Tay Súng Cuối Cùng

Chương 17

Francis Westbrook có cảm giác như đang bị bủa vây tứ phía. Tất cả những địa điểm làm ăn, giao dịch thông thường của hắn đều không thể dùng được nữa. Hắn biết, bọn an ninh liên bang đang lần theo dấu hắn, và chắc chắn cả kẻ nào gài hắn vào chuyện này cũng chỉ chờ hắn lộ mặt để ra tay. Westbrook không còn tin vào bất kỳ điều gì được nữa. Trong thế giới đầy bất trắc của mình, chỉ có tính đa nghi đến mức hoang tưởng mới là điều duy nhất giúp hắn sống được. Vì thế lúc này, hoặc ít nhất là trong vòng một tiếng nữa, hắn đang ở tạm phía sau một kho thịt đông lạnh ở Đông Nam D.C. Chỉ cách chỗ hắn đang ngồi co ro có mười phút lái xe là đồi Capitol và những công trình quốc gia vĩ đại khác. Westbrook đã sống cả đời ở Washington nhưng chưa bao giờ đặt chân đến bất kỳ công trình nào. Những công trình kỳ vĩ của một dân tộc vĩ đại hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì đối với hắn. Westbrook thậm chí còn không tự coi mình là một người Mỹ, một người Washington, một công dân hay bất kỳ thứ gì khác.

Hắn chỉ là một tay dao búa đang tìm cách sống sót qua ngày. Năm lên mười, mục tiêu của hắn là sống đến năm mười lăm tuổi. Rồi sau đó mục tiêu lại là cố sống đến hai mươi trước khi bị giết. Rồi là hai mươi lăm. Cách đây vài năm khi tròn ba mươi tuổi, hắn đã tự tổ chức cho mình một bữa tiệc linh đình như người ta mừng thượng thọ bát tuần, vì trong thế giới của hắn, thì ba mươi cũng có nghĩa là tám mươi rồi. Tất cả chỉ là tương đối, nhất là trong mắt Francis Westbrook thì điều đó lại càng rõ ràng.

Điều vướng bận lớn nhất trong tâm trí hắn bây giờ là tại sao hắn đã để mọi chuyện của Kevin đến nông nỗi này. Khát khao để thằng bé có được cuộc sống bình thường đã khiến hắn chểnh mảng việc bảo đảm an toàn cho Kevin. Đã có giai đoạn hắn giữ thằng bé sống bên mình suốt cả ngày, nhưng rồi một xích mích nhỏ giữa các băng nhóm đã bùng lên thành một cuộc giao tranh thực sự, Kevin đã bị bắn vào mặt và suýt chết. Francis còn không thể đưa em đến bệnh viện vì rất có thể hắn sẽ bị bắt. Sau đó, hắn quyết định để Kevin sống một cuộc sống tạm gọi là gia đình, một bà già và đứa cháu ngoại. Hắn để mắt sát sao đến Kevin, và thường xuyên đến thăm nó bất kỳ lúc nào có thể; tuy nhiên, hắn để thằng bé được tự do vì đứa trẻ nào cũng cần điều đó.

Và quả thật là Kevin đã dần lớn lên khác hoàn toàn với Francis. Nó sẽ có một cuộc sống thực sự, tránh xa súng đạn và ma túy, và nhất là sẽ tránh được viễn cảnh bị đưa đến phòng giải phẫu tử thi với một thẻ số buộc trên ngón chân. Nếu ở gần Francis quá lâu, chứng kiến một cuộc sống như thế, bất kỳ đứa trẻ nào cũng có thể cảm thấy bị thôi thúc chỉ muốn thò chân xuống nước. Và một khi đã trót thử, bạn sẽ lao vào đó mãi mãi, không rút chân ra được, vì hồ nước trông có vẻ thanh bình đó chỉ toàn là cát lún, đầy rẫy những con rắn hổ mang lượn lờ xung quanh, giả vờ là bạn tốt của bạn, và chỉ cần bạn lơ là một giây thôi chúng sẽ cắm ngập nanh vào cổ bạn. Những chuyện đó sẽ không bao giờ được xảy ra với Kevin, Francis đã tự hứa với lòng mình như vậy khi Kevin chào đời, nhưng có lẽ mọi chuyện vẫn đã xảy ra. Sẽ thật là trớ trêu nếu hắn lại sống lâu hơn thằng em bé bỏng của mình.

Westbrook cầm đầu một băng đảng buôn bán ma túy làm ăn rất béo bở ở khu vực đô thị của D.C, nhưng hắn vẫn chưa một lần bị bắt, vì bất kỳ tội gì, dù là nhỏ nhất, mặc dù hắn đã hoạt động trong "nghề" này được hai mươi ba năm, khởi đầu từ khi còn rất trẻ và chưa bao giờ ngoái đầu nhìn lại, vì thực ra cũng chẳng có gì để mà nhìn lại. Hắn tự hào vì cái hồ sơ sạch sẽ của mình, dù hắn đã gây ra toàn những tội ác tày trời. Tất cả không đơn thuần chỉ là may mắn; kỳ thực phần lớn là do những kế hoạch rất khôn ngoan mà hắn vạch ra để tồn tại: hắn chỉ tiết lộ thông tin khi cần thiết với những kẻ đáng tin cậy, những kẻ đó sẽ thực hiện những mệnh lệnh hắn giao một cách khéo léo và kín đáo. Đó là vấn đề mấu chốt, đừng đánh động, đừng gây chuyện trên phố, đừng bắn ai nếu không thực sự cần thiết. Đừng gây khó dễ cho bọn FBI vì chúng có thừa đủ nhân lực và tiền bạc để biến cuộc sống của bạn thành địa ngục. Cuộc sống của hắn cũng đã quá đủ phức tạp rồi. Và nếu không còn Kevin thì đời gã coi như cũng chẳng còn gì nữa.

Hắn liếc nhìn Macy và Peebles, hai thằng lúc nào cũng gắn với hắn như hình với bóng. Hắn tin chúng nhiều như hắn tin bất kỳ ai khác, nghĩa là cũng chẳng nhiều nhặn gì cho lắm. Lúc nào hắn cũng mang theo súng trong người và đã hơn một lần cần đến nó để tự cứu mạng mình. Bạn chỉ phải học bài học đó đúng một lần thôi. Hắn quay ra phía cửa: thằng Toona khổng lồ vừa mới bước vào.

"Toona, mày có mang tin về không đấy? Tin tốt về Kevin."

"Vẫn chưa có gì, thưa sếp."

"Thế thì cút mẹ mày đi, chừng nào có tin thì hãy vác mặt về."

Toona mặt mày sưng sỉa nhưng vẫn phải quay ra ngoài ngay lập tức. Westbrook quay sang nhìn Peebles.

"Thông báo tình hình xem nào, Twan."

Antoine "Twan" Peebles ủ dột với tay cẩn thận sửa cặp kính đắt tiền của gã. Westbrook biết thừa là mắt thằng này tinh như ma. Gã đeo kính chỉ để lấy mẽ ngoài của một nhà quản lý làm ăn lương thiện - đúng là trò nực cười. Từ lâu Westbrook đã quyết định không thèm băn khoăn, day dứt gì thêm về công việc của mình nữa. Có lẽ số phận của hắn đã được định đoạt ngay từ giây phút hắn chào đời trên băng ghế sau một chiếc Cadillac, mẹ hắn vẫn đang hít côcain ngay cả khi Francis chui từ lòng bà ta ra. Người đỡ hắn trên tay là người tình của bà ta lúc đó. Gã đàn ông cắt rốn cho hắn bằng một con dao bẩn thỉu, rồi quẳng hắn sang một bên trước khi bắt bà mẹ vừa sinh con phải dùng miệng "chiều" mình luôn. Sau này bà mẹ đã kể cho Francis nghe câu chuyện hắn chào đời trong hoàn cảnh nào, một cách rất chi tiết và cụ thể, cứ như đó là câu chuyện tiếu lâm buồn cười nhất mà bà ta từng được nghe.

"Toàn tin xấu thôi," Peebles nói. "Nhà cung cấp chính của chúng ta cho biết chừng nào nếu tình hình của ông không dịu bớt đi, ông ta cũng không chắc có thể giao thêm hàng hay không. Trong khi kho hàng dự trữ của chúng ta sắp cạn sạch rồi."

"Mẹ kiếp, lại còn thế nữa," Westhrook chửi thề. Hắn ngồi ngả hẳn ra phía sau, chán nản. Westbrook lúc nào cũng phải tỏ ra mạnh mẽ trước Peebles và Macy cũng như bọn đàn em của mình, nhưng thực sự là hắn đang gặp rắc rối to. Giống như bất kỳ nhà cung cấp nào, Westbrook phải có trách nhiệm đối với khách hàng của mình. Và nếu chúng không có được cái chúng cần từ hắn, chứng sẽ tìm đến người khác. Thời gian sống sót của hắn không còn nhiều nữa. Và chỉ cần một lần làm bọn kia thất vọng, thì đừng hòng nghĩ đến chuyện làm ăn lại với chúng nữa. "Được rồi, tao sẽ giải quyết việc đó sau. Mày biết thêm gì về thằng Web London kia rồi?"

Peebles mở một tập hồ sơ hắn đã rút ra từ chiếc cặp da luôn mang theo bên mình. Trước đó hắn đã cẩn thận dùng chiếc khăn tay thêu chữ lồng điệu đàng để lau sạch chỗ hắn đang ngồi, và không hề giấu giếm thái độ rằng phải tổ chức cuộc họp trong một lò mổ như thế này là một điều xúc phạm tới phẩm giá của hắn. Peebles chỉ thích tiền rủng rỉnh trong túi, quần áo hàng hiệu, những nhà hàng sang trọng và những cô em xinh đẹp sẵn sàng làm tất cả những gì hắn muốn. Hắn không bao giờ mang theo súng, vì như Westbrook biết, thậm chí Peebles còn không biết bắn súng như thế nào. Hắn bước chân vào giang hồ vào thời điểm buôn bán ma túy đã trở nên ít bạo lực hơn, có trật tự hơn, với những kế toán và máy tính, hồ sơ làm ăn, những thủ thuật biến tiền bẩn thành tiền sạch, xây dựng những danh mục đầu tư cổ phiếu và thậm chí là những ngôi nhà nghỉ sang trọng mà người chủ đến ở bằng máy bay phản lực riêng.

Hơn Peebles mười tuổi, Westbrook đã trưởng thành hoàn toàn từ đường phố. Hắn bán côcain với giá vài xu mỗi gói, ngủ trong những hang hốc bẩn thỉu, nhịn đói thường xuyên hơn là được ăn, trở thành bia hứng đạn và cũng trở thành người trút đạn lên kẻ khác khi cần tranh giành địa bàn làm ăn. Peebles làm tốt công việc của mình: hắn bảo đảm cho hoạt động buôn bán của Westbrook được vận hành suôn sẻ, hàng được chuyển đến nơi đúng theo kế hoạch, và được phân phối đến tay khách hàng thật chuẩn xác. Và hắn bảo đảm các tài khoản phải thu - Westbrook đã cười đến vỡ bụng khi lần đầu tiên Peebles sử dụng thuật ngữ này với hắn - có nghĩa là khách hàng phải nhanh chóng thanh toán đầy đủ cho hắn. Tiền bạc được tẩy rửa sạch sẽ, những dòng vốn thừa được đầu tư rất khôn ngoan để sinh lợi, các phát minh mới trong lĩnh vực này đều được cập nhật, công nghệ mới nhất được nhanh chóng áp dụng, tất cả đều được Antoine Peebles cẩn thận để mắt đến. Mặc dù vậy Westbrook vẫn không sao yêu nổi thằng này.

Khi những vấn đề tranh chấp phát sinh, có nghĩa là băng của chúng đang bị kẻ nào đó tìm cách chơi một vố, Antoine Peebles sẽ nhanh chóng tránh qua một bên. Hắn không mặn mà gì với mảng công việc này. Đó là lúc Westbrook trực tiếp tiếp quản và điều hành công việc. Và đó cũng là lúc Clyde Macy thực sự tỏ ra xứng đáng với những đồng đô la hắn nhận được.

Westbrook nhìn qua gã trai da trắng nhỏ bé của mình. Hồi đó hắn cứ tưởng là trò đùa khi Macy tìm đến hắn hỏi xin việc. "Mày đến nhầm khu rồi, nhóc," hắn đã bảo Macy. "Bọn da trắng ở khu Tây Bắc cơ mà. Mày lên đó mà tìm việc." Hắn tưởng mọi việc thế là xong cho đến khi Macy hạ cả hai thằng đang tìm cách gây chuyện, và như Macy giải thích lúc đó, hắn làm việc này trên cơ sở pro bono (miễn phí), chỉ để chứng minh giá trị của mình. Từ đó đến nay gã trai đầu trọc này chưa bao giờ để đại ca của mình phải thất vọng. Ai mà dám nghĩ rằng đại ca Francis Westbrook da đen lại có ngày trở thành một ông chủ để người ta tìm đến kiếm việc như thế này?

"Web London," Peebles nói, rồi dừng lại. húng hắng ho và hỉ mũi, "đã làm cho FBI hơn mười ba năm và tham gia Đội Giải cứu con tin khoảng tám năm gì đó. Tay này được đánh giá rất cao. Hắn đã nhận được rất nhiều lời tuyên dương và danh hiệu khen thưởng trong hồ sơ. Bị thương nặng đến suýt chết trong một lần thực hiện nhiệm vụ, có dính dáng đến dân quân."

"Dân quân à," Westbrook nói. "Đúng rồi, đó là bọn da trắng được trang bị súng và nghĩ rằng chúng bị chính phủ đối xử tệ bạc. Mẹ kiếp, chúng phải đến mà xem dân da đen bọn ta sống như thế nào thì mới thấy chúng còn sướng chán."

Peebles tiếp tục, "Đang có một cuộc điều tra về vụ nổ súng trong khoảng sân."

"Twan, cho tao biết những gì tao chưa biết ấy, nhanh lên, tao đang rét cứng mông đây này, và tao thấy là mày cũng thế phải không?"

"London đang gặp một bác sĩ tâm thần. Không phải người của Cục, mà làm một phòng khám bên ngoài."

"Chúng ta biết là ai chứ?" "Đó là một nhóm bác sĩ tâm thần ở Góc Tyson. Vẫn chưa biết ai là bác sĩ tâm thần điều trị cho hắn."

"Hừm, phải sớm tìm cho ra thông tin đó. Hắn sẽ nói với tay bác sĩ những điều hắn không bao giờ nói với bất kỳ ai khác. Rất có thể chúng ta sẽ phải làm việc với tay bác sĩ đó."

"Được rồi," Peebles vừa nói vừa lúi húi ghi chép.

"Và Twan này, mày có thể cho tao biết mục đích của chúng là cái quái gì đêm hôm đó không? Mày không thấy đây là vấn đề rất quan trọng à?"

Peebles cau có vặc lại, "Thì tôi đang định nói đến phần đó đây." Hắn lục lọi đống giấy tờ trong khi Macy tỉ mẩn ngồi lau súng, lau sạch từng vết bụi trong nòng súng mà có lẽ chỉ mình hắn nhìn thấy.

Cuối cùng Peebles cũng thấy thứ mà hắn tìm và ngẩng lên nhìn đại ca của mình. "Ông sẽ không thích thông tin này đâu."

"Thiếu đếch gì những thứ mà tao không thích. Nói đi."

"Đang có tin đồn là đêm đó chứng nhắm vào ông. Tòa nhà đó được xem là nơi đặt toàn bộ hoạt động tài chính của chúng ta. Kế toán, máy tính, hồ sơ, toàn bộ hoạt động giao dịch." Peebles lắc đầu ra vẻ tự ái, cứ như thể danh dự của bản thân hắn đã bị xỉ nhục. "Chúng làm như bọn ta ngu đến nỗi tập trung hóa những hoạt động như vậy. Chúng huy động HRT vì muốn bảo đảm an toàn tính mạng cho những tay kế toán, làm nhân chứng chống lại ông."

Westbrook quá sững sờ trước thông tin này nên hắn không thèm chỉnh lại câu nói của Peebles về hoạt động tài chính "của chúng ta". Đơn giản và rõ ràng, đó là những hoạt động của Westbrook, thế thôi. "Cái quái gì khiến chúng nghĩ như vậy nhỉ? Bọn ta có bao giờ sử dụng tòa nhà đó đâu? Tao thậm chí còn chưa vào trong cái nơi khốn kiếp đó bao giờ."

Một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu Westbrook làm hắn cứng đờ người, nhưng hắn quyết định không nói ra. Khi bạn muốn mặc cả, bạn phải mang theo thứ gì đó đến tham dự bữa tiệc, và có thể hắn đã có thứ gì đó, thứ gì đó liên quan đến tòa nhà này. Khi Westbrook bắt đầu khởi nghiệp trên đường phố, quả thực hắn đã biết quá rõ nơi đó. Tòa nhà là một phần trong quy hoạch nhà chung cư do chính phủ tài trợ từ những năm 1950, và được chia cho những gia đình nghèo để có nơi che mưa che nắng. Chỉ có điều sau khoảng hai mươi năm, khu này đã biến thành một trong những địa điểm buôn bán ma túy tồi tệ nhất trong thành phố, đêm nào cũng có bắn giết. Lúc bọn trẻ da trắng xem tivi mỗi tối thì Westbrook phải chứng kiến những vụ giết người ngay trong sân sau nhà mình. Nhưng có một điều về tòa nhà đó và những tòa nhà khác tương tự mà rất có thể bọn FBI đã không biết. Đúng, thông tin này sẽ nằm trong hồ sơ "mặc cả" của hắn.

Hắn bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn, dù chỉ là chút ít.

Peebles lại chỉnh gọng kính trễ trên sống mũi và nhìn Westbrook. "Vâng, tôi cho là Cục có một đặc vụ chìm hoạt động trong vụ này, chắc tay đó đã thông báo cho bọn chúng như vậy."

"Thằng đặc vụ chó chết đó là ai?"

"Điều đó thì chúng ta chưa biết."

"Mẹ kiếp, đó là điều tao nhất định phải biết. Có thằng dám lởn vởn xung quanh mà dối trá, tao phải biết nó là thằng nào."

Đột nhiên có gì đó lạnh buốt bóp nghẹt ngực Westbrook mặc dù hắn vẫn tỏ ra cứng cỏi. Lần này hắn không hề thấy dễ chịu chút nào. Nếu như một đặc vụ của Cục đã nhắm đến cái được cho là trung tâm đầu não của Westbrook thì có nghĩa là FBI đã để mắt đến hắn. Vì lý do quái quỷ nào mà chúng lại làm thế chứ? Hắn đâu phải là một tay trùm cỡ đại gia và chắc chắn hắn cũng không phải tay trùm duy nhất trong thành phố này. Còn cả đống các băng đảng khác làm nhiều chuyện tồi tệ hơn cả hắn. Tất nhiên lâu nay không có ai qua mặt hắn, không có ai dám tranh giành địa bàn làm ăn, nhưng đó là vì hắn đã hành sự rất kín đáo suốt bao năm qua, không hề tìm cách gây khó dễ cho bất kỳ ai.

Peebles nói tiếp, "Vâng, cái thằng chỉ điểm cho Cục chắc chắn là biết hết chân tơ kẽ tóc. Họ không bao giờ huy động HRT nếu không có chuyện cực kỳ quan trọng. Họ tấn công tòa nhà đó vì nó được cho là chứa đầy những bằng chứng có thể được sử dụng để chống lại ông. Ít nhất đó là những gì nguồn tin của chúng ta cho biết."

"Thế bọn chúng tìm thấy gì ở đó, ngoài những khẩu súng?"

"Không có gì, tất cả đều trống hoác."

"Vậy là thằng đặc vụ chìm đó đã báo tin láo?"

"Hay đúng hơn là nguồn tin của hắn đã báo láo."

"Cũng có thể là hắn bị gài, để gài cả tao nữa," Westbrook nói. "Mày hiểu không, Twan, bọn cớm đếch thèm quan tâm đến những gì không có ở đó. Chúng chỉ nghĩ rằng tao đứng đằng sau chuyện này vì đó là sân nhà của tao. Cho nên thằng nào làm chuyện này không hề đánh quả liều. Chúng đã ken bài từ trước khi chia rồi. Tao không còn đường nào để thắng nữa. Tao nói đúng không, Twan, hay mày nghĩ khác?" Westhrook chăm chú nhìn sát mặt Peebles. Ngôn ngữ cơ thể của thằng này đã nói lên tất cả. Westbrook đã phát triển thành bản năng khả năng nhận biết những dấu hiệu như thế của người đối diện, một bản năng từng cứu mạng hắn không biết bao nhiêu lần. Và hắn hiểu tại sao lại như vậy.

Mặc dù có bằng đại học và rất giỏi giang trong việc làm ăn, Peebles vẫn không thể tinh ranh bằng Westbrook trong việc đánh giá tình hình và đưa ra quyết định chính xác trong chớp mắt. Lý do rất đơn giản: Westbrook đã mất bao nhiêu năm sống sót nhờ những bản năng đường phố cạnh tranh khốc liệt của mình và ngày càng mài giũa chúng trở nên sắc bén hơn.

Trong khi đó, Peebles chưa bao giờ phải bận tâm đến chuyện này.

"Có lẽ là ông nói đúng."

"Ừ, có lẽ…" Westbrook nhại. Hắn trừng trừng nhìn Peebles cho đến khi thằng này không chịu nổi phải cụp mắt xuống đống tài liệu.

"Vậy tóm lại là, như tao thấy, chúng ta chẳng biết đếch gì về Web London, ngoại trừ việc hắn đang phải gặp bác sĩ tâm thần vì hắn đã run tay đúng lúc đó. Rằng có thể hắn có dính dáng trong vụ này và đang cố lừa mọi người bằng cách bịa ra lời giải thích khốn kiếp kia."

"Tôi tin chắc là hắn có dính dáng," Peebles nhận xét.

Westbrook ngồi ngả ra sau, mỉm cười. "Không, hắn đếch dính dáng gì đâu Twan. Tao chỉ thử xem đường phố có giúp mày khôn ngoan thêm tí nào không thôi. Xem ra không ăn thua rồi. Chỉ toi cơm."

Peebles ngạc nhiên ngẩng đầu lên. "Nhưng chính ông nói…"

"Hừm, hừm, tao biết tao nói gì chứ, Twan, tao có thể nghe tao nói gì mà, hiểu chứ?" Hắn lại chồm người về trước. "Tao đã xem ti vi và đọc báo, theo dõi tình hình quanh cái thằng Web London này, Twan. Như mày nói, thằng này quả là một anh hùng, nó cũng là nạn nhân thôi."

"Tôi cũng theo dõi tin tức như ông," Peebles cãi. "Nhưng không có gì thuyết phục được tôi là thằng London vô can trong vụ này. Thực ra, chính vợ góa của một thằng cùng đội nó còn nghĩ rằng nó ăn tiền để bán đồng đội Mà ông có xem những chuyện xảy ra bên ngoài nhà nó không? Thằng cha đó đã rút súng và bắn vào bọn phóng viên. Hắn điên rồi."

"Không, nó bắn chỉ thiên thôi. Những thằng như nó mà muốn giết ai thì người đó chết chắc. Thằng đó, nó biết dùng súng đấy, chỉ cần nhìn là biết."

Peebles vẫn không chịu thua. "Tôi nghĩ lý do hắn không lao ra sân là vì hắn biết trước những khẩu súng được bố trí ở đó. Hắn lại ngã sấp ngay trước khi súng nổ. Chắc chắn là hắn phải biết rồi."

"Thật thế ư, Twan? Hắn phải biết ư?"

Peebles gật đầu quả quyết. "Ông muốn biết ý kiến của tôi, thì đấy."

"Hừ, để tao mở mắt thêm cho cái ý kiến chết tiệt của mày nhé. Mày đã bao giờ bị bắn chưa?"

Peebles hết nhìn Macy rồi lại nhìn Westbrook.

"Chưa, ơn Chúa."

"Ừ, đúng là đáng để biết ơn đấy. Mẹ kiếp, mày nghe đây, tao thì rồi. Mày cũng vậy, phải không, Mace?"

Macy gật đầu và cất súng đi trước khi tham gia vào cuộc trò chuyện.

"Mày thấy chưa, đếch thằng nào thích bị bắn hết, Twan. Chỉ có thằng điên mới thích bị bắn vỡ sọ ra. Nghe này, nếu quả thật thằng London kia đứng đằng sau vụ này thì nó thiếu chó gì lý do để không tham gia cuộc tấn công. Nó có thể lỡ tay bắn vào chân khi đang huấn luyện, ăn phải thứ ôi thiu nào đó rồi vào bệnh viện nằm, đâm xe vào tường gãy tay, thiếu mẹ gì cớ để tránh xa các con hẻm chết tiệt đó ngay từ đầu. Nhưng nó vẫn đi, nó vẫn chung tay cùng cả đội. Rồi đúng lúc đó nó không chịu được nữa và cả đội bị bắn chết. Nếu là một thằng bán đứng đồng đội để ăn tiền thì tại sao nó phải tiếp tục nổ súng làm gì? Nó chỉ việc nằm bẹp một góc, bắn vu vơ vài phát, rồi về gặp bác sĩ tâm thần, giải thích rằng đầu óc nó đã phát điên. Một thằng phản bội sẽ không bao giờ dám lao ra sân và đối đầu với những khẩu súng máy kia. Nó phải rúc đầu vào góc nào đó thật an toàn rồi chờ đến lúc thu tiền bán đứng đồng đội. Những mày nhớ xem, đằng này nó lại vẫn ra sân và làm cái điều mà có các vàng chính tao cũng đếch có gan làm." Hắn ngừng lại. "Và nó còn làm một việc khác cũng điên rồ không kém."

"Việc gì?"

Westbrook lắc đầu và tự nhủ thật may mắn cho thằng Peebles là nó làm rất tốt công việc quản lý kinh doanh vì ngoài ra đúng là nó chẳng biết đếch gì hết. "Trừ trường hợp cả thế gian này đều dối trá, còn không thì đúng là thằng đó đã cứu Kevin. Một thằng đểu sẽ không bao giờ thèm liều mạng vì chuyện đó."

Peebles ngồi thộn mặt, ngây người trước thông tin mới mẻ này.

"Nhưng nếu ông nói đúng và hắn không dính dáng, thì hắn cũng không biết Kevin đang ở đâu."

"Chính xác. Nó không biết. Mà thực ra tao cũng đếch biết gì, ngoài những chuyện vớ vẩn." Hắn dừng lại và ném ánh mắt giận dữ vào Peebles. "So với một tuần trước tao vẫn chẳng biết thêm chút tin tức gì về Kevin cả, đúng không? Mày vui lắm hả Twan? Vì tao đang chết tắc à?"

"Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?" Peebles rụt rè hỏi.

"Chúng ta phải để mắt đến London và tìm ra tên của người bác sĩ tâm thần mà hắn gặp. Sau đó thì chờ đợi. Bọn nào đang giữ Kevin không làm việc này một cách ngẫu nhiên đâu. Chúng sẽ tìm đến đây, và khi đó chúng ta sẽ biết phải làm gì. Nhưng để tao cho mày biết chuyện này: tao mà biết thằng nào bán đứng tao và Kevin, con ạ, thì dù nó có chạy xuống Nam Cực chăng nữa tao cũng sẽ tìm ra và xé xác nó cho gấu trắng xơi 1, từng mảnh, từng mảnh một, và thằng nào nghĩ tao nói đùa thì cứ thử xem."

Mặc dù trong phòng đang lạnh buốt, những giọt mồ hôi vẫn lấm tấm rịn ra trên trán Peebles khi Westbrook kết thúc cuộc họp.

Chú thích

1. Qua câu này tác giả muốn thể hiện là Westbrook không được học hành đến nơi đến chốn: ở Nam Cực không có gấu trắng.
Bình Luận (0)
Comment