peter Templeton. Anh nhận ra được tiếng the thé hoảng hốt của nàng qua điện thoại. “George bị mất tích rồi. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với anh ấy. Tôi hi vọng anh Mellis có thể đã nói với ông điều gì đó có thể giúp tìm ra manh mối...” Nàng ngưng bặt lại.

“Tôi rất tiếc, bà Mellis ạ. Anh ấy không nói gì. Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra.”

“Trời!”

Peter muốn tìm lời lẽ nào đó để an ủi nàng. “Nếu tôi nghĩ ra được điều gì, tôi sẽ gọi lại cho bà. Tôi có thể tiếp xúc với bà ở đâu?”

“Ở Dark Harbor. Nhưng tôi sẽ trở về New York tối nay. Tôi sẽ ở nhà bà nội tôi”

Alexandra không chịu đựng được cảm giác cô đơn vào lúc này. Nàng đã gọi điện thoại nhiều lần cho bà Kate sáng hôm ấy. Bà Kate ngỏ lời khuyên nhủ, “Không hề gì đâu, cháu ạ. Anh ấy có lẽ đi lo công việc nào đó, không kịp báo cho cháu biết thôi”

Cả hai bà cháu đều thật sự không tin có chuyện ấy.

Eve trông thấy chuyện George Mellis mất tích trên truyền hình. Có những bức ảnh về bên ngoài toà nhà Cedar Hill, về George Mellis và Alexandra sau ngày cưới. Có cả ảnh Mellis chụp gần cho thấy y đang nhìn lên, đôi mắt mở rộng. Nó nhắc nhở cho Eve vẻ ngạc nhiên trên mặt Mellis ngay trước khi y chết.

Người bình luận trên truyền hình nói, “Người ta không có bằng chứng rằng đây là một trò xấu xa, và cũng không có chuyện đòi tiền chuộc. Cảnh sát dự đoán rằng George Mellis có thể là nạn nhân của một tai nạn nào đó, và cũng có thể ông ta bị mất trí nhớ”. Eve mỉm cười thoả mãn.

Người ta sẽ chẳng bao giờ tìm được xác hắn cả. Nó đã bị thuỷ triều cuốn đi xa rồi. Tội nghiệp cho George. Hắn đã làm theo đúng kế hoạch của nàng. Nhưng chính nàng đã thay đổi kế hoạch ấy. Nàng đã bay đi Maine, thuê một chiếc xuồng máy ở Philbrook Cove, giữ nó lại đó “cho một người bạn”. Tiếp đó, nàng thuê một chiếc xuồng thứ hai từ một bến đậu gần đó, rồi đưa nó đến Dark Harbor. Nàng ở lại đó chờ George Mellis. Y hoàn toàn không ngờ chút gì. Chính nàng đã cẩn thận lau sạch boong cửa chiếc du thuyền trước khi đem chiếc du thuyền này trở lại bến đậu. Sau đó là công việc đơn giản: kéo chiếc xuồng máy thuê của George trở lại cầu tàu, trở về chiếc xuồng của nàng, rồi bay ngay về New York để chờ cú điện thoại của Alexandra mà nàng chắc chắn thế nào cũng phải đến.

Thật là một vụ giết người toàn hảo. Cảnh sát sẽ liệt nó vào loại mất tích bí mật.

Người phát ngôn trên truyền hình nói.”Về các tin tức khác...”. Eve tắt máy truyền hình.

Nàng không muốn đến trễ trong cuộc hẹn hò sắp tới Rory McKenna.

Vào lúc sáu giờ sáng hôm sau, một chiếc thuyền đánh cá tìm thấy xác của Mellis mắc vào đê chắn sóng ở vịnh Penobscob. Các bản tin sớm nhất gọi đây là một vụ chết đuối và là một cái chết ngẫu nhiên, nhưng khi nhiều tin tức đổ dồn đến thì luận điệu bắt đầu thay đổi. Từ sở khám nghiệm tử thi có những tin tức đưa đến cho biết rằng những vết thương mà đầu tiên người ta ngỡ là do cá mập đớp thật ra là do những nhát dao đâm. Các số báo về buổi chiều hét to lên: NGHI NGỜ CÓ VỤ ÁM SÁT TRONG CÁI CHẾT BÍ MẬT CỦA GEORGE MELLIS - NHÀ TRIỆU PHÚ BỊ ĐÂM CHẾT.

Trung uý Ingram nghiên cứu bản đồ thuỷ triều vào đêm trước. Làm xong việc này, ông ngả lưng trên ghế, vẻ bối rối hiện rõ trên nét mặt. Xác George Mellis có lẽ đã bị cuốn ra ngoài bể khơi nếu nó không bị mắc vào đê chắn sóng. Điều khiến cho viên trung uý bối rối là xác chết ấy chắc chắn đã bị nước thuỷ triều cuốn đi từ hướng Dark Harbor. Nhưng Mellis, theo như người ta biết, đã không đến đó.

Thám tử Nick Pappas bay đến Maine để nói chuyện với trung uý Ingram.

“Tôi nghĩ rằng sở của tôi có thể giúp anh trong vụ này”, Nick nói. “Chúng tôi có một số tin tức khá thú vị về lí lịch của George Mellis. Tôi biết rằng việc này không thuộc thẩm quyền của chúng tôi, nhưng nếu anh cần có sự hợp tác của chúng tôi, chúng tôi rất sẵn lòng, trung uý ạ”.

Trong hai mươi năm làm việc với Sở cảnh sát quận Waldo, trung uý Ingram chỉ chứng kiến một vụ duy nhất thực sự sôi nổi là một du khách say rượu bắn rơi một cái đầu nai sừng ra khỏi bức tường trong một tiệm đồ cổ. Bây giờ vụ ám sát George Mellis được đăng trên trang đầu của báo chí: ông Ingram nghĩ rằng đây là một cơ hội để tạo tên tuổi cho ông. Với chút ít may mắn, nó có thể dẫn đến cho ông một việc làm giống như một thám tử trong sở cảnh sát của thành phố New York. Vì vậy, vào lúc này, ông nhìn Nick Pappas và nói lẩm bẩm. “Tôi chưa biết”

Như đã đọc được ý nghĩ của Ingram, Nick Pappas nói, “Chúng tôi không hề nghĩ đến công trạng nào trong việc này cả. Trong vụ này rồi đây sẽ có nhiều áp lực cho nên chúng ta cần phải giải quyết nó xong cho nhanh. Tôi có thể bắt đầu bằng cách cung cấp cho anh về lí lịch của George Mellis”.

Ingram nghĩ rằng ông không có gì mất mát cả nên ông nói, “Thôi được, tôi đồng ý.”

Alexandra nằm trên giường, sau khi uống khá nhiều thuốc ngủ. Trí óc nàng khăng khăng không chịu chấp nhận sự kiện rằng George đã bị ám sát. Làm sao có thể như vậy được? Không có lí do nào để cho người ra giết anh ấy cả. Cảnh sát đã nói đến vết thương do dao đâm nhưng họ đã lầm. Đó chỉ là do một tai nạn tình cờ nào đó. Không ai lại muốn giết anh ấy cả... Không ai muốn giết anh ấy... Chất thuốc phiện do bác sĩ Harley cho nàng uống bắt đầu có tác dụng. Nàng ngủ thiếp đi.

Eve choáng váng khi nghe tin người ta đã tìm ra xác Mellis. Nhưng có lẽ, đó là điều may, Eve nghĩ thầm. Alexandra sẽ là kẻ bị tình nghi. Nó có mặt ở trên đảo vào lúc ấy.

Bà Kate ngồi bên cạnh Eve trên đi văng trong phòng khách. Tin tức vừa qua đã khiến cho bà sửng sốt.

“Tại sao lại có kẻ nào đó muốn giết George kia chứ?” Bà hỏi.

Eve thở dài. “Cháu không biết, bà ạ. Thực sự cháu không hiểu. Tim cháu như vỡ ra vì thương hại Alexandra quá chừng”

Trung uý Ingram thẩm vấn nhân viên trông coi tàu phà Lincoln – Isleboro. “Anh có chắc không thấy cả vợ lẫn chồng Mellis trên chuyến tàu phà ngày thứ sáu chứ?”

“Họ không đi trên chuyến phà vào lúc ca tôi phụ trách. Tôi cũng đã dò hỏi nhân viên phụ trách vào buổi sáng hôm ấy, anh ta cũng không thấy họ. Có lẽ họ đi đến đó bằng máy bay”.

“Thêm một câu hỏi nữa, Lew, có người lạ mặt nào đi phà vào ngày thứ sáu không?”

“Mẹ kiếp, anh cũng biết rằng không có người lạ mặt nào đi đến đảo ấy vào thời gian này trong năm. Có một số du khách vào mùa hè – nhưng vào tháng mười một ấy à? Có chó nó đi!”

Trung uý Ingram lại đi đến gặp viên quản đốc phi trường Isleboro. Anh ta nói, “Chắc chắn George Mellis không đến đây bằng máy bay vào tối hôm ấy. Có lẽ ông ta đến đảo bằng tàu phà”.

“Lew nói rằng anh ấy không thấy Mellis”

“Thế thì hẳn ông ta bơi qua vịnh. Có thể như thế được hay sao?”

“Thế còn bà Mellis?”

“Có, bà ấy đến đây bằng chiếc máy bay Beechcraft vào lúc mười giờ. Thằng con trai tôi, Charley, đã lái xe cho bà ta từ phi trường đến ngôi nhà Cedar Hill”.

“Tâm trạng của bà Mellis lúc ấy có vẻ như thế nào?”

“Anh hỏi thật là buồn cười. Bà ấy có vẻ sốt ruột như ngồi trên lửa bỏng vậy. Ngay cả thằng con tôi cũng nhận thấy điều ấy. Thường ngày, bà ấy điềm đạm, ăn nói lúc nào cũng vui vẻ với mọi người. Nhưng tối hôm ấy, bà ta có vẻ hấp tấp lắm”.

“Thêm một câu hỏi nữa. Có người lạ mặt nào đến đây bằng máy bay vào trưa hôm ấy không? Vào buổi tối? Có mặt nào quen thuộc không?”

Anh ta lắc đầu. “Không. Toàn là người quen biết cả.”

Một giờ sau, Ingram điện thoại cho Nick “Những tin tức mà tôi thu thập được đến giờ đều rối mù. Tối thứ sáu, bà Mellis đến Isleboro bằng máy bay riêng vào lúc mười giờ, nhưng không có chồng bà ta theo. Chồng bà ta cũng không đi đến đó bằng máy bay hay bằng tàu phà. Thật sự, không có dấu vết nào chứng tỏ ông ấy có mặt trên đảo vào tối hôm ấy”

“Ngoại trừ nước thuỷ triều”

“Phải”

“Kẻ nào giết Mellis có lẽ sẽ ném y xuống bể từ một chiếc thuyền, nghĩ rằng thuỷ triều sẽ cuốn xác y ra bể. Anh có kiểm soát chiếc Corsair chưa?”

“Tôi đã xem khắp nơi. Không có vết máu cũng chẳng có dấu hiệu nào chứng tỏ có xảy ra bạo lực”.

“Tôi muốn đem một chuyên viên toà án đến đó xem. Anh có thấy trở ngại gì không?”

“Không, chừng nào anh vẫn có nhớ điều thoả thuận của chúng ta.”

“Tôi vẫn nhớ. Gặp anh vào ngày mai.”

Nick Pappas và một toán chuyên viên đến vào sáng hôm sau. Trung uý Ingram dẫn họ đi đến bến tàu của nhà Blackwell, nơi có chiếc du thuyền Corsair đang đậu. Hai giờ sau, các chuyên viên nói, “Có vẻ như chúng ta đã vớ được món bở rồi, Nick ạ. Có một số vết máu ở bên dưới tấm rào chắn gió”.

Trưa hôm ấy, các phòng thí nghiệm của cảnh sát xác nhận rằng các vết máu ấy phù hợp với loại máu của George Mellis.

Khu vực cảnh sát “tất lụa” của vùng Manhattan vào lúc này bận rộn hơn bao giờ hết. Một loạt những vụ ma tuý, rượu chè xảy ra suốt đêm đã làm các lồng giam người đầy ắp và và các phòng giam cũng đông nghẹt bọn gái điếm, bọn say rượu và những kẻ xâm phạm tiết hạnh. Tiếng ồn ào và mùi hôi thối tranh nhau lôi cuốn sự chú ý của Peter Templeton trong khi anh được dẫn đến văn phòng của Nick Pappas giữa tiếng động đinh tai nhức óc.

“Chào, Peter. Rất mừng anh ghé thăm tôi”.

Trứơc đó, Pappas đã nói với anh bằng điện thoại, “Anh cứ giấu tôi mãi, anh bạn ạ. Hãy đến văn phòng tôi vào lúc sáu giờ, nêu không tôi cho toán truy nã lôi cổ anh đến đấy”.

Khi toán người hướng dẫn rời khỏi văn phòng, Peter hỏi, “Câu chuyện này là thế nào, hở Nick? Có điều gì làm anh bực mình vậy?”

“Để tôi nói cho anh biết cái gì làm tôi bực mình. Ấy là có đứa nó còn khôn ngoan hơn mình nữa. Anh có biết chúng tôi gặp chuyện gì không? Một anh chàng mất tích trên một hòn đảo mà anh ta chưa hề đặt chân đến”.

“Chuyện ấy thì vô lí thực”.

“Anh nói cho tôi nghe thử. Tên điều khiển chiếc tàu phà và anh chàng trông coi phi trường đều thề thốt rằng họ không thấy George Mellis vào đêm hắn mất tích. Cách duy nhất hắn có thể đi đến Dark Harbor là bằng xuồng máy. Chúng tôi hỏi tất cả những người lái xuồng máy trong vùng. Không ai thấy gì cả”

“Có lẽ hắn không ở Dark Harbor tối hôm ấy”.

“Phòng thí nghiệm của toà án lại nói khác. Họ tìm thấy bằng chứng rằng Mellis đã có mặt ở trong ngôi nhà đó. Hắn thay bộ quần áo làm việc bằng bộ quần áo đi thuyền và người ta tìm thấy xác hắn trong bộ quần áo này”

“Hắn bị giết ở trong nhà hay sao?”

“Trên chiếc du thuyền của nhà Blackwell. Xác hắn bị vứt ra khỏi thuyền. Kẻ nào giết hắn có lẽ nghĩ rằng dòng nước sẽ cuốn xác hắn đến tận nước Tàu”

“Làm sao mà...”

Nick Pappas giơ bàn tay rắn chắc của anh lên. “Đến lượt tôi nói. Mellis là bệnh nhân của anh. Chắc hẳn hắn có nói với anh về vợ hắn.”

“Bà ấy có dính líu gì đến chuyện này?”

“Đến mọi chuyện. Bà ấy là lựa chọn thứ nhất, thứ hai và thứ ba của tôi”

“Anh điên rồi”

“Này, một bác sĩ tâm thần như anh không bao giờ sử dụng những tiếng như là “điên”“

“Nick này, có lí do nào khiến anh nghĩ rằng Alexandra giết chồng bà ta?”

“Bà ấy đã có mặt ở đó, và đã có một ý định nào đó. Bà ta đến hòn đảo vào lúc tối mịt đêm ấy với lí do là đã bị trì hoãn vì đón chị bà ấy ở một phi trưòng nhưng bà chị lại đến ở một phi trường khác”

“Thế chị bà ấy nói thế nào?”

“Khoan đã. Anh còn muốn bà ấy nói cái khỉ khô gì nữa? Họ là chị em sinh đôi. Chúng ta biết Mellis có mặt ở ngôi nhà ấy tối hôm ấy, nhưng vợ hắn lại thề thốt rằng bà ta không thấy mặt hắn. Nhà ấy lớn thật nhưng không quá lớn đến như vậy. Tiếp đó nữa, bà ta cho bọn gia nhân nghỉ làm việc vào ngày cuối tuần ấy. Tôi có hỏi bà ta lí do thì bà ấy bảo rằng đó là ý muốn của Mellis. Dĩ nhiên, George Mellis làm sao cãi lại được?”

Peter ngồi yên một chỗ, suy nghĩ. “Anh nói rằng bà ấy có ý định. Vậy ý định ấy như thế nào?”

“Anh có trí nhớ ngắn quá. Anh là người đầu tiên bảo tôi điều tra anh chàng ấy. Người đàn bà ấy lấy một thằng loạn trí thích bạo dâm bất cứ kẻ nào hắn tóm được. Có lẽ hắn đã đánh bà ta khá nhiều. Ta cứ cho rằng bà ta không còn muốn chơi với hắn nữa và đã đòi li dị. Hắn ta không chịu. Việc gì mà hắn phải chịu, chính hắn đã gây ra chuyện đó mà. Bà ấy không dám đưa hắn ra toà, vì như thế sẽ gây quá nhiều tai tiếng. Không còn cách nào khác nữa, bà ta phải giết hắn”. Anh ngả người vào lưng ghế.

“Vậy thì anh muốn tôi giúp anh việc gì?”, Peter hỏi.

“Tin tức. Anh đã ăn cơm trưa với vợ Mellis cách đây mười ngày”. Nick ấn nút trên máy ghi âm, “Chúng ta hãy ghi âm cuộc nói chuyện này, Peter ạ. Anh hãy nói cho tôi nghe về bữa ăn trưa hôm ấy. Thái độ Alexandra lúc ấy thế nào? Có vẻ căng thẳng không? Có giận dữ, sôi nổi cuồng nhiệt không?”

“Nick ạ, tôi chưa hề thấy một người đàn bà có chồng nào mà lại có thái độ cử chỉ thoải mái, hạnh phúc đến như vậy”

Nick Pappas nhìn anh giận dữ, tắt máy ghi âm đánh cộp một tiếng.

“Đừng có xử tệ với tôi như vậy anh bạn ạ. Tôi đã gặp bác sĩ Harley sáng nay. Ông ấy đã cho Alexandra dùng thuốc để ngăn ngừa bà ấy tự tử!”

Bác sĩ Harley đã tỏ ra rất lo lắng vì cuộc nói chuyện với trung uý Pappas. Viên thám tử này đã đi thẳng đến điểm chính yếu.

“Gần đây ông có khám bệnh cho bà Mellis không?”

“Tôi xin lỗi”, Bác sĩ Harley nói.”Tôi không có quyền nói về các bệnh nhân của tôi. Tôi e rằng không thể giúp ông được”

“Được rồi. Tôi hiểu điều đó. Ông và họ là bạn cũ vơi nhau mà. Ông muốn giữ kín miệng về toàn thể câu chuyện. Đối với tôi thì như thế cũng được”. Nick đứng dậy. “Đây là một trường hợp giết người. Tôi sẽ trở lại trong vòng một giờ với một giấy phép để xem xét các sổ khám bệnh của ông. Nếu tôi tìm ra được những gì tôi muốn biết, tôi sẽ cung cấp tin ấy cho báo chí”

Bác sĩ Harley nhìn Nick Pappas như dò xét.

“Chúng ta có thể xử sự theo cách ấy, hay là ông nói cho tôi biết ngay bây giờ những gì tôi muốn biết, rồi tôi sẽ cố gắng giữ kín đến tối đa. Đồng ý chứ?”

“Ông ngồi xuống đi”, Harley nói, Nick ngồi xuống. “Gần đây, Alexandra có một số vấn đề liên quan đến xúc cảm”

“Vấn đề gì?”

“Bà ấy bị suy sụp tin thần trầm trọng, và có nói đến chuyện tự vẫn”

“Bà ấy có nói gì đến việc sử dụng một con dao không?”

“Không bà ấy thường hay có những giấc mơ thấy mình bị chết đuối. Tôi cho bà ấy dùng thuốc Wellbutrin. Sau đó bà ấy trở lại, nói với tôi rằng bà ấy chưa đỡ, rồi tôi cho bà ấy dùng Monifensine – tôi không biết thuốc này có công hiệu hay không”

Nick Pappas ngồi tại chỗ, cố sắp đặt các chi tiết lại với nhau trong đầu óc. Cuối cùng, anh ngẩng đầu lên hỏi. “Còn gì nữa không?”

“Chỉ có thế thôi, trung uý ạ”

Nhưng thật ra còn nhiều hơn thế nữa. Lương tâm của bác sĩ Harley đang dày vò ông. Ông đã cố ý không nhắc đến vụ đối xử tàn bạo của George Mellis đối với Eve Blackwell. Một phần lo lắng của ông là về chuyện ông đã không báo cáo chuyện ấy cho cảnh sát khi việc ấy xảy ra, nhưng phần lớn là vì ông muốn bảo vệ cho gia đình Blackwell. Ông không có cách nào biết được rằng có mối liên hệ nào hay không giữa vụ tấn công Eve và cái chết của George Mellis, nhưng bản năng bảo cho ông biết rằng tốt hơn hết là không nên nêu vấn đề ấy ra. Ông dự định làm tất cả những gì có thể được để bảo vệ cho bà Kate Blackwell.

Muời lăm phút sau khi ông đưa ra quyết định, người nữ y tá của ông nói, “Bác sĩ Keith Webster gọi ông ở đường dây số hai, bác sĩ ạ”

Sự việc diễn ra như thể chính lương tâm ông đang thúc đẩy ông.

Webster nói, “Ông John này, tôi muốn ghé thăm ông vào xế chiều hôm nay. Ông có rảnh không?”

“Tôi cố thu xếp. Mấy giờ?”

“Năm giờ được không?”

“Được, Keith ạ. Tôi sẽ gặp anh vào lúc ấy”

Thế là sự việc không thể gác sang một bên một cách dễ dàng.

Đến năm giờ, Harley mời Webster vào văn phòng.

“Anh muốn dùng thức uống gì?”

“Cảm ơn ông. Tôi không uống. Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy ông như thế này”

John Harley nhận ra rằng cứ mỗi lần gặp Keith Webster thì anh này lại đưa ra lời xin lỗi về một chuyện gì đó. Webster là một anh chàng bé nhỏ, hiền lành, không hề làm mất lòng ai, và chỉ thích làm vui lòng mọi người – giống như con chó con chờ đợi người ta vỗ lên đầu. Thật khó tưởng tượng được bên trong một con người nhợt nhạt, không màu sắc ấy lại ẩn nấp một tài năng thật xuất sắc.

“Anh cần tôi có chuyện gì vậy, Keith?”

Keith Webster thở một cái thật sâu. “Về câu chuyện – như ông biết rồi đấy – chuyện George Mellis đánh đập cô Eve Blackwell ấy?”

“Có chuyện gì liên quan đến việc ấy?”

“Ông cũng biết rằng cô Eve suýt chết”

“Phải”

“Thế nhưng vấn đề ấy không được cảnh báo cho cảnh sát. Do những sự việc vừa xảy ra – vụ ám sát George Mellis và tất cả mọi thứ – tôi tự hỏi rằng không biết mình có nên nói với cảnh sát về chuyện ấy hay không.”

Sự thể là như vậy. Không còn cách nào thoát ra khỏi vấn đề rắc rối ấy nữa.

“Anh nên làm bất cứ thứ gì mà anh cho là tốt nhất, Keith ạ.”

Keith Webster nói một cách buồn bã. “Tôi biết. Chỉ có điều là tôi không muốn làm điều gì có hại cho Eve Blackwell. Nàng là một con người rất đặc biệt.”

Bác sĩ Harley nhìn Webster một cách thận trọng. “Đúng vậy”

Keith Webster thở dài. “Điều băn khoăn duy nhất, bác sĩ John ạ, là nếu tôi giữ kín câu chuyện này bây giờ, rồi sau này cảnh sát phát hiện ra thì không còn mặt mũi nhìn ai nữa”

Điều đó tai hại cho cả hai chúng ta, John Harley nghĩ thầm. Ông thấy có một lối giải quyết. Ông nói, làm ra vẻ tình cờ. “Không chắc cảnh sát sẽ tìm ra được. Eve tất nhiên không bao giờ nhắc chuyện ấy, và anh đã chữa trị cho cô ấy một cách toàn hảo. Ngoài một cái sẹo nhỏ, không ai biết cô ấy đã bị làm xấu xí mặt mày”.

Keith Webster chớp mắt một cái, “Vết sẹo nào?”

“Vết sẹo màu đỏ trên trán ấy. Cô ấy bảo tôi anh sẽ làm cho mất vết sẹo ấy đi trong vòng một vài tháng”

Bác sĩ Webster bây giờ chớp mắt lia lịa. Đó là một cái tật máy giật, Harley thầm nghĩ.

“Tôi không... thế ông gặp cô Eve lúc nào?”

“Cô ấy đến đây cách đây mười ngày để nói về một vấn đề liên quan đến em cô ấy. Thật ra, cái sẹo ấy là thứ duy nhất giúp tôi nhận ra rằng đó là Eve, chứ không phải Alexandra. Hai người ấy giống nhau như hệt, anh biết không?”

Keith Webster gật đầu chậm rãi. “Phải tôi đã thấy ảnh cô em của Eve trên báo. Họ giống nhau đến kì lạ. Và ông nói rằng ông chỉ có thể phân biệt được họ là nhờ ở cái sẹo trên trán cô Eve do cuộc mổ xẻ tôi đã thực hiện?”

“Đúng như vậy”

Bác sĩ Webster ngồi im lặng, cắn môi suy nghĩ. Cuối cùng anh nói. “Có lẽ tôi chưa nên đi vội đến sở cảnh sát. Tôi muốn suy nghĩ về vấn đề này thêm chút nữa”.

“Thành thực mà nói, anh làm như thế là khôn ngoan, Keith ạ. Hai cô gái ấy đều trẻ đẹp và dễ thương cả. Báo chí gợi ý xa xôi rằng cảnh sát nghi rằng chính Alexandra đã giết George Mellis. Thật vô lí. Tôi nhớ lại khi chúng còn là hai đứa bé gái...”

Nhưng bác sĩ Webster không còn nghe gì nữa.

Rời khỏi văn phòng bác sĩ Harley, Keith Webster chìm đắm trong suy nghĩ. Chắc chắn anh đã không để lại một vết sẹo nào trên khuôn mặt xinh đẹp của Eve. Thế nhưng Harley đã thấy có vết sẹo ấy. Có thể rằng Eve đã bị thêm một vết sẹo sau đó do một tai nạn nào khác. Nhưng tại sao cô ấy phải nói dối? Thật là vô lí.

Anh xét vấn đề này từ nhiều khía cạnh, lược qua tất cả mọi khả năng khác nhau, rồi khi đã đi đến một kết luận, anh thầm nghĩ, “Nếu mình nghĩ đúng thì điều này sẽ thay đổi toàn thể cuộc sống của mình...”

Vào lúc sáng sớm tiếp theo đó, anh gọi điện thoại cho bác sĩ Harley. “Ông John ạ, tôi xin lỗi đã quấy rầy ông. Có phải ông nói rằng Eve Blackwell đến nói chuyện với ông về Alexandra không?”

“Đúng vậy”.

“Sau khi Eve đến thăm ông. Alexandra có đến gặp ông không?”

“Có, thật ra cô ấy đến gặp tôi ngay ngày hôm sau. Tại sao anh hỏi vậy?”

“Chỉ vì tò mò thôi. Ông có thể cho biết Alexandra đến gặp ông về chuyện gì không?”

“Cô ấy bị suy sụp tinh thần trầm trọng. Eve cố tìm cách giúp đỡ em gái”

Eve đã bị đánh đập và suýt bị chồng Alexandra giết. Ấy thế mà bây giờ người chồng ấy bị giết thì Alexandra lại bị buộc tội.

Keith Webster luôn luôn tự cho rằng mình không phải là người xuất sắc cho lắm. Ở trường học anh đã phải cố gắng hết sức để chỉ đạt được điểm vừa đủ đỗ thôi. Anh là cái đích thường trực để bạn bè chòng ghẹo, đùa giỡn. Anh không phải là một vận động viên thể thao, một học giả, và cũng không có khả năng tiếp xúc xã hội. Anh gần như một con số không. Trong gia đình anh không ai có thể ngờ rằng anh lại có thể vào được trường y khoa. Khi anh có ý muốn trở thành nhà phẫu thuật, các bạn bè. thầy giáo đều không mong đợi anh sẽ trở thành một phẫu thuật gia vĩ đại. Nhưng anh đã làm cho tất cả mọi người phải ngạc nhiên. Anh trở thành một nhà nặn tượng tuyệt vời đã tạo nên những phép lạ với da thịt con người chứ không phải với đất sét, và chỉ trong một thời gian ngắn, tiếng tăm của anh lan rộng. Thế nhưng mặc dầu thành công như vậy, anh không thể nào vượt qua được sự chấn thương của thời tuổi trẻ. Bên trong, anh vẫn là một cậu bé con gây buồn chán cho mọi người, và là đối tượng cho các cô gái chế giễu, trêu chọc...

Cuối cùng anh gọi điện thoại đến Eve, hai bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi. Nàng trả lời qua đường dây, “Rorry đó hả?” Giọng nàng thấp và sôi nổi.

“Không, đây là Keith Webster”

“À, chào anh”

Anh nghe nàng thay đổi giọng nói. “Cô có được khoẻ không?”

“Khoẻ”

Anh thấy nàng có vẻ như sốt ruột. “Tôi.. tôi muốn gặp cô”

“Tôi không muốn gặp ai cả. Nếu anh đọc báo chắc anh cũng rõ rằng người em rể tôi vừa bị giết. Tôi đang hết sức buồn phiền.”

Anh chùi tay trên quần. “Chính tôi đang muốn gặp cô về chuyện ấy, cô Eve ạ. Tôi có một số tin tức cô cần phải biết.”

“Tin gì?”

“Tôi không muốn nói trên điện thoại “. Anh có thể tưởng tượng trí óc lúc này của Eve đang hoạt động.

“Được rồi, Vậy khi nào gặp?”

“Ngay bây giờ, nếu tiện”

Khi anh đến căn hộ của Eve ba mươi phút sau đó, Eve ra mở cửa và nói.” Tôi đang bận lắm. Anh muốn gặp tôi về chuyện gì?”

“Về cái này,” Webster nói như để xin lỗi. Anh mở một phong bì bằng giấy dày đang cầm ở tay, lấy ra một tấm ảnh, rụt rè đưa cho Eve. Đó là một tấm ảnh của nàng.

Nàng nhìn tấm ảnh, tỏ vẻ ngạc nhiên. “Vậy có chuyện gì?”

“Đó là một bức ảnh của cô.”

“Biết rồi,” nàng cộc lốc, “Vậy thì sao?”

“Ảnh này chụp lúc cô vừa được mổ xong.”

“Có gì lạ đâu?”

“Không có vết sẹo nào trên trán cô cả, cô Eve ạ”

Anh nhận ra sự thay đổi trên nét mặt Eve.

“Anh ngồi xuống đi.”

Anh ngồi xuống đối diện với nàng, trên mép chiếc đi văng, nhưng vẫn nhìn nàng không rời mắt. Anh đã nhìn thấy nhiều đàn bà xinh đẹp trong lúc hành nghề, nhưng Eve Blackwell đã làm anh hoàn toàn mê mẩn tâm thần. Anh chưa hề bao giờ thấy ai giống như nàng.

“Tôi nghĩ cô nên nói rõ cho tôi biết tất cả chuyện này”

Anh khởi sự ngay từ lúc đầu. Anh nói với nàng về cuộc viếng thăm bác sĩ John Harley, và về vết sẹo bí mật. Trong khi nói, Webster vẫn nhìn vào đôi mắt nàng. Đôi mắt ấy có vẻ như không có tinh thần.

Khi Webster nói xong. Eve tiếp lời, “Tôi không biết anh đang nghĩ gì, nhưng dù thế nào chăng nữa, anh đã làm tôi mất quá nhiều thời giờ. Còn về cái sẹo ấy, tôi đùa giỡn chút xíu với cô em gái tôi mà thôi. Chỉ đơn giản có như vậy. Bây giờ nếu anh nói xong rồi. Tôi còn phải làm nhiều chuyện khác nữa.”

Webster vẫn ngồi yên tại chỗ, “Tôi xin lỗi đã quấy rầy cô. Tôi nghĩ tôi cần phải nói chuyện với cô trước khi đi đến sở cảnh sát”

Đến đây thì anh nhận thấy đã thu hút hoàn toàn sự chú ý của Eve.

“Trời ơi, anh định đến sở cảnh sát làm gì?”

“Tôi bắt buộc phải báo cáo về vụ George Mellis đã bạo hành đối với cô trước đây. Rồi đến chuyện cô và vết sẹo trên trán. Tôi chưa hiểu về chuyên này, nhưng chắc chắn cô có thể giải thích rõ cho họ”

Eve lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, như có một vết dao đâm vào lưng. Cái anh chàng bé nhỏ buồn tẻ đần độn đang đứng trước mặt nàng không biết câu chuyện đã thực sự xảy ra như thế nào, nhưng anh ta cũng biết khá nhiều để khiến cảnh sát phải đặt ra câu hỏi.

George Mellis là người khách thường xuyên đến căn hộ này của nàng. Cảnh sát có thể tìm ra những nhân chứng đã từng thấy anh ta tại đây. Nàng đã nói dối về chuyện nàng ở Washington vào đêm xảy ra vụ Mellis bị giết. Nàng không có bằng chứng nào chứng tỏ nàng vắng mặt. Nàng đã tưởng rằng không cần có bằng chứng ấy. Nếu cảnh sát biết rằng George Mellis đã suýt giết nàng, họ sẽ nghĩ rằng đó là lí do gây nên vụ án mạng. Toàn thể kế hoạch của nàng của nàng sẽ bị phanh phui. Nàng cần buộc anh chàng này phải im tiếng.

“Vậy thì anh muốn gì? Tiền?”

“Không!”

Nàng thấy vẻ tức giận hiện ra trên mặt Webster. “Vậy thì cái gì?”

Webster nhìn xuống tấm thảm, mặt đỏ lên vì bối rối. “Tôi... tôi rất mến cô, Eve ạ. Tôi không muốn thấy bắt cứ chuyện gì xảy ra với cô.”

Nàng cố nở nụ cười. “Không có chuyện gì tai hại xảy ra cho tôi đâu. Tôi không làm điều gì sai lầm cả. Hãy tin tôi đi. Tất cả chuyện này không có liên quan gì đến vụ ám sát George Mellis cả”. Nàng đưa tay ra, cầm lấy tay Webster, “Tôi rất cảm ơn anh nếu anh vui lòng quên tất cả chuyện này đi, Được chứ?”

Anh chụp lấy tay nàng, bóp thật chặt. “Tôi cũng muốn như vậy, cô Eve ạ. Tôi thành thực muốn vậy. Nhưng họ sẽ bắt đầu cuộc điều tra ấy và phải nói tất cả những gì tôi biết”.

Webster thấy rõ vẻ hoảng sợ trong cặp mắt nàng.

“Anh không cần phải làm việc ấy!”

Webster vỗ nhẹ trên tay nàng. “Tôi phải làm, cô Eve ạ. Đó là nhiệm vụ đã được tuyên thệ của tôi. Chỉ có một điều duy nhất có thể ngăn cản tôi làm việc ấy.” Anh thấy nàng như chực nhảy lên để đớp các lời nói của anh.

“Điều gì vậy?”

Giọng anh trở nên rất dịu dàng. “Một người chồng không thể bị bó buộc phải làm nhân chứng cho vợ mình.”
Bình Luận (0)
Comment