Tay Níu Chặt Tay 2: Hồi Ức Khó Phai

Chương 9

Thế Hoa Thiên bới hai búi tóc như na tra, đôi mắt to tròn, hai con ngươi long lanh đen láy, chiếc mũi nho nhỏ, mặc chiếc đầm baby doll màu trắng, mang đôi giày cùng màu, chạy lộc xộc xuống cầu thang, bị Thế Cảnh túm cổ áo lại đằng sau lưng, nhíu mày hỏi "Thế Hoa Thiên, hôm nay cuối tuần, con chạy đi đâu đó, hửm?"

Cô bé nhăn mặt quay lại nhìn cha, hai tay đặt trước ngực, chắp lên như bái phật, giọng nói có chút sầu não "Ba không biết là hôm nay mẹ ở nhà sao?"

Thế Cảnh không trả lời, hai tay khoanh lại, hiểu ý, nét mặt thoáng vui tươi nhìn con gái, Hoa Thiên thoát được bàn tay của cha mình, vội chạy đi, giơ tay lên cao vẫy vẫy chào cha, gấp gáp nói "Ba, con không muốn phải nếm thuốc độc cùng ba đâu, con đi trước đây, ba bảo trọng, tạm biệttttt"

Cánh cửa mở ra, Hoa Thiên đâm đầu vào người của Di Thiên đang bước vào "Ây za!" ngẩng đầu lên, nhìn thấy bộ mặt nghiêm nghị của anh mình đang nhíu mày, cô cười tươi, để lộ chiếc răng khểnh bên trái, gương mặt ngây ngô cùng mái tóc ngố hơi nâu trông rất đáng yêu, phản ứng có hơi nhanh nhưng hỏi hơi thừa "Anh về rồi à?"

Di Thiên đưa tay lên xoa xoa đầu con bé, hơi nheo mắt lại, dò xét em gái mình "Tiểu Hoa, hôm nay cuối tuần, đi đâu đó?"

Chợt nhớ ra chuyện hệ trọng, đôi mắt sáng rỡ, Hoa Thiên đưa tay lên nói nhỏ có vẻ như là sắp nói bí mật, Di Thiên hơi khom lưng xuống để nghe "Ca, hôm nay mẹ ở nhà, chúng ta đi thôi, mau lên, mau"

Hai anh em vừa quay lưng định chuồn đi thì Bạch Nhược Hạ đã nhìn thấy, lớn tiếng gọi "Di Thiên, về rồi sao không vào, hai đứa định đi đâu đấy, mau vào đây cho mẹ, nhanh!"

Hai anh em đưa ra bộ mặt đáng thương nhìn nhau rồi bước vào trong, ngồi vào bàn ăn. Nhược Hạ đang loay hoay bưng bê đồ ăn lên, Thế Cảnh nhìn con mình mà cố nén để nhịn cười, phải chăng mình để vợ nấu ăn là quyết định đắc tội với con? Thế Cảnh quan tâm hỏi Di Thiên "Ký túc xá ở đó ổn chứ?"

Di Thiên vừa đút nho vào miệng cho Hoa Thiên vừa trả lời "Cũng tốt ạ"

Nhược Hạ đã dọn thức ăn lên bàn một cách thịnh soạn, cô ngồi xuống cạnh Thế Cảnh, nhìn con trai, dịu giọng nói "Ăn uống thế nào hả? Sao mẹ thấy con ốm hơn thì phải?"

"Vẫn tốt hơn là bữa ăn hôm nay ạ!"

"...." Nhược Hạ đã quen với cái cách của hai đứa con chê bai tay nghề của mình nên không trả lời lại. Cô cười ôn hòa, lườm Thế Cảnh rồi dịu dàng nói "Cái này mẹ hết cách, không hiểu sao mãi vẫn không lên tay, muốn trách hãy trách ba của tụi con"

Hoa Thiên xụ mặt, cầm đũa gắp đồ ăn giơ lên trước mặt mình, hai mắt mở to ra nhìn như soi mói "Bạn bè con bảo, nhà có ba làm đầu bếp nổi tiếng, sẽ có số hưởng, được ăn ngon mỗi ngày" cô bé bỏ đồ ăn vào miệng nhai xong rồi hắng giọng "Nhưng bọn họ làm sao hiểu được, trong chăn mới biết chăn có rận" lại ỉu xìu xuống.

Thế Cảnh ho khan một tiếng, có ý ra hiệu nhắc không được nói tiếp vấn đề này. Hoa Thiên đành yên phận ngồi ăn, không hé miệng nói nửa lời.

Nghĩ đến đồ ăn tự mình nấu, Di Thiên lại thấy đồ ăn mẹ mình làm dễ nuốt hơn nhiều, cậu trầm giọng "Thật ra cũng rất dễ ăn"

Cả nhà ba người ngước lên nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên, thường ngày, khẩu vị ăn của Di Thiên rất khó, bị ép buộc mới ăn món của mẹ làm, nay lại nói những lời dễ nghe này, thật không thể tin nỗi.

"Ca, anh ở ngoài chắc là ăn uống cực lắm phải không?" Hoa Thiên nghĩ bụng, chỉ có thể là anh mình ăn quá cực khổ nên mới thấy những món khó ăn này dễ ăn.

Di Thiên nhìn em mình, khóe môi cong lên có ý cười.

"Vậy càng tốt, sống cực khổ thì tụi con mới biết quý trọng công sức do mình làm ra" Nhược Hạ nói.

***

Tình hình của Đề gia lại khá hơn về vấn đề ăn uống. Hôm nay Đề Nam đích thân làm bữa ăn thịnh soạn để chào đón con gái bảo bối trở về nhà. Elen thư thả ngồi vừa ăn hoa quả vừa đọc báo ở sô pha. Mở cửa bước vào, Hạnh Tâm bước tới ôm nịnh mẹ "Ai zô, con nhớ mẹ yêu quá"

Elen tuy đã là phụ nữ 44 tuổi nhưng lại càng xinh đẹp, mặn mà hơn ngày trẻ, ăn mặc thời thượng, so với Hạnh Tâm, chỉ giống như hai chị em. Cô đưa mắt lên nhìn con, thoáng giật mình, thả báo xuống, soi xét tay chân Hạnh Tâm "Mới có mấy tháng, con tôi sao lại ra như thế này? Con là đi học hay đi lính vậy chứ?"

Một chàng thiếu niên cao ráo, ánh mắt trong veo không dính chút u buồn, đôi môi nhếch lên như đang cười, nhưng gương mặt lại cố tỏa ra lạnh lùng, có làn da hơi ngăm khỏe khoắn, mặc chiếc áo hoodie màu trắng, hai tay đút trong túi quần thể thao, từ trên cầu thang bước xuống, đi về phía của hai mẹ con Elen, liếc nhìn rồi lạnh nhạt nói: "Sinh viên đại học, ai không trải qua khóa quân sự, mẹ nhận ra được con gái mình, chắc chắn là do chị ấy không hoàn thành tốt đợt huấn luyện rồi"

Hạnh Tâm nghe vậy liền đứng thẳng lưng, quay người lại, thấy cái mặt thờ ơ đó, đưa tay lên đẩy vào đầu như chì chiếc cậu em trai mình "Đề Di Tâm, ai bảo chị không hoàn thành tốt hả?"

Di Tâm chẳng buồn quan tâm, cậu bước tới ghế ngồi xuống, nhớ ra điều gì, nhàn nhạt hỏi "Đại Di*, anh ấy có về cùng chị không?"

*Đại Di: Di Tâm đang nhắc đến Di Thiên. Di Thiên gọi Di Tâm là Tiểu Di. (Di của cả hai đều cùng trong nghĩa niềm vui, vì thế, khi hai đứa nói chuyện về đối phương, Thiên lớn hơn Tâm nên gọi Thiên là Đại Di, Tâm là Tiểu Di. Không biết có giải thích thừa hay không -.-, a di phò phò)

"Em hỏi làm gì?"

"Em hỏi là để nhận câu trả lời"

Hạnh Tâm hậm hực bỏ vào trong bếp. Elen đứng lên vò đầu Di Tâm "Con đó, suốt ngày như cụ non, vào ăn đi"

"Chỉ vì hai người mãi không trưởng thành mà lại bảo là con cụ non, lý lẽ ở đâu cơ chứ?"

"Thằng nhóc này, con dám kéo cả mẹ vào ư?" Elen chỉ biết lắc đầu cười rồi giục cậu vào trong ăn cùng gia.

Nhìn thấy Hạnh Tâm, Đề Nam lập tức tháo tạp dề ra, vui cười bước tới cạnh con gái "Để ba xem con gái của ba nào... Vẫn là con gái của ba xinh nhất đấy"

Nghe những lời này, Di Tâm ngồi xuống bàn ăn, một tay chống cằm nhìn hai cha con nhà này đang ôm nhau buông những lời sáo rỗng, cậu thở dài ngán ngẫm, thật nghi ngờ bản thân có phải con của Đề gia hay không?!

Trong bữa ăn, cả nhà ba người vui vẻ trò chuyện, vẫn luôn là như vậy. Sở dĩ nói ba người, vì Đề Di Tâm từ khi hiểu chuyện đến nay rất ít khi nói nhiều, luôn tỏ ra là một chàng thiếu niên hiểu sự đời, nhưng thật ra thì cậu rất trẻ con, ra dáng là một ông cụ non!

"Tiểu Di, sao cứ mãi ăn như vậy, không hỏi thăm chị à?" Elen hỏi.

"Mọi người bảo con phải hỏi thăm chị ấy giống như dân làng vui vẻ chào đón người lính đi giết giặc ngoài chiến trường, may mắn sống sót và trở về sao? Thực tế đi, chị ấy chỉ là đi học xa nhà có một chút thôi, thẻ ngân hàng căn túi, cuộc sống không thiếu bất cứ thứ gì" Di Tâm lạnh nhạt nói, không thèm nâng mí lên nhìn.

Hạnh Tâm lườm cậu rồi quay sang Đề Nam "Ba, Di Tâm và Di Thiên tại sao lại cùng một kiểu cách nói chuyện như vậy?"

Ngày trước, Thế Cảnh hỏi Đề Nam, tại sao Di Thiên lại có tư tưởng thực tế như vậy? Bây giờ, Hạnh Tâm lại hỏi anh câu này. Nhưng tại sao ai cũng nhắm vào anh để hỏi kia chứ? Vấn đề này... Thật ra Đề Nam rất vô tội.

Đề Nam nhún vai "Thật ra ba sống rất không thực tế, cho nên... đừng đổ tội cho ba a"

"Là do nhìn nhận đúng sự thật dẫn đến lời nói ra cũng khách quan" Di Tâm nhìn chị mình đáp lại. Di Tâm lại nói tiếp "Nếu nói giống nhau theo sự so sánh của chị, chị giống hệt Hoa Thiên nhà bên đó, thật sự rất trẻ con"

Nhắc đến Hoa Thiên, hai mắt Hạnh Tâm đầy nghi hoặc nhìn Di Tâm "Ba, mẹ, ai cá cược với con là Hoa Thiên sẽ cưa đổ thằng nhóc này?"

Elen liếc nhìn Hạnh Tâm, thoáng bất ngờ "Hoa Thiên để ý Tiểu Di nhà mình à?"

"Thật à?" Đề Nam cũng bất ngờ.

"Đúng ạ, hai người không để ý thấy sao?" Hạnh Tâm chắc chắn.

Sắc mặt Di Tâm vẫn không đổi, lạnh nhạt nói "Đừng đoán bừa. Những người như chị và Hoa Thiên, em nghĩ, cả đời này sẽ không lọt vào mắt của em và Đại Di"

"Tại sao?" Hạnh Tâm tròn mắt.

"Rất ồn ào!"

Hạnh Tâm tức muốn hộc máu...

Đề Nam và Elen phì cười vì cuộc đối thoại của hai đứa con.
Bình Luận (0)
Comment