Tay Níu Chặt Tay 2: Hồi Ức Khó Phai

Chương 13

Di Thiên cùng An Khuê tiến về ngôi biệt thự tường cao kín cổng trước mắt. Hạnh Tâm và Lục Hy vẫn mơ mơ màng màng chưa hiểu vấn đề, Lục Hy là gánh nặng, vậy còn An Khuê là nữ nhi, không phải gánh nặng lớn hơn sao? Một phen há hốc mồm khi thấy cảnh tượng phía trước, An... An Khuê... Cô ấy đang đứng trên vai của Di Thiên để leo lên tường, rất nhanh gọn!!

Cô ấy chẳng phải là một công chúa thích màu xanh ngọc, tâm hồn rất mỏng manh yếu đuối, chẳng phải rất dịu dàng sao?

Bây giờ lại còn ngồi trên thành tường, khom người xuống, một tay cẩn thận bám chặt tường, đưa một chân xuống cho Di Thiên làm giá đỡ để leo lên, cô đưa tay còn lại bắt lấy tay Di Thiên, rất nhanh cả hai đã nhảy vào trong sân. Một người con gái có thể làm chuyện đó thì có còn được gọi là yếu đuối không đây? Lục Hy dụi dụi mắt, chuyện là thế nào?

Đột nhập thành công, vào nhà thuận lợi, có vẻ như không có chút nguy hại, hay mối nguy hại đang cố tình sắp đặt để chờ miếng mồi?

"Sao cậu biết tôi sẽ không gây phiền phức?" An Khuê thì thầm.

"Tôi không muốn đi sâu vào vấn đề nhìn người khiến cậu phải ngượng ngùng" Di Thiên có sao nói vậy nhưng lại khiến An Khuê cuối đầu nhìn lại bản thân, vẫn rất khó hiểu.

"Tại sao không có ai vậy?" An Khuê hỏi.

"Câu hỏi của cậu tại sao ngốc như Hạnh Tâm vậy?"

Khóe môi An Khuê cong lên có ý cười "Câu trả lời cho thấy Hạnh Tâm có vị trí trong lòng cậu"

"Tôi bắt đầu cảm thấy sai lầm khi để cậu vào cùng" Di Thiên lạnh nhạt nói.

Vừa dứt lời, năm tên có thân thể cường tráng, vẻ mặt không mấy hung tợn đi từ trên cầu thang xuống, tay cầm baton vỗ vỗ vai, rất ra vẻ, theo quan sát của Di Thiên có thể nhận định, chỉ thuộc loại gà mờ. Nhanh chóng nhắn nhủ "An Khuê, hai tên bên trái giao cho cậu"

An Khuê nhìn hai tên được giao xong có vẻ không hài lòng "Hai tên đó xử lí cái một, cậu là đang xem thường tôi à?"

"Đừng dài dòng" Di Thiên sắc mặt vẫn không thay đổi, rất tĩnh lặng.

Tên đi giữa nhìn thấy hai người, ngửa mặt cười ha ha, anh ta lên tiếng, giọng nói trầm rất dễ nghe.

"Hai vị đây chắc là có nhầm lẫn rồi nhỉ? Nhưng đã tới đây thì chúng ta cũng phải tiếp đón" hắn dang hai tay ra, xoay đầu nhìn bốn tên còn lại có ý hỏi "có đúng không?"

Di Thiên không quen nói vòng vo, cứ có gì nói đó, vào thẳng vấn đề sẽ đỡ tốn thời gian và đặc biệt là sẽ không bị mất kiên nhẫn mà trở nên nóng nảy. Đó cũng là lí do khiến cậu chưa bao giờ quát tháo ai. Cậu nhanh chóng lên tiếng "Thôi dài dòng, Hà Vũ Triết đang ở chỗ các anh?"

"Tôi rất thích sự thẳng thắn của cậu. Đúng, Hà Vũ Triết đang ở đây" tên đứng giữa lên tiếng.

"Nếu động thủ, các anh có hại, không có lợi, giữa chúng ta lại không có gì cần nói nhiều, vậy nên, giao Vũ Triết ra đây"

"Khẩu khí rất tốt!" tên đó vỗ vỗ tay rồi ra hiệu cho bốn tên kia xông lên.

Di Thiên nhanh miệng nói với An Khuê "Cậu xử lí hai tên mà tôi nói để giữ sức, lát nữa còn một màng hay đang đợi, không đơn giản vậy đâu"

An Khuê gật đầu dứt khoát, cả hai nhanh chóng ra tay với năm tên này. Di Thiên, một đấu ba, An Khuê, một chọi hai, vậy nhưng lại nhanh chóng hạ gục bọn họ. Xử lí năm tên này khá dễ dàng, chưa gì đã nằm la liệt dưới sàn, hai người kiếm dây trói bọn họ lại, tên lúc nảy nhìn Di Thiên và An Khuê thốt ra một câu khó hiểu "Đại ca của chúng ta thật có mắt nhìn người"

Không để tâm những lời đó, An Khuê đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn tên đó, hỏi "Nói, Vũ Triết bị nhốt ở đâu?" Hắn ta hất cằm "Lên đó sẽ thấy"

An Khuê và Di Thiên cùng nhau đi lên, cầu thang khá cao, cứ lên một lầu là mở cửa tìm kiếm, lên tới lầu ba cũng bắt gặp, hai người núp sau tường thở đều để lấy lại hô hấp. An Khuê nói nhỏ "Tôi thấy không giống bắt cóc"

"Quan trọng là cậu ta mất tích và bị nhốt ở nơi này một tuần rồi, nếu không phải bị nhốt mà tự nguyện, tôi sẽ cho cậu ta biết thế nào là lễ độ"

Dứt lời, bọn họ quang minh chính đại bước vào trong phòng đang nhốt Vũ Triết, sào huyệt của chúng dường như rất lỏng lẻo. Lỏng lẻo để dụ dỗ cả đội bước vào bẫy?!

Nhìn thấy Vũ Triết đang bị trói tay chân nằm dưới sàn, tóc tai bê bết, miệng dán băng keo, An Khuê chạy tới "Vũ Triết, cậu không sao chứ?"

Vũ Triết bị dán miệng làm sao có thể nói gì, đương nhiên chỉ ư ư a a mà thôi. Cánh cửa phòng lập tức bị ai đó bên ngoài khóa lại, một tên mặt gấu bên trong phòng vệ sinh bước ra, chưa được 30 tuổi, thân hình vạm vỡ, để râu quai nón, ánh mắt dữ tợn, bước tới ngồi xuống ghế, nắm lấy tóc của Vũ Triết, An Khuê đứng lên lùi ra sau.

Ngày thường, Di Thiên rất ít nói và chưa bao giờ chủ động lên tiếng trước. Nhưng vào những dịp này, người lên tiếng trước chỉ trông cậy vào cậu.

"Thả cậu ấy ra"

Hắn ta cười nhạt, buông tay một cách mạnh bạo, đặt một chân lên bụng Vũ Triết, lên tiếng, giọng ồ ồ.

"Đã lên được đây thì nhất định thân thủ không tệ, khẩu khí cứng rắn, lại rất có nghĩa khí" hắn ta liếc sang Vũ Triết, thuận chân đá cậu ta một cước, không biết lực sát thương như thế nào, chỉ biết khuôn mặt thống khổ của Vũ Triết, cứ ư ư a a vẫy vùng.

"Nói đi, các người muốn gì? Tại sao lại bắt cậu ấy?"

"Tên này rất cứng đầu, nếu có thể nhanh gọn, dứt khoát như cậu thì đã không tốn thời gian như vậy" hắn bước tới đối diện Di Thiên "Muốn cứu cậu ta, để xem cậu có tài đó hay không đã!"

Dứt lời, hắn ta dùng chân tung lên đá vào bả vai của Di Thiên, may mà né được, chỉ sượt nhẹ trên cánh tay, Di Thiên quay người, tung một cước vào lưng hắn, hắn cũng né được, liền giơ chân lên đá vào hông cậu, sau một lúc đấu với hắn liền biết lực của hắn chỉ dồn ở hai chân.

Trong lúc Di Thiên đối phó với hắn, An Khuê cởi trói cho Vũ Triết, tháo băng keo ra, trong lúc không để ý, An Khuê đã bị hắn nắm lấy bả vai, Di Thiên nhanh tay cản lại được, cậu cố dồn mọi sự chú ý của hắn lên bản thân mình, không để ảnh hưởng tới Vũ Triết và An Khuê.

"Thân thủ không tệ, cậu là người có thể né được tất cả các quyền cước của tôi, ai đã dạy cho cậu?" hắn vừa đánh vừa hỏi, vẻ mặt rất an nhàn như đang đùa giỡn.

"Xin lỗi phải thông báo nha, tôi từng học Nhu Thuật" Di Thiên cười lạnh.

"Nhu thuật sao? Cậu bạn trẻ, cậu cũng rất may mắn đấy, môn này rất ít được lưu truyền" hắn thán phục.

Di Thiên vẫn luôn ra sức đỡ mà chưa hề động thủ với hắn "Nói vậy thì anh cũng biết Nhu thuật, còn không mau chịu thua, hay muốn tôi xuống tay vào quan tiết?"

"Cậu cứ tự nhiên" hắn ta cười đắc ý.

Đánh một buổi vẫn không bị thương tích gì, chỉ là đã tiêu hao quá nhiều năng lượng, Di Thiên quay qua ném một câu cho hai người bạn "Tìm cách mở khóa cửa"
Bình Luận (0)
Comment