Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người

Chương 50

Mỗi câu Dư Lâm nói đều phải hơi gắng sức nâng tay phải lên, khoe khoang nhẫn kim cương bự trêи ngón giữa.

Đợi cô ta đi rồi, vẻ mặt siêu mẫu Triệu Nhụy một lời khó tả nổi. Cô ấy chậc chậc hai tiếng, nói với Tống Phưởng: “Cô ta cũng thật là —— vi diệu.”

Tống Phưởng chỉ cười không nói.

Quay chụp bắt đầu.

Sau khi chụp ảnh chung xong, mỗi người lại phải thay đổi trang phục, tẩy trang đổi kiểu trang điểm, đi chụp ảnh và quay video phỏng vấn riêng. Vất vả bận rộn suốt ba tiếng mới kết thúc công việc.

Nhân viên công tác đi báo kết thúc công việc hoạt động lần này.

Công việc ba người mẫu đã hoàn thành, họ vào phòng hóa trang tẩy trang, chuẩn bị rời đi.

Tống Phưởng vội vàng đến loạn.

.

Đổ nước tẩy trang lên miếng bông, lắc mạnh vài lần rồi đắp lên trêи mắt. Nhanh chóng xóa đi kiểu trang điểm mắt màu mè trêи mặt.

Trái lại Triệu Nhụy ở bên cạnh ung dung nhãn rỗi, hoàn toàn không sốt ruột như cô. Triệu Nhụy hỏi: “Sao lại vội thế? Đi hẹn hò hả?”

Tống Phưởng tháo miếng bông trêи mắt xuống, cười đáp: “Đúng rồi đó.”

Dư Lâm ngồi bên cạnh nghe vậy khựng lại, ánh mắt nhìn về phía Tống Phưởng vài giây mới thu lại.



Tống Phưởng tẩy trang, thay đồ xong, chào hỏi nhân viên công tác, đứng dậy rời đi.

Cô mở cửa ra đi được vài mét thì đụng phải Dư Lâm đang dựa vào tường hút thuốc khói mù mịt.

Dư Lâm để tóc dài, đuôi tóc uốn nhẹ, kiểu tóc này hợp với cô ta hơn trước kia, có phong lưu mà không phong trần. Cô ta kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, thấy Tống Phưởng đến thì thần thái tự nhiên nhìn cô cười, nhả ra vài vòng khói trong miệng.

Hành lang hẹp dài chỉ có hai bọn họ, không cần phải diễn làm gì.

Tống Phưởng thu lại ánh mắt, đi thẳng qua cô ta như không nhìn thấy.

Cô vừa đi được vài bước, giọng Dư Lâm phía sau lại vang lên: “Tống Phưởng, cô thật sự cảm thấy có thể ở bên anh ấy thật lâu ư?”

Không cần nói cũng biết ‘anh ấy’ là ai.

Tống Phưởng dừng bước, chậm rãi quay đầu lại.

Dư Lâm mở to mắt, nhìn thẳng vào mắt cô, môi đỏ hé mở: “Tống Phưởng, anh ấy đã nói những chuyện kia với cô chưa?” Cô ta nhìn chằm chằm Tống Phưởng vài giây, cười lên nói toạc ra: “Nhìn dáng vẻ này của cô, hẳn là chưa nói gì nhỉ. Hay là cô cứ hỏi tôi này, tôi biết hết những chuyện liên quan đến anh ấy mà.”

Tống Phưởng đánh giá cô ta từ trêи xuống dưới, cuối cùng chỉ đáp lại một chữ: “Ồ.”

Động tác trêи tay Dư Lâm dừng lại, “Cô ——”

“Nếu anh ấy muốn nói thì tự nhiên sẽ nói với tôi.” Tống Phưởng quay người lại, giọng nói lạnh lùng: “Dư Lâm, cô đã đính hôn rồi, đừng cứ mãi ngóng mắt về phía bạn trai tôi như vậy.”

Cô dứt lời, không đợi Dư Lâm trả lời đã rời đi.

Sắc mặt Dư Lâm bất ngờ.

Cô ta rít mạnh mấy hơi khói, dùng sức dập tắt tàn thuốc.

Cô ta tức đến ngứa răng.

Hiện giờ Dư Lâm cô ta đã bước được nửa chân vào nhà giàu, vị hôn phu cực kỳ bảo vệ cô ta, kiểm soát bình luận trêи mạng cũng tốt, Tống Phưởng kia cùng lắm chỉ hợp tác với thương hiệu mỹ phẩm V, ở bên tuyển thủ chơi game thôi chứ mấy? Làm gì có cửa so với cô ta?! Tống Phưởng có chỗ nào sánh được với cô ta chứ!

Dư Lâm nghĩ vậy xong, lòng mới thoải mái một chút.

Cô ta cúi đầu xuống, nhìn nhẫn kim cương đính hôn lớn đến chói mắt trêи ngón tay giữa bên phải của mình.

Càng thêm thoải mái.



Ông trời phù hộ bồ câu, hôm nay giao thông thông thoáng ngoài ý muốn, không hề có trở ngại.

Trước khi tới thời gian hẹn, Tống Phưởng thuận lợi đến được địa điểm.

Cô hớn ha hớn hở khoe khoang với Giang Ký Minh: “Lần này em siêu chưa, không hề trễ nha, còn sớm hẳn năm phút nhé.”

Giang Ký Minh cười nhẹ một tiếng, gọi cô: “Tống Phưởng.”

“Vâng, hử?”

“Ánh mắt người khác nhìn em giống trẻ down lắm đấy.”

“…”

Biểu cảm trêи mặt beauty blogger lập tức tém lại.

Cô thận trọng giương mắt, quét qua vẻ mặt người đi đường.

Khụ khụ khụ.

Dắt tay bạn trai, cô bước nhanh về phía trước không quay đầu lại: “Mau đi ăn cơm thôi, bận cả buổi sáng em đói chết mất thôi.”

Giang Ký Minh cười, để mặc cô kéo mình.

Ăn xong bữa tối, hai người đến rạp phim, chọn bộ phim mới ra để xem.

Là một bộ phim tình cảm nước ngoài, điểm trung bình trêи Douban rất cao.

Trong phim có tình tiết nam nữ chính hẹn hò, nữ chính bị mẹ bắt ở nhà luyện đàn, không thể đến điểm hẹn đúng giờ, khi chạy đến nơi đã trễ mất ba tiếng.

Tống Phưởng xem đến đó, thấp giọng nói với người bên cạnh: “Nếu em đến muộn ba giờ giống như cô ấy, chắc chắn anh sẽ cực kỳ tức giận, dỗ dành kiểu gì cũng không nổi.”

Đèn trong rạp đã tắt, chỉ mỗi màn hình lúc trắng lúc xanh, chiếu sáng rõ đường cong sườn mặt của anh.

“Không đâu.” Anh quay đầu nhìn cô, nói: “Chắc chắn lúc đó anh sẽ đợi em, không tức giận.”

Tống Phưởng hơi sửng sốt, quay đầu, cười: “Vậy lần sau em thử xem nhé?”

Tay cô đột nhiên bị người bên cạnh nắm, sức lực không nặng không nhẹ, như đang nhắc nhở cô điều gì đó.

Âm cuối vút lên, có chút lành lạnh: “Hửm?”

Một âm tiết đủ để Tống Phưởng sợ ngây ra. Cô ghé nửa người qua, sán đầu lại: “Em đùa một tí, đùa tí thôi mà, sao em dám để A thần leo cây tận ba tiếng chứ.”

Sắc mặt Giang Ký Minh lúc này mới hơi dịu lại. Anh hừ khẽ một tiếng, không nói chuyện, bàn tay mềm mại khẽ áp vào lòng bàn tay cô, năm ngón tay đan vào tay cô, mười ngón nắm chặt.

Nụ cười bên môi Tống Phưởng càng sâu hơn.



Khi hai người trở về khu dân cư đã khuya rồi.

Tống Phưởng đi giày cao gót cả ngày, chân hơi nhức, cô đứng dán vào Giang Ký Minh đợi thang máy.

Cùng lúc đó, huấn luyện viên anh B gọi điện thoại đến, thúc giục anh sáng mai về thành phố N sớm một chút để tham gia huấn luyện.

Đợi anh nghe điện thoại xong, Tống Phưởng hỏi: “Ngày mai anh đi lúc nào?”

Giang Ký Minh nhấn gọi thang máy, “Sáng mai.”

Tống Phưởng: “Đến nơi là phải tập luyện luôn?”

Giang Ký Minh đáp, “Chắc là vậy.”

Tống Phưởng ngẩng đầu nhìn anh, lòng hơi chua xót.

Làm tuyển thủ chuyên nghiệp thật vất vả.

Có bạn trai làm tuyển thủ chuyên nghiệp thật… Haiz.

Hàng mi dài của Giang Ký Minh rũ xuống, nhìn người trong ngực không chớp mắt. Anh im lặng thật lâu mới nói: “Tống Phưởng, chung kết lần này, bạn gái Hầu Tử đi theo đội đấy.”

Tống Phưởng run lên, “Theo đội?”

Giang Ký Minh: “Ừ, kết thúc bán kết cô ấy sẽ đến thành phố N cùng Hầu Tử.”

Tống Phưởng chớp mắt vài cái.

Cô… Hơi hiểu ý anh rồi.

Đúng lúc này, thang máy đến tầng 1.

Từ từ mở ra sau một tiếng ‘Ding’.

“À, tốt nhỉ.” Cô đứng thẳng người đi vào thang máy, “Thang máy đến rồi, mau vào thôi.”

Giang Ký Minh đứng im tại chỗ thật lâu mới nhấc chân đi vào.



Số trong thang máy không ngừng nhảy, mắt thấy số ‘15’ ngày càng gần, Giang Ký Minh lại mở miệng: “Tống Phưởng, chung kết lần này bạn gái Hầu Tử đi theo đội.”

Tống Phưởng cố nén cười, không nhìn anh, nói: “Vâng em biết rồi, anh mới nói mà.”

Giang Ký Minh: “Em ——”

Tống Phưởng điều chỉnh biểu cảm mới quay đầu lại, “Em sao cơ?”

Lời nói quanh quẩn bên môi thật lâu, cuối cùng cũng không nói ra.

Anh rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Không có gì.”

Thang máy đến tầng 15, Tống Phưởng đi ra ngoài.

Giang Ký Minh ở trong thang máy vẫn giữ dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Thật buồn cười.

Sau khi thang máy hoàn toàn đóng lại cô mới cười ra tiếng.

Giang Ký Minh.

Anh là đồ ngốc đấy à.



Tống Phưởng về đến nhà, mở tủ quần áo ra, bắt đầu sắp xếp hành lý.

Cô ước tính thời gian, lôi ra rất nhiều kit mỹ phẩm dưỡng da.

Đồ đạc lại bày đầy đất.

Điện thoại vứt ở ghế sofa vang lên.

Tống Phưởng kiễng mũi chân, cẩn thận vượt qua ‘bãi mìn’.

Là cuộc gọi của đồ ngốc ngạo kiều.

Cuộc gọi kết nối, Tống Phưởng lên tiếng trước anh, cười: “Không phải anh lại nói chuyện bạn gái muốn theo đội đấy chứ? Anh đã nói hai lần rồi đấy.”

Đầu kia không nói chuyện.

Tống Phưởng dọn dẹp quần áo trêи đất, “Mấy giờ sáng mai anh đi? Em tiễn anh ra sân bay.”

Đầu kim im lặng một lúc mới báo ra một khung giờ.

Tống Phưởng: “Vâng, vậy anh ngủ sớm chút đi. Em phải quay video trang điểm, cúp máy đây nha.”

Thật lâu sau anh mới đáp lại một tiếng “Ừm”.

Cúp điện thoại.

Cô vừa xem dự báo thời tiết bảy ngày tới ở thành phố N, vừa gọi điện thoại cho Uyển Uyển: “Uyển Uyển, cậu hỏi giúp tớ thông tin chuyến bay ngày mai của Giang Ký Minh được không?”



Hôm sau.

Giang Ký Minh dừng xe dưới khu nhà, chờ Tống Phưởng đi xuống.

Không lâu sau, cửa sảnh lớn bị đẩy ra, cô gái mặc áo len cổ tròn tối màu đi ra.

Ánh mắt Giang Ký Minh dừng lại.

Dừng ở trêи vali hành lý nhỏ màu bạc phía sau cô gái.

Rất lâu không dời mắt.

Tống Phưởng đi đến trước SUV.

Cô cong ngón tay gõ cửa sổ xe, cười: “Bác tài, mở giúp cốp sau cái nào, em phải cất vali.”

‘Bác tài’ lập tức mở cửa xe đi xuống, nhét vali cô vào cốp sau.

Hai người đi lên xe.

Giang Ký Minh khởi động động cơ, lái xe về phía trước.

Khéo làm sao, hôm nay bọn họ mặc áo len cùng màu.

Nếu như che đi logo trước ngực hai người thì nhìn rất giống áo đôi.

Tống Phưởng vừa chống đầu vừa cong mắt, dán mắt vào người đàn ông ở ghế lái, dáng vẻ fangirl mê muội.

Đèn đỏ phía trước sáng lên.

Chiếc xe chậm rãi dừng lại.

Người đàn ông ở ghế lái nghiêng đầu, cong khóe môi, “Tống Phưởng, mấy ngày này em không bận việc à?”

“Em từ chối hết rồi.” Tống Phưởng rất nịnh bợ, nói: “Làm gì có chuyện nào quan trọng bằng trận chung kết của anh.”

Mặt người đàn ông sáng lên, đưa tay xoa đầu cô.

Đường cong khóe môi Tống Phưởng càng lên cao.

*

Mấy người RG thấy Tống Phưởng đến đều rất kinh ngạc.

Bọn họ đánh giá trêи dưới hai người một vòng, tặc lưỡi: “Tới thì cứ tới thôi, lại còn phải show áo đôi nữa?”

Ông đây muốn đá bay bát cẩu lương này! Không ăn đâu!

Tống Phưởng nhìn thoáng trong phòng, hơi nghi ngờ.

Cô hỏi Hầu Tử: “Bạn gái anh đâu? Ở trêи tầng chưa xuống hả?”

Hầu Tử khó hiểu: “Trêи tầng gì? Cô ấy vốn không đến mà, cô ấy đến thành phố S công tác rồi.”

Tống Phưởng sững sờ.

Lúc sau, cô chậm rãi quay đầu nhìn người bên cạnh.

Ánh mắt mang vẻ chất vấn.

Không phải ngài khăng khăng nói bạn gái Hầu Tử đi theo đội ạ? Nhắc lại hẳn hai lần? Ờ? Thế người đâu?

Giang Ký Minh ho nhẹ hai tiếng, xiên một miếng dưa hami đưa đến bên miệng Tống Phưởng: “Ngọt lắm này.”

Tống Phưởng nhìn anh một lúc lâu mới há miệng nuốt dưa hami vào bụng.

Ừm, đúng là ngọt thật.
Bình Luận (0)
Comment