Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người

Chương 42

Mùng một đầu năm.

Giao thừa đêm qua, Tống Phưởng và Tống Huyên ở cùng ông bà ngoại. Theo như đạo lý ‘mưa móc đều dính’, hôm nay là mùng một năm mới, đương nhiên hai chị em phải đến phía nam ở cùng ông bà nội.

Ăn cơm trưa ở nhà bà ngoại xong, mẹ Tống đưa hai người xuất phát.

Nhà bà ngoại ở phía bắc, nhà bà nội ở phía nam. Khoảng cách một bắc một nam hơi xa. Cũng may thành phố I không lớn, đi xe hơn nửa tiếng là ba người đến nơi.

Hôm nay nhà bà nội khá đông người.

Con cháu tụ tập một chỗ, ngồi kín phòng khách.

Hai ông bà vừa thấy Tống Phưởng và Tống Huyên thì liên tục vẫy tay để bọn họ đến ngồi cạnh mình.

Bố Tống xua tay với hai người ra hiệu qua chỗ ông bà đi, rồi không để ý đến hai người nữa, lập tức đi đến trước mặt mẹ Tống. Một tay ông nhận lấy áo khoác trong tay mẹ Tống, một tay bóp vai cho bà.

Mẹ Tống cũng tự nhiên hưởng thụ, chỉ một bên vai khác, “Bóp bên này cho tôi nữa, mỏi chết mất.”

Bố Tống rất nghe lời, bà nói xong lập tức đưa tay vắt áo khoác phủ lên vai bên đó.

Vung một đợt thức ăn chó cao tuổi.

Một bên khác.

Tống Phưởng và Tống Huyên ngồi cạnh ông bà nội.

Bà nội rất thú vị, kéo tay Tống Phưởng, mặt đầy vui mừng: “Nghe bố cháu bảo bây giờ cháu ở riêng ở thành phố A, không ở cùng với bọn họ? Ây da, bé cưng của bà lớn thật rồi, lớn thật rồi.”

Tống Phưởng cười bất đắc dĩ: “Bà nội, cháu sắp 24 rồi mà.” Sắp 24 rồi, cô muốn không lớn cũng không được.

Bác gái cả ở bên bóc cam nghe vậy cười: “Đã 24 còn chưa thấy cháu đưa bạn trai về nhà nhỉ?”

Còi báo động trong lòng Tống Phưởng kêu to.

Đến rồi đến rồi.

Chủ đề tuyệt đối không thể tránh khỏi khi ăn Tết —— công việc và bạn trai.

Cô cả: “Phưởng Phưởng lớn lên xinh đẹp như thế, lo gì mà không tìm được đối tượng.”

Bác gái cả: “Xinh đẹp thì xinh đẹp, tầm mắt quá cao cũng không được. Cháu nhìn con gái hàng xóm nhà mình đi, lúc trẻ ỷ mình xinh đẹp, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn thành gái ế. Bây giờ chạy bốn phía cũng không gả đi được.”

Lời này càng nói càng không thích hợp, bác cả nhíu mày ngắt lời vợ mình, nghiêm nghị nói: “Tết nhất rồi bà nói hươu nói vượn cái gì ở đây đấy?!”

Bác gái cả cũng tự biết nói quá, áy náy cười với Tống Phưởng: “Phưởng Phưởng à, bác vụng miệng, cháu không cần để ý đâu.” Nói xong hình như không cam tâm, nói: “Người lần trước bác giới thiệu cho cháu có điều kiện tốt biết bao, nhân viên công chức lại có nhà có xe. Cháu nói xem cháu không vừa ý ở điểm nào!”

Đối tượng lần trước bà ta giới thiệu cho Tống Phưởng, dưới cái nhìn của bà ta có thể nói là điều kiện nhân viên công chức hơn mười phần có thừa với cái nghề tự do của Tống Phưởng.

Lời bác gái cả nói có ý sâu xa: “Ừ! Đúng là cậu ta hơi lùn chút, dáng dấp có vẻ già chút, nhưng Phưởng Phưởng à, nhìn người không thể nhìn bề ngoài ——"

Tống Phưởng ngắt lời bà ta: “Bác gái, nhưng cháu và anh ta không hợp.” Cô thích trang điểm, bản chất công việc cũng liên quan đến trang điểm nhưng đối phương lại tôn thờ câu nói tiêu biểu “Cô gái tốt không trang điểm”của thẳng nam ung thư. Nói cô hợp với anh ta kiểu gì đây.

Cô vẫn cho rằng, yêu cũng tốt kết hôn cũng được, hai người có thể ở bên nhau nhất định có tam quan như nhau, tính cách đôi bên cũng có thể hòa hợp chung tiền đề trêи. Nếu không dù ép buộc hai người ở bên nhau cũng là một loại tra tấn lẫn nhau.

Bác gái cả còn muốn tiếp tục, có ý dùng sự dạy dỗ ân cần của mình cứu vãn tư tưởng cực đoan của nữ thanh niên chưa lập gia đình, “Ôi dào, ở chung nhiều rồi cũng luyện thành hợp thôi. Bác bảo cháu này, Tiểu Lý đó rất thích cháu đấy, cháu ——“

“Đủ rồi, đủ rồi” Ông nội vẫn luôn không lên tiếng cắt ngang bác gái cả lải nhải, ông duỗi tay xoa đỉnh đầu Tống Phưởng, nói: “Bé cưng nhà ta xinh đẹp còn thiện lương, nhất định có thể tìm được một người bạn trai phù hợp nó thích.”

Ông nội vừa dứt lời thì bố Tống mẹ Tống đi vào phòng khách.

Cô cả vừa thấy hai người bọn họ liền cười, “Phưởng Phưởng tìm được thì thế nào, có khi trong mắt hai vị kia thì người xứng với con gái bọn họ còn chưa ra đời đâu!”

Mọi người cười ha ha.

Bác gái không nói nữa.

Bà ta bóc cam đưa cho con trai ngồi cạnh, nghĩ thầm, muốn chống mắt lên nhìn xem cuối cùng nó có tìm được đối tượng hợp nhau hay không đây.

Cuối cùng mọi người cũng bỏ qua đề tài Tống Phưởng.

Lại tới khâu không thể tránh khỏi —— việc học.

Thế hệ này Tống Huyên là một học bá của nhà họ Tống, lần nào Tống Huyên cũng gánh đau vai không dám nói gì. Lần này tiến bộ lớn như vậy đương nhiên phải khoe khoang một phen cho đã.

Các thân thích hỏi thành tích từng người xong, Tống Huyên nhỏ nhất, hỏi cậu ở cuối cùng.

Các thân thích: “Tiểu Huyên, thành tích cuối kỳ lần này thế nào?”

Tống Huyên hếch cằm lên một góc lớn, trái lại giọng điệu không hề thích chí: “Hòm hòm ạ, cũng trong top 100 thôi.” Công lực làm màu của thằng nhóc này đúng là đuổi kịp nhân vật chính trong truyện tranh.

Các thân thích kinh ngạc: “Tiến bộ nhiều thế cơ à? Không tồi không tồi.”

Tống Huyên hếch cằm cao hơn, chẳng sợ sái cổ.

Bà nội ở cạnh nhìn cháu ngoan, cười hỏi: “Thế lần này Tiểu Huyên thi toán được bao điểm?”

Nụ cười của Tống Huyên cứng đờ trong chớp mắt. Vài giây sau, cái cằm hếch cao trở về góc độ bình thường, cậu đưa tay cầm một quả cam trêи bàn trà lên, cười tủm tỉm nói với bà nội: “Bà nội! Tiểu Huyên bóc cam cho bà nha!”

Bà nội cười, xoa đầu cậu: “Ừ.”

Cậu yên lặng bóc cam, không hó hé gì.

Sau này thật thật thật sự không tiếp tục làm màu nữa đâu QAQ

...

Ăn tối xong, họ lại nói chuyện với hai ông bà một lúc lâu, thấy thời gian không còn sớm mới đứng dậy chuẩn bị về nhà bà ngoại.

Bố Tống và Tống Huyên vốn ở lại nhà bà nội nhưng bố Tống lo lắng mẹ Tống lái xe lâu lại đau vai nên xung phong nhận làm grabcar cho hai mẹ con, về phía bắc cùng họ.

Giao thông tối mùng một đầu năm cũng không ách tắc, cực kỳ thông thoáng.

Rất nhanh đã đến nhà bà ngoại.

Xế chiều ông bà ngoại đến nhà bác cả nên không ở nhà.

Mẹ Tống mệt mỏi cả ngày, xoa cái cổ đau nhức, đi vào phòng nghỉ ngơi. Bố Tống cũng hấp tấp đi vào sau mẹ Tống.

Phòng khách to như vậy chỉ còn lại một mình Tống Phưởng.

Cô ngồi trêи ghế sô pha bật TV lên.

Thời gian này chính là thời điểm gala lễ hội mùa xuân được phát sóng trêи bốn đài truyền hình lớn.

Các ngôi sao tuyến hai, tiểu hoa thịt tươi tập hợp một chỗ, ganh đua sắc đẹp, cố gắng đạt rating thứ nhất.

Lần thứ ba Tống Phưởng ấn điện thoại sáng lên vẫn không có thông báo gì, cô nhìn chằm chằm vài giây mới lại ấn tắt.

Cô cầm điều khiển từ xa trong tay đổi kênh.

Là gala cuối năm trêи kênh X.

Trong màn ảnh, nữ ca sĩ đang nổi hát tình ca cùng tiểu thịt tươi Từ Kiệt đang hot.

Hóng hớt theo lời thiên hậu nhỏ Khương Hiểu thì Sở Hợp và Từ Kiệt tham gia một show thực tế ngôi sao yêu nhau. Hai người ở trong show rất ngọt, siêu nhiều fan CP, từng người cũng hot lên không ít.

Khương Hiểu còn nói, fan only của mỗi người không hòa thuận với fan CP, cấu xé nhau rất đáng sợ, trở thành đề tài câu chuyện nói hăng nhất trong giới fan hiện giờ.

Tống Phưởng nhìn TV.

Nam thanh nữ tú, bốn mắt nhìn nhau rất ngọt ngào, rất thâm tình. Nhưng Tống Phưởng vẫn nhớ trong gala cuối năm trêи truyền hình nào đó, vị nhân vật nam thâm tình này cũng đối mặt song ca như thế với tiểu hoa nào đó. Người khác nhau vẫn có thể duy trì ánh mắt thâm tình không đổi, đúng là công lực lợi hại.

“...Tình yêu trôi qua từng kẽ tay, còn muốn nói lời tạm biệt nhau, không đủ thời gian để đến yêu em...”*

(*) Lời bài hát “Tình Yêu Quảng Đảo” của Mạc Văn Úy, Trương Hồng Lượng

Giấy màu bay bay trêи sân khấu.

Âm thanh khán giả dưới đài ủng hộ ầm ĩ.

Đèn neon chiếu xuống.

Đôi tình nhân tai tiếng nhất hiện nay đối mặt hát tình ca.

Ống kính đảo qua fan CP hàng trước, một đám mắt nhìn thắng tràn ngập tình yêu.

Tống Phưởng thu tầm mắt lại, lần thứ tư mở điện thoại.

Có mấy thông báo, lướt tới lướt lui đều là các tin nhắn chúc năm mới vui vẻ linh tinh.

Cô trả lời từng cái một, thở phào một hơi, ném điện thoại qua một bên.

Gì chứ.

Hôm nay không nhận điện thoại của cô thì thôi, còn không trả lời lại tin nhắn, qua loa như “Ừ” “À” “Ờ” cũng không có!

Cô không cam lòng lại mở khóa điện thoại.

Khung thông báo trêи cùng trống trơn.

Cô click mở lịch sử trò chuyện, chỉ có khung thoại xanh lá cây của cô, anh chưa trả lời lại tin nào.

Đậu má!

Bạn gái nhậm chức lâu rồi không được coi trọng phải không!

Bạn gái đại nhân thở hổn hà hổn hển tựa vào ghế sô pha phụng phịu.

Bố Tống đi ra thấy con gái nhìn điện thoại như nhìn kẻ thù, nói: “Nó nợ con tiền à?”

Tống Phưởng bĩu môi, hừ hừ hai tiếng, không nói chuyện.

Không phải nợ tiền con! Mà nợ ‘chúng con’!

Màn hình vốn tối đen bỗng tự động sáng lên vì một tin nhắn mới, trái tim Tống Phưởng lập tức bay lên. Khi cô thấy tên người gửi thì trái tim lại trùng xuống. Rồi đọc hết nội dung tin nhắn người kia gửi đến, trái tim lại bay lên tiếp.

Bay lên hạ xuống, mấy cái vừa đi vừa về còn kϊƈɦ thích hơn ngồi cáp treo.

[Tống Phưởng: Năm mới vui vẻ ^^]

[Đàm Nghê: Em cũng vậy nhé.]

[Đàm Nghê: Đợt này hãng V muốn tìm một beauty blogger trong nước đại diện trang điểm cho nhãn hiệu liên danh. Bọn họ muốn chị đề cử một người, chị muốn đề cử em. Không biết em có ý hướng này không?]

Hãng V chính là thương hiệu đã mở một cửa hàng pop-up làm đẹp ở thành phố A lần trước.

Nhãn hiệu lớn rất nổi tiếng trêи thế giới.

Tống Phưởng dùng sức nuốt nước bọt, trái tim mãi không ổn định lại được, tay không ngừng run như đột nhiên bị Parkinson.

Bố Tống ở bên thấy biến hóa tốc độ của cô cũng ngạc nhiên, lo lắng hỏi: “Phưởng Phưởng, con, con không sao chứ?”

“Không, không sao ạ.”

Chẳng qua con bị đĩa bánh này rơi xuống đầu nên hơi choáng.

Tống Phưởng run tay nhắn lại, gõ sai chữ nhiều lần vì quá hồi hộp.

Trả lời xong, vài giây sau Đàm Nghê lại gửi tin nhắn tới, nói chờ qua năm mới sẽ thương lượng công việc cụ thể với nhãn hàng.

Tống Phưởng liên tục nói cảm ơn, còn thầm nghĩ nếu tốc độ trả lời của tên bạn trai không đáng tin cậy kia nhanh bằng chị Đàm thì có phải tốt không.

Nói cũng thật khéo, cô vừa nghĩ vậy thì màn hình điện thoại vừa hơi tối đi lại sáng lên tiếp, không ngừng rung lên trong tay cô.

Trêи đó lóe lên ba chữ: Giang Ký Minh.

Trái tim Tống Phưởng vừa thả lỏng lại lập tức vùng lên.

Ông trời ạ, ngồi tàu lượn siêu tốc khủng bố nhất thế giới cũng không bằng.

Tần suất run tay càng khiến bố Tống nhìn mà sợ hãi, ông không đùa nổi, đi đến bên cạnh vuốt lưng cô, nói: “Phưởng Phưởng, con —— dù xảy ra chuyện gì cũng không sao, có bố ở đây, bố sẽ bảo vệ con.”

Tống Phưởng lại nuốt nước bọt, phất tay với bố Tống ra hiệu mình không sao. Tay lại run run nhấn lên màn hình.

Điện thoại kết nối, cô đặt điện thoại bên tai.

Yên tĩnh đến có thể nghe thấy âm thanh dòng điện.

Cô cũng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, không hiểu sao đập rất nhanh. Thịch thịch thịch, đập vừa rõ vừa nặng.

“Tống Phưởng.” Tên bạn trai không đáng tin nói chuyện.

Bạn gái đại nhân siết tay thành một nắm, căng thẳng muốn chết, nhưng lại giả vờ giọng điệu không kiên nhẫn: “Sao thế.”

Người trong điện thoại cười lên, như dán sát bên tai cô cười, tê dại: “Em nói muốn hôn anh phải không?”

Đầu Tống Phưởng trống rỗng.

Đột nhiên thứ gì đó lóe lên trong đầu, Tống Phưởng chợt đứng lên, lê dép phi nước đại ra ban công.

Bố Tống ở cạnh nhìn hơi sửng sốt.

Chẳng lẽ con gái ông ngu rồi sao...???

Tống Phưởng vội vàng mở cửa ban công ra.

Bên ngoài rất lạnh.

Cô tựa vào lan can nhìn xuống.

Người đàn ông dưới lầu mặc áo len màu be và trắng, bên cạnh có một chiếc vali nhỏ, anh đang cầm điện thoại trêи tay, ngẩng đầu nhìn cô.

Tống Phưởng siết chặt điện thoại, há hốc mồm, nói không ra được chữ nào.

Kinh ngạc đến thốt không ra lời.

Cái này đúng là.

Năm con gà may mắn.

Năm con gà siêu may mắn.
Bình Luận (0)
Comment