Tay Níu Chặt Tay 2: Hồi Ức Khó Phai

Chương 7

Buổi chiều tà sau khi thao luyện đã xong, hôm nay trời trong xanh, mát mẻ lạ thường, vì đó mà việc tập luyện cũng một phần nhẹ nhõm tinh thần. Cả nhóm đang ngồi trên tảng đá thì Hà Vũ Triết từ đâu chạy tới thở hồng hộc, cái tên này chuyên đi hóng chuyện và bày trò, lần này không biết lại là gì đây?

"Tôi nghe mấy nhóm khác nói, phía tây khu rừng có cây lê, rất nhiều trái, chúng ta đi hái đi"

Hạnh Tâm và An Khuê mắt sáng rỡ, lê vừa giải khát vừa tốt cho sức khỏe, cả tuần nay luyện tập thật sự rất đuối, ăn uống không ngon miệng, đương nhiên là đồng ý. Còn Lục Hy tánh khí ham vui, mục tiêu đề ra khi vào đại học là phải vui chơi hết mình khi có thể, nên thuận ý mọi người. Tất cả đang trông chờ vào ý kiến của Di Thiên, cậu ta ngày thường sẽ liền đeo tai nghe mà không thèm để tâm, nhưng máy nghe nhạc từ lâu đã hết pin, nơi hoang vu này lại nhàm chán, sống tập thể phải theo số đông, không thể dị lập, sẽ bị cô lập.

Thế là cả nhóm tiến đến khu rừng phía tây, quả thật có rất nhiều cây lê rừng, xum xuê trái, không đợi nói, Hà Vũ Triết nhanh nhẹn trèo lên cây, thân thủ cũng không tồi, Lục Hy bên dưới cầm túi vải để hứng những quả lê được ném xuống.

Di Thiên đứng tựa lưng vào một gốc cây gần đó, khoanh tay nhìn hai nam nhân của đội đang ra sức vì "chính nghĩa". Hạnh Tâm liếc sang thấy vậy liền bước tới, lên tiếng: "Đừng nhàn hạ như vậy, cậu cũng trèo lên hái đi"

"Tại sao tôi phải làm một việc nguy hiểm như thế?"

"Nguy hiểm? Có đưa cậu vào chỗ chết đâu?"

Lời Hạnh Tâm vừa dứt, Vũ Triết trên cao lướng vướng nhành cây, bước chân hụt, trượt chân ngã xuống trong bộ đồng phục, cũng may là khoảng cách không quá cao, cậu ta lại rơi xuống trúng lùm cỏ, hơi ê ẩm nhưng lại làm quá lên ra vẻ nghiêm trọng, la oai oái. Hạnh Tâm quay lại nhìn Di Thiên, khẩu khí chậm rãi mà đầy khâm phục "Lời cậu nói ra, quá linh, tốt nhất khi tham gia tập thể, cậu không được nói điều xui xẻo" dứt lời, Hạnh Tâm chạy về hướng của bọn họ, Di Thiên bước theo sau.

Hạnh Tâm nhận lê từ Lục Hy, lườm Di Thiên một cái rồi đưa cho cậu ta, thật không biết sĩ diện, cậu ta liền nhận lấy, xoa xoa vào tay áo rồi cắn ngoàm ngoạm. An Khuê vừa ăn vừa nhìn Di Thiên với Hạnh Tâm, cô nàng có chút đăm chiêu "Hạnh Tâm, cậu thấy Di Thiên thế nào?"

Hạnh Tâm cơ hồ hoang mang, một lúc đã ăn hết hai quả lê, cô đưa ra một câu "Thánh tăng không ham mê nữ sắc" câu này quá quen thuộc, Di Thiên không nghe cũng biết câu trả lời của cô.

An Khuê xua xua tay "Không hỏi cậu về việc đó" Hạnh Tâm lại nói tiếp "Tôi chỉ đút kết được một câu đó từ cậu ta thôi"

"Câu đút kết của cậu như vậy, khẳng định rất rõ về cậu ta còn gì?"

"Cậu hỏi để làm gì? Cậu... " Hạnh Tâm nhìn chăm chăm An Khuê, tay hơi mất lực không cầm nỗi quả lê.

"Đừng nghĩ lệch, cậu ta tuyệt nhiên không phải kiểu người của tôi" An Khuê hờ hững đáp, Hạnh Tâm thở phào nhẹ nhõm. Mà tại sao mình phải lo sợ? Cậu ta là thánh tăng mà, dù là yêu quái có sắc sảo đến đâu cũng không làm cậu ta động chân tình.

Sau khi trở về lều, cả nhóm sững sốt khi thấy quản giáo đang đứng đợi, thôi xong đời rồi, đi ra khỏi đường cảnh giới, bị kiểm tra đột xuất, xui xẻo quá rồi. Bị quản giáo quát lớn tiếng, chịu đựng nghe những lời khiển trách một lúc, cả nhóm năm người bị phạt đứng tấn nửa giờ.

Trong lúc đứng phạt, Hạnh Tâm thấy An Khuê nhìn rất chuyên nghiệp, thắc mắc "An Khuê, cậu sao hay vậy?"

"Những thứ này, tôi thường xuyên làm"

Bị phạt nên thấy nửa canh giờ trôi qua quá lâu, không có gì làm, Vũ Triết buồn miệng, liếc mắt qua hỏi An Khuê "An Khuê, mẫu người của cậu là gì?"

An Khuê không biết Vũ Triết chỉ đơn thuần là hỏi hay có ý đồ, nhưng dù sao cũng thẳng thắn mà nói, mẫu người của cô hoàn toàn không phải là ba tên mà cô coi là mặt sữa này.

"Đàn ông trưởng thành, độ tuổi 30 đến 40, nếu vẫn trẻ trung phong độ thì 50 cũng không thành vấn đề. Từ lúc học cấp 3,tôi đã thích một người"

Lời này có được coi là từ miệng một cô sinh viên mảnh khảnh thích màu xanh ngọc nói ra hay không?

Di Thiên thì quả là không quan tâm đến những vấn đề tình yêu hồng trần này, Lục Hy cũng không để tâm mấy đến lời An Khuê, Vũ Triết thì nghệch mặt ra, ánh mắt mờ ảo, Hạnh Tâm không ngờ cô nàng này lại thích một người lớn tuổi hơn nhiều như vậy, lại nghĩ đến những bộ truyện đã từng đọc, trong đầu liền nghĩ một câu "Khẩu vị nặng!"

"Người đó là ai?" Hạnh Tâm tò mò.

"Đầu bếp Thế Cảnh"

Lời này nói ra không biết cô đã chuẩn bị tâm lí hay chưa? Lập tức Hạnh Tâm trợn mắt "Cái gì?!!! Cậu nói Thế... Thế Cảnh?" Hạnh Tâm đưa mắt sang nhìn Thế Di Thiên, tuyệt nhiên vẫn không quan tâm, tại sao ngay cả chuyện này cũng không khiến cậu ta để ý, trái tim phải chăng bằng sắt thép? "Chú ấy có thể còn lớn tuổi hơn ba cậu, không những vậy, còn có vợ rồi... " cô nuốt xuống những lời sắp nói.

"Thì sao?"

"...."

Đợt huấn luyện quân sự mà mọi người cho là không uổng phí thanh xuân này rốt cuộc cũng đã đến ngày kết thúc. Sau khi tiếng còi của quản giáo vang lên, đâu đó vui mừng ôm nhau gào lên vì sung sướng, những ngày cực khổ đã qua đi. Sống với nhau cùng một môi trường, sinh hoạt cùng nhau suốt một tháng ròng, tính đồng đội tăng lên, tình bạn không ít nhiều sẽ thân và hiểu nhau hơn, mấy ai muốn rời xa nhau cơ chứ, nhưng ôm nhau, bịn rịn mà khóc thì quả là đáng xấu hổ.

Năm người bọn họ ngồi trên tảng đá, sắn ống quần lên trên đầu gối, đưa đôi chân xuống dòng nước suối trong vắt mát rượi, cơ hồ trong ánh mắt của mỗi người đều có một cảm xúc của riêng, nhưng đều là nhớ đến một tháng qua đã gắn bó với nhau, bao nụ cười tét miệng rạng rỡ trên gương mặt, bao lần bị quát tháo bởi quản giáo, bao lần phập phồng lo sợ vào giờ kiểm tra thể lực và những pha nấu ăn tệ hại của bản thân, tất cả đều dần dần hiện lên trong đầu, thấp thoáng nụ cười khe khẽ trên những gương mặt nam thanh nữ tú này.

"Trở về trường, tôi sẽ lại được đến lớp các cậu chơi chứ?" bất ngờ An Khuê khẽ giọng.

"Đương nhiên rồi, chúng ta là bộ năm mà" Lục Hy và Vũ Triết đồng thanh.

"Đừng có lôi hai chữ "bộ năm" ra mà làm thân với tôi"

Biết ngay mà, Hạnh Tâm thở dài, không khí thật lãng mạn của cảnh thanh xuân khi chia tay môi trường quân sự bị cái tên Di Thiên này phá tan. Cậu ta là vậy, hình như rất sợ ai làm thân với mình, giống như căn bệnh sạch sẽ, đi đâu cũng sợ vi khuẩn vậy.

"Tại sao con người vô vị như cậu lại thu hút được đám nữ sinh cơ chứ?" Vũ Triết nhíu mày nhìn Di Thiên.

"Đừng tính tôi trong đó" An Khuê nhàn nhạt nói.

"Còn cậu thì sao Hạnh Tâm?" Vũ Triết hất cằm nhìn Hạnh Tâm.

Hạnh Tâm không trả lời, cô đẩy cả đám xuống dòng suối "Cùng tắm đi, hôm nay bữa cuối rồi, quản giáo không phạt nữa đâu"

Di Thiên phát cáu, nhíu mày nhìn thân thể bị ướt của mình rồi đưa mắt về tên hung thủ đang nghịch nước cười đùa kia. Chơi thì chơi, lần này coi như tha cho cậu. Di Thiên thân thể bị ướt, vô tình để lộ ra cơ bắp bị ẩn giấu sau lớp áo đồng phục kia, di chuyển tới chỗ bốn người đang cười đùa, ám khí trên mặt vẫn chưa tan, Hạnh Tâm nuốt nước bọt, rùng mình, cậu ta dùng lực hắt nước vào bốn người "Các cậu dám đẩy tôi xuống nước, gan trời rồi"

"Các cậu còn không mau tập trung bảo vệ cổng thành, không cho quân địch tiến vào" Lục Hy vươn tay ra diễn tuồng.

"Bảo vệ hai cánh, phòng vệ chính đáng, có thể giết!!!"

"...."

Đùa giỡn một buổi cũng đuối, mỗi người về lều ngủ sớm để hôm sau lên đường trở về ký túc xá.
Bình Luận (0)
Comment