Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người

Chương 29

Thành phố A, sân bay Lam Hoa.Trạm T2.

Đoàn người trong sân bay vội vàng, bánh xe vali hành lý lăn trêи mặt đất.

Tống Phưởng tăng nhanh bước chân, đi ra cửa thủy tinh, liếc mắt đã thấy Uyển Uyển đứng đó không xa đang cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Cô đi lên, tay phải vỗ vai cô ấy, cười: “Chị đẹp họ Dư!”

Uyển Uyển bị cô hù bay nửa cái hồn, tay vỗ ngực, “Tí thì đoàn tụ với các cụ.” Lại nói: “Cậu không tới mau là tớ thua hết happy bean* rồi đây này.”

(*) Happy bean: là một trong những đạo cụ cơ bản nhất được sử dụng trong trò chơi QQ "Đấu địa chủ" của Tencent.

Xe Uyển Uyển đậu ở cổng trạm.

Theo quy định của sân bay, xe đỗ hàng trước cổng không được phép lâu hơn năm phút đồng hồ.

Vì thế hai người không tám nữa, kéo vali lên xe.

Tống Phưởng vừa cài đai an toàn chợt nhớ ra cái gì đó, hỏi cô ấy, “Chuyện tớ về, cậu không ――”

Uyển Uyển cắm chìa khóa xe, đầu không buồn ngẩng lên, “Không nói! Không nói! Ngay cả mẹ tớ cũng không biết tin gì!”

Hoạt động của Tống Phưởng ở thành phố S vốn là hai ngày 29, 30.

Sáng ngày 29, bên thương hiệu gọi điện thoại tới nói hoạt động hai ngày mới bị hủy, lúc này Tống Phưởng có thể về trước Tết.

Tối qua Uyển Uyển cũng nhận được tin nhắn của Tống Phưởng trước khi đi ngủ mới biết chuyện này.

Tống Phưởng bảo cô ấy không nói với ai cả.

Tối qua đã dặn không dưới tám lần, bây giờ vừa gặp lại bắt đầu rồi. Tống Phưởng nghĩ Dư Uyển Uyển mình đây não cá vàng chắc?!

Quá đáng vãi.



Khi hai người đến nhà Tống Phưởng đã là sáu giờ đúng.

Cô tra chìa khóa vào ổ, mở cửa ra, trong phòng một màu đen kịt.

Tống Phưởng bật đèn lên, mang vali hành lý cồng kềnh vào nhà cùng Dư Uyển Uyển.

Tống Phưởng về từ thành phố S mang theo rất nhiều mỹ phẩm và đồ skincare, nhét đầy ụ hai vali hành lý.

Uyển Uyển mặc áo lông cao cổ, đi cả một đường đã sớm nóng đổ mồ hôi. Cô ấy vừa vào phòng là ném vali qua một bên, đi thẳng vào bếp, miệng còn la hét: “Nước nhà cậu giấu đâu rồi?”

Tống Phưởng ngồi trêи thảm dọn hành lý, trả lời cô ấy: “Cạnh tủ lạnh đấy.”

Vài giây sau, Uyển Uyển ra khỏi phòng bếp, ném bình nước cho Tống Phưởng, đặt ʍôиɠ ngồi xuống ghế sô pha, mở chai nước uống ừng ực mấy ngụm lớn.

Tống Phưởng bóp chân cho cô ấy, cười híp mắt: “Hôm nay cậu vất vả rồi.”

Uyển Uyển đưa tay véo mạnh mặt cô, trút hết mệt mỏi ngày hôm nay.

Lát nữa sẽ đến căn cứ RG, thời gian vội vàng, Uyển Uyển đến giúp Tống Phưởng sắp xếp đồ đạc.

Khi xếp đến kính áp tròng thì động tác tay Uyển Uyển dừng lại, nói với Tống Phưởng: “Hôm trước tớ đi hẹn hò với Kim Sang Hyuk, cậu biết anh ấy làm ra chuyện gì kinh thiên động địa không?” Kim Sang Hyuk là tên Hàn Quốc của Koki.

“Chuyện gì?”

“Vừa mới gặp mặt, anh ấy bảo tớ đừng nhúc nhích, sau đó dùng tốc độ bàn thờ đưa tay bóc miếng dán kϊƈɦ mí hai bên mắt của tớ xuống.”

“Phụt.” Tống Phưởng không nhịn được, bật cười.

“Ha, cậu đừng cười vội, còn có chuyện ghê gớm hơn nữa kìa.” Uyển Uyển nói tiếp: “Lần trước anh ấy đến nhà tớ thấy hộp đựng kính áp tròng, hỏi tớ có còn đôi nào màu xanh lam trước kia từng đeo không. Tớ hỏi anh ấy cần để làm gì, anh ấy nói mình cũng muốn biến thành Naruto.” Chữ cuối cùng kia cắn răng rất nặng.

Ngày đó Koki thực sự chọc giận Dư Uyển Uyển, cô hận không thể mở toàn bộ hộp lens ra, dán cmn một đám lên mặt cậu ta, cho cậu ta biến thành Naruto.

Uyển Uyển càng nói càng tứk, bất bình không cam lòng: “Mất công mỗi lần hẹn hò tớ đều make up nhiều kiểu khác nhau, thế mà anh ấy dám nghĩ tớ cosplay?!”

Tống Phưởng lấy kinh nghiệm bản thân ra an ủi bạn tốt: “Trước kia Giang Ký Minh còn chỉ các màu mắt tớ bôi ra tay test nói là, Tống Phưởng, màu hình xăm màu sắc sặc sỡ trêи tay em xấu quá.”

Uyển Uyển ngạc nhiên: “Hình, hình xăm màu sắc sặc sỡ?! Akoo nói á?!”

Tống Phưởng bất đắc dĩ ừm một tiếng.

Tuy rất không muốn thừa nhận nhưng đây thực sự là lời vị bạn trai sắt thép kia của cô nói ra.

Uyển Uyển còn đang lắc đầu, lẩm bẩm: “Cmn RG nhà anh ấy định thành lập một đội trai thẳng sắt thép dự bị nhánh Trung Quốc đấy à?!”

Tống Phưởng cảm giác tán đồng sâu sắc.

Đang nói chuyện dở thì điện thoại trêи ghế sô pha vang lên.

Tống Phưởng đưa ra nhìn, là Giang Ký Minh gọi đến.

Tống Phưởng ra hiệu Uyển Uyển đừng lên tiếng, ngón trỏ nhấn nghe máy, đưa điện thoại kề sát bên tai.

Đầu kia rất yên tĩnh.

Anh gọi cô: “Tống Phưởng.”

“Vâng?”

“Em đang làm gì đó?”

“Em á…? Em, em đang làm việc mà. Lát nữa phải tham gia hoạt động rồi.”

Anh nhàn nhạt ừm một tiếng, không nói tiếp.

Uyển Uyển chỉ chỉ cổ tay, ra dấu cô ấy nhanh lên một chút.

Tống Phưởng gật gù, sau đó quay về phía nhà bếp không người, cất cao giọng: “Tôi ở đây! Ok, tôi đến ngay đây.” Nói xong, lại nói vào trong điện thoại: “Nhân viên gọi em đi qua, em cúp máy trước nhé, bao h kết thúc hoạt động lại gọi cho anh.”

Cô giả bộ rất giọng, giọng điệu còn có vẻ vội vàng như thật sự có chuyện quan trọng phải làm.

Đầu kia im lặng vài giây, “Ừm.”

Tống Phưởng cúp điện thoại.

Mới vừa đặt điện thoại xuống, Uyển Uyển đối diện đã giơ ngón like: “Bà hoàng điện ảnh.”



Hai người thu dọn nhanh chóng để khởi hành, chỉ khoảng 10 phút là xong xuôi mọi việc.

Vội vàng vào toilet sửa lại lớp trang điểm, thay giày, vội vàng lên đường tới căn cứ RG.

Đang tất niên, giao thông ách tắc, càng tới gần trung tâm thành phố thì đường xá càng tê liệt.

Uyển Uyển tránh trung tâm thành phố, chỉ chọn đường vòng để đi, tuy tốn nhiều thời gian nhưng đi đường vẫn thông thoáng.

Xe vừa lái vào bãi đất trống trước căn cứ RG thì có một bóng người màu đen chạy từ trong căn cứ ra.

Tống Phưởng nhìn qua cửa kính xe, bóng người màu đen là Koki.

Uyển Uyển đỗ xe xong, vừa mở cửa ra, Koki đã vọt nhanh tới trước mặt cô ấy. Cánh tay dài kéo cô ấy dùng sức lôi kéo, kéo mỹ nhân vào lòng ôm chặt, không chịu buông ra luôn.

Uyển Uyển bị cậu ta ghìm khó thở, giơ nắm đấm dùng sức đập lưng cậu, “Ninja Naruto! Anh buông em ra mau!”

Koki khó khăn nói tiếng Trung, nhưng vẫn chậm rãi gằn từng chữ nói: “Vậy em phải đồng ý là không tức giận nhé.”

Từ sau lần trước hẹn hò cậu ta bóc hai miếng dán kϊƈɦ mí của cô ấy, cô vẫn luôn không có sắc mặt tốt, tin nhắn, điện thoại đều không trả lời.

Uyển Uyển xì một cái: “Mối thù hai miếng dán kϊƈɦ mí không đội trời chung!”

Lời này vừa nói ra, Koki càng không muốn thả người, hai tay dùng lực ôm cô ấy chặt thêm.

Tống Phưởng hoàn toàn lơ hai người liếc mắt đưa tình, lướt qua bọn họ, cầm hộp giấy màu nâu đi thẳng vào căn cứ.

Thật may mắn, cô vừa mở cửa kính vào đã gặp Bàn Tử.

Bàn Tử nhìn thấy cô cũng rất ngạc nhiên, đôi mắt nhỏ trợn to, “Tiểu Phương?!”

Tống Phưởng mím môi nở nụ cười: “Hi. Giang Ký Minh có ở đây không?

Giang, Giang Ký Minh?

Ồ, cô ấy tìm anh Giang làm gì nhỉ?

Tuy lòng Bàn Tử khó hiểu nhưng nữ thần đưa ra câu hỏi đương nhiên cậu ta phải trả lời thành thực chứ!

Ngón tay mập chỉ về phía bên trái, nói: “Anh ấy ở ―― đó, trêи ghế sô pha kìa, thấy không?”

Tống Phưởng nghiêng đầu qua nhìn.

Một người ngồi trêи ghế sô pha, Tống Phưởng chỉ nhìn lướt bóng lưng cũng nhận ra anh.

“Thấy rồi, cảm ơn anh. Chúc mừng năm mới.”

Nói xong, cô lập tức xoay người đi tới chỗ Giang Ký Minh.

Để lại một mình Bàn Tử tại chỗ, một mình ấp úng nói câu chúc: “Năm, năm mới vui vẻ.”

Lầu một căn cứ RG là sàn gỗ, giày cao gót đi trêи sàn rất có tiếng vang.

Cô sợ Giang Ký Minh nghe thấy tiếng sẽ quay đầu lại, nên gần như nhón chân mà đi. Cực kỳ vất vả, nhìn cũng vô cùng buồn cười.

Lo lắng đề phòng, một phen thật cực khổ mới đến được sau lưng anh.

Bàn chân rón rén ngừng lại.

Tiếng gót giày đạp trêи sàn lanh lảnh một tiếng, không nặng không nhẹ truyền vào tai anh.

Người trêи ghế sô pha nghe mà sững sờ.

Tống Phưởng thừa dịp anh chưa quay lại, tay phải rảnh rỗi đưa lên che mắt anh.

Hàng mi dài chọc vào lòng bàn tay ngưa ngứa.

Tống Phưởng biến giọng, lời thoại cũ kỹ, “Anh đoán xem em là ai.”

Người bị bịt mắt cong khóe môi, chậm chạp nói: “Bạn gái của anh.”

Tống Phưởng cắn chặt môi, nén không bật cười, “Bạn gái anh là ai thế?”

Cổ tay dán lên sống mũi anh bị một bàn tay lớn nắm chặt, lôi kéo, người phía trước quay đầu nhìn cô.

Bên trong con ngươi đen nhánh phản chiếu gương mặt cô.

“Tống Phưởng.”

Hơn một tuần lễ không gặp, dường như anh thay đổi, mà cũng như không thay đổi gì.

Tống Phưởng ngồi vào bên cạnh anh, cười: “Hoạt động bị hủy vào phút chót nên em đổi thời gian, hôm nay vừa về.”

“Sao không nói với anh?”

“Em muốn làm anh bất ngờ mà. Đúng rồi, cho anh này ――” Cô cầm hộp giấy màu nâu đưa anh, “Em nghe nói anh rất thích ăn chocolate, thành phố S có một xưởng chocolate rất ngon, em phải xếp hàng lâu ơi là lâu mới mua được đấy.”

Cái “nghe nói” này của cô cũng là nghe được từ fangirl của Giang Ký Minh trêи mạng.

Tập đoàn fan vợ của Giang Ký Minh nắm giữ rõ ràng toàn bộ tin tức của anh, cái đề bài đơn giản “Loại đồ ăn A Thần thích nhất” hỏi bừa fan nào cũng biết.

Trêи hộp giấy màu nâu in một vài chữ tiếng Anh màu trắng hình bông hoa.

Giang Ký Minh cụp mắt nhìn, đầu nhỏ Tống Phưởng ghé đến, nhìn anh không chớp mắt, “Vui không không A Thần?”

“Vui lắm.”

Tống Phưởng cũng chẳng biết vì sao, nghe anh nói mà tâm trạng mình cũng như bay lên chín tầng mây. Mắt hoa đào cong cong, đuôi mắt nhấc cao, một đôi tay vòng qua cổ anh, sán qua thơm nhẹ lên má anh.

“Em cũng rất vui.”

Chỉ cần gặp được anh, em lập tức vui vẻ.

Một bên khác.

Bàn Tử vội vã chạy đến phòng của mình, lấy ra một thỏi son kem từ trong ngăn kéo.

Chân mập chạy từ lầu hai xuống lầu một.

Cậu ta chạy nhanh, vội vàng không nhìn đường, mới vừa xuống cầu thang xoay người một cái, đúng lúc đụng phải người Hầu Tử.

Thịt mỡ va vào xương, hai người đều đau.

Hầu Tử rú lên, tính tình không tốt: “Cmn sau này đi đường thì phải nhìn đường biết không?! Cậu nói xem đây là lần thứ mấy cậu đâm tôi rồi, trong lòng cậu có nhớ số abcdefg không?!”

Bàn Tử có chuyện quan trọng phải làm, không có thời gian đấu võ mồm với cậu ta, quăng lại một câu “Tôi lười bb* với cậu.”, liền định đi về phía ghế sô pha bên kia.

(*) Đổ lỗi cho bên kia nói chuyện bừa bãi, làm tổn thương bạn.

Hầu Tử cảm thấy sai sai, đi theo sau cậu ta, hỏi, “Cậu định giở trò gì vậy?”

“Tôi muốn đi ――” Bàn Tử còn chưa nói xong bỗng nhiên nhớ ra gì đó, lùi lại vài bước đi đến tấm gương trêи vách tường, mở thỏi son định đánh lên môi.

Cảnh tượng này suýt thì chọc mù mắt Hầu Tử, một đôi tay vội vàng đè tay mập cầm son.

“Đm, cậu đánh son làm cái mẹ gì thế Trần Húc?!”

“Xin cậu hãy buông tay, tớ phải đi thu hoạch trái cây tình yêu đây.”

“Thu hoạch trứng* tình yêu của cậu thì có!” Lại hỏi cậu ta: “Có phải cậu muốn đi tìm Soraka không?!”

(*) Trứng mà mọi người kêu rụng trứng á…

“Nói thế cũng nói, không tìm cô ấy thì tôi đánh màu tình yêu số 503 làm ――” Bàn Tử chợt dừng lại, mắt nhìn chằm chằm hai người trêи ghế sô pha. Cô gái đang ôm cổ người đàn ông, cười hì hì in một nụ hôn xuống gò má anh.

? ? ? ? ? ?

Bàn Tử đột nhiên quay đầu, suýt thì trẹo cổ.

Hai người anh anh em em trêи ghế sô pha cách đó không xa chính là nữ thần và đội trưởng của anh ta.

“Ủa đạ mấu?!”
Bình Luận (0)
Comment