Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người

Chương 57

Đến thành phố O là quyết định đột nhiên nảy ra.

Ngày đó bọn họ nhàm chán ngồi ở sofa lãng phí thời gian.

Tống Phưởng tựa vào vai anh lướt điện thoại, Giang Ký Minh cầm tay cầm chơi Halo 5: Guardians*, Demacia nằm trêи đùi Tống Phưởng cụp mắt, ngửi mùi quế thoang thoảng từ máy xông tinh dầu mà buồn ngủ.

(*) Halo 5: Guardians là một trò chơi video bắn súng góc nhìn thứ nhất được phát triển bởi 343 Industries và được Microsoft Studios phát hành cho Xbox One. Mục nhập chính thứ năm và tổng thể thứ mười trong loạt Halo, nó được phát hành trêи toàn thế giới vào ngày 27 tháng 10 năm 2015.

Anh điều khiển nhân vật trong game cầm súng tiến quân lên con tàu chiến màu xanh, có lúc ném lựu đạn, có lúc xoay màn hình để bắn thẳng vào đầu kẻ địch đang tiến về phía nhân vật. Từng khung hình xoay chuyển, xem cái này quáng mắt hơn xem LOL luôn.

Tống Phưởng thu tầm mắt, nhắm mắt lại, bên tai cô là âm thanh nền ‘cortana’ cortana’ của trò chơi, chẳng hiểu gì.

“Giang Ký Minh.”

“Ơi.”

Bùm, lại một tiếng súng vang lên.

Cô mở mắt ra, quay đầu nhìn anh, “Chúng ta đi du lịch đi.”

Tay anh khựng lại, nhân vật trong game suýt nữa cũng bị dính chưởng, may anh phản ứng nhanh mới tránh thoát nguy hiểm.

"Du lịch?"

“Đúng thế,” cô nói, “Ru rú ở nhà mãi chán đến dài cả tóc rồi.”

Hai người vẫn luôn bận rộn, khó lắm mới có thời gian nghỉ dài hạn lại không biết làm gì cho được. Ngày ngày ở lì trong nhà, cùng lắm buổi tối ra ngoài dắt chó đi dạo, rất thanh thản nhưng không tránh nổi quá nhàn rỗi.

Giang Ký Minh không có cảm giác gì với việc du lịch này, nhưng Tống Phưởng nói muốn đi, anh sao có thể từ chối, nên đồng ý rất nhanh.

Tống Phưởng dùng điện thoại lên mạng tra địa điểm du lịch thích hợp trong nước.

Tìm kiếm hơn nửa ngày, cô vừa ý mấy cái, mãi không quyết được.

Trong lúc cô do dự, người bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Chúng ta đến thành phố O đi.”

Tống Phưởng sững sờ.

Thành phố O là cố đô nổi tiếng, thành phố phong thủy vô số người tài.

Thành phố này cũng vừa vặn là một trong số nơi cô ưng ý, mỗi tội là xếp hạng cuối cùng.

Cơ mà —— hiếm khi thấy anh để ý đến chuyện gì ngoài thi đấu.

“Ok, vậy thì thành phố O đi.”

Cô quay lại điện thoại tìm kiếm ‘Hướng dẫn du lịch thành phố O’.

Quân địch trong trò chơi đột kϊƈɦ đến, hệ thống nhắc nhở của trò chơi ở trêи góc, bùm bùm bùm, lại hạ gục ba tên.

Nói đi du lịch là đi luôn.

Buổi chiều cô vừa nói muốn đi du lịch xong, buổi tối đã đặt xong vé đường sắt cao tốc, bắt đầu sắp xếp hành lý.

Chỉ đi vài ngày, Tống Phưởng mang kit skincare và bộ du lịch nhỏ.

Sắp xếp được một nửa, Tống Phưởng chợt nhớ đến một vấn đề quan trọng —— bọn họ đi du lịch, vị chó tinh size lớn trong nhà nên gửi đi đâu.

Giang tiên sinh đáp lại vấn đề trên: “Ném nhà.”

Ném nhà? Nhà làm gì có ai, anh định bỏ đói nó à.

Không biết Demacia nghe có hiểu hay không mà cả hai tai dựng lên nhào vào lòng Tống Phưởng, lè lưỡi ɭϊếʍ lòng bàn tay cô.

Cả lòng bàn tay đều là nước bọt của nó, Tống Phưởng vừa rút khăn ra lau vừa mới với Giang Ký Minh: “Trong nhà không có ai, anh để ma chăm nó à?”

“Cho lên tầng 16, buổi chiều có người đến đón.”

Tống Phưởng ngẩng đầu nhìn anh: “Người bạn kia của anh hả?”

Trước đó đã từng nghe anh nói, khi anh ra ngoài thi đấu hoặc tập huấn vắng nhà đều gửi Demacia tại nhà một người bạn nào đó, để người ấy chăm sóc nó.

“Ừ.”

Tống Phưởng vẫn gật đầu, vuốt lông Demacia, dịu dàng: “Em ở nhà người khác phải ngoan đấy nhé.”

Demacia gâu gâu hai tiếng, lè lưỡi, bắt đầu ɭϊếʍ lòng bàn tay khác của Tống Phưởng.

Cô vội nâng tay lên không cho nó chạm vào, rút khăn giấy ra lau, trách mắng: “ɭϊếʍ gì mà ɭϊếʍ, kem tay chị bôi bị em ăn hết rồi đây này! Chó hư!”

Demacia bị mắng, ngồi xổm trêи mặt đất, mặt chó nhỏ rầu rĩ rủ xuống, cuối cùng cũng ngoan ngoãn.

Phụ nữ trở mặt như lật bánh tráng, vừa mới nói chuyện dịu dàng như gió xuân với nó, bây giờ giọng nói lại lạnh lẽo như gió tháng mười hai rét thấu xương. Thật đáng sợ, thật đáng sợ.

Lúc này đoàn người ăn dưa Giang Ký Minh đi ngang qua.

Demacia ngẩng đầu, chờ mong anh có thể nói vài lời hay với nó.

Nào ngờ, Giang Ký Minh chỉ lạnh lùng nhìn xuống nó, nhìn có vẻ hơi hả hê: “Hờ, đáng đời.”

Nó sắp phun ra một lít máu chó mất.

Anh đút hai tay trong túi quần, duỗi chân dài đá ʍôиɠ chó, nói: “Đi tìm người tình Samoyed hàng xóm của mày đi.” Đừng suốt ngày dính vào bạn gái anh làm nũng làm khờ.

Nó nhìn Tống Phưởng, lại nhìn chủ nhân vô tình của mình, thật lâu mới đứng lên, lưu luyến không rời cụp đuôi rời sân khấu.

Tống Phưởng đứng trước bàn trang điểm chiết đồ.

Cô vừa chiết đến kem mắt, đằng sau có người dính sát đến, hai tay ôm chặt eo cô, hằm dưới chống lên xương bả vai cô.

Tóc ngắn của anh dán vào cổ cô, hơi đâm đâm ngưa ngứa.

Ở chung lâu, cô sớm quen với việc thỉnh thoảng anh thân mật, phần lưng áp vào ngực anh rất tự nhiên.

Trêи bàn bày đầy đồ dưỡng da rồi trang điểm lộn xộn, cô vừa bỏ đồ chiết vào túi trang điểm vừa hỏi anh: “Lại sao vậy?”

“Bây giờ em rất quan tâm Demacia nhé.” Anh trầm giọng, dừng rất lâu mới nói tiếp: “Quan tâm hơn cả anh nữa.”

Tống Phưởng nghe xong không nhịn được cười phì ra tiếng.

Cô giương mắt nhìn chàng trai trong gương, “Giang Ký Minh anh tém tém lại chút, suốt ngày tranh giành người yêu với Đần là sao hả.”

Cô chỉ sợ câu tiếp theo anh sẽ hỏi ‘Demacia và anh cùng rơi xuống nước em sẽ cứu ai?’.

“Em tưởng trước anh thương nó lắm cơ mà.”

Avatar Wechat lúc trước là Demacia, mình ăn thức ăn ngoài nhưng làm thức ăn chó dinh dưỡng phong phú cho Demacia, thương nó như con trai ruột, giờ sao? Ke ke, vừa thấy Demacia đã viết hai chữ ‘Ghét bỏ’ lên mặt rồi, cực kỳ có phong độ của cha dượng ác độc.

“Bởi vì ngày trước nó ngoan, bây giờ rất đáng ghét.”

“Em thấy bây giờ nó vẫn ngoan mà.”

“Ngoan à?” Giang Ký Minh cười lạnh, “Em thấy con chó nào ngang mà xen vào nụ hôn của chủ nhân chưa?”

Anh đang nhắc bốn ngày trước.

Hai người đứng trong phòng bếp hôn nhau.

Demacia bên ngoài gâu gâu gâu ba tiếng không ai để ý, ngoe nguẩy đuôi đi đến.

Nó ngẩng đầu. Hả? Hai người kia đang làm gì đấy? Đầu dính vào một chỗ. Nè nè nè, hai vị chú ý một chút được không dọ, trong này còn có chó, đúng đúng, bên cạnh hai người có chó đấy nhé.

Tống Phưởng đánh hai cái lên ngực Giang Ký Minh.

Cô liếc mặt xuống dưới, ra hiệu Demacia tới.

Giang Ký Minh như thật sự không nhìn thấy, tay ấn gáy cô, tiếp tục hôn sâu.

Tống Phưởng bị hôn đến chóng mặt, quăng Demacia bên chân xem kịch ra sau não.

Đại nhân cẩu bị xem nhẹ rất tức giận.

Lại gâu gâu to bốn lần.

Không ai để ý.

Thế là chân chó bước lên, há miệng, cắn ống quần Tống Phưởng, kéo Tống Phưởng không quan tâm ngó ngàng sang bên cạnh.

Sức lực của nó không nhỏ.

Tống Phưởng lảo đảo một cái, suýt thì ngã xuống, may có Giang Ký Minh đỡ lấy cô.

Cuối cùng, Giang Ký Minh vẫn nới lỏng vòng ôm, trơ mắt nhìn chó mình nuôi kéo bạn gái mình ra khỏi ngực mình.

Mặt anh trầm đến mức không thể nhìn nổi, khóe môi căng chặt, như một tòa núi lửa một giây sau là phun trào.

Tống Phưởng ngồi xổm người xuống, nhìn thấy bát ăn chó bên cạnh nó, hỏi: “Đói hả?”

“Gâu gâu gâu.” Dạ dạ.

Cô đứng dậy, lấy thức ăn chó đã chuẩn bị từ trước trong tủ lạnh ra, bỏ vào nồi hấp, không lâu sau đã chín.

Đồ ăn đặt trước mặt Demacia.

Nó thở phì phò ăn gấp, xem ra thật sự đói bụng.

Ăn được một nửa, trêи đỉnh đầu nó vang lên một giọng nói lạnh nhạt, từng chữ như vụn băng nhả ra từ kẽ răng, không có chút tình cảm nào: “Demacia, hôm nay mày bỏ thừa một miếng là tao sẽ ném mày xuống từ tầng 15.”

Lời này cực kỳ có tính uy hϊế͙p͙, dọa Demacia không dám động.

May mà nữ chủ nhân ngọt ngào ấm áp lên tiếng: “Anh dọa nó làm gì hả Giang Ký Minh.” Cô vuốt lông nó, “Ngoan, ăn tiếp đi, chị sẽ không để anh ấy quăng em xuống.”

Lúc này trái tim của nó mới thả lỏng, dám tiếp tục ăn cơm.

Giang Ký Minh hừ lạnh tiếng mũi.

Có thể nói là vô cùng phiền chán.

Tống Phưởng nhớ tới lần đó, môi cong lên, lúm đồng tiền lún sâu, “Em thật sự không biết… Anh thù dai vậy đó.” Lại còn thù chó nhà mình nữa, MID hàng đầu LPL thật là có tiền đồ.

Giang Ký Minh không nói chuyện, ôm cô không buông tay, nửa rũ mi không biết đang suy nghĩ gì.

Trêи bàn trang điểm thắp một ngọn nến thơm.

Ánh nến chập chờn, tản ra mùi hương dưa bở và lê đầu tiên, sau đó chút hương hoa lan Nam Phi chậm rãi xuất hiện, có chút lành lạnh nhưng lại như mang theo hương hoa quả ngọt ấm áp, ngửi bao nhiêu cũng không đủ.

“Sao vậy?” Cô nhìn anh.

“Không sao.”

Rõ ràng viết đầy có tâm sự trêи mặt lại nói mình không sao, nói dối chẳng chuyên nghiệp gì cả.

Anh không nói, cô cũng không ép, hai người rất ăn ý ở điểm này.

Qua một lúc lâu, cô gọi anh: “Giang Ký Minh.”

“Ừ.”

“Em đã từng nói chưa nhỉ, em rất thích rất thích anh.”

Anh khựng lại, chậm rãi mở mắt ra.

Sau đó, Tống Phưởng thấy chàng trai trong gương hơi giật khóe môi, vui vẻ trong mắt chậm rãi tràn ra: “Nói rồi, ngày em thổ lộ đó.”

Ngày tỏ tình.

Trước cây thông Noel.

Cô gái nhỏ rụt rè đi về phía anh, tay siết thành nắm tay nhỏ, yết hầu căng lên nhưng vẫn ép mình nói ra lời nói trong lòng, em cũng thích anh, là loại thích rất thích.

Không ai biết anh bên ngoài bình tĩnh nhưng tim đã đập rất nhanh sau khi nghe lời đó.

Lòng bàn tay anh cũng đổ mồ hôi.

Rất căng thẳng.

“Ừ.”

Cô rũ mắt, tiếp tục dọn dẹp đống bừa bộn trêи bàn.

Chỉ chốc lát sau, anh dán vào tai cô, dịu dàng nỉ non gì đó khiến tai cô lập tức vừa đỏ vừa nóng.

Cô hờn dỗi liếc anh một cái, nói: “Buông ra, em phải sắp xếp đồ, anh ôm em vướng víu lắm.”

Anh không đồng ý, càng ôm chặt hơn.



Ngày đến thành phố O, trời thành phố O mưa rả rích liên tục.

Toàn bộ bầu trời thành phố O bị mây đen bao phủ, không thấy nổi một chùm sáng le lói.

Đành chịu, thời tiết xấu, ngày đầu tiên đến thành phố O của bọn họ chỉ có thể trôi qua trong khách sạn.

Tống Phưởng ngồi trêи ghế sofa viết ‘Hướng dẫn du lịch thành phố O’ trước đó chưa viết xong.

Ngay khi cô đặt bút viết ra một danh lam thắng cảnh trong sách đã bị Giang Ký Minh bãi bỏ: “Không đi, chỗ đó chỉ lừa người nơi khác thôi.”

Cô ngạc nhiên, “Sao anh biết là lừa người nơi khác?”

“Bởi vì,” anh nhìn vào ánh mắt kinh ngạc đó, “Anh lớn lên ở thành phố O.”

“Hả?!”

Tống Phưởng choáng váng.
Bình Luận (0)
Comment