Tây Giang Dưới Ánh Trăng

Chương 20

Kỳ Sóc rất vụng về, coi lời Kỳ Diễn An dạy cậu như mệnh lệnh, từng bước một chấp hành. Ngày đó Kỳ Diễn An hôn cậu rất nhiều lần, chỉ là môi lưỡi quấn quýt cũng khiến cậu cảm thấy không dứt ra được. Mặt trời lặn nghiêng về phía tây, gió thổi sóng cỏ cuồn cuộn, Kỳ Sóc mềm nhũn nằm trong ngực, dịu dàng ngoan ngoãn nhu thuận, Kỳ Diễn An thiếu chút nữa muốn đem những gì được ghi chép trong Du Tương Xuân Ý Lục làm thành sự thật.

Sau ngày đó, hắn và Kỳ Sóc dắt ngựa đi bộ trở về Kỳ phủ.

Kỳ Sóc vẫn còn ngây ngốc, Kỳ Diễn An nói gì thì nghe lấy.

Giống như bây giờ, vốn là Kỳ Diễn An gọi tới mài mực, nhưng qua qua lại lại không biết tại sao lại bị Kỳ Diễn An kéo lên đùi. Bút lông trên bàn để lại vết mực trên tờ giấy đã viết vài chữ, nằm rải rác vương vãi khắp nơi. Tay Kỳ Diễn An di chuyển bên hông Kỳ Sóc, Kỳ Sóc ngồi trên đùi Kỳ Diễn An bị hắn giữ chặt gáy, không thể không ngửa đầu hôn hắn. Tiếng hít thở của hai người quấn quýt lộn xộn, bên tai là tiếng nước nhóp nhép. Tư thái như vậy làm cho Kỳ Sóc cảm thấy không được tự nhiên, nhưng đây là phân phó của Kỳ Diễn An, cậu không nghi ngờ hắn, chỉ cần làm theo là được.

Chỉ là có tiếng người nói chuyện từ ngoài cửa sổ đang mở, Kỳ Sóc mới nhớ ra lúc vào phòng, cửa vẫn chưa đóng.

Kỳ Sóc nhẹ nhàng kéo ống tay áo Kỳ Diễn An, Kỳ Diễn An buông cậu ra.

"Thiếu gia..." Kỳ Sóc nhỏ giọng nói, "Ta, ta đi đóng cửa lại. ”

Kỳ Sóc đang muốn nhảy xuống khỏi đùi Kỳ Diễn An, Kỳ Diễn An không nghe theo cậu, ôm cậu vào lòng: "Ngươi có biết chuyện chúng ta làm không thể bị người khác nhìn thấy không? ”

Kỳ Sóc cân nhắc trong chốc lát, gật gật đầu, sau đó có chút phiền muộn nói: "Thiếu gia, trên người ta nóng quá, giống như bị sốt vậy. ”

Kỳ Diễn An nhéo hai má cậu, quả nhiên rất nóng. Hắn thì thầm bên tai Kỳ Sóc nói: "Ngươi ôm tay lên cổ ta. ”

Kỳ Sóc nghe Kỳ Diễn An nói, đưa tay ôm lấy cổ hắn, khi Kỳ Diễn An lại một lần nữa đến gần thì thuận theo mở miệng. Tay Kỳ Diễn An vuốt ve eo Kỳ Sóc di chuyển xuống, phủ lên đùi. Đúng lúc này, Kỳ Sóc chợt tránh ra, kích động đụng vào đầu Kỳ Diễn An. Kỳ Diễn An đau đến hít hà, buông tay ra, Kỳ Sóc tự biết mình làm sai chuyện cũng hoảng hốt, từ trên đùi Kỳ Diễn An nhảy xuống, lúc kinh hoảng thất thố không để ý giẫm lên giấy bút rơi vãi trên mặt đất, càng muốn đứng vững càng bất ổn, còn lỡ tay làm ngã bình nhĩ đặt bên cạnh bàn sách, muốn thò tay nhặt lên lau qua thân bình, nhưng trong nháy mắt bình nhĩ tinh xảo đã vỡ thành từng mảnh vụn.

Kỳ Sóc nhìn mảnh vỡ trên mặt đất gấp đến mức muốn chết, ngồi xổm xuống định thu dọn, vừa đưa tay ra đã bị Kỳ Diễn An ngăn lại: "Ngươi vội vàng như vậy, tay sẽ bị thương. ”

Tiếng bình nhĩ vỡ quá lớn, người bên ngoài đang làm việc hô: "Thiếu gia, xảy ra chuyện gì vậy? Người có cần chúng ta giúp không? ”

Kỳ Sóc đứng lên, đi về phía cửa vài bước, nói năng lộn xộn: "Ừm…làm ta làm… ưm..."

Kỳ Diễn An từ phía sau che miệng cậu lại, hơi thở ấm áp phả vào tai, hướng ngoài cửa cao giọng nói: "Không sao, là ta không cẩn thận làm vỡ bình sứ. ”

Cơ thể Kỳ Diễn An kề sát lưng cậu, trái tim Kỳ Sóc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cửa phòng khép hờ, trong phòng tối tăm, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào qua khe hở.

Nếu người ngoài đẩy cửa vào...

Liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bọn họ đang dán sát vào nhau.

"Chúng ta đến giúp thiếu gia dọn dẹp, thiếu gia ngàn vạn lần đừng đụng vào..."

Tiếng đẩy cửa vang lên, tia sáng xuyên qua khe hở ngày càng rộng ra, đôi mắt Kỳ Sóc đột nhiên mở to, bất an giãy giụa vặn vẹo.

"Không cần!"

Người ngoài cửa lập tức dừng tay, do dự nói: "Chuyện này..."

Một tay kia của Kỳ Diễn An phủ lên mu bàn tay Kỳ Sóc. Kỳ Diễn An nhẹ giọng nói: "Không cần, ta sẽ xử lý. ”

"Vậy... Thiếu gia có việc gì thì gọi chúng ta nha." Nói xong, tiếng bước chân bên ngoài dần dần xa.

Kỳ Sóc không dám động, Kỳ Diễn An vẫn chưa buông cậu ra. Chuỗi sự kiện liên tiếp này khiến cậu sợ hãi, không biết làm sao mở miệng: "Thiếu gia, ta..."

Tay che miệng rời đi, đặt ở bên hông Kỳ Sóc. Kỳ Diễn An ôm cậu càng chặt, giữa hai người không có một khe hở nào. Trên người Kỳ Sóc trộn lẫn đủ loại mùi, bất kể là mùi khói lửa dính vào lúc ở bếp sau, hay là mùi hương hoa quả nhuộm trong hoa viên, đều làm cho Kỳ Diễn An cảm thấy dễ ngửi.

"Để cho ta ôm một lát."

Ngày hôm sau, Kỳ Diễn An bị Kỳ Chính Tắc gọi tới.

Kỳ Chính Tắc há mồm chỉ trích một trận: "Thằng ranh con, suốt ngày chỉ biết gây họa, ngươi có biết cái bình nhĩ kia đáng giá bao nhiêu không? Nó có giá trị hơn ngươi đó! Sao không cẩn thận hất đổ được? Ngươi đụng vỡ kiểu gì? Cách xa bàn sách của ngươi như vậy... Này, ngươi đang làm gì đấy?"

Vẻ mặt Kỳ Diễn An cực kì vô tội: "Phụ thân không phải hỏi sao con hất đổ được à? Như này này..."

Tay Kỳ Diễn An vừa chạm vào bình sứ đã bị Kỳ Chính Tắc đập ra, lão cầm bình sứ ra giống như bảo bối, cẩn thận quan sát, ngoài miệng còn không tha cho người ta: "Ngươi phản rồi đúng không? Đây chính là bình gốm đỏ! Khụ khụ..."

Kỳ Diễn An vội vàng bưng Tỳ bà lộ trên bàn tới, vừa múc một muỗng đã bị Kỳ Chính Tắc đoạt lấy: "Ta còn chưa già đến mức ngươi phải hầu hạ! ”

Kỳ Diễn An bất đắc dĩ đứng ở một bên, thầm nghĩ ta thật đúng là bận rộn, lại còn phải đối phó với một người ngoan cố, còn đối mặt với một tên đầu gỗ nhỏ óc dưa.

"Phụ thân luôn ho khan, cũng nên chú ý thân thể nhiều hơn, ít nổi nóng lại, cũng cần phải uống thuốc theo lời dặn của đại phu, không thể..."

Kỳ Chính Tắc chê hắn phiền, nhíu mày: "Sao ngươi giống y chang mẹ ngươi, lúc nào cũng lải nhải bên tai ta. Mẹ ngươi đọc rất dễ nghe, nghe ngươi đọc phiền bỏ mẹ."

Kỳ Diễn An thở dài một hơi: "Phụ thân chỉ là không vừa mắt con. ”

Kỳ Chính Tắc bị hắn nói như vậy, trái lại mở ra máy hát: "Ngươi bảo ta phải thuận mắt ngươi dư nào? Lòng dạ của ngươi chẳng bao giờ để ý đến chuyện trong nhà! So với ngươi, Tiểu Sóc còn giống hài tử Kỳ gia chúng ta hơn, cần cù, kiên định, lại thân thiết. Mấy ngày trước còn nhờ người mang cho ta la hán quả. Ngươi đừng có nhìn bộ dạng nó luôn khúm lúm trước mặt ngươi, nó chính là trụ cột trong cửa hàng đấy. Nếu qua hai năm đứa nhỏ này còn ở lại Kỳ gia ta, ta sẽ đưa nó đến Giang Nam, tiếp quản Cảnh Tường Trai ở khu vực kia, ngươi đến lúc đó cũng đừng khóc với ta..."

Kỳ Diễn An không tức giận, ngược lại còn cười: "Vậy thì tốt, nhi tử thay y cảm ơn ngài trước. ”

"Ranh con mất dạy nhà ngươi..." Nói chẳng vừa ý, Kỳ Chính Tắc chỉ muốn nhanh chóng đuổi Kỳ Diễn An đi, miễn cho quấy nhiễu lão thanh tịnh, "Cái bình nhĩ ngươi làm vỡ kia, tính toán làm sao? ”

"Nếu không, " Kỳ Diễn An cười cong mắt, "Con dính nó cho ngài nha?"

"Ba hoa chích choè." Kỳ Chính Tắc không thèm vòng vo với hắn nữa, "Qua mấy ngày cùng cô nương Hứa gia đi ngắm hoa đi. ”

Kỳ Diễn An thu lại ý cười: "Phụ thân, con không có ý với cô ấy..."

Kỳ Chính Tắc không kiên nhẫn khoát tay áo: "Ngươi đập vỡ bình nhĩ, không bồi thường thì thôi, để ngươi đi thưởng hoa thì ngươi không cam tâm tình nguyện, oan ức lắm hả? Chính miệng cô nương nhà Hứa gia mời ngươi đi, con gái nhà người ta mặt mỏng, sao mà vất mặt mũi người ta đi được? Bây giờ không quan tâm, chờ một ngày nào đó ngươi muốn lập gia đình, vội vàng muốn đuổi theo người ta cũng không kịp! ”

Kỳ Diễn An định nói vốn muốn bồi thường cho ngài một người đây, mắt thấy Kỳ Chính Tắc lại ho khan, đến bên miệng lại nuốt trở về.

Núi Chủy Ưng, đúng như tên gọi của nó, Núi trông như mỏ Ưng, vì vậy được đặt tên là Chủy Ưng. Hoa anh đào nở rộ khắp núi rừng từ tháng 5, những chùm hoa màu hồng nở đầy cành cây anh đào. Làn gió nhẹ thổi qua, những bông hoa anh đào rơi lất phất, phảng phất như tiên cảnh nhân gian.

(*Chủy/Mỏ/Miệng)

Kỳ Diễn An và Kỳ Sóc đi theo phía sau Hứa Uẩn Ngọc cùng nha hoàn bên người nàng. Hai thiếu nữ trong mùa hoa cười như chuông bạc, thỉnh thoảng Hứa Uẩn Ngọc còn quay đầu lại nhìn Kỳ Diễn An một cái, ánh mắt hàm chứa thẹn thùng. Kỳ Diễn An hồn nhiên vô tư, một lòng chỉ nhìn Kỳ Sóc bên cạnh mình. Nói ra thì dung mạo Kỳ Sóc cũng chỉ là thanh tú, so với Kỳ Diễn An, lại càng vô vị như nước trong, nhưng Kỳ Diễn An không hiểu vì sao lại không thể rời mắt đi.

Nhất là đôi môi hồng diễm quá mức kia, còn có đôi mắt bởi vì thấp thỏm, cho nên thỉnh thoảng từ dưới dòm lên nhìn Kỳ Diễn An, càng khiến người ta yêu thương.

Cho dù là hoa anh đào rực rỡ, cũng không muốn nhìn.

Chờ Kỳ Diễn An phản ứng lại, tay không biết từ lúc nào đã nắmcằm Kỳ Sóc, Kỳ Sóc mở to đôi mắt đen nháy, mờ mịt nhìn Kỳ Diễn An.

"Kỳ Diễn An, làm sao vậy?" Hứa Uẩn Ngọc kỳ quái hỏi.

Kỳ Diễn An đang đưa lưng về phía các nàng, thoáng chốc buông Kỳ Sóc ra, quay đầu mỉm cười: "Không có gì, y bị cát bay vào mắt, ta giúp y thổi. ”

Nha hoàn của Hứa Uẩn Ngọc che miệng cười nói: "Quan hệ chủ tớ của công tử thật tốt. Nói mới nhớ, tuy hai người mặt không giống nhau, nhưng không biết sao cứ cảm thấy hai người trông giông giống nhau! ”

Nghe nàng nói như vậy, Kỳ Diễn An âm thầm cảm thấy vui sướng, còn Kỳ Sóc lại vội vàng phủ nhận: "Sao ta có thể so với thiếu gia được? Thiếu gia đẹp hơn ta hơn gấp ngàn lần. ”

Hứa Uẩn Ngọc liếc mắt nhìn Kỳ Sóc một cái, buồn cười nói: "Kỳ Diễn An, người tùy tùng nhỏ của ngươi thật đúng là thú vị, sợ nói y và ngươi giống nhau làm ô uế ngươi, sợ là y coi ngươi thành thần tiên trên trời luôn rồi! ”
Bình Luận (0)
Comment