Tẩy Duyên Hoa

Chương 31


“Hoàng thượng, Tấn vương….

Tấn vương phi… bất cẩn rơi xuống nước rồi…”
Một tên thái giám thở hổn hển chạy tới, mới nói được nửa lời, hai bóng người trước mặt rất nhanh chỉ còn lại người mặc y phục màu vàng.
Trọng Khê Ngọ liếc mắt nhìn Trọng Dạ Lan đang vội vàng rời đi, còn mình không hề nhúc nhích quay đầu hỏi tiểu thái giám: “Có chuyện gì?”
Tiểu thái giám hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, thái hậu và Tấn vương phi đang ngắm cá trong vườn ngự uyển, không hiểu sao… vương phi lại rơi xuống hồ.”
Trọng Khê Ngọ cau mày, tiểu thái giám vội vàng nói: “Nhưng không nghiêm trọng lắm, Tấn vương phi… tự bơi lên bờ rồi.”
Trọng Khê Ngọ sửng sốt một lát, sau đó phất tay cho tiểu thái giám lui xuống, hắn vẫn chưa vội vàng rời đi, mà nói vào bóng tối: “Trần Uyên, ngươi đi kiểm tra xem.”
Thời gian chưa quá một chén trà Trần Uyên đã xuất hiện từ trong bóng tối, ghé vào tai Trọng Khê Ngọ nói vài câu.
Ánh mắt luôn ôn hòa của Trọng Khê Ngọ có chút lạnh lẽo: “Đúng là có gan làm loạn, thành thân rồi mà vẫn không biết thay đổi.

Thật sự xem cả hoàng cung này như thiên hạ của Hoa gia bọn họ hay sao?”
Hắn phất tay áo rời đi, nhưng lại đi ngược hướng với Trọng Dạ Lan.
Vừa đi tới bên cửa sổ một cung nọ, hắn nghe thấy một giọng nữ trong trẻo vang lên, mang theo vài phần khí thế không nói cũng rõ: “Hoang đường, chẳng lẽ đầu óc Hoa mỹ nhân hỏng rồi sao? Tại sao phụ thân ta phải biết chuyện của người trong hậu cung này?”
Bước chân chợt khựng lại, hắn dừng lại một chút, nép sang một bên, đồng thời ra hiệu cho Cao Vũ đang đi theo nín thở.

Tiếp đó hắn lại nghe thấy giọng nữ trong phòng khiến Hoa mỹ nhân trước giờ vẫn luôn kiêu ngạo và thiếu suy nghĩ trong cung của hắn tức muốn ói ra máu.
“Nếu Hoa mỹ nhân đã si mê không đổi với hoàng thượng, thì đừng để tâm trí ở nơi khác.

Đạo lí trung thành đến chết này không cần ta phải dạy đâu nhỉ?”
Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng bước chân, hắn sửng sốt, vô thức quay nghiêng người đi tới chỗ rẽ nơi góc tường.

Cho đến khi trong phòng không còn động tĩnh gì nữa, hắn mới quay đầu nhìn Cao Vũ phía sau, nói: “Không phải bọn họ lúc nào cũng bày ra vẻ tỷ muội tình thâm sao? Ngươi nói có phải Tấn vương phi biết trẫm ở đây rồi không?”
Cao Vũ cúi đầu, đảo mắt nói: “Nô tài… không biết.”
Lời nói ba phải huề vốn, Trọng Khê Ngọ cũng không truy vấn nữa, không nắm được trọng điểm, hắn cũng chỉ buột miệng nhắc đến, loại người này không đáng để mình bận tâm.
“Đi thôi, đến cung của mẫu hậu trước.”
2.

Duyên khởi
Trong tửu lâu, Trọng Khê Ngọ đang ngồi, nghe Lâm Giang trả lời, hắn nhíu mày một cái: “Ồ? Sao hoàng huynh lại xen vào chuyện của Mục gia?”
Lâm Giang do dự một lúc rồi nói: “Trước đó tiểu thư Mục gia đã trốn trong Tấn vương phủ, mới không thể bắt về ngục giam.”
Trọng Khê Ngọ cong ngón tay gõ gõ lên bàn một lúc rồi mới nói: “Hoàng huynh tuy dễ bị chuyện tình cảm làm mờ mắt, nhưng không phải là người không biết phân biệt phải trái đúng sai, ngươi đi tra xem liệu Mục gia có ẩn tình gì không.”
Lâm Giang cúi đầu tuân lệnh, Trọng Khê Ngọ vừa định đứng dậy rời đi, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng nói truyền đến: “Ở đâu ra một tên ăn mày thế này, dám chặn xe ngựa của Tấn vương phủ, ngươi muốn chết à?”
Hắn cau mày, hắn không thích quan liêu với tác phong chèn ép dân thường này, nên lại quay bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Vừa đi tới cửa sổ đã thấy một bóng hình quen thuộc chầm chậm bước xuống xe ngựa.
Bỗng dưng trong lòng hắn cảm thấy có chút buồn cười.

Trùng hợp như vậy sao?
Nhưng nằm ngoài dự liệu của hắn, một Hoa Thiển trước giờ luôn kiêu ngạo tự đắc thân phận của bản thân, vậy mà bây giờ lại vì một kẻ ăn xin nói đỡ cho nó.
Vài ba câu nói thôi mà đã đuổi được tên thương nhân gây sự, còn nhờ thị vệ của mình đưa người ăn xin đến y quán.

Tên ăn mày đó cũng tỏ ra khá bất ngờ, cứ mãi nhìn theo bóng lưng Hoa Thiển rời đi.
Hắn nhếch môi, vị thiên kim Hoa phủ này này sau khi thành Tấn vương phi đã thông minh lên rồi, còn biết lôi kéo lòng dân ở chốn đông người.

Hắn chỉ cảm thấy Hoa Thiển đang cố ra vẻ lương thiện khoan dung, dù sao tính tình của Hoa Thiển trước đây chưa bao giờ thế này.
Trước khi nụ cười giễu cợt của hắn còn chưa hiện lên trên mặt, thì đã thấy Hoa Thiển đang định lên xe ngựa đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa sổ nơi hắn đang đứng.
Hắn luôn nép mình bên khung cửa sổ, sao nàng ấy lại có thể tinh mắt đến vậy?
Đến tận khi xe ngựa bên ngoài càng đi càng xa hắn mới đứng lên: “Sao ta cảm thấy nàng ấy đã thay đổi thành một người khác nhỉ?”
Lâm Giang trả lời: “Sau khi được như sở nguyện, tính cách cũng thu liễm lại.”
Trọng Khê Ngọ đưa ngón tay lướt qua song cửa sổ: “Vậy sao? Vậy đáng phải điều tra rồi.”

Lâm Giang không nói gì, Trọng Khê Ngọ quay lưng về phía hắn, nói: “Đợi chốc nữa ngươi đến Tấn vương phủ chọn ra một người lanh lợi… ở cạnh nàng.”
3.

Thăm dò
“Dưới chân Thiên tử trong kinh thành mà dám làm vậy, Hoa Thâm này đúng là bị Hoa tướng dạy đến mức không biết trời cao đất dày.” Trọng Khê Ngọ gác chén trà trong tay, quay đầu nói với người đối diện: “Trước nay các ngươi chưa từng lộ diện, đi xuống giúp nữ tử tì bà kia đi, ta muốn xem tên Hoa Thâm ngang ngược này….

có thể gây ra bao nhiêu phiền phức.”
Lâm Giang và Trần Uyên hơi cúi đầu, lập tức xoay người nhảy xuống hành lang giữa tửu lâu.
“Vị công tử này ban ngày ban mặt, trước mặt bao nhiêu người trắng trợn cướp đoạt dân nữ như vậy có phải là không nên không?” Lâm Giang mở miệng.
Hoa Thâm nheo mắt nhìn, phát hiện chỉ có hai người bọn họ liền có chút manh động, chống nạnh ưỡn ngực nói: “Bản thiếu gia coi trọng nàng, đó là phúc của nàng, các ngươi xía vào làm gì? Không muốn chết thì đừng xen vào chuyện của người khác, tránh qua một bên đi.”
Nói xong Hoa Thâm ra hiệu binh phủ bắt nữ tử tì bà lại.

Lâm Giang và Trần Uyên nhìn nhau, trong mắt ánh lên một tia xem thường, chỉ một lát sau mấy tên binh phủ đã bị hất văng ra ngoài, tiếng rên rỉ vang lên không dứt.
Lần này đến lượt Trần Uyên mở lời: “Huynh đệ chúng ta không thể nhìn người khác ỷ thế hiếp người, hôm nay còn tự tìm đến gây chuyện, xem ngươi có thể cướp người từ trong tay chúng ta được hay không.”
Hoa Thâm trốn sau lưng binh phủ, hắn biết hai người trước mặt võ công không tầm thường nên cũng không dám tùy tiện phủ binh phủ nghênh chiến.

Nhưng mà cứ sợ hãi như vậy sẽ mất hết thể diện, vậy nên hắn vẫn mạnh miệng hùng hổ, đôi bên giằng co mãi không thôi.
Mọi người đều bị nhóm người Hoa Thâm thu hút sự chú ý, ngược lại nơi Trọng Khê Ngọ ngồi lại vắng vẻ chẳng có ai.
Cuối cùng chỉ có một tên tạp dịch tửu lâu gầy trơ xương tiến lên rót cho hắn thêm chút trà.
Trọng Khê Ngọ thấy một gia bộc của Hoa phủ lén chạy ra ngoài, khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên, rời tầm mắt đi chỗ khác, không phái người đi chặn lại.

Bởi vì hắn cũng muốn biết, trước đó không lâu Hoa tướng vừa mới xin nghỉ phép, tên nô bộc này sẽ dẫn ai đến xử lý chuyện này đây?
Xưa nay Hoa tướng vẫn luôn hành sự khéo léo, không để lại một sơ hở, khiến người khác không cách nào nắm bắt được.

Nếu quý tử đích nữ nhà lão bao che cho nhau, vậy ắt sẽ có điểm lợi dụng được.
Có điều Trọng Khê Ngọ không ngờ tới Hoa Thiển lại không chút lưu tình muốn giải Hoa Thâm đến chỗ quan phủ.

Chuyện này nếu đi gặp Kinh Triệu Doãn sẽ có chút phiền toái, nói không chừng đến lúc đó hắn lại phải ra mặt.

Có điều Lâm Giang vẫn rất lý trí, không cần Trọng Khê Ngọ phân phó hắn cũng ngăn việc này lại.
Nếu đổi lại là quý nữ một nhà khác làm vậy, Trọng Khê Ngọ cùng lắm chỉ là tán thưởng trong lòng, không để ý tới quá nhiều.

Thế nhưng hết lần này đến lần khác lại là Hoa Thiển, trước đây nàng lại luôn hư tình giả ý chỉ vì lợi ích của bản thân, lúc này thật đúng là khiến cho người ta không thể không chú ý tới.
Mắt thấy Hoa Thiển vẫn luôn nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Giang và Trần Uyên, dường như sinh lòng nghi ngờ, Trọng Khê Ngọ trực tiếp đi ra thu hút sự chú ý của nàng.
“Tấn Vương phi đúng là khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác.”
4.

Nảy lòng tham
Liên tiếp mấy ngày nay Hoa Thiển không biết trúng phải tà gì mà thường xuyên chạy vào hoàng cung, ngày ngày bái kiến Thái hậu – người mà xưa nay nàng không thích nhất.
Ban đầu Trọng Khê Ngọ vờ như không biết, xem nàng muốn giở trò gì, ấy vậy mà liên tiếp non nửa tháng trôi qua hắn phát hiện, Hoa Thiển đến hoàng cung thật sự chỉ vì muốn bái kiến Thái hậu, ngoài ra không đi chỗ nào khác, cũng không gặp gỡ người ngoài.

Ngoài ra hắn nghe Ngân Hạnh hồi bẩm, Hoa Thiển bây giờ giống như đang tránh né ân sủng của Trọng Dạ Lan, khiến Trọng Khê Ngọ càng thêm nghi hoặc.

Chẳng trách hắn để bụng.

Dù gì đi nữa, cả nhà Hoa phủ trước giờ chỉ biết làm chuyện xấu ngập trời, khiến người khác không thể yên tâm.
Vậy nên mỗi khi hắn thấy Hoa Thiển vào cung, bản thân cũng bắt đầu lơ đãng đi đến chỗ Thái hậu.
Nhưng mỗi lần đến lại thấy Hoa Thiển hòa hợp với các phi tần hậu cung, hắn không khỏi nhíu mày.
Hoa Thiển đang muốn làm gì?
Sau khi nàng thành thân lập tức trở nên vừa trầm ổn vừa khéo léo, có vài phần phong thái của Hoa tướng, khiến cho người ta càng thêm kiêng kị.
Có điều Hoa Thiển nói thế nào vẫn không thể sánh bằng Hoa tướng, mới nói mấy câu mà nàng đã bị dọa đến mức không còn kiên định.


Có điều Trọng Khê Ngọ phát hiện ra một tật xấu đầy thú vị của mình, đó chính là… tiếp tục hù dọa nàng.
Hoa Thiển ngày xưa ngu dốt, hắn thăm dò nàng cũng không nghe không hiểu gì, bây giờ sau khi thành thân bỗng trở nên thông minh lạ thường.
Trong Ngự thư phòng, Trọng Khê Ngọ cố ý lấy ra một bản tấu chương đưa cho Hoa Thiển xem, thấy nàng tuy nơm nớp lo sợ nhưng sóng mắt lại lay chuyển, cực kì giống con hồ ly lần đầu hắn đi săn bắt được.

Rõ ràng là sợ đến mức co rúm người lại, nhưng trong mắt vẫn không từ bỏ ý nghĩ xấu xa.
Hắn mờ mịt, thế nhưng lại thấy tâm trạng tốt hơn đôi chút.
Lúc đó hắn cũng không lý giải được sự vui vẻ này từ đâu mà đến, cũng chưa từng để ý, chỉ coi như mình tìm thấy một thú vui tiêu khiển.
Nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy Hoa Thiển theo bản năng đi đến kéo tay áo Trọng Dạ Lan, hai người bọn họ tay trong tay, dường như hắn mới tỉnh táo lại, người này chính là… Hoàng tẩu của hắn.
Nghĩ đến chuyện phải di dời sự chú ý của mình thì lại nghe được chuyện Hoa Thiển vì Trọng Dạ Lan mà chuẩn bị yến tiệc sinh thần, hắn không nhịn được mở miệng nói muốn đi cùng.

Trọng Dạ Lan lại không phát hiện ra ánh mắt lấp lánh của hắn, thoải mái đồng ý.
Suốt dọc đường hắn cứ mãi thấp thỏm, đến tận khi vào Tấn Vương phủ mới hiểu ra sự thấp thỏm ấy từ đâu mà có…..
Yến hội diễn ra được phân nửa, Hoa Thiển đẩy một người ra diễn tấu.

Ai sáng suốt đều có thể nhìn ra đây là người mà Hoa Thiển… sắp xếp ở bên cạnh Trọng Dạ Lan, nhất là người này lại là….

Mục Dao.
Trọng Khê Ngọ sinh nghi, hắn đã sớm biết thân phận của Mục Dao.

Trước kia để mình có thể ở cạnh Trọng Dạ Lan, Hoa Thiển đã bày ra không ít thủ đoạn, sao sau khi thành thân rồi lại hào phóng như vậy?
Trong lòng hoài nghi, tiếng đàn tất nhiên sẽ không lọt vào tai, nhưng vì che giấu nên hắn vẫn cực kì tự nhiên ra vẻ tán thưởng.
Khẽ liếc nhìn Hoa Thiển đang ngồi một mình, dường như hắn còn có chút….

đắc ý.
Hắn không nhịn được mở miệng: “Vậy Tấn vương phi chuẩn bị quà gì cho Hoàng huynh thế?”
Hoa Thiển rõ ràng hơi sững sờ, khóe miệng hắn không khỏi cong lên, xem ra nàng không chuẩn bị gì.
Nhưng sau khi thấy bát mì trường thọ kia, hắn bỗng nhiên không nói nên lời, điều mà hắn không muốn thừa nhận chính là…..

trong tim hắn không hiểu sao có chút xúc động.
Một vị Hoàng đế mà lại đi ghen ghét với một bát mì, chuyện này nói ra đúng thật là buồn cười quá.
Thế nhưng hắn không cười nổi, lồng ngực như có thứ gì chặn lại, đến tận khi yến tiệc đã kết thúc rồi mà hắn vẫn không muốn rời đi.
Hắn cố ý bắt chuyện với Trọng Dạ Lan, cứ lơ đễnh níu lấy một vấn đề không buông.
Có một điều mà ngay cả chính hắn cũng chưa từng phát hiện, đó là hắn muốn nghe nàng phủ nhận, nhưng sau một khắc, lời của Hoa Thiển nói ra lại chặn đứng lời trong lòng hắn muốn nói.
Nhìn khuôn mặt nàng dưới ánh trăng sáng, hắn có chút không thoải mái, ý nghĩ trong lòng cũng không khống chế nổi: “Lời bộc bạch này thật đúng là khiến người nghe đỏ mắt, Hoàng huynh có cảm động hay không?”
5.

Lễ tế tổ
Tiếng người huyên náo khắp nơi, điển lễ lộn xộn, tầng tầng thị vệ như núi non trùng điệp chặn tứ phía Trọng Khê Ngọ.

Cao Vũ cũng gắt gao chắn trước người Trọng Khê Ngọ, chống đỡ để hắn di chuyển.
Trọng Khê Ngọ không bị trận tập kích làm hoảng hốt, ngược lại ánh mắt đảo quanh toàn điện, sau đó không tự chủ được nhìn về một hướng, chân toan cất bước lại dừng lại, ánh mắt của hắn dừng lại ở một bóng người trong tầng tầng đám đông hỗn loạn ấy.
Bởi vì so với những thiên kim tiểu thư đang khóc khóc thảm thiết, Hoa Thiển lại tỏ ra quá bình tĩnh.

Nàng không chịu được quay đầu tứ phía, dáng vẻ kia giống như là đang tìm… đồ ăn?
Trong lòng hắn hoài nghi, sao nàng giống như đã sớm biết chuyện này?
Vừa đi vừa nghĩ khiến bước chân chậm vài nhịp, Cao Vũ phía trước lập tức nghi vấn quay đầu: “Hoàng thượng?”
Lúc này Trọng Khê Ngọ mới kịp phản ứng, việc này có thể nghĩ sau mà.

Đang lúc hắn định thu hồi ánh mắt, trong một khắc đôi mắt của hắn đột nhiên mở to, trong đám đông ồn ào ấy lại nghe thấy tiếng tim mình như ngừng vài nhịp đập.
Người ban nãy vẫn còn nhàn nhã thong dong ở phía xa kia, hiện giờ trên ngực từ từ loang ra một vũng máu, màu máu quá đỗi nổi bật ấy trong nháy mắt hằn trong con ngươi của Trọng Khê Ngọ.
Chân hắn không tự chủ được bước lên trước một bước, nhưng lại bị Cao Vũ và tầng tầng thị vệ mạnh mẽ đẩy lùi về sau.
Khoảng cách giữa bọn họ không quá xa, Trọng Khê Ngọ có thể thấy rõ ràng Hoa Thiển nôn ra một ngụm máu nhuốm đỏ cả cổ áo, còn có thể thấy ánh mắt khó tin của nàng.
Mãi cho đến lúc Hoa Thiển ngã xuống đất, sau đó được Trọng Dạ Lan bảo vệ trong ngực, Trọng Khê Ngọ vẫn không thể đến gần dù chỉ một chút, bởi vì giữa khoảng cách không xa ấy đang có quá nhiều người.
Trọng Khê Ngọ được thị vệ hộ tống thẳng về hoàng cung.

Có điều một lát sau Lâm Giang đơn độc xuất hiện hồi bẩm về tình hình điển lễ.
Trọng Khê Ngọ thấy Lâm Giang cứ mở miệng ra lại khép vào, giờ mới phát hiện mình lại không nghe vào một chữ, cuối cùng hắn mở miệng: “Tình hình bên… Tấn vương phủ thế nào rồi?”
Lâm Giang rõ ràng hơi do dự một chút mới nói: “Bẩm Hoàng thượng, Tấn Vương không bị thương, binh phủ cũng không có thương vong…..”
“Nàng ấy thì sao?” Trọng Khê Ngọ không nhịn được, giọng nói cũng không còn bình tĩnh được nữa.
Trong đầu Lâm Giang lóe lên một suy nghĩ, lập tức cúi đầu trả lời: “Tấn Vương phi bị thương nên đã hôn mê, tình hình cụ thể thần không rõ….”
Trong lòng Trọng Khê Ngọ chất chứa ưu sầu không thể nói ra, kiềm chế thật lâu mới nói: “Để Ngân Hạnh quan sát kĩ, bất kể là tình huống gì cũng phải báo cáo kịp thời.”
“Hoàng thượng….

chuyện này hình như không hợp tình hợp lý….” Lâm Giang không nhịn nổi mở miệng.
Ngón tay Trọng Khê Ngọ hơi rụt lại.

Sao hắn lại không biết cơ chứ?
Trước mắt để bản thân tỉnh táo lại, thế nhưng trong đầu cứ hiện lên dáng vẻ bình tĩnh của Hoa Thiển hôm bị tập kích, còn có thân ảnh không chút do dự chạy về phía Trọng Dạ Lan, cuối cùng là dáng vẻ khó tin của nàng khi bị trúng tên…
Trong đó nhất định có chỗ không đúng, chỉ là hắn chưa nghĩ ra mà thôi.
Thấy Lâm Giang vẫn quỳ không nhúc nhích, Trọng Khê Ngọ hít một hơi thật sâu, khi đã bình tĩnh lại mới nói: “Trẫm… tự có tính toán.”
6.

Định tình
Cuối cùng cũng đợi được tin tức của Hoa Thiển, cùng lúc đó Ngân Hạnh lại truyền lời, Trọng Dạ Lan vứt bỏ không thèm quan tâm đến Hoa Thiển đang bị trọng thương.
Chần chừ suốt mấy ngày, cuối cùng hắn vẫn không có cách nào vờ như không biết, trong lòng không rõ là đang hoài nghi hay là….

có loại tình cảm khác.

Hắn triệu một thái y chưa từng gặp mặt chạy thẳng đến Tấn vương phủ.
Khi nàng say giấc dịu dàng ngoan ngoãn hơn ngày thường rất nhiều, không có sự xa cách hay cẩn thận từng li, khiến hắn có vài phần không muốn đánh thức nàng, cứ như vậy lẳng lặng ngồi bên.
Nếu Hoa Thiển tỉnh lại sớm hơn một khắc sẽ thấy ánh mắt Trọng Khê Ngọ nhìn nàng… khiến cho thái y đi theo cũng phải cúi đầu thật sâu, không dám thở mạnh dù chỉ một chút.
Hắn không thể nói rõ từ khi nào hắn không thể đoán được tâm tư của Hoa Thiển, cũng không đoán ra được ý đồ sau những hành động của nàng.
Càng đáng sợ hơn chính là hắn lại muốn….

đi đoán tâm tư, đoán những hành động ấy của nàng.
Cho nên khi nghe tin nàng náo loạn Tấn vương phủ đòi hòa ly, hắn hơi sửng sốt.

So với hoài nghi trong lòng, hắn lại phát hiện bản thân khi nghe được tin này lại có chút vui mừng.
Trước kia vì để gả cho Trọng Dạ Lan mà Hoa Thiển có thể làm đủ mọi điều xấu, Trọng Dạ Lan cũng vì quá khứ bị che giấu mà luôn tin tưởng nàng.

Hiện giờ thoải mái hòa ly như vậy, đúng là như hai người khác.
Có lẽ đây chính là cái gọi là trăm nghe không bằng một thấy.
Biết được tin Thái hậu triệu kiến Hoa Thiển, hắn vô cùng nhanh nhẹn đổi thái dám dẫn đường thành người của mình, sau đó vờ như vô tình đứng canh ở ngã tư đợi nàng.
Nhìn thấy nàng nhảy nhót tưng bừng, hắn căn bản không giấu nổi khóe miệng cong cong của mình: “Trùng hợp như vậy sao, Tấn vương phi.”
Có điều lần này nàng đối với hắn lại lạnh lùng khác thường, so với trước đây càng xa cách hơn.

Hắn nghiêm túc nhớ lại, chắc hẳn là lúc ở Tấn vương phủ, cuộc nói chuyện của hắn với nàng bị người của Trọng Dạ Lan phái tới làm gián đoạn, mới khiến nàng bất mãn như vậy.
Nhớ tới hôm đó sắc mặt nàng nhợt nhạt, hốc mắt đỏ bừng đầy oan ức, trong lòng hắn cũng thấy hơi xấu hổ, bất giác nhẹ giọng xuống.
Vốn muốn nhân cơ hội này nói với nàng, mỗi khi gặp chuyện nên tự lo cho bản thân trước, đừng nghĩ cho người khác quá nhiều.

Nhưng Hoa Thiển nghe hắn nói được một nửa đã bỏ hắn vùng vẫy đằng sau, khiến hắn không tự chủ được cau mày.
Bị người ta chọc giận giờ còn phải đi dỗ dành người ta à?
Cùng lúc đó ý cười của hắn càng thêm đậm, thấy rồi mới biết dáng vẻ này của nàng đúng là nhìn không ra nửa phần quyến luyến Trọng Dạ Lan.

Nhớ lại khi xưa, mấy lần nàng thổ lộ tâm ý dành cho Trọng Dạ Lan trước mặt hắn, hắn mới dần dần tỉnh ngộ.

Xưa nay mỗi khi nàng nói về tình cảm dành cho Trọng Dạ Lan quá lí trí, một khe hở cũng không nhìn ra, nhưng như vậy lại mất đi vài phần chân tình.

Nếu là thật lòng, nào có thể nói một cách rành mạch như thế?
Giống như muốn lừa mọi người tin mối tình thắm thiết của nàng với Trọng Dạ Lan là thật, e rằng càng muốn lừa người bao nhiêu thì chính nàng lại là người tin vào điều ấy bấy nhiêu.
Tâm tình càng tốt hơn, hắn không thèm để ý đến hành vi ngỗ ngược của nàng nữa, có điều nàng cũng đã nhắc nhở hắn, thân phận bọn họ bây giờ vẫn còn đủ thứ phải kiêng dè.
Nếu hắn quen biết nàng sớm hơn, có thể tìm hiểu nàng sớm hơn thì tốt biết mấy, chắc chắn sẽ đỡ đi rất nhiều trở ngại.
Có điều từ nhỏ hắn đã mang vô vạn vầng sáng, bản thân văn thao võ lược chưa từng thua kém một ai, mẫu thân cũng là người đứng đầu hậu cung.

Cho nên thứ mà hắn muốn, chỉ cần nỗ lực giành lấy thì sẽ luôn nằm trong lòng bàn tay.
Thái hậu đã lớn tuổi rồi, chưởng quản hậu cung cũng dần lực bất tòng tâm, mà Hoa Thiển hiện tại chính là người sinh ra để dành cho ngôi hoàng hậu này.

Nàng thông minh cơ trí, tâm tư lại nhạy bén.

Sau khi thành thân, tiến cung vài lần lại kéo gần khoảng cách giữa mình và toàn bộ người trong hậu cung, là người biết tiến biết lùi, cũng không tranh giành háo thắng.
Mà quan trọng nhất chính là…..

hắn ngày càng không có cách nào coi thường sức ảnh hưởng của nàng với hắn.

Lần nàng đỡ mũi tên thay Trọng Dạ Lan đã khiến hắn lần đầu tiên trong nhiều năm qua biết được cái gì gọi là lo sợ.
Người trong lòng hắn khi bị thương lại bị Trọng Dạ Lan bỏ mặc không đoái hoài đến.

Chẳng trách hắn lại muốn kéo Hoa Thiển đến cạnh mình che chở, hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa.
Hiện tại thái hậu rất thích nàng, cho nên hắn cũng không cần lo phía mẫu hậu hắn.

Vậy chỉ cần giải quyết hai vấn đề còn lại.

Một là Hoa phủ quyền thế ngập trời, hai là một bộ phận quan viên cổ hủ.
Mặc dù quá trình này có thể có chút khó khăn, nhưng cũng không phải là không thể, dù gì đi nữa hắn mới là Hoàng đế của thiên hạ này.
Suy nghĩ đã định, hắn đi tới bên cạnh Cao Vũ, nói: “Lệnh Ngân Hạnh tới đây.”
Cao Vũ ghé đầu tới, chỉ thấy ý cười trong mắt Trọng Khê Ngọ, hắn nói: “Khiến cho Hoa Thiển và Hoàng huynh không còn khả năng tái hợp.”
“Nếu không có chuyện gì tấu nữa thì bãi triều thôi.”
Trọng Khê Ngọ đứng dậy phất tay áo toan bước đi, đột nhiên trên đường lại bị một lão thần chặn lại quỳ rạp xuống.

Hắn dừng bước, thấy vẫn là thân ảnh quen thuộc kia, không khỏi có chút đau đầu, nhưng lại không thể vờ như không thấy.

Hắn chỉ có thể nhẫn nại mở miệng: “Lý ái khanh có việc gì?”
Lý Kế đã hơn sáu mươi, run rẩy dập đầu mấy cái mới nói: “Bẩm Hoàng thượng, quốc gia không thể một ngày không có vua, hậu cung cũng không thể lâu ngày không có chủ…..

Từ khi hoàng thượng đăng cơ đến nay, ngôi hậu vị bỏ trống đã lâu, vi thần cả gan xin Hoàng thượng… sớm ngày lập hậu….”
Quả nhiên vẫn là lí do thoái thác, Trọng Khê Ngọ mỗi ngày đều phải nghe vài lần, cũng chính là tên Lý Kế này dám lôi đi lôi lại nhiều lần.

Mặc dù hắn thấy phiền, nhưng biết Lý Kế là một trong số ít quan thần tận trung với vua, nên hắn cũng sẽ không phân rõ đúng sai mà xử phạt hắn.
“Trẫm biết.” Trọng Khê Ngọ trả lời, cất bước muốn rời đi, nhưng lại bị thanh âm kêu gào của Lý Kế chặn lại.
“Hoàng thượng à… Lời này lão thần đã nghe rất nhiều rồi.”
Ngụ ý chính là nói hắn lần nào cũng nói biết nhưng lại không hành động.
Lý Kế này thật đúng là cậy lớn tuổi nên lên mặt, trong lòng hắn có chút tức giận, mà Lý Kế lúc này cũng thông minh, quỳ trên mặt đất lại không ngừng run rẩy, xem ra thật sự là cao tuổi không thể ra gió.
Trọng Khê Ngọ đành phải đè nén tức giận: “Vậy theo ái khanh thấy, ngôi hậu vị này… phù hợp với ai?”
Câu hỏi này có vài phần nguy hiểm, nhưng Lý Kế lại không chần chừ phút nào: “Khi xưa Hoàng thượng nói quốc khố trống rỗng nên đã ngừng tuyển tú năm năm rồi.

Bây giờ quốc thái dân an, cũng nên khôi phục…..”
Trên điện trở nên tĩnh lặng, mọi người đều không dám ngẩng đầu lên, người nào người nấy yên lặng quỳ không nói năng gì, thể hiện lập trường của bản thân.
Trọng Dạ Lan đứng một bên cũng thở dài, không quỳ xuống theo mà dời đi mấy bước, thấy ánh mắt Trọng Khê Ngọ nhìn qua chỉ biết nhún vai bất đắc dĩ.

Trước đó rất nhiều lần hắn đã giúp Trọng Khê Ngọ cản lại quan viên khuyên can, lần này hắn bất lực thật rồi.
Qua một hồi lâu, đám quan viên quỳ đến nỗi hai đầu gối đau nhức mới nghe thấy âm thanh của Trọng Khê Ngọ từ đỉnh đầu truyền đến: “Được, bình thân đi.”
Đám quan viên sững sờ, vội vàng ngẩng đầu, trong lời cảm tạ của Lý Kế lại mang theo một chút hài lòng: “Tạ ơn Hoàng thượng.”
Trọng Khê Ngọ khẽ liếc cái tên Lý Kế khi nãy còn thoi thóp, hiện giờ tinh thần lại đầy phấn chấn, yếu ớt mở miệng: “Lý ái khanh đã hơn sáu mươi tuổi, sắp đến tuổi trí sĩ (về hưu) rồi, vẫn nên để ý thân thể của mình thì hơn.”
Lý Kế suy yếu ho khan vài tiếng, lại khôi phục vẻ già nua trước đó dập đầu tạ ơn.
Trọng Khê Ngọ cũng không truy cứu thêm, cất bước rời đi, bỏ lại âm thanh tạ ơn ở phía sau..

Bình Luận (0)
Comment